Cổ áo tròn màu trắng mở rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo trắng nõn, dưới ánh đèn ấm áp tạo cho người ta cảm giác xúc động muốn xé mở quần áo mà tìm tòi. Cố Diệc ánh mắt âm trầm, hắn không nói lời nào làm cho người ta sợ hãi. Cố Nghiêu giật mình thon thót, thấy rõ tình thế trước mắt vươn tay đẩy hắn ra, lảo đảo chạy về phía cửa.
Cố Diệc giữ lấy eo cậu không tốn chút sức nào ôm người trở về bồn rửa tay, một tay siết chặt, một tay ôm eo giọng khàn khàn nói:" Nghiêu Nghiêu, ngồi yên để tôi nhìn kĩ nào..."
"Nhìn em gái cậu!" Bộ váy hở rốn này của Cố Nghiêu hoàn toàn khống ngăn được bàn tay Cố Diệc đang sờ loạn trên eo cậu, bàn tay như lửa nóng làm cậu nổi da gà.
Cố Nghiêu không ngoan ngoãn giãy giụa đạp chân, Cố Diệc dứt khoát cởi cả giày trắng lẫn tất của cậu xuống, Cố Nghiêu thích sạch sẽ quơ hai chân trắng nõn không dám trực tiếp đặt xuống sàn, tức giận đạp cho Cố Diệc một cái vào ngực.
Không có áo khoác ngăn trở, bộ váy này càng tôn lên dáng người của Cố Nghiêu, váy ngắn màu đen xốc lên không khỏi để lộ cặp chân dài, tóc giả hơi rối loạn phủ xuống hai vai, cổ áo lỏng lẻo hở ra bờ vai trắng nõn. Cố Nghiêu nghiến răng nghiến lợi hận không thể cắn chết Cố Diệc, hô hấp của Cố Diệc cũng ngày một gia tăng.
Mu bàn chân làm loạn cọ qua bộ vị nào đó ở bên dưới của Cố Diệc, Cố Nghiêu trừng mắt, không thể tin nổi nhìn hắn, hung hăng giật tóc giả xuống ném vào mặt Cố Diệc, không kiềm chế được lửa giận:" Cố Diệc con mẹ nó cậu nhìn cho rõ ràng! Lão tử là nam!"
Cố Nghiêu tóc ngắn váy áo không chỉnh tề ngồi trước mặt hắn, ánh mắt Cố Diệc lại càng thêm nguy hiểm, ngón tay hắn đặt lên môi Cố Nghiêu, ôm lấy đôi môi sâu xa nói:" Thế thì sao?"
Thế thì sao? Đúng rồi, trước đây hắn không phải...
Đầu óc Cố Nghiêu có chút mê muội, đáp án ở trong lòng định tràn ra khỏi miệng, đến lúc thốt lên lại thành:" Cố Diệc, con mẹ nó lần trước cậu hôn tôi!"
"Tôi biết..." Cố Diệc đánh đòn phủ đầu:" Nghiêu Nghiêu, đó là nụ hôn đầu của tôi, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi."
"Cút đi! Tôi cũng là lần đầu tiên, chịu trách nhiệm cái rắm!"
Cố Diệc liền nắm lấy cổ châm cậu cười hì hì:" Vậy thì để tôi chịu trách nhiệm với cậu."
Cố Nghiêu phát hiện năng lực đánh đấm của cậu bây giờ hoàn toàn không sử dụng được, khí lực của Cố Diệc lớn đến kinh người, không nói lời nào giữ lấy cằm cậu, khoá lại cái miệng đem những lời thô tục của Cố Nghiêu nuốt vào bụng mình.
Dưới ánh đèn ấm áp, hai người đều không nhắm mắt, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào khoang miệng Cố Nghiêu càn quấy bừa bãi, ánh mắt sâu xa của Cố Diệc làm cho người khác cảm thấy sợ hãi, gần như nhìn thấu toàn bộ lòng cậu.
"A... Cố Diệc!" Cố Nghiêu trốn tránh đôi môi đang dán lên nghẹn ngào nói:" Cậu... Con mẹ nó! Cậu có ý xấu..."
Môi lưỡi Cố Diệc cuối cùng cũng chịu rời đi, Cố Nghiêu không thể làm gì hơn đành rút chân ra khỏi tay hắn chậm rãi nhích vào phía trong bồn rửa tay.
"Tôi có ý xấu, trong lòng đã sớm có ý xấu."
Lời nói của Cố Diệc vang trong không gian, hai tay Cố Nghiêu bị hắn bắt chéo ở phía sau, lưng cậu dán vào một thân thể cường tráng. Cố Nghiêu kinh hoảng nhìn tấm gương ở bồn rửa tay phiad trước phản chiếu đôi mắt nhiễm đầy tình dục của Cố Diệc.
Cố Nghiêu đánh chửi không có tác dụng, áo trắng bị xốc lên lộ ra đường cong mềm mại phía sau lưng, những nụ hôn và hơi thở nóng rực rơi xuống, Cố Nghiêu rốt cuộc cũng hét lên.
"Cố Diệc! Đồ khốn!" Cố Nghiêu run giọng, mặt đầy giận dữ cùng xấu hổ, thanh âm còn mang theo chút oan ức:" Cậu chờ đó! Lão tử sẽ không bỏ qua cho cậu..."
Da thịt trắng nõn bị in lên từng đoá hoa đào màu đỏ hồng, hô hấp của Cố Diệc phả trên lưng cậu, một tay dùng sức ngắt lấy vòng eo, tay kia thuận thế trượt trên đùi trắng, mò vào trong quần lót của Cố Nghiêu.
Cố Diệc dừng lại động tác, nhìn Cố Nghiêu trong gương bất chấp cắn môi đến đỏ bừng, lông mi ướp nhẹp không ngừng lay động, biểu tình trên mặt như sắp anh dũng hi sinh.
Cố Diệc tàn nhẫn cắn lên cổ cậu một cái, cuối cùng đặt chóp mũi sau gáy Cố Nghiêu, thở dốc, lồng ngực phập phồng cất tiếng cười trầm thấp, hai tay kiềm chế cậu cũng buông lỏng ra, lẩm bẩm như đang nói với chính mình lại như đang nói cho Cố Nghiêu nghe:" Thật đúng là không nỡ mà..."
Cố Nghiêu mở mắt rụt chân về phía sau, ngồi trên bồn rửa tay như thỏ Bắc Cực, chẳng qua con thỏ thật sẽ không trừng mắt lườm người, hơn nữa lại càng không hung hăng mắng chửi đánh đập người dữ dội, thở hồng hộc nhưng lại không có nửa điểm uy hiếp.
Cố Diệc khôi phục bộ dạng ban đầu, không đứng đắn nói:" Làm sao? Nghiêu Nghiêu rất thất vọng hả? Ngoan, không được, lần sau đi..."
Cố Nghiêu mặt tối sầm:" Đồ khốn nhà cậu đi chết đi."
Sai đó Cố Diệc cau mày nhìn hai dấu tay ửng hồng trên eo cậu, thương tiếc nói:" Sao lại mềm mại như vậy?"
"Cậu còn không biết xấu hổ à?!" Cố Nghiêu tức giận đến mức hai mắt cũng biến thành màu đen, không nghĩ lại xem ai làm chuyện xấu? Còn trách cậu mềm?
Cố Diệc cúi người nhìn thẳng cậu, đột nhiên không đầu không cuối nói một câu:" Thật sự không động tâm sao?"
Cố Nghiêu biết rõ hắn có ý gì, quay đầu sang một bên không nhìn hắn.
"Vậy tại sao tai Nghiêu Nghiêu lại đỏ như thế?...."
Cố Nghiêu vung mạnh nắm đấm đánh hắn, Cố Diệc xoay người, nửa quỳ giúp cậu đi giày cẩn thận, tiện tay ăn thêm chút đậu hũ.
Sửa sang lại quần áo xong, cuối cùng Cố Diệc muốn khoác áo ngoài cho cậu, Cố Nghiêu lại trừng mắt quát hắn:" Áo bị bẩn rồi! Cậu còn dám cho tôi mặc?..."
Cố Diệc đành phải cởi áo khoác của mình cho cậu mặc, bị Cố Nghiêu ghét bỏ cũng phải dịu dàng dụ dỗ, thề thốt lần sau sẽ không như vậy nữa, trong lòng lại âm thầm đặt lịch cho lần tiếp theo.