Beta: uchihasaki
“Thọ Vương điện hạ mau mau đứng lên đi, bệ hạ chỉ là muốn hỏi món ăn đêm nay có hợp khẩu vị của vương gia và vương phi không?”
Thọ Vương sững sờ, định thần lại mới luôn mồm nói: “Hợp, hợp, món ăn đêm nay rất ngon, đặc biệt là món cá lát lưu ly kia, ngay cả vương phi cũng đều yêu thích.”
Đường Huyền Tông nhìn dáng vẻ hắn sợ hãi rụt rè, lạnh lùng xì cười một tiếng, cũng không đáp lời.
Ở trong đám hoàng tử, hắn thích nhất chính là Thịnh Vương Lý Kỳ – hoàng tử thứ hai mươi mốt do Vũ thị – đã đi về cõi tiên – sinh cho hắn. Đứa bé kia từ nhỏ lớn lên ở bên cạnh hắn, bất kể là bề ngoài hay là tính tình, đều rất giống hắn. Mà Thọ Vương Lý Mạo, chỉ bởi vì lúc trước Vũ thị liên tiếp sinh ra mấy đứa bé, Hạ Điệu Vương Lý Nhất, Hoài Ai Vương Lý Mẫn, Thượng Tiên công chúa, tất cả đều qua đời khi còn trong tã lót, Lý Mạo xem như là trưởng tử của bọn họ. Thế nhưng sau khi Lý Mạo sinh ra, Vũ thị sợ hắn áp không được phúc khí trong cung, lại chết sớm giống như mấy đứa bé trước, cho nên xin chỉ đem hắn đưa đến hành cung cũ, mãi đến tận khi hắn thành niên mới trở lại trong cung. Cho nên cảm tình phụ tử bọn họ cũng không sâu dày, đối với Lý Mạo chăm sóc nhiều một chút cũng chỉ xem ở trên mặt mũi mẫu phi của hắn, cũng không phải bởi vì bản thân hắn.
“Thật không? Ta cũng cảm thấy món cá lát lưu ly này rất hợp khẩu vị.” Mai Phi gắp một miếng lên, nhìn kỹ một chút sau đó cười nói: “Mỏng như cánh ve, óng ánh long lanh. Càng quan trọng chính là vừa vào miệng liền tan ra, nhẵn nhụi thoải mái trơn mềm, ngon miệng. Xem ra khẩu vị của vương phi tương tự với ta.”
Mai Phi ăn một miếng cá, thấy Dương Ngọc Hoàn đang xuất thần, dùng khăn lau lau khóe miệng, chậm rãi nói: “Vương phi cảm thấy lời bổn cung nói không thích hợp sao, vì sao nhìn bổn cung như thế?”
Mai Phi rất ít khi tự xưng ‘bổn cung’, Đường Huyền Tông nhớ tới lần trước nàng tự xưng ‘bổn cung’ là khi nàng cùng Vũ thị phát sinh tranh chấp tức giận, khi đó hai gò má Mai Phi vì kích động cãi vã mà trở nên cong cong, toả ra ánh sáng mị người lộng lẫy, người vốn thanh cao kiệt ngạo cũng trở nên hơi có nhân khí.
Lúc đó hắn phi thường muốn triệu Mai Phi thị tẩm, đáng tiếc Mai Phi căn bản không chịu gặp hắn, cho nên hắn cũng biết, làm Mai Phi tự xưng ‘bổn cung’ thì… khẳng định là giận dữ.
Mai Phi vừa dứt lời, Đường Huyền Tông đã nghĩ rất nhiều, dưới cái nhìn của nàng, ái phi nói cái gì, người phía dưới đều phải trả lời ngay, không nghĩ tới Thọ vương phi này lại chần chờ! Hắn nhanh chóng nhìn về phía Dương Ngọc Hoàn, lại phát hiện tầm mắt Dương Ngọc Hoàn nhìn cũng không phải là Mai Phi, mà là hắn!
Bốn năm trước lúc Đường Huyền Tông gặp Dương Ngọc Hoàn, chỉ cảm thấy đây là người phụ nữ trời sinh quyến rũ, vui tươi mềm mại, đã từng có ý định muốn cho nàng ta vào cung, chỉ là sau đó trong cung liên tục truyền đến tin chiến sự chiến thắng, hắn nhất thời không suy nghĩ nữa. Có một ngày Vũ thị đến thỉnh chỉ tứ hôn cho Lý Mạo, đối tượng chính là Dương Ngọc Hoàn, lúc này hắn mới nhớ tới, chỉ là lúc đó Vũ thị nói Dương Ngọc Hoàn cùng Lý Mạo là hai bên tình nguyện, hi vọng hắn tác thành đôi này: người có tình sẽ thành đôi.
Tuy rằng hắn cũng động tâm với Dương Ngọc Hoàn, thế nhưng vẫn không có hãm đến quá sâu, huống hồ cướp giật người thương của nhi tử, hắn còn không làm được chuyện hôn quân như vậy, liền cứ thế hạ một đạo thánh chỉ tứ hôn truyền ra ngoài.
Nguyên tưởng rằng đã làm một hồi nguyệt lão, tác thành người có tình sẽ thành đôi, không nghĩ tới mấy ngày trước, trong hộp kín ở tẩm cung Vũ thị hắn đột nhiên nhìn thấy một bức thư, nguyên lai, người Dương Ngọc Hoàn chân chính quý mến là hắn, Dương Ngọc Hoàn muốn ở bên cạnh hắn, vì thế còn tìm không ít phương pháp, chỉ là sau khi Vũ thị biết, vì phòng ngừa có người tranh sủng, mới đem Dương Ngọc Hoàn phối cho nhi tử của mình, còn căn dặn Thọ Vương, để Dương Ngọc Hoàn ít xuất hiện ở trong cung.
Thủ đoạn của Vũ thị làm hắn đau lòng, thế nhưng Vũ thị cũng đã tạ thế, truy cứu những chuyện này nữa đã không có chút ý nghĩa nào, hiện tại Đường Huyền Tông bất mãn chính là vẻ mặt Dương Ngọc Hoàn nhìn hắn, cũng đã là con dâu của mình, làm sao có thể dùng ánh mắt ẩn tình như vậy nhìn mình chứ?
Cũng không oán được Mai Phi sẽ ghen, ánh mắt này đổi thành hắn cũng sẽ muốn nổi giận. Vẫn là Mai Phi hiểu ý, nếu như nói rõ Dương Ngọc Hoàn nhìn chính là hắn, trên triều đình lại phải có rung chuyển không nhỏ, Đường Huyền Tông ấn ấn tay Mai Phi, như là an ủi, rồi ánh mắt ác liệt như dao liên tiếp không ngừng giết về phía nhi tử!
Thọ Vương tiếp thu được ám chỉ của phụ hoàng, hắn nghi hoặc đầy mặt mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thê tử Dương Ngọc Hoàn hắn yêu thương đang si ngốc nhìn phụ hoàng hắn, biểu hiện mong muốn được yêu thương trong mắt kia ngay cả hắn cũng chưa từng nhìn thấy.
Thọ Vương dù nhát gan như thế nào đi nữa, hắn cũng là một người đàn ông có lòng tự ái rất lớn, làm sao có thể khoan dung thê tử của mình dùng vẻ mặt như vậy nhìn người đàn ông khác, huống chi người đàn ông này vẫn là cha của mình!
Sắc mặt hắn xanh lè, hướng về phía Dương Ngọc Hoàn thấp giọng quát lên: “Vương phi, ở trên cung điện chú ý thể thống!” Kêu một tiếng, Dương Ngọc Hoàn còn chìm đắm ở bên trong thế giới tưởng tượng của mình, Thọ Vương tức giận lại gọi vài tiếng, hắn thấy sắc mặt phụ hoàng cùng Mai Phi càng ngày càng không vui, kêu một tiếng lớn hơn nữa, trong nháy mắt Dương Ngọc Hoàn bị hắn làm cho tỉnh lại. Lần đầu tiên nàng ta thấy trượng phu dùng giọng điệu nghiêm nghị sắc bén như vậy quát lớn với mình, không khỏi có chút tức giận: “Ngươi làm cái gì?”
Thọ Vương cả kinh, dập đầu nói: “Phụ hoàng, vương phi thân thể không khỏe, vừa mới thất nghi, thỉnh phụ hoàng thứ lỗi.”
Liên tục hỏi mấy lần, ấn tượng Đường Huyền Tông đối với Dương Ngọc Hoàn đã xuống thấp rất nhiều, giờ khắc này hắn sâu xa nói: “Hoàng nhi của trẫm lại bị vương phi của mình răn dạy?”
Lúc này Dương Ngọc Hoàn mới biết mình phạm vào sai lầm lớn đến đâu, nàng ta vội vàng đứng dậy quỳ xuống, phủ phục trên đất miệng nói: “Thiếp thân biết sai, cầu bệ hạ khai ân.”
Mai Phi dịu dàng mỉm cười: “Bệ hạ hay là thôi đi, thiếp thân thấy mới vừa rồi biểu hiện của Thọ Vương cũng không có ngoài ý muốn, liền có thể biết đây cũng không phải là lần thứ nhất, có lẽ là tiểu tình thú của phu thê bọn họ. Chuyện của hai người, vẫn là để cho chính bọn họ tự xử lý đi.”
Thọ Vương nghe xong lúc này mới khoan khoái cười một cái, lôi kéo Dương Ngọc Hoàn cùng nói: “Đa tạ Mai Phi nương nương.”
Đường Huyền Tông híp mắt lại, than thở: “Thôi, đã như vậy, trẫm cũng không truy cứu nữa, chỉ là yến hội hôm nay trẫm đã không có tâm tình, liền tan đi.”
Dương Ngọc Hoàn kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy Đường Huyền Tông đã dắt tay Mai Phi cùng rời đi về tẩm cung trước.