• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nói đến cái đề tài xem mắt này, Đổng Thiện Thiện liền giật mình.

Nói thật ra, ngay từ đầu cô ấy tuyệt đối không coi trọng chuyện chị em tốt muốn theo đuổi anh cả nhà cô ấy.

Trước tiên không đề cập tới gia đình ở sau lưng hai người, chỉ nói tính cách của hai người họ...

Chị em tốt của cô ấy rất tùy hứng, bình thường đối với người xa lạ hoặc là người mà cô thấy ngứa mắt có lẽ sẽ ra vẻ kiêu ngạo, thế nhưng một khi tiến vào thế giới của cô, trở thành người thân cận của cô rồi, thì sẽ phát hiện cô dễ hòa nhập thế nào.

Mà anh cả Thẩm Mộ Ngạn của cô ấy thì sao...

Đổng Thiện Thiện đối với anh trên cơ bản là thái độ vừa kính vừa sợ.

Mẹ cô ấy đã từng bí mật nói với cô ấy, những năm này thủ đoạn của anh cả mạnh mẽ thế nào, lợi hại bao nhiêu, cũng đã nói anh ấy đã từng trải qua nhiều chuyện đáng sợ.

Cho nên đứng ở góc độ người đứng xem, định nghĩa của Đổng Thiện Thiện dành cho Thẩm Mộ Ngạn chính là một thương nhân máu lạnh không có chút độ ấm nào.

Cô ấy không cảm thấy người như vậy sẽ là một nửa thích hợp với chị em tốt của cô ấy.

Thế nhưng ngay từ đầu nghĩ là nghĩ như vậy, chị em tốt muốn kiên trì theo đuổi cô ấy cũng ủng hộ. Cô ấy chính mắt nhìn thấy Cố Phán mấy ngày nay đã cố gắng thế nào, cũng cảm thấy thái độ của anh cả nhà cô ấy dường như càng ngày càng tốt hơn, nhưng bây giờ bỗng nhiên...

Cứ như vậy từ bỏ, hơn nữa lại còn muốn đi xem mắt nữa?

Đổng Thiện Thiện biết mình không nên can thiệp nhiều vào lựa chọn của Cố Phán, nhưng cô ấy sợ chị em tốt tương lai sẽ hối hận, vì thế xoắn xuýt một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói với cô.

"Phán Phán này, tớ thấy cậu có lẽ thận trọng một chút thì tốt hơn, thật ra tớ cảm thấy bên phía anh cả nhà tớ cũng không phải là..."

"Tối qua anh ấy hôn tớ rồi." Cố Phán nhẹ nói ra câu nói này, cắt ngang lời Đổng Thiện Thiện.

Đổng Thiện Thiện ngây người, còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe chị em tốt của cô ấy ở bên kia nói tiếp "Sau đó, tối qua khi tớ ngủ rồi, anh ấy bay đi nước ngoài công tác, lúc đi không để lại cho tớ một câu, Wechat, điện thoại cũng không có."

"..."

"Thật ra tớ chưa có kinh nghiệm yêu đương gì, cũng không biết những chị gái kia theo đuổi người ta là dáng vẻ gì, nhưng mà tớ thấy tớ đã làm đến mức độ lớn nhất mà mình có thể làm, nhưng nếu anh ấy vẫn cứ lúc nóng lúc lạnh như vậy, thì cũng không nhất thiết phải tiếp tục nữa."

Cố Phán luôn cảm thấy tình cảm là phải từ hai phía.

Giống như cô và Đổng Thiện Thiện vậy, cô vì đối phương làm 100, đối phương cũng sẽ trả lại cô 100, kiểu quá trình cùng nhau cố gắng này vừa thú vị lại vui vẻ.

Cô thừa nhận, khoảng thời gian này Thẩm Mộ Ngạn cũng mang đến cho cô rất nhiều rung động cùng vui sướng, nhưng những thứ này đã không đủ tiếp tục chống đỡ cô nữa.

Cô không muốn làm kiểu con gái cam tâm tình nguyện đi 99 bước, chỉ cần đối phương đi 1 bước là được kia.

Cô đã đi 50 bước, đối phương ít nhất cũng phải đi 49, nếu không thì bye bye.

Đổng Thiện Thiện vốn còn có chút do dự muốn khuyên người chị em thận trọng, nhưng vừa nghe xong những lời này, tính tình nhỏ cũng nổi lên.

"Không tiếp tục thì không tiếp tục! Chị em tốt của tớ có giá trị nhan sắc thần tiên cùng dáng người như này, muốn đàn ông kiểu nào mà không có!" Nói xong những lời này, cô ấy ngừng lại một chút, lại hỏi "Vậy, lần này cậu muốn đi xem mắt thật hả?"

"Tớ phải đi tìm anh tớ hỏi tình huống một chút trước, có điều nếu là chuyện mà bà nội tớ giao phó, phỏng chừng là không có khả năng từ chối."

Nhưng cũng may Cố Phán biết tính tình của bà nội cô, nếu cô thật sự không đồng ý, bà cũng sẽ không yêu cầu cô quá mức. Nhất là trên chuyện tình cảm kiểu này, nói là xem mắt, nhiều lắm thì là cô thuận theo ý bà nội, đi gặp mặt đối phương mà thôi.

Cô cũng không nghĩ nhiều, lại nhấp một ngụm cà phê trong tách, sau đó thu thập túi chuẩn bị rời đi.

Thấy Đổng Thiện Thiện ngồi im, cô đưa tay vỗ vỗ mặt bàn, "Đi thôi, theo tớ đi tìm anh trai tớ."

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đổng Thiện Thiện thoáng qua một chút mất tự nhiên, gần như là theo bản năng vội vàng lắc đầu, "Tớ không đi đâu."

Động tác của Cố Phán chậm lại, thật chẳng hiểu ra làm sao.

"Lẽ nào cậu còn muốn tiếp tục về Thẩm thị làm việc?"

"Sao có thể chứ?" Chuyện vừa rồi ầm ĩ lớn như vậy, cô ấy sao có thể quay lại nữa. Vả lại lúc đầu cô ấy đến trụ sở chính bên này, cũng là vì đi theo Cố Phán, giờ Cố Phán cũng không định theo đuổi anh cả nhà cô ấy nữa, cô ấy còn chịu phần uất ức kia làm gì chứ.

"Vậy lát nữa cậu có việc gì?"

Cố Phán nhớ rõ chị em tốt của cô cũng không có bạn thân nào ở chỗ này, hơn nữa cô ấy vừa mới từ công ty ra, nếu như không phải cô làm ầm ĩ một trận, hiện giờ hẳn là cô ấy còn đang ở Thẩm thị làm em gái chạy việc tận tụy rồi, làm sao có thể có hẹn sớm từ trước chứ?

Đổng Thiện Thiện không giỏi nói dối cho lắm, hơn nữa còn là ngay trước mặt cô bạn thân hiểu rõ cô ấy nhất. Suy nghĩ nửa buổi, sau cùng cô ấy chỉ ấp a ấp úng đáp "Tớ hơi mệt, lát nữa định quay về khách sạn ngủ một chút, cậu đi tìm anh trai cậu một mình đi, cứ như vậy nhé! Tớ đi trước đây! Lát nữa gặp ở khách sạn!"

Đổng Thiện Thiện nói xong căn bản cũng không cho Cố Phán cơ hội phản ứng, cầm ba lô của mình lên xoay người rời đi.

Cố Phán nhìn bóng lưng của cô ấy, trong lòng cảm thấy cực kỳ cổ quái.

Tòa nhà văn phòng của Cố thị chỉ cách trụ sở chính của Thẩm thị mấy con phố.

Lúc này thời tiết bên ngoài đã rất nóng, vốn dĩ trong lòng Cố Phán đã có chút phiền muộn, bởi vì chuyện của Thẩm Mộ Ngạn mà cảm xúc ngột ngạt còn chưa kịp tiêu tan, lại bị từng tầng từng tầng sóng nhiệt kia đập vào, nghiễm nhiên có loại xúc động muốn bùng nổ.

Vì thế, sau khi đến phòng làm việc của Cố An Nam, vốn dĩ tiểu thư Cố nên chột dạ, nhưng là một chút ý tứ chủ động nhận sai cũng không có, nhoài người về phía chiếc ghế sofa trong văn phòng của anh trai cô, vẻ mặt khó chịu, chỉ kém viết lên một hàng chữ lớn nơi khóe mắt cùng đuôi lông mày "Bản tiểu thư hiện tại tâm tình không tốt, thức thời tránh xa một chút, bằng không thì cẩn thận ta cho ngươi tuẫn táng theo".

Cố An Nam vừa bực mình vừa buồn cười, hắn cẩn thận duyệt lại tài liệu trong tay một lần nữa, sau khi xác nhận không sai mới ký tên ở trang cuối cùng, sau đó giơ tay tùy ý đưa tài liệu cho Phùng Ngữ rồi đứng dậy đi về phía Cố Phán.

Cách ăn mặc của nhóc con hôm nay trái lại có chút khác với thường ngày, lúc Cố An Nam đi qua có quan sát tới lui một chút, luôn cảm thấy phong cách này của cô... hơi có kiểu công sở?

"Sao? Giờ mấy cô bé bọn em đang thịnh hành cách ăn mặc kiểu công sở à?" Cố An Nam vừa nói vừa đá đá chân Cố Phán, "Dịch chân sang kia chút, nhường cho anh một chỗ."

Thật ra vị trí bên cạnh ghế sô pha đều trống không, Cố An Nam không đi ngồi bên kia nhất định bắt Cố Phán phải di chuyển, nếu là bình thường cô đã sớm nổi khùng rồi. Nhưng hiện giờ cô vừa mệt vừa nóng, thực sự lười lại cãi nhau với anh cô, lập tức rụt chân vào bên trong, nhường cho anh ấy một chỗ.

"Nói đi, hai ngày này là tình huống gì hả? Em lừa gạt ông nội, anh còn có thể hiểu được, nhưng em thậm chí ngay cả anh cũng giấu diếm, em rốt cuộc đến bên này làm gì hả?"

Trước đó Phùng Ngữ biết Cố Phán sắp đi qua, đã sớm chuẩn bị xong một chút hoa quả cùng đồ ăn vặt đặt trên bàn trà. Sau khi Cố An Nam ngồi xuống, liền lấy ra một quả táo từ trong khay, tỉ mỉ gọt vỏ.

Loại chuyện này hắn thường xuyên làm, khi còn bé nếu Cố Phán giở trò cáu kỉnh, hắn sẽ mặc cô ở bên cạnh ầm ĩ, bản thân thì ngồi ở trước mặt cô chậm rãi khoan thai gọt hoa quả cho cô. Lúc sau cô náo loạn đủ rồi, bụng cũng trống rỗng, những hoa quả kia vừa vặn lót dạ.

Cố Phán không nhúc nhích, cũng không muốn nói quá nhiều, chỉ tùy tiện đáp một câu "Anh không phải đều biết rồi à?"

"Thật là vì cái ban nhạc rách nát trước kia của em hả?"

Cô tiểu thư Cố vừa nghe thấy cái miêu tả này của anh trai, lửa giận lại bùng lên, trạng thái cũng không còn giống nửa chết nửa sống như vừa rồi nữa, thẳng tắp ngồi dậy, đẩy Cố An Nam một cái.

"Cái gì gọi là ban nhạc rách nát? Người ta giờ đã có chút danh tiếng trong ngành rồi, có được không!"

Ban nhạc của bọn họ ở trong giới quả thực rất nổi, chỉ có điều vì giữ vững lý tưởng ban đầu lúc mới thành lập, vẫn chưa ký kết với công ty quản lý.

Giới giải trí hiện giờ, thiếu đi phần đóng gói quảng cáo trên cơ bản chính là chặt mất phần lớn con đường. Bọn họ dựa vào một bầu nhiệt huyết cùng thực lực kia ở bên trong vòng khán giả nhỏ giết ra một đường, đã là rất tuyệt rồi.

Cố An Nam biết tính tình của nhóc con nhà hắn, lúc này cũng không muốn khiến cô nổi giận, liên tục nói "Được được, ban nhạc kia của mấy đứa được yêu thích, được chưa?"

Cố Phán trợn mắt cho hắn một ánh mắt khinh thường, một phát cầm lấy quả táo mới gọt xong từ trong tay hắn, tự mình ăn cũng không để ý đến hắn nữa.

Táo rất tươi, cắn xuống một miếng hương vị ngọt mà giòn, Cố Phán ăn gần hết một nửa, cảm giác sức sống khôi phục lại một chút, tâm tình cũng tự nhiên thuận hơn không ít.

Cố An Nam cực kỳ hiểu cô, tùy tiện đưa mắt nhìn cô hai lượt đã biết cô tiểu thư này hiện tại ở vào trạng thái có thể nói chuyện rồi.

"Em cũng rất có bản lĩnh đấy, vừa vào cửa anh còn chưa nói gì đâu, ngược lại em đã tỏ thái độ với anh trước rồi. Em có biết, anh đã chịu bao nhiêu mắng chửi thay em bên chỗ bà nội không hả?

Video em đi quán bar tầng ngầm ca hát bị người ta truyền tới chỗ bà nội, bà không nỡ mắng em, ngược lại là đổ hết xuống đầu anh. Còn chất vấn anh vì sao mở thẻ mới cho em, anh chỉ lấy làm lạ, mỗi lần đều là em gây rắc rối, kết quả bị mắng lại là anh."

Cố Phán nhìn dáng vẻ mệt lòng của anh trai mình, cảm thấy buồn cười vô cùng, lúc này sinh lực đã phục hồi, kiên nhẫn cũng tốt hơn không ít, thế là lại giống như ngày thường, chân chó sáp tới, ôm lấy cánh tay Cố An Nam.

"Anh không phải anh ruột của em mà, loại chuyện bị mắng này, anh để em tới nhận lấy là được rồi!"

Cố An Nam lạnh lùng liếc cô một cái, "Cho nên em có thể nói cho anh biết, em đến bên này rốt cuộc là tình huống gì chưa?"

Cố Phán khẳng định không thể nói thật với anh, nếu để anh trai biết cô là vì theo đuổi một người đàn ông mà đến, anh ấy không đánh gãy chân cô mới lạ. Huống hồ đối tượng cô theo đuổi còn là đối thủ một mất một còn mà anh ấy từng nghiêm lệnh cấm chỉ, không cho phép cô tới gần...

Cô bị ngu rồi mới có thể nói ra tình hình thực tế.

Thế là cô suy nghĩ một chút, quyết định đâm lao phải theo lao, dù sao bà nội cũng hiểu lầm cô lại có liên lạc với thành viên ban nhạc, giờ lại nói láo cũng chẳng sao.

"Mọi người không phải cũng biết rồi sao? Sắp tới là tròn 7 năm ban nhạc thành lập, bọn họ muốn để em quay về tham gia một hoạt động. Em cũng không phải cố ý giấu anh, chủ yếu là sợ anh quay đầu bán đứng em."

Cố An Nam nghe thấy câu trả lời của cô, cũng không lên tiếng, chẳng qua trong ánh mắt có nhiều hơn một phần dò xét.

"Thật à?"

"Bằng không thì sao?"

Cố An Nam luôn cảm thấy lần này nhóc con nhà hắn đáp lại quá thoải mái, chuyện khác thường tất có yêu quái, hắn từng bị con nhóc này lừa gạt không ít, thật sự là khó mà chân chính tín nhiệm nó.

"Vậy, buổi toạ đàm kia lại là thế nào?"

Cố Phán ngây người một giây, sự kiện vốn cũng đã quên mất đột nhiên bị Cố An Nam nhắc tới như thế, đáy mắt cô lại xẹt qua một tia chột dạ.

Có điều cũng may, cô phản ứng đủ nhanh, đôi mắt vụt sáng, mặt không đỏ tim không nhảy nhót kéo người chị em ra chịu tội thay.

"Ở đâu là em chứ, là Thiện Thiện thích vị Hoa kiều quốc tịch Mỹ kia, cứ kéo em đi xem. Anh cũng biết đấy, anh cả nhà cô ấy..."

Nói đến chỗ này, Cố Phán chợt dừng lại, lúc lại mở miệng, đôi mắt hơi cụp xuống, "Chính là vị kia nhà họ Thẩm, quan hệ với Thiện Thiện cũng không tốt lắm. Ngoài anh ta ra Thiện Thiện ở chỗ này cũng không quen biết ai, lại trùng hợp thế nào chị Phùng Ngữ giao thiệp rộng, em mới trực tiếp nhờ chị ấy mà."

Nhắc đến Đổng Thiện Thiện, trong lòng Cố An Nam cũng xẹt qua một tia khác thường. Hắn dựa người về phía sau, vô thức vuốt nhẹ mặt đồng hồ trên cổ tay.

"Gần đây tâm trạng em ấy thế nào?"

Cố Phán hơi bất ngờ vì Cố An Nam hỏi tới Đổng Thiện Thiện, "Tâm trạng gì thế nào? Vẫn là dáng vẻ trước kia mà."

"Không có tình huống gì khác à? Cũng không nói gì với em à?"

"Cô ấy có thể có tình huống gì, ăn rất ngon ngủ cũng rất tốt..." Cố phán vừa nói vừa nhíu mày nhìn anh trai, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ, "Hai người đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là gạt em làm ra chuyện gì rồi? Vừa nãy em kêu cô ấy đi theo em tới tìm anh, cô ấy cũng không hiểu sao từ chối. Giờ anh lại hỏi cô ấy...

Nói! Anh có phải đã giấu em làm gì đó với chị em tốt của em không? Em cho anh biết nhé Cố An Nam, anh ở bên ngoài chơi bời thì cũng thôi, nếu anh đặt chủ ý lên người Thiện Thiện, em bảo bà nội lấy gia pháp ra lột da anh!"

"..." Cố An Nam thực sự là sắp giận đến bật cười rồi, hắn dùng sức xoa xoa đỉnh đầu của đứa em gái phá sản này, "Em có phải trẻ con không hả? Còn lấy gia pháp ra. Còn nữa, em có phải đã quên rồi không? Anh mới là anh ruột của em, anh ruột duy nhất đấy!"

"Vậy Thiện Thiện vẫn là người chị em duy nhất của em đấy."

Cố Phán thật sự sợ, trong ấn tượng của cô, anh trai cô đối với chuyện tình cảm không xem là cặn bã, nhưng cũng chưa bao giờ để tâm. Nếu như hai người bọn họ thật muốn có cái gì, vậy lún sâu vào trước nhất định là chị em tốt của cô.

Chuyện của cô và Thẩm Mộ Ngạn đã là một ví dụ rồi, hễ là lún sâu vào trước, người đó tuyệt đối không có kết quả gì tốt, cô đã kịp thời dừng lại, cũng không muốn chị em tốt bước theo gót chân của mình, nhảy vào hố lửa.

Cố An Nam làm sao không biết cách nghĩ của nhóc con nhà hắn là gì, nhưng chuyện này nếu thực sự nói thật với cô, lại cảm thấy có chút không để ý đến mặt mũi của Đổng Thiện Thiện.

Dù sao từ trong câu chữ của Cố Phán không khó nghe ra, cô căn bản không biết chuyện Đổng Thiện Thiện thổ lộ với hắn.

Ngẫm nghĩ một chút, Cố An Nam vẫn nhịn xuống được.

"Em yên tâm đi, anh và người chị em kia của em chẳng có chuyện gì cả, không cần em quan tâm vớ vẩn." Cố An Nam nói đến đây, giọng nói chợt trở nên có chút hả hê, "Em thay vì đoán mò chuyện của người khác, chẳng thà ngẫm lại chính mình. Ý của bà nội em hiểu chứ? Lần gặp mặt này là không có khả năng từ chối, em suy nghĩ thật kỹ làm thế nào đi gặp đối tượng hẹn hò của mình đi nhé."

Cố An Nam vốn cho rằng nhóc con nghe xong lời này sẽ giậm chân, nào ngờ phản ứng của cô trái lại rất bình tĩnh. Thậm chí ngay cả một chút ham muốn phản bác cũng không có, gật đầu.

"Vậy thì gặp thôi."

"... Cứ thỏa hiệp như vậy à?"

Cố Phán liếc anh trai một cái, "Trước kia bà nội sắp xếp đối tượng hẹn hò cho anh, anh không phải cũng đều thỏa hiệp à?"

Cố An Nam bị nhóc con chặn họng, như trút giận lại xoa lung tung trên đầu cô một cái.

Sau đó, hai anh em ầm ĩ một trận, Cố An Nam mới đứng dậy muốn tiếp tục đi làm việc. Hắn vừa đi về phía bàn làm việc, đầu cũng không ngoảnh lại, vừa nói với Cố Phán,: "Cứ ở lại đây đi, buổi tối theo anh về chung cư."

Cố Phán từ chối mà không cần suy nghĩ, "Không được, Thiện Thiện còn đang ở khách sạn chờ em đấy, em phải về với cô ấy."

"..." Cố An Nam xoay người lại liếc nhìn cô một cái, "Em không ở dưới mí mắt của anh, về sau lại lén chuồn mất anh làm sao ăn nói với bà nội?"

"Cho dù em ở bên cạnh anh, nếu muốn chạy cũng sẽ tìm cơ hội chạy ra mà, anh lại không trông được em."

Cố An Nam cảm thấy mình sớm muộn gì cũng bị đứa em gái ngỗ nghịch này tức chết.

Hắn nén giận phất phất tay với cô, trực tiếp đuổi người, "Đi đi, đi đi, giờ đi ngay đi, quay về chơi với chị em của em đi, anh nói với em thêm một câu nữa phỏng chừng cũng phải giảm thọ mười năm mất."

————

Về sau, khi Cố phán quay lại khách sạn, Đổng Thiện Thiện không có ở trong phòng.

Cố Phán gọi điện thoại qua, hỏi rồi mới biết cô ấy đang ở nhà hàng trên lầu ăn cơm, còn kêu Cố Phán cùng ăn. Cố Phán hơi mệt, giày vò cả một ngày chỉ muốn nhanh chóng tắm một cái rồi ngủ một giấc thật ngon, vì thế từ chối lời mời của người chị em.

Đổng Thiện Thiện cũng không nói thêm gì, nghe thấy cô không muốn ra ngoài nữa, liền nói đóng gói đồ ăn mang về phòng cho cô cũng được.

Cúp điện thoại rồi, Cố Phán ngay lập tức xả nước tắm.

Sau khi cơ thể chìm vào trong nước ấm, mệt mỏi trên người từ trên xuống dưới mới chậm rãi tiêu tan, sự nặng nề giữa đôi lông mày cũng giảm đi không ít.

Về sau, ngâm ngưới quá nhàm chán, cô lại lấy di động ra xem.

Tin nhắn phía trên không ít, cũng có hai cuộc gọi nhỡ, nhưng không có cái nào đến từ Thẩm Mộ Ngạn. Cố Phán mím môi, khắc chế bản thân không nghĩ đến anh thêm nữa, sau đó tiện tay kéo đen toàn bộ phương thức liên lạc của anh.

Gã đàn ông chó má không thèm để ý đến cô, cô cũng không cần để ý nữa!

-

Chi nhánh nước ngoài của Trầm thị, phòng họp ở tầng cao nhất.

Trong phòng họp lớn như vậy đèn đuốc sáng trưng, toàn cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất là khu phố thương mại nổi tiếng nhất nước X, lúc này thời gian đã không còn sớm nữa, nhưng người trên khắp phố thương mại dường như cũng không có ý muốn nghỉ ngơi, ánh đèn trong phòng được kết thành một mảnh, trở thành cảnh tượng độc đáo nhất trong bóng đêm.

Điều hòa trong phòng họp mở rất đủ, mọi người cũng không biết là bị khí lạnh đông cứng, hay là bị lời nói của người đứng đầu kia hù dọa, sắc mặt từng người trong nhóm lãnh đạo đang vây quanh ở trước bàn đều hơi tái nhợt.

"Phương án giải quyết này, còn ai có ý kiến khác không?"

Trong nhóm lãnh đạo có mấy người mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại vẫn không mở miệng nổi.

Trái lại một người phụ nữ trẻ tuổi ngồi ở phía bên phải vị trí chủ vị, lúc này đột nhiên lên tiếng: "Mấy bác đều từng theo chân ông nội cùng nhau dốc sức, anh dựa vào cái gì nói sa thải họ là sa thải chứ?!"

Người nói là con gái nhà chú hai Thẩm Mộ Ngạn, Thẩm Mộ Tuyết.

Ông cụ Thẩm tổng cộng có bốn người con, ngoài người con cả, cũng chính là người cha đã sớm qua đời của Thẩm Mộ Ngạn, còn lại chính là chú hai, chú ba cùng cô út của Thẩm Mộ Ngạn.

Người cô út chỉ có một đứa con gái là Đổng Thiện Thiện, nhưng nhà chú hai và chú ba, lại đều có hai đứa con. Trong đó xuất sắc nhất chính là Thẩm Mộ Tuyết, đây cũng là nguyên nhân lúc đầu ông nội Thẩm chỉ để lại cô ta và Thẩm Mộ Ngạn ở Thẩm thị.

Hiện tại người nắm quyền của nhà họ Thẩm là Thẩm Mộ Ngạn, nhưng trong tay những người khác trong nhà họ Thẩm cũng không phải là không có cổ phần công ty, Thẩm Mộ Tuyết càng ỷ vào quyền phát biểu ở bên cạnh ông nội lúc đầu, vẫn ở lại Trầm thị không đi.

Trước đó không lâu, Thẩm Mộ Ngạn trở lại trụ sở chính Trầm thị, dọn dẹp không ít người dưới tay cô ta, cô ta không phục, liền đề ra ý muốn dẫn người đến chi nhánh nước ngoài làm việc. Thẩm Mộ Ngạn cũng không ngăn cản, nhưng lại không nghĩ tới đối phương sẽ ngu xuẩn như thế, tiếp nhận chi nhánh ngắn ngủi hơn mười ngày, đã chọc ra một lỗ hổng lớn như vậy.

Lúc này Thẩm Mộ Ngạn nghe xong lời cô ta, ánh mắt liếc về phía bên đó.

"Một việc phát sinh, sau cùng luôn phải có người đứng ra phụ trách." Lúc Thẩm Mộ Ngạn nói chuyện, giọng rất nhạt, không hề có chút độ ấm nào, "Nếu bọn họ không đi, vậy thì cô đi."

Không phải hỏi, mà là tuyên bố.

Nhóm quản lý cấp cao ngồi ở phía dưới nghe xong, không khỏi lại hướng sang phía bên đó quan sát.

Thẩm Mộ Ngạn lúc này ngồi ở vị trí chủ vị ở trung tâm, hai bên ngoài Thẩm Mộ Tuyết ra, đều là người nhìn lớn tuổi hơn anh rất nhiều. Nhưng mặc dù những người đó gộp vào một chỗ, dường như cũng hoàn toàn không đè ép được anh.

Người nắm quyền trẻ tuổi này của nhà họ Thẩm, trên người mang theo sự kiêu ngạo và mạnh mẽ, phảng phất giống như đã được khắc vào trong xương tủy từ khi sinh ra, không có cách nào lay chuyển được.

Lời nói của anh cũng không nhiều, rất nhiều lúc thậm chí chẳng thèm tranh cãi cùng người khác, mấy câu vô cùng đơn giản đáp lại, là có thể khiến cho đối phương cảm nhận được cảm giác áp bức cùng thủ đoạn mạnh mẽ và quyết đoán.

Cho nên những người đang ngồi đã từng quen biết với anh, rất ít khi chân chính có lá gan đứng ở phía đối lập với anh, lúc này Thẩm Mộ Tuyết bị anh không nể tình chút nào làm mất mặt, bọn họ cũng không dám thay cô ta nói thêm cái gì.

Thẩm Mộ Tuyết đỏ mặt, vừa định nói thêm gì nữa, dưới chân bất chợt bị người đạp một cái.

Ngồi bên cạnh chính là cha cô ta, cũng là chú hai của Thẩm Mộ Ngạn. Hiển nhiên người này không muốn để con gái lại làm chuyện ngu ngốc, liền lén lút ngăn cản.

Về sau lúc tan họp, tâm trạng của Thẩm Mộ Tuyết vẫn chưa ổn định lại.

Nhưng cha cô ta luôn biết làm người, dù là đối ngoại hay là đối xử với người trong nhà, từ trước đến nay luôn đóng vai người hòa giải. Cho dù trong đầu muốn làm thế nào chém người một đao, trên mặt cũng là nụ cười ấm áp, nhã nhặn.

Lúc này ông ta thấy người cũng đã đi gần hết, liền chủ động tiếp lời Thẩm Mộ Ngạn.

"Tiểu Ngạn à, qua thời gian nữa là Trung Thu rồi, chú với em gái cháu chuẩn bị về nước ăn tết. Đến lúc đó cháu cũng tới nhà chú nhé, chú bảo thím của cháu làm mấy món cháu thích, chúng ta một nhà quây quần sum họp."

Mặt mày Thẩm Mộ Ngạn nhàn nhạt, còn chưa trả lời, Thẩm Mộ Tuyết ở một bên đã mở miệng trước.

"Cha à, cha quên đi thôi." giọng Thẩm Mộ Tuyết quái gở, trong từng câu chữ cũng tràn đầy trào phúng, "Cha coi người ta là người nhà, người ta cũng không nhất định coi cha là cái gì đâu. Cha còn lấy mặt nóng dán lên mông lạnh gì chứ."

Chú hai nhà họ Thẩm ngầm liếc cô ta một cái, ra hiệu cô ta khiêm tốn một chút.

Thẩm Mộ Ngạn trái lại cũng không hề để ý, dù là động tác nhỏ của bọn họ hay là lời nói của Thẩm Mộ Tuyết, anh đều không hề đếm xỉa tới.

Sau cùng, anh vừa dẫn theo Lý Trì đi ra bên ngoài, vừa thuận miệng đáp lại một câu: "Cháu không tới được."

-

Ra khỏi phòng làm việc, Thẩm Mộ Ngạn ngay lập tức lấy di động ra gọi vào số của Cố Phán.

Sau khi bay ra nước ngoài, mười mấy tiếng đồng hồ anh chưa ngơi nghỉ xử lý chuyện của chi nhánh, giờ rốt cuộc có chút thời gian rảnh, tính toán múi giờ, trong nước hiện tại hẳn là vẫn chưa muộn lắm.

Tối qua anh đi quá đột ngột, cô gái nhỏ lại uống rượu say, anh chỉ có thể trước tiên để lại người quản lý phòng của khách sạn chăm sóc cô. Mặt khác còn để lại tờ giấy ở đầu giường, thông báo hành trình cùng ngày về của mình, cũng không biết cô có chú ý tới hay không.

Ống nghe dán ở bên tai một lúc, cũng không biết bên kia là làm sao, đầu mày Thẩm Mộ Ngạn bỗng nhiên cau lại.

Một lúc sau, anh mở Wechat, gửi cho người ở bên kia một tin nhắn.

【 Wechat 】S: Đang làm gì thế?

Người ở bên kia trái lại trả lời rất nhanh ——

【 Wechat 】Cố Phán: Đang sấy tóc nha.

【 Wechat 】 Cố Phán: Hôm nay chắc mặt trời mọc ở hướng tây rồi, anh vậy mà chủ động gửi cho Wechat cho em. Hơn nữa vừa khéo, cho dù anh không gửi, lát nữa em cũng muốn tìm anh đây.

【 Wechat 】S: Hả? Tìm anh làm gì?

【 Wechat 】 Cố Phán: Còn có thể làm gì, có một bụng lời nói muốn nói với anh thôi. Ôi, thứ bảy em phải đi xem mắt, mặc dù chỉ là qua loa một cái, nhưng vẫn rất phiền mà.

Con ngươi của Thẩm Mộ Ngạn tối đi.

【 Wechat 】 S: Xem mắt?

【 Wechat 】 Cố Phán: Đúng vậy, bà nội sắp xếp cho đó.

【 Wechat 】 Cố Phán: Hôm nay cũng là một ngày bị số phận đùa giỡn. jpg

Cố Phán gửi tới một cái meme dễ thương, là cái lúc trước Thẩm Mộ Ngạn thích xem nhất, nhưng giờ phút này, sắc mặt anh lại càng đen hơn.

【 Wechat 】 S: Nếu nhớ không nhầm, hình như em vẫn đang theo đuổi người mà?

Cái tin nhắn này gửi đi xong, bên kia cách một hồi mới trả lời anh.

【 Wechat 】 Cố Phán: Đừng nhắc đến tên đàn ông chó má kia với em, bà cô đây không cần nữa!

Lý Trì vẫn đứng bên cạnh tổng giám đốc nhà anh không lên tiếng, cũng không biết người ở bên kia gửi tới tin tức gì, anh ta rõ ràng cảm nhận được, nhiệt độ quanh người tổng giám đốc, lạnh đi rất nhiều.

Chỉ chốc lát, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lẽo mà âm trầm của tổng giám đốc nhà anh ta ——

"Đặt vé máy bay, tôi phải lập tức về nước."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK