Đương nhiên chương trình truyền hình thực tế đặc sắc đến mấy cũng không hấp dẫn bằng cảnh “Người yêu cũ gặp nhau hết sức đỏ mắt”. Viên Mãn còn đang thuật lại sinh động như thật về hành động làm người ta phẫn nộ của Trịnh Diễn Tự, sau khi hết giờ làm Trịnh Diễn Tự sai người tắt tất cả thang máy trong tòa nhà Khoa Tín, bắt cô đi bộ xuống 17 tầng cầu thang, cuối cùng Cao Đăng không nhịn được ngắt lời cô.
“Chị nói chị gặp Bác Yến trong hội trường brunch, sau đó thế nào?”
Viên Mãn dừng lại, lườm Cao Đăng một cái. Người ta đã cố tình không nói mà vẫn cứ hỏi.
“Không có sau đó”. Viên Mãn nhún vai: “Hắn làm bộ không biết chị, chị cũng giả vờ không biết hắn”.
Nói thì rất đơn giản, nhưng nhớ tới ánh mắt Bác Yến nhìn mình khi đó, Viên Mãn vẫn thấy nhói trong lòng. Vẻ mặt “may mà tôi đã chia tay cô ả này rồi” của Bác Yến có thể dễ dàng đánh người khác rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
Viên Mãn lắc đầu thật mạnh để xua hình ảnh đó ra khỏi đầu. Thấy tâm tình cô đột nhiên sa sút, tình bạn cuối cùng vẫn chiến thắng sự tò mò, Cao Đăng không hỏi tiếp nữa, chỉ vỗ vai Viên Mãn: “Thôi được rồi, không nhắc tới những chuyện không vui đó nữa, nói sang chuyện vui vẻ đi. Hôm nay em gọi chị đến đây thực ra là vì...”
Cao Đăng vừa nói vừa lấy máy tính đặt trên sofa đơn bên cạnh, khởi động máy, biểu diễn cho Viên Mãn xem.
Viên Mãn ngỡ ngàng nhìn một dãy mật mã hiện lên trên màn hình máy tính: “Cái quái gì thế?”
Cao Đăng đã quá quen người bạn thân kiêm đối tác không được nước gì ngoài mồm mép lợi hại này nên vẫn kiên nhẫn giải thích: “Phiên bản máy xét nghiệm FA đầu tiên đã được hoàn thành”.
Cùng với những lời giới thiệu của Cao Đăng, hai mắt Viên Mãn từ u ám ngỡ ngàng trở nên càng ngày càng sáng. Thấy những ý tưởng của mình được thực hiện hoàn hảo, Viên Mãn lập tức gạt phắt chuyện bạn trai cũ: “Được lắm! Hiệu suất của đám sinh viên cao thật!”
“Mọi người đều trông chờ cơ hội đổi đời sau trận chiến này, đương nhiên phải liều mạng làm việc”. Cao Đăng không nhịn được đắc ý, nhưng không biết nghĩ đến chuyện gì mà vẻ đắc ý vừa thoáng hiện lên đã bị thay thế bởi nét âu sầu: “Có điều còn không biết có hơn được phiên bản do đội ngũ của Trần Trình làm ra hay không”.
Viên Mãn cho rằng gã lo lắng cho đội ngũ sinh viên nên không nghĩ nhiều: “Sau khi phần mềm này của chúng ta đi vào quỹ đạo sẽ có thể hợp tác với rất nhiều ngành nghề, nào là giảm béo, làm đẹp, tổ chức hôn lễ... Đến lúc đó cả thị trường cũng là của chúng ta, ha ha ha ha ha!”
Bên này, Viên Mãn vui vẻ chỉ còn thiếu nước lăn lộn trên sofa, bên kia Cao Đăng lại chỉ cười nhăn nhó, vẻ lo lắng trên gương mặt gã không phải là lo lắng vì tiền đồ mờ mịt mà lại như là... lo lắng khi mới biết yêu.
Cao Đăng còn đang bận lo lắng, Viên Mãn đã bắt đầu lăn lộn trên sofa, lăn được một vòng chợt thấy đau nhói.
Một thứ gì đó kẹt giữa khe hở của các tấm nệm Sofa đã móc vào tóc cô.
Viên Mãn bị vướng tóc, cau mày vì đau, lùa tay vào khe hở tìm kiếm.
Một giây sau, Viên Mãn chết sững.
Cao Đăng cũng chết sững.
Thứ Viên Mãn móc ra từ khe hở không phải gì khác, mà là một chiếc áo lót nữ.
Thì ra... đầu sỏ làm cô Viên bị vướng tóc là móc khóa của chiếc áo lót này.
Viên Mãn dùng ngón tay móc chiếc áo lót nhẹ như bông này lên, ánh mắt chuyển sang Cao Đăng. Cao Đăng thì lộ vẻ bối rối.
Có thể chính Cao Đăng cũng không biết trong nhà mình lại có một chiếc áo lót nữ nên mới trở tay không kịp. Gã đưa tay định giật lai chiếc áo lót, Viên Mãn vội tránh ra: “Cậu... cậu... cậu... mất rồi?”
“...”
“Ai ai ai? Đứa nào đã phá cậu?”
“Không có”. Cao Đăng cố gắng nghiêm mặt, cướp đoạt chiếc áo lót trong tay Viên Mãn. Lúc này Viên Mãn lại hết sức nhanh nhẹn, dễ dàng tránh được thế công của Cao Đăng.
Vội vã liếc nhìn nhãn mác trên áo lót, miệng Viên Mãn lập tức há to hơn: “OMG! 34C! Cao Đăng, cậu được đấy!”
Trước quyết tâm được ăn cả ngã về không của Cao Đăng, chiều cao và thể trọng đều không chiếm ưu thế, Viên Mãn chống cự hơn một phút rồi vẫn bị Cao Đăng cướp mất chiếc áo.
Sắc mặt Cao Đăng đỏ không ra đỏ, trắng không ra trắng, xoay người về phòng - cất chiếc áo lót vào trong phòng ngủ chứ không phải ném vào thùng rác. Viên Mãn nhìn thấy cảnh này, trong lòng tính toán. Xem ra bạn học Cao Đăng và vị tiểu thư vô danh nọ không đơn giản là tình một đêm. Cất giữ chiếc áo lót cẩn thận mới có thể tái tục tiền duyên mà!
Chiều cao và cân nặng đều không có lợi thế, nhưng chỉ số thông minh của Viên Mãn thì tạm được. Cô lập tức loại trừ những người khả nghi xung quanh Cao Đăng. Khi Cao Đăng từ phòng ngủ quay về phòng khách, Viên Mãn đã ngồi ngay ngắn trên sofa, đếm ngón tay tính toán.
“Không phải là tiểu A trong đội ngũ sinh viên chứ?”
“...”
Rồi cô lại lắc đầu: “Không đúng, tiểu A chỉ cỡ 34A, loại!”
Cao Đăng đứng yên, vẻ mặt chán nản nhìn cô bận thân tiếp tục lẩm bẩm.
Năm phút trôi qua, Viên Mãn vẫn còn ngồi đoán già đoán non. Cao Đăng thở dài một tiếng, cuối cùng quyết định bỏ lại cô đi vào phòng sách: “Chị cứ từ từ mà đoán. Em đi lấy tư liệu về khách hàng mới đây. Một ông chú 40 tuổi mà chưa yêu bao giờ, rất khó khăn. Lát nữa chị nhớ nghiên cứu cho kĩ. Thời gian này chị bận qua lại với Trịnh Diễn Tự, công việc của công ty và tìm kiếm khách hàng mới đều chỉ có một mình em lo...”
“Trần Trình!” Viên Mãn đột nhiên kêu lên.
Bước chân Cao Đăng khựng lại.
Viên Mãn hoàn toàn không biết một tiếng gầm của mình lại có cả công hiệu như thuật định thân. Cô còn đang mải nhìn điện thoại di động của Cao Đăng để trên bàn uống nước.
Trên màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi đến là hai chữ Trần Trình.
Mà khi Viên Mãn cầm điện thoại của Cao Đăng quay lại tìm bóng dáng gã thì lại phát hiện Cao Đăng đã hóa thành một hòn núi đá.
Viên Mãn sửng sốt.
Trần Trình gọi đến...
Cao Đăng chết sững...
Nữ...
34C...
Rầm rầm! Thế giới quan của Viên Mãn sụp đổ.
Cao Đăng cứng ngắc quay đầu lại nhìn Viên Mãn, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.
Nếu vừa rồi tất cả chỉ là suy đoán, thì lúc này vẻ mặt của Cao Đăng đã xác nhận tất cả.
“Cậu... thật sự... cùng với Trần tiểu thư?” Viên Mãn kinh ngạc há hốc miệng không nói tiếp được nữa.
Cao Đăng nuốt nước bọt theo bản năng.
Cao Đăng... Trần tiểu thư một đêm trăng mờ gió nhẹ, trên chiếc sofa lúc này cô đang ngồi... Viên Mãn không nhịn được rùng mình một cái, hình ảnh đó đẹp đến mức cô không dám tưởng tượng.
Viên Mãn vội rời khỏi chiếc sofa đã chứng kiến quá nhiều sự tình và bí mật này, đi đến chỗ Cao Đăng.
“Đồng chí Cao Đăng, không ngờ đồng chí lại hi sinh bản thân vì công ty như vậy. Đúng là xúc động lòng người, cảm động trời đất”. Viên Mãn giơ ngón cái lên khen ngợi tinh thần dúng cảm hi sinh bản thân vì tập thể của Cao Đăng: “Tôi trịnh trọng thay mặt cho đội ngũ sinh viên và cá nhân tôi, bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc nhất đối với đồng chí”.
Như tại đại hội thi đua khen thưởng trung ương.
Cao Đăng dở khóc dở cười.
Đương nhiên cười chỉ chiếm 3 phần, còn khóc phải chiếm đến 7 phần: “Chuyện này có gì mà khen ngợi? Em bị người ta cướp mất đời trai rồi, OK?”
Viên Mãn nhướng mày, giọng điệu ai oán này đâu giống tác phong của Cao tiên sinh hào hiệp?
Viên Mãn thật sự rất muốn hỏi xem hai người này làm thế nào lén lút qua lại dưới mí mắt cô, nhưng hiển nhiên món hàng dùng một lần mang tên Cao Đăng không có ý định tiếp tục chủ đề này: “Thôi không nói chuyện này nữa, dù sao sau khi ứng dụng của chúng ta nhận được đánh giá của Khoa Tín, chúng ta sẽ có thể triệt để bye bye người của Khoa Tín, chị cũng có thể triệt để thoát khỏi bể khổ của Trịnh Diễn Tự. Không có ai ép chị giảm béo, hẳn chị sẽ vui lắm”.
Viên Mãn sửng sốt.
Thoát khỏi bể khổ của Trịnh Diễn Tự...
Tại sao cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này?
Một tháng sau, bất kể là đội ngũ sinh viên thắng hay là đội ngũ của Trần Trình thắng, trong thế giới của cô đều sẽ không còn có ba chữ Trịnh Diễn Tự này nữa...
Triệt để nói bye bye?
Không biết vì sao khi nhắc lại mấy chữ này Viên Mãn lại thấy trong lòng khẽ nhói lên.