Lý Trì còn đặc biệt dặn dò, nói phần tài liệu này là anh ta bí mật chỉnh lý, anh ta nghĩ đến quan hệ của Cố Phán và Đổng Thiện Thiện, muốn quan tâm cô một chút. Nhưng tuyệt đối, tuyệt đối không thể để tổng giám đốc biết sự tồn tại của thứ này, bằng không thì hai người đều sẽ gặp tai họa.
Thiện cảm của Cố Phán dành cho Lý Trì lập tức tăng gấp bội, trong nháy mắt liền nổi lên tình nghĩa chiến hữu cách mạng, rất trịnh trọng cam đoan, nếu như cô bán đứng đồng đội, liền để bệnh của anh cô cả đời này cũng không tốt lên được.
Lý Trì lúc ấy: "..."
Có điều cũng may, khúc nhạc đệm ngắn đặt tay lên trái tim đen tối mà thề thốt này cũng không có ai cho là thật. Cố Phán ra khỏi cửa lớn của chi nhánh Thẩm thị, cũng ngay lập tức quay về nhà.
Cô không đi đến chỗ Đổng Thiện Thiện nữa, dù sao dựa theo hợp đồng làm việc, tối ngày kia cô sẽ phải theo Thẩm Mộ Ngạn xuất phát đi thành phố S rồi.
Hai ngày này cô không những phải thu thập hành lý, còn phải nghĩ xem làm sao soạn ra lời nói dối lừa gạt một già một trẻ trong nhà.
-
Lúc về đến nhà, ông Cố đang chơi cờ vây một mình.
Bà bạn già ra nước ngoài du lịch, cháu trai cháu gái đứa nào cũng quen thói tự do, buông thả, không có đứa nào về nhà đúng giờ. Ông Cố rõ ràng có vợ cháu khỏe mạnh, lại miễn cưỡng biến thành một ông già không ngừng cố gắng ở lại trông nhà.
Trong lòng lão Cố đắng ngắt, nhưng lão Cố ngang ngạnh không nói.
Cố Phán cũng thấy bản thân và anh trai rất không phải, cho nên sau khi về đến nhà, ngay lập tức ôm lấy cổ ông nội, ra sức thân cận mấy phút đồng hồ.
Ông Cố thật sự là được yêu mà lo sợ, nói thẳng: "Nói đi, đến cùng là có chuyện gì?"
Cố Phán nghẹn lời, hai gò má hơi nóng, "Cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ... cháu và bạn muốn đi du lịch tự túc ở trong nước một thời gian."
Đôi mắt của ông Cố dường như nhìn thấu hết thảy, "Một thời gian là bao lâu?"
"... Một, hai tháng?"
"Cháu đây là nắm lấy thời gian bà nội cháu ở nước ngoài, muốn chơi cho thỏa thích mà."
Cố Phán cười "Hì hì", ôm lấy cánh tay ông Cố làm nũng, "Cho nên, ông nội ơi, ông có đánh yểm trợ cho cháu hay không?!"
Ông Cố sợ nhất chính là con cháu đột nhiên làm nũng, đặc biệt còn là đứa cháu gái ông nâng niu trong lòng bàn tay nửa đời người, trái tim này đều sắp bị cô lắc đến tan ra rồi, nào còn có cái gì mà không đồng ý nữa.
Sau khi có được cái gật đầu của ông nội, trên cơ bản Cố Phán đã giải quyết tất cả vấn đề tiềm ẩn. Cô vui vẻ chơi với ông nội mấy ván cờ, hai ông cháu lại cùng nhau ăn cơm tối, sau đó, cô mới lên lầu quay về phòng ngủ.
Sau khi bổ nhào lên trên cái giường lớn của mình, cô ngay lập tức lấy ra hai trang tư liệu có liên quan đến Thẩm Mộ Ngạn mà Lý Trì đã chuẩn bị cho mình.
Tư liệu mà Lý Trì chỉnh lý cực kỳ sạch sẽ rõ ràng, một chữ nói nhảm dư thừa cũng không có.
Cố Phán theo thứ tự nhìn từ trên xuống dưới, lúc nhìn đến ngày sinh, ánh mắt cô dừng lại.
Ngày 31 tháng 12.
Nếu cô nhớ không nhầm, đây hẳn là Ma Kết?
Cố Phán càng xem càng cảm thấy giống, nhanh chóng cầm điện thoại tra xét một chút, quả nhiên, thật sự là Ma Kết!
Trước đây cô có nghe nói, đàn ông cung Ma Kết cấm dục, cao ngạo lạnh lùng lại ngoài lạnh trong nóng, hiện tại vừa nghĩ như vậy, thật đúng là rất giống Thẩm Mộ Ngạn.
Cô không chậm trễ một giây, lại gõ mấy chữ trong khung tìm kiếm ——
【Bí quyết nói chuyện yêu đương với Ma Kết nam】
Nhấn đi vào topic hỏi đáp đầu tiên trên Baidu, một bạn mạng đã đưa ra câu trả lời vô cùng có linh hồn ——
【 Bí quyết chính là đừng nói chuyện yêu đương với Ma Kết nam】
???
Cố Phán bày tỏ sự khinh bỉ mãnh liệt với đám cư dân mạng không có một chút tinh thần khiêu chiến này. Về sau, tìm kiếm một vòng mà không tìm được đề nghị có giá trị, cô vươn móng vuốt cáo tới chỗ chị em nhà mình.
Cô trình bày vấn đề ngắn gọn súc tích, Đổng Thiện Thiện ở bên kia đáp ——
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Vậy cậu đã tìm ra được đề nghị gì ở trên mạng?
【 Wechat 】 Cố Phán: Bạn trên mạng kêu tớ không nên nói chuyện yêu đương với Ma Kết nam, hoặc là dứt khoát dùng sắc đẹp dụ dỗ.
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:... Dùng sắc dụ dỗ tuyệt đối không được, kiểu chính nhân quân tử như anh cả nhà tớ kia, tớ sợ cậu chưa bắt đầu dụ dỗ đã bị đá trở về.
【 Wechat 】 Cố Phán: Đúng nha! Tớ cũng cảm thấy tiếp thu ý kiến của dân mạng lần này không có một chút giá trị!
Cố Phán ở chỗ này do dự một chút, lại gõ mấy chữ gửi sang.
【 Wechat 】 Cố Phán: Vậy, cậu thấy tớ dùng sức hấp dẫn từ tính cách cùng năng lực làm việc khiến anh cậu cảm động, có thể có mấy phần xác suất thành công?
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:... Tớ cảm thấy đề nghị dùng sắc dụ dỗ của bạn trên mạng cũng rất đáng tin cậy, chị em tốt, cậu thấy thế nào?
【 Wechat 】 Cố Phán: Kéo đen đi, liên hệ gửi qua bình thủy tinh thả trôi sông. jpg
-
Tối hôm đó Cố Phán về nhà cũ, Cố An Nam cũng trở về.
Cũng không biết hắn bị trúng tà gì, đêm hôm khuya khoắt nhất định lôi kéo Cố Phán tâm sự.
"Qua mấy ngày nữa anh sẽ hết nghỉ phép, phải quay về bên thành phố S rồi, rất nhiều dự án của công ty đều đang đợi anh phê duyệt, không thể chậm trễ nữa.
Nếu em ở nhà, lại chặm mặt Cố Hi thì đừng để ý đến nó là được, nhưng nếu như nó chủ động khiến em không thoải mái, em cũng không cần chịu đựng."
Cố An Nam hiếm khi nghiêm túc, nhẹ nhàng vỗ đầu em gái, "Muốn làm cái gì thì làm cái đó, gặp rắc rối anh chịu trách nhiệm cho em."
Trong lòng Cố Phán cảm động vô cùng, lại còn nổi lên một chút chột dạ, dù sao trước đó mới nói anh trai cô... Khụ.
"Không sao, hai ngày nữa em cũng đi ra ngoài."
"Đi đâu?"
"Muốn đi du lịch tự túc với bạn, đều đã nói xong với ông nội rồi."
Không biết Cố An Nam nghĩ đến điều gì, đáy mắt xẹt qua một thoáng không được tự nhiên.
"Bạn nào?"
Nghe anh trai cô hỏi cặn kẽ như vậy, Cố Phán cũng có chút chột dạ.
"Còn có thể là ai chứ, đương nhiên là Thiện Thiện rồi, em chỉ có một người bạn thân là cô ấy."
Nghe được cái tên trong dự liệu, Cố An Nam im lặng một lát.
"Đi ra ngoài chơi một vòng cũng rất tốt. Hai đứa bọn em chú ý an toàn, đủ tiền không? Không đủ anh để thư ký mở thêm một thẻ thanh toán cho em."
Lòng tốt đột nhiên xuất hiện của anh ấy làm cho cô có chút bất an, quả nhiên, một giây sau, đã nghe Cố An Nam đột ngột chuyển mũi nhọn.
"Còn có người bạn kia của em, bình thường em cũng quan tâm em ấy nhiều hơn, đừng để em ấy luôn nghĩ bản thân là người không đáng có được. Anh biết, trên đời này đàn ông ưu tú rất khó gặp, nhưng thế nào đi nữa, trước tiên cũng phải nghĩ xem có phù hợp với mình hay không."
Cố Phán nghe mà như lọt vào sương mù, trong ánh mắt chỉ kém viết đầy dấu chấm hỏi.
Cố An Nam thấy một lúc lâu mà cô không cho đáp án, cau mày lại nói: "Em có nghe hiểu lời anh nói không?"
"Đã hiểu..."
"Vậy em nói một chút, là cảm giác gì."
"... Em cảm thấy anh có bệnh."
"..."
—— ——
Thời gian nhoáng một cái đã qua hai ngày.
Trước khi Cố Phán xuất phát, cô ôm ông nội thân thiết chào tạm biệt một hồi lâu. Vì để ông nội không nổi lên lòng nghi ngờ, cô còn cố ý tìm ra một cái váy ngắn liền áo hở vai ở trong tủ quần áo, trang điểm cũng rất tinh xảo, nhìn qua thật đúng là có ý đi chơi.
Cô là nghĩ trước hết để ông nội yên tâm, sau đó đi ra sân bay lại tìm cơ hội đổi lại.
Lý do không gọi lái xe mà ông nội sắp xếp cũng đã nghĩ kỹ rồi, sẽ nói bên Đổng Thiện Thiện có lái xe, chờ cô ở đầu đường của khu biệt thự. Cố Phán cố ý không cầm theo bao nhiêu hành lý, lại cố ý đổi giày đế bằng, cô muốn chính là duy trì được hình tượng nhân vật tự lập tự cường ở trước mặt ông nội, để ông thật sự yên tâm. Sau đó đến đầu đường lại lặng lẽ tự bắt xe.
Biện pháp này là tối hôm qua cô vừa nghĩ xong, hơn nữa còn thả ra tin tức với Đổng Thiện Thiện và người trên Wechat kia, ý tứ trong câu chữ chính là muốn để bọn họ ấn like cho cô bé đáng yêu nhanh trí là cô đây.
Nhưng cô tính thế nào cũng không tính được, lúc mình đi ra ngã ba bên ngoài khu biệt thự, lại có thể gặp được Lý Trì và Thẩm Mộ Ngạn.
Sự trùng hợp cứ như vậy trong lúc không để ý liền xảy ra???
Lúc bị Lý Trì gọi lại, Cố Phán vẫn còn hơi mờ mịt.
Cô theo bản năng nghĩ đến chiếc váy liền áo với chiều dài trên đầu gối đang mặc trên người, trong lòng hơi ảo não.
Hôm nay có người lái xe, Lý Trì ngồi ở ghế lái phụ phía trên, Thẩm Mộ Ngạn vẫn như cũ ngồi ở hàng sau.
Trên xe chỉ còn lại một chỗ, Cố Phán cho dù không muốn, cũng phải kiên trì ngồi vào ghế sau.
Không gian xung quanh trở nên khép kín, chật hẹp, Cố Phán ngửi thấy mùi gỗ trầm như có như không trên cơ thể của người ngồi bên cạnh, vô thức kéo gấu váy xuống.
Ngày đầu tiên đi làm liền vi phạm yêu cầu trong hợp đồng, còn là yêu cầu mà ông chủ tự mình nói ra, người làm thuê Tiểu Cố bày tỏ nội tâm hơi luống cuống.
Nhưng cô lại không biết nên nói cái gì, nếu đột nhiên mở miệng giải thích, cũng quá kì quái đi?
Suy nghĩ một chút, Cố Phán quyết định đánh đòn phủ đầu.
"Thư ký Lý, thật là trùng hợp, tôi lại có thể may mắn như vậy gặp được các anh."
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy rất trùng hợp đấy." Trùng hợp cái rắm, bọn họ ở gần đây chờ sắp hơn nửa giờ đồng hồ rồi, cô chủ này cuối cùng cũng đi ra.
Thật mệt lòng:)
Hai người câu được câu không trò chuyện thêm hai câu, về sau từ từ đều im lặng.
Xe một đường chậm rãi lái về hướng sân bay.
Thời tiết hôm nay vô cùng tốt, bầu trời như ngọc bích, chân trời xanh thẳm, vạn dặm không mây.
Nhiệt độ không khí bên ngoài vẫn rất cao, chỉ có điều lúc này Cố Phán hoàn toàn không cảm nhận được.
Cô túm chặt vạt váy của mình, ý đồ che khuất đi đầu gối, khóe mắt trộm liếc nhìn người đàn ông ở bên cạnh.
Anh đang cúi đầu xem tài liệu, đường cong dưới cằm kéo căng rõ nét, mí mắt hơi cụp xuống, khóe môi lại không hề nhếch lên.
Cố Phán cảm thấy rất quái lạ, theo lẽ thường mà nói, hẳn phải như lời của chị em tốt Đổng Thiện Thiện, người bình thường đều sẽ bị hơi thở lạnh lùng quanh người đàn ông này đông cứng đến mất đi năng lực suy nghĩ.
Nhưng cô lại hoàn toàn cũng không cảm nhận được.
Ngược lại, cô cảm thấy loại khí chất lãnh đạm này trên người Thẩm Mộ Ngạn...
Quyến rũ chết người.
-
Vé máy bay mà Lý Trì đặt đều là khoang hạng nhất.
Lúc cầm được vé Cố Phán chỉ kém thấy kỳ quái một chút. Trước đó cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, dù sao bản thân chỉ là một trợ lý nhỏ nghèo khó, có thể cầm tiền công ngồi khoang phổ thông đã là ông chủ nhân từ rồi.
Ai có thể ngờ được, thế mà lại cùng là khoang hạng nhất.
Người đàn ông cô coi trọng quả nhiên ưu điểm đầy người, ngay cả với nhân viên cũng chăm sóc như thế.
Đang suy nghĩ miên man thì thời gian lên máy bay đã tới rồi.
Ba tấm vé, Lý Trì để cho Cố Phán và Thẩm Mộ Ngạn hai chỗ liền kề, ý của anh ta là, bọn họ ngồi sát bên nhau, thuận tiện cho trợ lý cuộc sống mới nhậm chức Cố Phán chăm sóc tổng giám đốc.
Lý do này rất thỏa đáng, Cố Phán đương nhiên tiếp nhận. Hơn nữa trong lòng còn không ngừng mừng thầm, từ thành Bắc bay tới thành phố S phải hơn 3 tiếng đồng hồ, trong hơn 3 tiếng này cô có thể luôn ngồi sát bên đầu tường.
Ôi, trúng xổ số cũng không thoải mái như thế mà!
Sau khi lên máy bay, có tiếp viên nam bố trí chỗ ngồi cho bọn họ. Có lẽ là cách ăn mặc của Cố Phán hôm nay quá mức bắt mắt, dưới khuôn mặt tươi cười chuyên nghiệp lễ phép của tiếp viên nam, nhiều thêm một tia chủ động cùng lấy lòng với người khác phái.
Nhất là về sau, ánh mắt của anh ta còn không để lại dấu vết nhìn đôi chân trắng nõn thon dài của Cố Phán bên dưới váy ngắn, sau khi nâng mắt lên, ý cười càng đậm hơn.
Lúc này hai người đã ngồi ổn định, Cố Phán không hề để ý đến ánh mắt của tiếp viên hàng không nam kia, lực chú ý ngược lại là một mực đặt ở trên người Thẩm Mộ Ngạn.
"Tổng giám đốc Thẩm, có gì cần sắp xếp không? Tôi gọi cho ngài một ly cà phê nhé?"
"Không cần." Thẩm Mộ Ngạn bình tĩnh đáp lại một câu, một lát sau, lại nói, "Đưa chăn lông tới đây."
Cố Phán có chút ngoài ý muốn, ánh mắt vô thức nhìn sang đôi chân dài của anh được quần tây bao lại, vừa nhấc mắt, thì phát hiện anh cũng đang nhìn cô.
Con ngươi đen nhánh sâu thẳm, ánh mắt rất nhạt, nhưng lại không khỏi chuyên chú.
Bỗng nhiên bị anh nhìn chăm chú như thế, nai con trong lòng Cố Phán lại bắt đầu mở hội thể dục thể thao. Cô đè nén cảm xúc, hướng về phía người đàn ông cười yếu ớt, sau đó nghe theo dặn dò của anh, quay về phía tiếp viên hàng không yêu cầu một cái chăn lông.
Sau khi tiếp viên nam đưa chăn lông tới, Cố Phán lập tức đưa tới trước mặt Thẩm Mộ Ngạn, nhưng ngoài ý muốn, anh không tiếp nhận.
Ngược lại là ánh mắt lạnh lẽo thoáng nhìn về phía tiếp viên nam kia, lời lại là nói với Cố Phán.
"Tự đắp kín."
???
Cố Phán có chút không kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, ngược lại tiếp viên nam kia hơi nóng mặt, không có ham muốn tiếp tục ở lại nữa, mỉm cười xoay người đi nơi khác.
Sau đó, máy bay cất cánh, Cố Phán cũng không hiểu ý đồ của Thẩm Mộ Ngạn.
Đợi máy bay lên đến độ cao ổn định, cô lấy điện thoại di động ra, kết nối với wifi trên máy bay.
Đổng Thiện Thiện từ sớm đã nói rồi, muốn chờ cô phát trực tiếp tình tình chiến sự.
Cho nên kết nối mạng xong, Cố Phán ngay lập tức gửi Wechat cho Đổng Thiện Thiện.
Cô đơn giản kể lại một lần quá trình ngày hôm nay, cuối cùng trọng điểm đặt ở trên cái chăn lông mà Thẩm Mộ Ngạn gọi cho cô.
【 Wechat 】 Cố Phán: Cậu nói anh cả nhà cậu, anh ấy... Có phải là lo lắng nhân viên đến tuổi bị bệnh thấp khớp hay không? Điều hoà không khí trong cabin quả thực có đủ mà.
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:... Tớ càng muốn tin tưởng, anh cả tớ là không muốn người đàn ông khác nhìn thấy cặp đùi đẹp tuyệt trần của cậu, hay là ghen rồi?
Cố Phán ở bên này thỏa mãn cười trộm, nếu không phải bởi vì người đàn ông kia còn ngồi bên cạnh, cô tuyệt đối phải thoải mái vui vẻ một chút.
【 Wechat 】 Cố Phán: Tớ chỉ thích dáng vẻ dối lương tâm tâng bốc chị em tốt này của cậu.
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: [ nhe răng ]
【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Có điều cậu thế mà đi làm ngày đầu tiên đã được sắp xếp ở bên cạnh anh cả tớ, có chút gian xảo nha.
【 Wechat 】 Cố Phán: [ thẹn thùng ] tớ cũng cảm thấy nữ thần số mệnh hôm nay đặc biệt chiếu cố tớ đó!
...
Nói đông nói tây một hồi với chị em tốt, rất lâu sau Cố Phán mới đóng Wechat lại.
Cô vốn còn muốn thông báo cho người kia tiến độ mình theo đuổi thần tượng, nhưng khóe mắt trong lúc vô tình liếc nhìn sang bên cạnh, chợt phát hiện người đàn ông bên người đã ngủ thiếp đi.
Nói là ngủ thiếp đi dường như cũng không chuẩn xác lắm, anh khẽ dựa vào lưng ghế, mí mắt hơi khép, đôi chân thon dài chồng lên nhau, hai tay khẽ đặt ở phía trên.
Cố Phán có một ý nghĩ to gan lớn mật quay đi quay lại trên bờ vực của lòng dũng cảm, thử thăm dò, cuối cùng, cô vẫn là đánh bạo, mở camera của điện thoại ra.
Theo lý thuyết ngày đầu tiên tiếp cận đầu tường mới, là nên kỷ niệm một chút. Huống hồ, ông trời còn cho cô cơ hội tốt như vậy!
Lúc ngủ không chụp, còn chờ đến khi nào!
Nghĩ đến đây, tâm tư của Cố Phán càng hoạt động mạnh hơn.
Cô trước tiên là giả vờ mở camera ra, chụp phong cảnh tầng mây ngoài cửa sổ. Hết sức hoàn hảo duy trì hình tượng nhân vật người làm thuê nghèo khổ, cực kỳ tò mò với khoang hạng nhất cùng phong cảnh ngoài cửa sổ.
Sau khi liên tiếp chụp mấy lần, khóe mắt liếc qua người đàn ông ở bên cạnh thấy không có bất kỳ dấu hiệu nào là muốn tỉnh lại, thế là gióng lên mười hai phần dũng khí, duỗi móng vuốt cáo ra, ấn xuống phím chuyển camera.
Từ camera phía sau biến thành phía trước, cảnh cũng từ phong cảnh tầng mây ngoài cửa sổ, biến thành khuôn mặt nhỏ của bản thân mà cô quen thuộc nhất.
Cô từng chút từng chút điều chỉnh góc độ của điện thoại di động, lúc mặt mình chỉ còn lại một nửa, bóng dáng của người đàn ông ngồi bên cạnh rốt cuộc hoàn toàn lọt vào khung hình.
Cô cấp tốc ấn nút chụp ảnh, lách tách, dừng lại, ảnh thu nhỏ.
Toàn bộ quá trình ngay cả thời gian một giây cũng không đến, trái tim thấp thỏm của Cố Phán cũng từ từ buông xuống.
Đang lúc cô chuẩn bị thả tay xuống thu lại điện thoại, người đàn ông trong ống kính, bỗng nhiên không có chút dấu hiệu nào mở mắt ra!
Trong con ngươi bình tĩnh không gợn sóng, không có chút bối rối.
Cứ thản nhiên như vậy, không tiếng động đối mặt với Cố Phán trong ảnh.
Cố Phán: "..."
Cô thu hồi lời vừa rồi.
Chiếu cố cái con cu, cô thấy thần số mệnh hôm nay là muốn đùa chết cô đứa bé đáng yêu này mà:)