Anh ấy không phải là nửa đêm phải bay ra nước ngoài công tác à? Giờ là mấy giờ rồi! Anh đột nhiên quay về chung cư làm gì chứ!
Cố An Nam hiển nhiên cũng không ngờ tới, hắn trở về lấy tài liệu, thì có thể gặp được một màn nhóc con nhà hắn muốn đi ra ngoài.
Vốn dĩ hắn cũng không để ý lắm, còn tưởng rằng cô muốn xuống lầu đi làm gì đó, cho nên tùy tiện hỏi một câu: "Đi đâu đấy?"
Nhưng sau khi hỏi xong, hắn nhận ra sắc mặt Cố Phán có chút không đúng.
Người bình thường có lẽ không nhìn ra cô lúc này có cái gì khác thường, nhưng hắn dù sao cũng là anh ruột từ nhỏ một tay nuôi cô lớn, lúc này sao có thể không nhìn ra cô đang căng thẳng chứ?
Vả lại...
Hộp cơm cô đang cầm trong tay lại là cái quỷ gì?
"Em cầm cái gì trong tay đấy? Hộp cơm à?"
Ở chỗ Cố An Nam không có túi vải thân thiện với môi trường, cho nên cái túi mà Cố Phán dùng để đựng hộp cháo, chính là túi đựng nguyên liệu nấu ăn vừa nãy gọi bên ngoài đưa tới.
Cái túi trong suốt, hộp đựng cháo bên trong cũng là hộp đựng đồ ăn trong suốt chọn trong siêu thị. Lúc này cháo màu trắng đậm đặc đồng thời điểm xuyết mấy con tôm nõn cùng hành lá đựng ở bên trong, cho dù là ai cũng có thể liếc mắt là nhìn thấy.
"Em đây là đang cầm đồ ăn gọi tới muốn ra ngoài à?"
Đổng Thiện Thiện ở phía sau cũng sốt ruột thay người chị em, nghe thấy lời này của Cố An Nam, cũng không để ý tới bầu không khí giữa hai người có phải còn ở vào lúc xấu hổ hay không, vội vàng tiến lên giải vây.
"Cháo nhà này không ngon lắm, bọn em ăn hai miếng thì bỏ lại, Phán Phán chuẩn bị xuống lầu vứt rác."
Cố An Nam đâu có dễ lừa như vậy, hắn vốn dĩ vẫn chỉ là nghi ngờ, lúc này trông thấy Đổng Thiện Thiện cũng chủ động đi tới nói chuyện với mình thì biết sự việc khẳng định không chỉ đơn giản như vậy.
Mà mùi gạo và mùi tôm nõn nhàn nhạt phiêu đãng trong căn hộ vừa rồi không được để ý tới, giây phút này cũng đã bị Cố An Nam phát hiện.
Hắn lại nhìn lướt qua hộp cơm mà Cố Phán đang xách trong tay, nói thẳng: "Cháo này là em nấu."
Không phải là câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Cố Phán cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Cô cảm thấy giờ mình nói nhiều thêm một câu, chính là lộ ra thêm một chút sơ hở cho anh trai cô.
Nhưng tình huống hiện tại này, cho dù cô không nói một chữ, anh trai cô cũng sắp đoán được đã xảy ra chuyện gì rồi nhỉ?
Cố An Nam lạnh nhạt đảo mắt liếc nhìn Cố Phán, sau đó đẩy cả cô và Đổng Thiện Thiện sang một bên, đi thẳng tới phòng bếp.
Cục diện tan hoang do vừa nãy Cố Phán nấu cháo xong vẫn còn lưu lại, mà nửa phần cháo để lại cho Đổng Thiện Thiện cũng vẫn còn đựng trong nồi chưa đổ ra. Cố An Nam lạnh lùng úi chà một tiếng, cũng không quay người, nhìn thẳng vào bồn rửa, nói: "Anh cũng không biết, phòng bếp trong chung cư này của anh hóa ra có thể sử dụng cơ đấy."
Cố Phán hơi bớt xấu hổ, nhưng lời nói ra miệng, theo phản xạ có điều kiện liền trở thành lời nói bướng ——
"Vậy bây giờ anh biết rồi đó."
Cố An Nam sắp bị đứa em gái ăn hại này nhà hắn làm cho tức chết rồi, cũng đã đến lúc này rồi, cô còn muốn bướng bỉnh với hắn?
Hắn hít sâu một hơi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Em đây là muốn đi ra ngoài tìm họ Thẩm kia có phải không?"
Cố An Nam quá hiểu đứa em gái này nhà hắn, từ nhỏ đến lớn đừng nói nấu cơm, đến ngay cả cái nồi, con dao cô cũng chưa từng sờ qua một chút.
Mà người có thể khiến cô phá lệ hạ mình chiếu cố, trên đời này cũng không có mấy người. Ngoài người trong nhà ra, hiện tại hẳn là cũng chỉ còn lại có gã đàn ông họ Thẩm kia thôi.
Cố Phán nghe thấy lời anh trai, phản ứng đầu tiên chính là phủ nhận.
Nhưng Cố An Nam dường như nhận ra được suy nghĩ của cô, trước khi cô mở miệng muốn lên tiếng, trực tiếp chặn cô lại: "Em có thể lựa chọn không đáp, nhưng anh không muốn lại nghe được lời nói dối nữa."
Cố Phán khẽ giật mình, nhìn biểu cảm trên mặt anh trai cô hiếm khi không lơ đãng mà là nghiêm túc như vậy, trong nháy mắt lại cảm thấy mình có chút quá đáng.
Im lặng giây lát, cô cụp mắt gật gật đầu, "Dạ, là muốn đi tìm anh ấy."
Mặc dù Cố An Nam đã đoán được đáp án, nhưng lại vừa nghe được Cố Phán nói ra, hắn vẫn là xoạt một cái lửa giận bốc lên.
Nhất thời hắn cũng không biết nên mắng cô từ chỗ nào mới tốt. Tay đặt lên hông đứng tại chỗ đi tới đi lui, đè nén cảm xúc một lúc lâu, mới cố gắng hết sức dùng giọng điệu không mất khống chế nói với cô: "Em đó, hôm qua không phải đã tuyệt giao với hắn rồi hả? Hôm qua người khó chịu là ai? Cùng hắn ta ngả bài là ai? Sao còn chưa tới 24 giờ, em đã lại tụ lại một chỗ với hắn rồi hả?!"
"Không phải!" Cố Phán vội giải thích, "Hôm qua đúng là như vậy, nhưng hôm nay anh ấy đã nói thật với em, đã giải thích hết hiểu lầm. Sự việc không phức tạp như chúng ta vẫn nghĩ, anh ấy cũng không có ý hại em hay nhà họ Cố đâu."
Cố An Nam vừa nghe em gái mình hướng về một người ngoài, còn giải thích thay đối phương, thì lập tức cao giọng: "Gã họ Thẩm kia nói cái gì thì em tin cái đó à?!! Em có phải là muốn tức chết anh hay không hả?!"
Cố An Nam rất ít khi nói nặng lời như vậy với Cố Phán, trước đây có giận cũng chỉ tùy tiện oán cô hai câu, nhưng lần này thật sự là tức giận, vả lại cũng một lòng cảm thấy, là Thẩm Mộ Ngạn lại nói lời đường mật gì đó lừa Cố Phán.
Cố Phán biết tiếp tục như vậy nữa, anh trai cô nhất định sẽ hiểu lầm càng ngày càng sâu. Ngẫm nghĩ một chút, cô hít một hơi thật sâu, nói với Cố An Nam ——
"Anh còn nhớ rõ mấy năm nay có mấy lần em gây ra họa lớn, nhưng đúng lúc anh không ở trong nước, không có lập tức giúp em xử lý mấy chuyện đó không?"
Cố An Nam không biết vì sao cô muốn nhắc đến chuyện này, còn tưởng rằng cô muốn dời đi sự chú ý của mình, cho nên tức giận nói: "Nhớ kỹ thì thế nào? Có liên quan đến chuyện ngày hôm nay à?"
Cố An Nam không nói dối, hắn đúng là nhớ rõ.
Cô tiểu thư này nhà hắn từ nhỏ đã không phải là người chịu ngồi yên một chỗ, tai họa lớn nhỏ làm ra vô số, hắn căn bản cũng không đếm được hết.
Rất nhiều chuyện cô không dám kinh động ông bà nội, mà hắn cũng không muốn hai người già lo lắng cho cô, cho nên trên cơ bản mỗi lần cô gây họa, đều là hắn ngay lập tức chạy tới thu dọn cho cô.
Mà có mấy lần hắn vừa vặn ra nước ngoài, Cố Phán lại xảy ra chuyện vào khoảng thời gian đó, sau khi hắn biết được căn bản nhiều lần đều ngay lập tức quay trở về, nhưng không ngờ là, lúc hắn trở về, trên cơ bản chuyện của cô đều đã giải quyết xong rồi.
Khi đó Cố Phán còn là một đứa bé xấu tính gây họa xong sẽ chỉ tìm anh trai. Hắn cũng sẽ không đoán là cô tự mình giải quyết. Về sau tra hỏi ba phen bốn bận, mới hỏi ra được, phía sau cô có một người kia.
Có điều miệng Cố Phán rất chặt, đánh chết cũng không nói người kia rốt cuộc là ai.
Dần dà Cố An Nam đối với người bí ẩn vừa thần bí lại có thủ đoạn mạnh mẽ này cũng có chút hứng thú cùng thiện cảm, dù sao công chúa nhỏ trong nhà có thể có thêm một người bảo vệ mà.
Mà Cố An Nam cũng không phải là chưa từng có suy đoán lung tung. Hắn thậm chí nghĩ đến người kia có phải là đối tượng yêu sớm của Cố Phán hay gì đó không. Dù sao cái vòng tròn ở thành Bắc kia, nhà giàu khắp nơi, em gái hắn có dáng dấp xinh đẹp, hấp dẫn một thanh niên trẻ tuổi có bối cảnh cường đại căn bản không phải việc khó.
Nhưng chuyện này lại có quan hệ gì với chuyện hôm nay cô ra ngoài tìm gã họ Thẩm? Cái đề tài này cô kéo cũng quá xa quá cứng ngắc rồi đấy!
Cố Phán nghe xong lời anh trai thì thoáng ngừng lại, rồi chậm rãi nói: "Người giúp em giải quyết mọi chuyện, chính là Thẩm Mộ Ngạn."
Cố An Nam nghe thấy lời này, ngay lập tức cười lạnh, "Em bây giờ vì gã họ Thẩm kia thật đúng là lời nói dối nào cũng đều bịa ra được đấy."
Cố Phán biết anh trai cô chắc chắn sẽ không tin tưởng ngay lập tức, nhưng cô cũng vẫn phải nói: "Thật sự là anh ấy, nhiều năm như vậy bọn em vẫn luôn trò chuyện với nhau trên Wechat, nhưng chưa từng gặp mặt. Hôm qua anh ấy vì giải thích với em chuyện vệ sĩ mới nói ra chuyện này, em cũng đã xác nhận rồi.
Mà người vệ sĩ kia, là năm đó trước khi anh ấy ra nước ngoài lặng lẽ lưu lại ở bên cạnh em, vì bảo vệ em mới bố trí. Cho nên đây cũng chính là vì sao, nhiều khi em gây họa, anh ấy đều có thể tới giúp em giải quyết tốt hậu quả nhanh hơn anh."
Lời này nói ra, không chỉ Cố An Nam kinh ngạc, ngay cả Đổng Thiện Thiện ở sau lưng cũng cực kỳ bất ngờ.
Lời này của chị em là có ý gì? Là đang nói anh cả nhà cô ấy à?
... Anh cả đã sớm quen biết Cố Phán, hơn nữa lặng lẽ trông giữ nhiều năm như vậy?!
Trong nháy mắt Đổng Thiện Thiện giống như thông suốt, trách không được mà, trách không được, anh cả nhà cô ấy bình thường đối xử với những người phụ nữ khác giống như là đối xử với vật chết vậy, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng muốn cho.
Hóa ra trong lòng đã sớm có người rồi? Còn là chị em tốt của cô ấy nữa chứ?!
Đổng Thiện Thiện đột nhiên cảm nhận được thế giới này có chút huyễn hoặc kinh khủng. Một hồi lâu mà cô cũng không ổn định được tinh thần.
Mà bên này, Cố An Nam nghe xong lời Cố Phán nói, chấn động trong lòng cũng không nhỏ. Hắn làm sao cũng không thể tính được, người bí ẩn mà mình vẫn luôn rất hiếu kỳ kia, lại là Thẩm Mộ Ngạn.
Hắn còn chưa kịp nghĩ thêm cái gì, thư ký Phùng Ngữ đã theo cửa ngoài chưa đóng đi vào.
Lúc đi đến phòng bếp, cô ấy gõ gõ bồn rửa ở bên cạnh.
"Chủ tịch Tiểu Cố, không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta nên xuất phát đi sân bay thôi."
Hôm nay Cố An Nam xuất ngoại, chính là muốn đàm phán một hợp đồng vô cùng quan trọng. Một khi đàm phán xong dự án này, chính là phát súng đầu tiên giúp Cố thị tiến quân vào một lĩnh vực mới.
Vì thế Cố An Nam cực kỳ coi trọng.
Lúc này nghe thấy Phùng Ngữ đi lên tìm mình, hắn ổn định lại tâm trạng. Đầu óc hắn vẫn còn rất loạn, nhưng thoáng phân tích một chút, rồi nói thẳng: "Giờ anh không rảnh quản lý em, cũng không rảnh đi kiểm tra xem lời em nói là thật hay giả..."
Dừng lại một chút, Cố An Nam hít sâu một hơi, "Mấy ngày này anh không ở trong nước, anh sẽ một lần nữa bố trí vệ sĩ ở bên cạnh em."
Vừa nghe thấy lời này, trong lòng Cố Phán "Lộp bộp" một tiếng, còn tưởng rằng anh trai lại muốn hạn chế tự do của cô, nào ngờ sau đó Cố An Nam lại tiếp một câu ——
"Anh sẽ không hạn chế tự do của em, nhưng em ra vào nhất định phải mang theo người của anh."
Không hạn chế tự do, nhưng lại muốn nhìn chằm chằm Cố Phán.
Thật ra hắn biết, đứa em gái ăn hại này nhà hắn mặc dù không đáng tin cậy, nhưng tám mươi phần trăm, sẽ không bịa đặt ra chuyện kia. Nếu điều cô nói là thật, gã Thẩm Mộ Ngạn kia là người thế nào, hắn sẽ phải cân nhắc một lần nữa.
Hắn chỉ có một cô em gái như vậy, cho tới bây giờ đều là lấy ý nguyện của cô làm chủ. Lần này sẽ phản ứng lớn như vậy, cũng đơn giản bởi vì nguyên nhân Thẩm Mộ Ngạn đã từng là đối thủ một mất một còn của mình.
Quan trọng hơn vẫn là, hắn cảm thấy tâm tư của Thẩm Mộ Ngạn quá sâu, mục đích tiếp cận Cố Phán lại không đơn thuần lắm, hắn sợ tương lai nhóc con nhà hắn sẽ chịu thiệt thòi trên tay người đàn ông kia.
Nhưng bây giờ bản thân vội vã ra nước ngoài, không có cách nào trực tiếp đi điều tra, chỉ có thể dùng kế hoãn binh trước. Hắn biết bản thân cho dù ngăn cản cũng ngăn không được, cứ dứt khoát để Cố Phán đi làm chuyện mà cô muốn làm, nhưng chỉ cần người của hắn đi theo, tóm lại sẽ không để cô chịu tổn thương gì.
Chuyện còn lại, chờ hắn về nước rồi nói sau.
Cố Phán nghe thấy lời này, trong lòng ngạc nhiên cực kỳ, vội vàng hăng hái chạy đến bên cạnh anh trai, kéo lấy cánh tay Cố An Nam làm nũng ——
"Anh! Em biết ngay anh tốt với em nhất mà!"
"Đừng vội nịnh nọt, anh còn chưa nói hết đâu."
Cố An Nam lạnh nhạt lườm cô một cái, "Đi gặp gã họ Thẩm cũng được, nhưng không thể qua đêm ở bên ngoài. Còn nữa, chờ sau khi anh về nước, em để hắn ta tự chủ động tới công ty tìm anh."
Cố Phán ra sức gật đầu, không giam giữ cô là được, những thứ khác đều dễ nói!
Dù sao chuyện cứ như vậy tạm thời được giải quyết, sau khi Cố An Nam gọi điện sắp xếp vệ sĩ qua đây, thì không bỏ lỡ một giây nào nữa, đi ra ngoài cùng Phùng Ngữ.
Cố Phán và Đổng Thiện Thiện tiễn hắn đi rồi, đều nhẹ nhàng thở ra.
Đổng Thiện Thiện nghĩ đến chuyện vừa rồi, vội nói: "Cậu cũng quá là không có lòng đấy, chuyện của cậu và anh cả thế mà không nói cho tớ biết ngay? Cậu có phải là muốn trở thành chị em nhựa với tớ không hả?!"
"Không phải là không muốn nói, chủ yếu không phải là thấy một hai câu nói không rõ à, đợi về sau có thời gian, tớ lại từ từ nói với cậu nha!"
Cố Phán vừa nói vừa nhìn đồng hồ treo trên tường, sau đó vội vàng cầm lấy hộp cơm, "Trước tiên không nói nữa, tớ đi đến bệnh viện trước, đợi quay về bọn mình lại buôn chuyện tiếp ha!"
Cố Phán nhanh chóng cầm theo hộp cơm đi xuống lầu. Mấy gã vệ sĩ ở dưới lầu đã lái xe ra đang chờ, thấy Cố Phán đi xuống, đồng thanh kính cẩn lễ phép hô lên một câu: "Cô Cố!"
Cô không để ý nhiều, lên xe xong thì lập tức phân phó: "Lập tức đi đến bệnh viện trong trung tâm thành phố."
Xe đều đặn tăng tốc đi về phía trước, bóng đêm ngoài cửa sổ yên tĩnh chảy vào trong cửa sổ xe, Cố Phán ổn định lại tinh thần, lấy điện thoại ra, bấm số của Thẩm Mộ Ngạn.
Người bên kia nhận điện thoại rất nhanh, không đợi cô mở miệng, đã nặng nề lên tiếng nói trước: "Sắp tới rồi?"
"... Vẫn chưa." Cố Phán nhìn hai người vệ sĩ đang ngồi ở phía trước, giọng nói hơi uể oải, "Ờ, lát nữa có lẽ em phải dẫn hai người tới."
Thẩm Mộ Ngạn dường như đã nhận ra điều gì, cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp: "Ừ, được."
-
Về sau, lúc Cố Phán mang theo vệ sĩ một đường phách lối đi đến phòng bệnh, bác sĩ cùng y tá ra vào đều ném qua ánh mắt tò mò.
Cố Phán giả tỏ vẻ không nhìn thấy, bình tĩnh đi đến trước cửa phòng bệnh, sau khi đẩy cửa ra, cũng không đi thẳng vào, mà là phân phó hai người ở phía sau ——
"Các anh cứ đợi ở cửa ra vào là được rồi, tầng này là tầng 8, tôi không chạy được đâu."
Hai gã vệ sĩ biết tính tình của cô tiểu thư này, vội vàng gật đầu.
Lúc Cố Phán đi vào phòng bệnh, Thẩm Mộ Ngạn đang nửa dựa ở trên giường xem tài liệu. Trên sống mũi của anh treo cặp kính mắt không gọng, khuôn mặt lạnh nhạt bình tĩnh.
Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy Cố Phán ở đối diện cửa ra vào đang nói chuyện với hai người vệ sĩ.
Đợi sau khi cô gái nhỏ đi vào, anh chủ động xuống giường, đi đến trước mặt cô.
"Bị anh trai em phát hiện rồi à?"
"Đúng vậy đó!" Cố Phán biết khả năng quan sát của người đàn ông này rất mạnh, nhìn thấy vệ sĩ ở ngoài cửa khẳng định sẽ biết đã xảy ra chuyện gì, gật gật đầu.
Thẩm Mộ Ngạn ngược lại không phản ứng nhiều lắm, ánh mắt dừng lại trên mặt Cố Phán, dường như đang quan sát nét mặt của cô.
"Chịu ấm ức rồi?"
Cố Phán ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ hỏi cái này. Vừa định phủ nhận, nhưng có một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô cố ý ra vẻ tủi thân nhìn về phía anh.
"Đúng đó! Ấm ức chết em rồi!" Cố Phán hướng về phía anh trề môi làm nũng, "Em cũng hối hận chết đi được, sớm biết thế thì không nên nhanh như vậy dây dưa với anh."
Người đàn ông nghe xong câu nói này của cô, ánh sáng trong con ngươi từ từ tối đi.
Bất chợt, một tay anh ôm lấy eo của cô, đầu ngón tay hơi nặng nề nắm lấy cái cằm của cô.
"Hối hận rồi à?" Giọng nói trầm thấp u ám của anh đè ép xuống, mang theo con sóng ngầm.
Con cáo nhỏ nghênh đón anh, vẫn chưa ý thức được bất kỳ nguy hiểm nào, "Đúng thế!"
Trong khoảnh khắc, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ép xuống, đem đôi môi của cô kẹp ở giữa hàm răng, giống như là trừng phạt, thoáng cắn một cái.
Chỉ chốc lát, anh thấp giọng hướng về phía cô mở miệng ——
"Hối hận cũng không kịp nữa rồi."
Người mà anh thật vất vả vây đến bên cạnh, cho dù cô hối hận nữa cũng không có cách nào.
Để anh từ bỏ?
Kiếp sau đi.