Cố Phán nằm úp sấp trên người Thẩm Mộ Ngạn, thở hổn hển đến không tưởng nổi.
Cô cảm giác đôi môi của mình cũng bị gã xấu xa này hôn đến chết lặng rồi, sưng tấy lên có chút đau lại có chút ngứa. Nhịp tim như là đang đánh trống vậy, từng tiếng từng tiếng, đập trong lồng ngực, cũng rung động màng nhĩ.
Tiểu thư Cố hiện tại giống như con cáo nhỏ bị người thợ săn dạy dỗ đến ngoan ngoãn, đỏ mắt ấm ức, không còn sức lực khiêu khích như vừa mới rồi nữa.
"Anh chỉ biết bắt nạt em." Cố Phán thở hổn hển từng ngụm nhỏ, nước mắt rưng rưng nhìn anh.
Biểu cảm của Thẩm Mộ Ngạn vẫn như cũ không chút gợn sóng. Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô gái nhỏ, đầu ngón tay vẫn đang vuốt ve cánh môi đã có chút sưng đỏ của cô, đáy mắt mang theo nóng bỏng nồng đậm mà khắc chế.
"Đây không phải là bắt nạt." Hô hấp của anh ổn định hơn một chút, nhưng so với bình thường, vẫn còn khá nặng nhọc.
Cố Phán căn bản không muốn nghe anh nói, vốn là muốn thừa dịp anh bị bệnh trị anh một trận thật tốt, dù sao lúc trước bản thân chịu nhiều thua thiệt trong tay anh như vậy.
Kết quả bây giờ trái lại, người chưa giáo huấn được chút gì, bản thân lại chịu thiệt thêm!
Cố Phán tức giận muốn đánh người, nhưng người đàn ông nằm phía dưới này bây giờ lại đang bị bệnh, cô lại không thể thật sự ra tay.
Nghĩ rồi nghĩ, cô cũng chỉ có thể tự hết giận, lẩm bẩm thật lâu, mới vùng ra khỏi vòng tay anh, chậm rãi đứng dậy.
"Đợi lát nữa anh truyền dịch xong, có lẽ em phải về nhà một chuyến trước. Anh trai em hiện giờ vẫn chưa biết chuyện của chúng ta, em sợ buổi tối anh ấy về chung cư không thấy em, thì sẽ lại nổi giận."
Cố Phán chỉ cần vừa nghĩ tới Cố An Nam, là có chút đau đầu.
Trước đó anh ấy cho là cô bị Thẩm Mộ Ngạn tổn thương, nên chắc chắn sẽ không lui tới cùng anh nữa, cho nên mới có thể thoải mái như vậy rút vệ sĩ về.
Nếu cô quay về ngả bài cùng anh ấy, đoán chừng sẽ bị đánh gãy chân mất...
Không được, vì kế hoạch hôm nay chỉ có thể trước tiên kéo dài, trì hoãn một đoạn thời gian rồi lại nói.
Nghĩ tới đây, Cố Phán liền vỗ nhẹ lên lồng ngực của Thẩm Mộ Ngạn, thở phì phò hỏi anh: "Cho nên là, năm đó tại sao anh phải đối đầu với anh trai em hả?!"
Không phải nói từ rất sớm đã thích cô rồi sao?! Đã thích cô còn muốn khiêu khích anh trai cô? Chẳng lẽ anh không sợ về sau thật sự ở bên nhau thì sẽ có trở ngại à?
Thẩm Mộ Ngạn thuận thế nắm lấy tay Cố Phán, mặt mày thản nhiên, "Không đối đầu, chỉ là thủ đoạn bình thường trên thương trường. Vả lại khi đó, anh cũng chưa gặp em."
"..." Được thôi, cô hiểu rồi, khi đó bản thân vẫn chưa khiến gã xấu xa này đặt ở trong lòng, lấy hình tượng tổng giám đốc lạnh lùng hà khắc của anh, sao có thể hạ thủ lưu tình lúc đối mặt với đối thủ chứ.
Hơn nữa, nhìn anh giải thích thản nhiên như mây như gió kiểu này, xem ra căn bản cũng không đặt chuyện năm đó ở trong lòng, mà anh trai cô lại cắn răng nghiến lợi lâu như vậy, so sánh ra, thật đúng là...
"Dù sao em ở đây với anh một lát nữa đến lúc truyền dịch xong rồi về nhà trước, chốc nữa em để y tá đưa cho anh chút đồ ăn trước, đợi buổi tối em xác định không sao rồi, lại tới tìm anh."
Thật ra, đáy lòng Cố Phán có một ý tưởng, nhưng còn không biết có thể thành công hay không, cho nên không nói cho anh biết trước vào lúc này.
Người đàn ông trên giường bệnh nghe cô nói xong thì đáp: "Không cần tới đây, về nhà thì cố gắng nghỉ ngơi cho tốt."
Thẩm Mộ Ngạn vốn dĩ cũng chỉ muốn ở cùng cô lâu hơn một chút, nhưng lại không muốn khiến cô vì ở cùng mình mà chịu vất vả. Mặc dù hoàn cảnh của phòng bệnh đơn này không tệ, nhưng rốt cuộc không dễ chịu bằng ở nhà.
Cô gái nhỏ được nuông chiều từ bé, anh cũng không nỡ để cô vì mình mà bôn ba qua lại.
Cố Phán bĩu môi, dường như có chút bất mãn.
Tiếp đó, hai bàn tay nhỏ trắng nõn đột nhiên ôm lấy hai gò má của Thẩm Mộ Ngạn, hung hăng hướng về phía anh nói: "Anh cũng đừng quên giao hẹn trước đó của chúng ta, em còn chưa đồng ý làm bạn gái của anh đâu đấy! Anh còn phải cố gắng theo đuổi em, vì thế bây giờ quan hệ giữa chúng ta là, em ở trên anh ở dưới, mọi thứ đều phải nghe theo em, không cho phép anh nói "Không"!"
Thẩm Mộ Ngạn nhìn dáng vẻ này của cô, hiếm khi nhếch môi, đáy mắt tĩnh mịch chợt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
"Được, đều nghe theo em."
-
Lúc Cố Phán trở lại chung cư của Cố An Nam, cũng đã khoảng gần tám giờ tối.
Thật ra, cô không muốn trở về muộn như vậy, nhưng về sau giúp Thẩm Mộ Ngạn nhìn chằm chằm túi truyền dịch, nhìn rồi nhìn cô liền vùi mình trên ghế xa-lông ngủ thiếp đi.
Mở mắt ra lần nữa, sắc trời bên ngoài cũng đã tối, cô căn bản không kịp trách Thẩm Mộ Ngạn vì sao không gọi cô, vội sửa sang lại quần áo rồi cầm túi xách lên đi ra cửa.
Cô có nghĩ tới anh trai cô có thể sẽ ở chung cư, nhưng lại không ngờ rằng, sẽ là cảnh cô đẩy cửa ra, đối diện đã nhìn thấy anh cô ở ngay trong phòng khách.
Cố Phán nín thở, động tác vốn vội vội vàng vàng tiến vào nhà cũng trở nên căng thẳng chậm chạp, biểu cảm trên mặt cũng trở nên hơi cứng ngắc.
Chị em tốt của cô lúc này cũng đang ngồi ở trong phòng khách, vị trí là trên ghế xô-pha đơn ở phía bên phải của Cố An Nam.
Cố Phán cười xấu hổ nhìn hai người, sau đó nói với Cố An Nam: "Anh ạ, anh về rồi à..."
Cố An Nam đánh giá cô một phen từ trên xuống dưới, cuối cùng thấy trong tay cô chẳng cầm cái gì thì hơi nhíu mày.
"Không phải nói ra ngoài mua đồ ăn à? Sao cái gì cũng không mang về?"
Lời này của Cố An Nam khiến Cố Phán ngẩn ra, tiếp đó cô giương mắt nhìn về phía người chị em, chỉ thấy Đổng Thiện Thiện quay về bên này cho cô một ánh mắt, cô gần như hiểu ra ngay, trái tim vẫn đang treo lơ lửng cũng dần dần buông xuống.
"Anh không phải cũng biết à, khu vực quanh chung cư này, không phải nhà hàng Tây thì là nhà hàng Pháp, em tìm một vòng thực sự không tìm thấy thứ muốn ăn. Hay là chờ lát nữa gọi người ship đồ ăn đi!"
Cố Phán thấy hết cảnh báo nguy hiểm, biểu cảm cũng tự nhiên hơn nhiều, cười hì hì đi vào trong phòng khách, làm ổ ở bên cạnh anh trai cô.
"Anh ơi, hôm nay anh muốn ở nhà à?"
Lát nữa Cố Phán còn muốn đi đến chỗ Thẩm Mộ Ngạn đấy, cho nên phải nhanh chóng hiểu rõ tình hình của Cố An Nam là thế nào, nếu không đến lúc đó thật sự sợ lại xảy ra sự cố gì ngoài ý muốn.
Nghĩ tới đây, cô làm bộ làm tịch nhỏ giọng nói với Cố An Nam: "Anh sẽ không phải là muốn về nhà ở thật đấy chứ? Em thì chẳng sao, nhưng Thiện Thiện còn ở đây nữa đấy, một người đàn ông lớn đùng như anh trở về tóm lại không tiện lắm nhỉ?"
Thật ra, trước khi cô đi vào thì đã cảm nhận được bầu không khí giữa anh trai cô và chị em tốt hơi là lạ. Có điều Cố Phán cũng không để ý lắm, bởi vì trước đó bọn họ cũng chưa quen thuộc, giờ đơn độc ở cùng một chỗ, nhất định sẽ có chút lúng túng.
Cô cũng nắm lấy điểm này, ngầm ra hiệu cho Cố An Nam, mặc dù chiếm nhà của anh trai còn không cho anh trở về ở có chút quá đáng, nhưng giờ cũng là không còn cách nào khác.
Quả nhiên, Cố An Nam nghe Cố Phán nói xong, trên mặt cũng hiện lên một tia không tự nhiên.
Hắn thoáng nhìn về phía Đổng Thiện Thiện, sau đó nói với Cố Phán: "Không cần em nói anh cũng biết. Hôm nay anh về chỉ là muốn nói với em, đêm nay anh phải đi công tác nước ngoài, đại khái khoảng hai tuần không ở trong nước, một mình em thành thật ở lại chỗ này cho anh, nếu lại lộn xộn thì anh tìm người đưa em về thành Bắc, nghe chưa?"
Cố Phán mừng rỡ, trong đầu giống như có một đứa bé đang không ngừng nhảy lên, lặp đi lặp lại mấy lần, mới kiềm chế được khóe miệng đang không ngừng muốn nhếch lên.
"Anh yên tâm đi, em gái anh là người không đáng tin cậy như vậy sao?"
Cố An Nam lạnh lùng lườm cô một cái, "Lúc em nói những lời này, không chột dạ à?"
"..."
Cố An Nam cũng lười tranh cãi thêm với cô, chống lên đôi chân dài đứng dậy, trước khi đi, lại thoáng liếc nhìn về phía Đổng Thiện Thiện.
"Bọn em nếu ở đây buồn chán... Có thể ra ngoài dạo chơi một vòng, lúc ở thành Bắc không phải rất thích đi SPA tắm suối nước nóng các thứ à? Đều có thể đi làm. Anh để lại cho bọn em cái thẻ thanh toán, cứ quẹt cái đó là được."
Cố Phán gật đầu liên tục, "Được rồi, được rồi, em biết mà, anh đi nhanh đi, đừng chậm trễ thời gian lên máy bay!"
Cố An Nam nghe xong, lại sâu sắc liếc nhìn Đổng Thiện Thiện một chút, thấy cô chẳng hề có chút ý tứ nâng mắt đối diện với mình thì thẳng thừng quay người đi.
Sau khi Cố An Nam đi rồi, Cố Phán mới xem như hoàn toàn thả lỏng.
"May mà cậu nhanh trí, không thì thật sự bị anh ấy phát hiện rồi." Cố Phán thở phào một hơi, nói với người chị em, "Có điều, anh ấy đến đây lúc nào thế, tớ còn tưởng rằng hai ngày này anh ấy sẽ không về chung cư cơ đấy."
"Anh ấy cũng đến chưa được bao lâu." Lúc Đổng Thiện Thiện nói đến Cố An Nam, ánh mắt còn hơi lấp láy, "Nhưng mà, cậu có chuyện gì à, sao về muộn thế?"
Buổi chiều, lúc Cố Phán đi, Đổng Thiện Thiện còn đang ngủ, tỉnh lại thì không thấy bóng dáng của người chị em đâu nữa. Về sau không đợi được cô trở về, ngược lại là đợi được anh trai cô về.
Nghĩ đến không khí lúng túng vừa rồi lúc hai người ở cùng một chỗ, Đổng Thiện Thiện đã có chút nóng mặt.
Nghe người chị em hỏi tới cái này, Cố Phán cũng không ngừng được nụ cười vẫn luôn nhịn xuống.
"Sự việc có hơi phức tạp, nói ra rất dài dòng, nhưng kết quả coi như cũng được... Hì hì, tớ với anh trai cậu làm lành rồi!"
Đổng Thiện Thiện hơi bất ngờ, giọng cực kỳ kinh ngạc, "Tình hình thế nào nha? Hôm qua không phải còn ầm ĩ thành như vậy, hôm nay cậu vẫn luôn mắng anh ấy, sao mấy tiếng không gặp, thì lại làm lành rồi?"
"Cũng đã nói rồi, sự việc có chút phức tạp mà!"
Cố Phán không biết làm thế nào giải thích chuyện của 【S 】với người chị em, dù sao nhiều năm như vậy, cô chưa từng nhắc tới với ai về sự tồn tại của【S 】.
"Ôi giời, tóm lại cậu đừng lo lắng nữa. Anh trai cậu cũng giải thích rõ hiểu lầm với tớ rồi, vả lại anh ấy còn mắc bệnh dạ dày phải nhập viện, tớ lại ầm ĩ nữa cũng có chút quá đáng."
Nói đến đây, trong đầu Cố Phán đột nhiên thoáng qua cái ý tưởng đã xuất hiện lúc trước khi ở trong bệnh viện ——
"Thiện Thiện này, cậu biết... nấu cháo không?"
-
Thật ra, nấu cháo hẳn là món đơn giản nhất trong nấu ăn, nhưng khổ nỗi hai người này đều là cô chủ nhỏ „mười ngón tay chưa từng dính nước mùa xuân“, Cố Phán đặt hi vọng trên người Đổng Thiện Thiện, chi bằng trực tiếp hỏi Baidu.
Cũng may về sau cô phản ứng lại kịp, trực tiếp tải xuống một cái APP dạy nấu ăn, sau khi xem xong các bước ở bên trên, lại ghi lại nguyên liệu, rồi đặt hàng chuyên đưa tới.
"Tôm nõn, gạo, hành lá, cải xanh... Những thứ này hẳn là đủ rồi nhỉ?" Cố Phán vừa chọn món vừa lẩm bẩm, sau đó lại như nhớ tới cái gì, cô nói với Đổng Thiện Thiện, "Không đúng, gia vị cần thêm một chút không? Trên thực đơn hình như không nói?"
"Có nói, nhưng người ta chỉ nói thả một chút muối là được." Đổng Thiện Thiện đáp lại.
"À! Vậy lại thêm một túi muối."
Sau khi giải quyết xong hết thảy, Cố Phán đắc ý bắt đầu ngồi trên ghế xô-pha chờ.
Vừa rồi cô cũng gọi đồ ăn giúp chị em, bản thân thì nghĩ đợi lát nữa nấu cháo xong, mang đến bệnh viện ăn cùng Thẩm Mộ Ngạn, vì thế lúc này rảnh rỗi, cô lại nổi hứng, muốn trêu chọc người đàn ông đáng ghét kia.
Cô lấy di động ra, ấn mở giao diện Wechat, tìm được khung chat của【S 】, trực tiếp mở ra.
【 Wechat 】 Cố Phán: Này, anh nói nếu lát nữa lúc em đi thăm người nào đó, mang một hộp cháo tự tay nấu qua, người nào đó có thể cảm động đến phát khóc hay không nhỉ?
Chỉ chốc lát, bên kia đã có lời đáp ——
【 Wechat 】S: Sẽ không.
Cố Phán ngẩn ra, lại cẩn thận nhìn xuống hai chữ này, sau khi xác thực cô không có hoa mắt nhìn lầm, thì lập tức nổi giận.
Gã đáng ghét này lại có ý gì! Cô tự tay nấu cháo cho anh, anh lại còn nói sẽ không cảm động?!
Nào ngờ, bên này lửa giận còn chưa bốc lên được bao nhiêu, bên kia đã thêm một câu nữa ——
【 Wechat 】S: Anh sẽ không khóc, nhưng hẳn là sẽ cảm động hôn em đến phát khóc.
"..."
【 Wechat 】 Cố Phán: Anh có phải là nhịn lâu quá rồi không... Hành vi có chút không bình thường? Anh có biết mình đang nói gì không?
【 Wechat 】 Cố Phán: Chó con, lại tiếp tục cợt nhả như thế, mẹ sẽ không cần con nữa.jpg
Người ở bên kia không dây dưa ở cái đề tài này nữa, lại hỏi ——
【 Wechat 】S: Khi nào em tới?
【 Wechat 】 Cố Phán: Đợi đi! Hừ!
Có điều, tuy là nói như vậy, nhưng Cố Phán cũng không thật sự để Thẩm Mộ Ngạn chờ quá lâu. Sau khi nguyên liệu nấu ăn được đưa tới, cô dựa theo từng bước bắt đầu nấu cháo.
Mặc dù cô chưa hề có kinh nghiệm nấu nướng gì, nhưng cũng không ngốc, bước nào trên thực đơn cũng đều viết vô cùng rõ ràng chi tiết, cô dựa theo trên đó nói, trái lại cũng nấu được nồi cháo có hình có dạng.
Sau đó, cô chia cháo ra làm hai phần, một phần cho vào hộp chuẩn bị mang đến bệnh viện, một phần để lại dự định để Đổng Thiện Thiện ngày mai làm bữa sáng.
"Tớ đi trước đây, cậu cứ yên tâm ở chỗ này, cũng không cần đi khách sạn nữa, vừa vặn có thể giúp tớ để ý tình hình của anh trai tớ một chút." Vẻ mặt Cố Phán trịnh trọng vỗ vỗ bả vai của người chị em, "Chị em giao công tác tình báo quan trọng nhất trên đường tình duyên của mình cho cậu, cậu nhất định phải giúp tớ đấy!"
Đổng Thiện Thiện nhìn cái điệu bộ này của Cố Phán, không nhịn được nở nụ cười, sau đó vỗ tay cô, "Cậu có cần khoa trương như vậy không hả?"
Cố Phán cười hì hì, cũng không trì hoãn nữa, cầm hộp cháo kia lên chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng nào ngờ, cửa vừa mới mở ——
Đối diện đã nhìn thấy anh trai cô!
!!!
Cố Phán hóa đá ngay tại chỗ, trái tim lập tức nảy lên.
Cố An Nam hiển nhiên cũng nhìn ra cô muốn đi ra ngoài, lại nhìn nhìn hộp cơm cô đang xách trong tay, lông mày nhíu chặt lại ——
"Em muốn đi đâu đấy?"