Chìa khoá nhà ở chỗ anh hắn, Cố Ngôn Khâm. Cố Ngôn Khâm đường đường là một thiếu tướng lục quân, trên vai đeo tuệ nhất tinh*, trong quân đội là nhân vật có một không hai không ai dám chọc, mà bây giờ lại phải đi xem mắt theo yêu cầu của trưởng bối trong nhà.
* Một cấp bậc quân hàm
Cố Diệc lấy được chìa khoá còn cố tình cười nhạo anh, miệng trêu ghẹo nói muốn nhìn xem chị dâu tương lai trông như thế nào.
Ngũ quan mạnh mẽ của Cố Ngôn Khâm lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, xoa xoa huyệt thái dương nói:" Em giúp anh đi xem một chút, anh vào nhà vệ sinh."
Cố Diệc cười, tay cầm chìa khoá đảo qua một vòng sau đó cất vào trong túi áo, chân trực tiếp bước qua bàn bên kia.
Trên chỗ ngồi không có ai, chỉ thấy một bóng lưng đang ngồi xổm xuống nhặt đồ, Cố Diệc nhìn "cô" nhặt mãi không xong, tốt bụng nói:" Xin chào, cần giúp một tay không?"
Thời gian yên tĩnh một hồi lâu, Cố Diệc bắt đầu nghi ngờ có phải tai người kia không tốt lắm, kết quả hắn vừa cất bước đi tới, Cố Nghiêu nhìn thấy đôi giày kia ngày càng lại gần, lập tức sợ đến mức ngẩng đầu lên.
Cố Diệc nheo mắt nhìn sang, thấy rõ gương mặt nhỏ bằng lòng bàn tay kia, ánh mắt nổi lên sóng nhiệt cuồn cuộn.
Lúc đó tóc mái của Cố Nghiêu có hơi lộn xộn, vài sợi tóc dài chạm tới mi mắt, vừa vặn che đi mày kiếm nhỏ dài, mái tóc xoăn màu nâu ôm lấy gương mặt càng thêm trẻ trung xinh đẹp, đôi mắt hoa đào xinh xắn cực kì linh động có hồn, lúc này lại lộ ra chút thất kinh.
Ánh mắt của Cố Diệc tựa như hận không thể đem người kia ăn tươi nuốt sống, Cố Nghiêu bị hắn nhìn run rẩy, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Nửa ngày sau, Cố Diệc tâm tình không rõ mở miệng:" Còn nói không phải nữ giả nam?"
"Cút cả nhà cậu đi!"
Câu nói đầu tiên của Cố Diệc đã định một án tử hình cho kế hoạch lừa đảo của Cố Nghiêu, nói cái gì mà không ai nhận ra? Quả nhiên là Cố Thiết Chùy gạt cậu!
Cố Nghiêu dứt khoát, một là không làm, mà đã làm thì phải làm cho xong, cậu trở lại đúng chỗ ngồi, ánh mắt tránh né không dám nhìn hắn, miệng còn kiên cường nói:" Tôi thấy cái váy này rất đẹp, muốn mặc thử một chút, có làm sao không? Liên quan cậu cái rắm!"
Vừa nãy Cố Nghiêu ngồi xổm, Cố Diệc còn chưa thấy phần dưới của cậu, bây giờ hắn đã triệt để thấy rõ thiết kế hở rốn của chiếc váy này.
Cố Diệc hung hăng hít vào một hơi, nghiền người mạnh mẽ giữ chặt cổ tay Cố Nghiêu, đáy mắt đè nặng âm lệ nói:" Cậu cứ để bộ dạng này mà ra khỏi cửa?"
"Cố Diệc!" Tay Cố Nghiêu bị hắn giữ đến phát đau, phát hiện không thể trốn thoát sắc mặt ngày càng khó coi:" Cậu nổi điên cái gì?"
Con mẹ nó sao Cố Thiết Chùy còn chưa về a a a a a?!
Cố Diệc hùng hổ doạ người, tiếp tục lạnh mặt chất vấn cậu:" Cậu mặc như vậy đến xem mắt với anh trai tôi?"
"Cố Diệc cậu bị bệnh hả?!" Mắt thấy phục vụ đều đang chú ý đến bên này, Cố Nghiêu vừa bị vạch trần thân phận vừa thẹn vừa giận, vung tới một quyền sau đó thừa dịp Cố Diệc buông lỏng chạy vào nhà vệ sinh.
Cố Diệc không tránh, đỡ lấy một đấm của Cố Nghiêu, sờ sờ cái cằm bị đánh ánh mắt nặng nề nhìn bóng lưng cậu chật vật rời đi.
Dài, nhỏ, thẳng, ba đặc điểm trọng yếu đều hội tụ trên cặp giò của cậu hiện giờ phát huy hết công dụng, tốc độ thật nhanh chớp mắt đã chạy mất hút.
Khi Cố Nghiêu chạy đến, nhà vệ sinh nữ và nhà vệ sinh nam đều hoàm toàn không có người, Cố Thiết Chùy không đáng tin kia chẳng biết đã chết ở đâu, Cố Nghiêu nghiến răng thầm mắng một tiếng, tiến vào nhà vệ sinh nam.
Cố Diệc thong thả từng bước đuổi theo, dùng lí do "bạn gái của tôi không thoải mái" chặn tất cả mọi người ở bên ngoài, ngón trỏ và ngón cái chuyển động hung hăng khoá trái cửa.
Là Cố Nghiêu tự mình bước vào nhà vệ sinh nam, hiện tại cậu thật sự tiến thoái lưỡng nan.
Cố Diệc nói với Cố Nghiêu đứng trước bồn rửa tay:" Nghiêu Nghiêu, cậu chạy cái gì...?"
Cố Diệc cười đến dương quang bất thường, đôi mắt sâu không thấy đáy làm trong lòng Cố Nghiêu có chút sợ hãi.
"Chạy... Chạy em gái cậu!" Ngữ điệu mắng chửi của Nghiêu ca cũng lộ ra vẻ bối rối, ngoài miệng vẫn kiên trì nói tiếp:" Tôi... Tôi đi rửa tay. XXX cậu cái rắm!"
Cố Diệc vừa cười vừa nói:" Phải, không mắc mớ gì đến tôi, mà là XXX cậu cái rắm..."
Cố Nghiêu nghe xong tối sầm mặt, tên chó má Cố Diệc này thật biết chửi người, hắn còn mắng cậu! Hắn rõ ràng....
Trong lúc sắc mặt Cố Nghiêu chuyển từ đen sang đỏ, Cố Diệc đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, hai ba bước tới gần ôm lấy Cố Nghiêu đặt lên bồn rửa tay sau lưng.
"Cố Diệc con mẹ nó cậu..."
Cố Nghiêu ngồi trên bồn rửa tay, phản ứng đầu tiên không phải mình bị Cố Nghiêu ôm vào trong ngực mà là quay đầu kiểm tra xem vạt áo khoác dưới mông mình có bị ướt bẩn hay không.
Cố Nghiêu thích sạch sẽ tức giận đến toàn thân phát run:" Áo của tôi bị cậu làm bẩn rồi!"
Cố Diệc kéo hai chân đạp loạn của cậu đặt ở trước người, một tay cởi áo khoác ngoài của cậu, miệng dán lại khối thịt mềm bên tai cậu hôn rồi lại hôn, nói bằng giọng khàn khàn:" Nghe lời, không sao đâu, tôi sẽ mua cho cậu, muốn bao nhiêu cũng được..."