• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một thái y trong đó, Ô Bạch Lam nhận thức, đó là thái y Triệu Thân Ích nàng ta mua chuộc được, cũng là nàng ta sai đi Càn Thanh cung làm chứng. Mà một người khác nhưng là viện phán thái y viện Thiệu Thái Bình, chỉ bắt mạch cho một mình Khang Hi. Khang Hi ngồi trên chính vị, lập tức mệnh chúng phi ngồi xuống, giọng nóihắn trầm xuống: “Triệu thái y, lời ngươi mới vừa nói cho trẫm nghe, lặp lại lần nữa.” Thái y Triệu Thân Ích rất là trầm ổn, lần lượt hành lễ các phi tần, sau đó trật tự rõ ràng, nói: “Thời gian Đức phi nương nương khó sinh, nô tài ở trong cơ thể nương nương tra được phấn bạch phụ tử, vì lúc đó chuyện quá khẩn cấp, nô tài cũng không có thời gian kiểm chứng trong cơ thể nương nương đã dùng bao nhiêu, không thể làm gì khác hơn là y theo bệnh trạng dùng phấn bạch phụ tử mở phương thuốc, đồng thời sau đó nói cho Đức phi nương nương một tiếng.” Triệu thái y vừa nói xong, Khang Hi liền để Lý Đức Toàn đi thẩm tra. Lúc đó Đức phi khó sinh, tất cả thái y của thái y viện cùng hội chẩn, tình huống phức tạp, lúc đó đến cùng là tình huống thế nào đã không tra được, nhưng quả thật có một phần mạch án viết tên của Triệu Thân Ích, phía trên là dựa theo bệnh trạng phụ nữ có thai dùng lộn phấn bạch phụ tử viết ra phương thuốc. Hiển nhiên, đây là Ô Bạch Lam vì đẩy đổ Lang Hoa mà cố ý mua chuộc Triệu thái y giả tạo. “Đức phi, vậy vì sao nàng lại tra đến trên người Lương tần?” Khang Hi tựa lưng vào ghế ngồi, ngữ khí lười biếng tùy ý, nhìn dáng dấp dường như một chút đều không có đem chuyện này để ở trong lòng. Ô Bạch Lam vừa gạt lệ, vừa khàn giọng đem chuyện làm sao phát hiện phấn bạch phụ tử nói một lần, còn để cung nữ thiếp thân Đề Ti đi đem tiểu thái giám phản chủ kia gọi đến. Lang Hoa ở trong ánh mắt, vẻ mặt khác nhau của mọi người đứng lên, nghiêm túc dập đầu hành lễ với Khang Hi, giọng nói tuy rằng không lớn nhưng vô cùng kiên định nói: “Thỉnh hoàng thượng minh giám, thiếp thân tuyệt đối chưa từng làm một chuyện gì thương tổn Đức phi.” Khang Hi nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nói với Lý Đức Toàn: “Truyền tổng quản nội vụ phủ Hồ Giản.” Phi tần không cách nào cùng ngoài cung tiếp xúc, cho nên nếu như cần phấn bạch phụ tử, liền phải đăng ký lĩnh tại nội vụ phủ. Đợi ước chừng một lúc, Hồ Giản vội vội vàng vàng chạy tới, thở hồng hộc lần lượt thỉnh an từng người, sau đó mới mở ra bản nghi chép thật dày kẹp dưới nách tìm đọc, sau đó nói: “Ở thời điểm tháng mười, chỉ có cung nữ bên người Lương tần nương nương – Phương Uyển đã từng tới lấy hơn ba lạng phấn bạch phụ tử.” Đông hoàng quý phi lên tiếng nói: “Phương Uyển đã sớm chết lúc Hội Ninh điện dọn rửa xong, bởi vì khắc khe Lương tần bị trượng tễ, không có chứng cứ. Hơn nữa phấn bạch phụ tử cũng không phải là vật hi hữn, trong mỗi cung đều sẽ có một ít. Điểm này, cũng không thể đủ nói rõ chính là Lương tần gây nên.” Ngồi trên một bên quan sát, Huệ phi cũng đứng ra nói: “Cung nữ Phương Uyển dối trên gạt dưới, không ngừng khắc khe Lương tần, hơn nữa còn thỉnh thoảng mạo hiểm lấy danh nghĩa của Lương tần đi vào nội vụ phủ lĩnh này nọ, cũng chính bởi vì vậy, nô tì mới không thể không đem Phương Uyển cùng một đám nô tài trượng tễ, thỉnh hoàng thượng và hoàng quý phi minh giám, Phương Uyển này thực sự không thể tin.” Kỳ thực Huệ phi một chút cũng không muốn nói giúp Lương tần, thế nhưng Lương tần đã từng là người trong cung nàng ta, Phương Uyển cũng là nàng ta hạ lệnh trượng tễ, nếu để cho người ra tay từ chỗ Phương Uyển, Lương tần ngã xuống, đồng thời, khẳng định nàng ta cũng không thể may mắn thoát khỏi. Sắc mặt Ô Bạch Lam cũng không dễ nhìn, Đông Giai thị giúp Vệ thị nói chuyện còn có thể thông cảm được, bởi vì Đông Giai thị thích cho nàng ta ngột ngạt, nhưng Huệ phi rõ ràng có cơ hội cùng nàng ta đồng thời đẩy đổ Vệ thị, tại sao còn muốn giúp Vệ thị làm chứng? Ngày đó khi Vệ thị sinh, Huệ phi bởi vì kiêng kỵ nàng ta không có đi tìm thái y mà bị Tô Ma Lạt Cô răn dạy trước mặt mọi người, lẽ nào Huệ phi đều quên rồi sao? Khang Hi nghiêng đầu, đứng ở bên cạnh hắn, ngự y Thiệu Thái Bình lại quỳ gối trước mặt Đức phi, chẩn mạch cho nàng ta. Ngay cả Đông hoàng quý phi đều chưa hề nghĩ tới, Khang Hi lại sẽ để cho thái y mình ngự dụng xem chẩn cho Đức phi, đây là coi trọng Đức phi, hay là vì Lương tần? Ở trong điện vẻ mặt mọi người rất khó hiểu, Thiệu Thái Bình chậm rãi ngồi thẳng lên, nói: “Hồi hoàng thượng, trên người Đức phi nương nương hiện đã không có dấu vết bạch phụ tử.” “Mấy ngày nay, nô tì ngày ngày dùng chén thuốc, có lẽ là thuốc của Triệu thái y hữu dụng, phấn bạch phụ tử trong cơ thể nô tỳ đã thanh trừ toàn bộ. Chỉ tiếc, tiểu cách cách của nô tì…” Đang khi nói chuyện, trong viền mắt Ô Bạch Lam nước mắt lần thứ hai lăn xuống, điềm đạm đáng yêu. Lang Hoa ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong suốt, bằng phẳng nhìn Khang Hi, nhìn thẳng mặt rồng chính là tội lớn, cho nên ánh mắt của nàng chỉ dừng lại ở dưới cằm Khang Hi, vang vọng từng chữ, từng câu rõ ràng ở trong điện, “Nô tì tin tưởng hoàng thượng có thể cho nô tì một cái trong sạch.” Lời Lang Hoa vừa nói ra, Ô Bạch Lam cũng không cam lòng rơi phía sau nàng, nàng ta dập đầu một cái thật sâu: “Nô tì cũng là tin tưởng hoàng thượng, nhất định sẽ cho tiểu cách cách đã chết đi của chúng ta một câu trả lời.” Khang Hi trầm ngâm chốc lát, con mắt sâu thẳm ở trên người hai người xẹt qua, ngữ khí hắn nghiêm nghị nói: “Thiệu Thái Bình, ngươi tự mình đi sưu Vĩnh Thọ cung của Lương tần cùng với Hội Ninh điện đã từng ở qua.” Ô Bạch Lam thở phào nhẹ nhõm, sưu cung nhưng là sỉ nhục lớn nhất của phi tần, hoàng thượng lần này sưu nơi ở của Vệ thị, có thể thấy được là cũng chưa hề đem Vệ thị để ở trong lòng nửa phần. Lang Hoa cũng tương tự thả nhẹ một hơi, nàng chờ chính là thời khắc này! Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lang Hoa vẫn lưng thẳng tắp quỳ gối trong điện Thừa Kiền, dáng vẻ như lão tăng nhập định, dường như tất cả ánh mắt của đám phi tần, nàng đều không thèm để ý. Đợi ước chừng một canh giờ, Thiệu Thái Bình trở về hồi bẩm: “Trong Hội Ninh điện của Lương tần nương nương không có một tia dị thường, nô tài tra hỏi tất cả các cung nữ, Lương tần nương nương cũng đột nhiên sinh non mới sinh ra Thập Tứ a ca, hơn nữa nô tài trời sinh khứu giác nhạy bén, ở Vĩnh Thọ cung ngửi thấy có một loại hương vị cực kì nhạt, hương vị vô cùng nhạt, người bình thường căn bản ngửi thấy không được, nô tài hỏi cung nữ nói là Lương tần nương nương xưa nay không dùng hương liệu, cho nên chợt cảm thấy nghi hoặc, ngay ở trong chính điện Vĩnh Thọ cung của nương nương tìm thấy cái này.” Ở trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Thiệu Thái Bình lấy ra một tờ giấy đỏ viết chữ. Đang quỳ trên đất, con mắt Ô Bạch Lam bỗng dưng trừng lớn, vật kia không phải sớm sai người xử lý xong sao? Làm sao còn ở đây? May là mặt nàng ta cúi xuống đất, không người nào có thể thấy rõ vẻ mặt nàng ta. Ai đều biết vật này, đây là chữ “Phúc” Khang Hi ban xuống, lúc trước ai cũng ước ao ghen tị khi Vệ thị có thể nhận được cái chữ “Phúc” này. Nghe ý tứ của Thiệu thái y, chính là vật này có vấn đề? Quả nhiên, Thiệu Thái Bình nói tiếp: “Nô tài cả gan, cầm đi chữ “Phúc” ngự bút của hoàng thượng, trải qua nô tài đặc thù xử lý, nô tài ngửi thấy ở mặt trên này nồng nặc thuốc sảy thai, xem ra tờ giấy này có người dùng nước thuốc ngâm qua. Nô tài muốn giúp Lương tần nương nương chẩn đoán bệnh một lần.” Gương mặt Khang Hi âm trầm, nói: “Chuẩn!” Sắc mặt Lang Hoa trắng bệch như tờ giấy, sau khi Thiệu Thái Bình chẩn đoán bệnh xong, cực kỳ thương hại nhìn nàng một cái, lập tức nghiêm mặt nói: “Nô tài đoán không sai, trong cơ thể nương nương quả nhiên có lượng lớn thuốc sảy thai, tháng ngày tích lũy đã tổn thương cơ thể của nương nương, không cố gắng điều dưỡng. E rằng sau này nương nương đều sẽ không có cách nào lại có thể mang thai nữa.” “Cũng chính là bởi vì cái này, cho nên nương nương mới sinh non, có điều đại khái là nương nương tiền sản tiếp xúc cái này thời gian không lâu, cho nên chỉ sinh non, cũng không có ảnh hưởng đến thân thể Thập Tứ a ca.” Sự tình đến nơi này lại trải lên một tầng sương mù, nguyên bản là chuyện Đức phi khó sinh, hiện tại nhưng thành giúp Lương tần làm chủ. Một ít phi tần chỉ do đến xem trò vui cảm thấy sự tình thực sự càng ngày càng hay. Khang Hià không thể hại con của mình, vậy chính là có người vì mưu hại phi tần, đã đem bàn tay duỗi đến Càn Thanh cung! Khang Hi cũng nghĩ đến tầng này, sắc mặt của hắn hết sức khó coi, dù là ai bị người khác coi như mũi tên đi hại người, tâm tình người ta đều sẽ không tốt. Hơn nữa làm hoàng đế, bên cạnh của mình lại bị cắm cái đinh, còn khiến người ta thành công hại phi tử của mình, chuyện này quả thật là làm sỉ nhục hoàng đế! Nếu có một ngày kia, người kia muốn hại mình, vậy hắn không phải là cá thịt trên thớt gỗ để mặc người hiếp đáp sao? Mỗi người đều yêu quý tính mạng của mình, làm hoàng đế, bọn họ nắm giữ quyền lợi chí cao vô thượng trên thế gian, trước khi chưa có hưởng thụ đủ chỗ tốt do quyền lợi này mang đến, bọn họ càng không hy vọng tính mạng của mình bị mảy may uy hiếp đến. Đông hoàng quý phi cẩn thận từ từ liếc nhìn Khang Hi – mặt không hề cảm xúc, nàng là biểu muội của Khang Hi, từ nhỏ đã quen biết Khang Hi, tự nhiên biết hiện tại lửa giận trong lòng Khang Hi e rằng đã không cách nào áp chế, nàng hoàn toàn có thể nghĩ đến, Tử Cấm Thành lập tức liền sẽ nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu như thế nào. Thân thể Ô Bạch Lam run rẩy, vì chuyện này, bên trong Càn Thanh cung e rằng ngoại trừ Lý Đức Toàn từ nhỏ đi theo bên người Khang Hi là có thể may mắn thoát khỏi thôi, cung nhân nàng ta cố gắng cắm vào Càn Thanh cung, đại khái lập tức liền sẽ bị bẻ đi! Ô Bạch Lam nằm phục trên đất, thông qua khe nhỏ quần áo liếc mắt nhìn Đề Ti đang đứng ở cửa, ra hiệu nàng ta mau mau dựa theo kế hoạch làm việc. Đề Ti dùng mật ngữ Ô Bạch Lam sáng tạo cẩn thận từng li từng tí một truyền hai chữ cho Ô Bạch Lam, một là “Đông”, một chữ khác là “Tô”. Ô Bạch Lam bắt đầu lo lắng, ý tứ của Đề Lan chính là Đông Giai thị cùng Tô Ma Lạt Cô đồng thời nhúng tay chuyện này, đánh nát bước kế tiếp trong kế hoạch của nàng ta. Một trận hoảng hốt rối loạn qua đi, Ô Bạch Lam cảnh giác liếc mắt nhìn Lang Hoa vô cùng bình tĩnh, Tô Ma Lạt Cô sẽ bảo vệ nàng, đây là trong dự liệu, bởi vì Tô Ma Lạt Cô nuôi con trai của nàng, thế nhưng Đông hoàng quý phi vì sao lại ra tay? Lẽ nào Đông Giai thị đã cùng Vệ thị liên minh? Một người là Tô Ma Lạt Cô, Khang Hi cực kỳ coi trọng, một người khác là biểu muội của Khang Hi, phi tần phân vị cao nhất trong hậu cung, nắm giữ quyền to lục cung, hai người bọn họ nếu như thật cùng Vệ thị liên minh, vậy kế hoạch diệt trừ Vệ thị của nàng ta nhất định phải chậm một chút, cần bàn bạc kỹ càng. Thân thể Ô Bạch Lam giật giật, truyền Đề Ti một cái tin, mặt Đề Ti xám như tro tàn, liếc mắt nhìn muội muội của mình một cái thật sâu, sau đó, buông xuống con mắt lờ mờ. Khang Hi từ từ nói: “Thiệu Thái Bình, vậy chuyện phấn bạch phụ tử kia trẫm liền…” Lời hắn còn chưa dứt, đã thấy Đề Ti đã xông tới quỳ xuống, khóc không ra tiếng: “Là nô tỳ sai, nô tỳ vừa mới nhớ đến, trước khi nương nương sinh nở từng để nô tỳ đi thu dọn khố phòng son bột nước, nô tỳ quên chính mình đã từng đụng vào phấn bạch phụ tử, nô tỳ không phải có tâm.” Khang Hi ngẩn ra, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, tùy tiện nói: “Cung nữ Đề Ti trượng tễ, Đức phi trông giữ hạ nhân bất lợi, nói xấu người khác, hàng vị Đức tần, chuyển đến thiên điện Vĩnh Hòa cung, tĩnh tư ngẫm lại lỗi lầm.” Khang Hi vừa dứt lời, liền thấy Đề Ti đột nhiên đứng lên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đột nhiên xoay người hướng về phía kim trụ ngay cửa đánh tới, thái giám của Thừa Càn cung phòng hộ không kịp, mọi người ở trong điện liền mở to mắt nhìn Đề Ti máu tươi rơi đầy Thừa Càn cung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK