• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm thế nào để cậu hiểu tôi yêu cậu, nhưng không thể diễn tả thành lời.

Cố Nghiêu không ngờ rằng, tên chó má Cố Nghiêu vậy mà thật sự muốn gặp mặt "Máy bay giấy."

Buổi chiều, Cố Nghiêu tập trung tinh thần ngồi trong phòng ngủ chơi game, điện thoại di động trên bàn Cố Diệc đột nhiê rung lên, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình không thèm ngẩng đầu lên, gào to một câu:" Cố Diệc! Điện thoại của cậu phiền chết đi được..."

Cố Diệc rửa tay xong từ trong phòng tắm đi ra, lúc cầm điện thoại còn cong khoé miệng, giọng điệu ôn nhu nói:" Lúc này gọi điện thoại cho tôi, nhớ tôi rồi?".

Cố Nghiêu đang chơi game, thao tác tay vừa dừng lại, nhân vật trong game liền di chuyển lung tung, Cố Nghiêu theo bản năng nghe ngóng động tĩnh của Cố Diệc bên kia.

Đầu bên kia điện thoại không biết nói cái gì, Cố Nghiêu đáp:" Buổi chiều không có lớp cũng không có việc gì, vậy lát nữa tôi tới."

Không có việc gì? Cố Nghiêu ngồi trên giường nhăn nhăn mày, trước kia không phải bây giờ là nên đi mua đồ ăn vặt cho cậu sao?

Có lẽ kích thích còn chưa đủ, Cố Diệc liền cười híp mắt nói một câu:" Được, tôi lập tức tới ngay, chờ tôi."

Cố Ngôn Khâm ở đầu bên kia:"..." Hôm nay uống lộn thuốc?

Cố Diệc sau khi cúp điện thoại quả nhiên bắt đầu mặc quần áo, đổi giày, Cố Nghiêu làm như không thèm đếm xỉa gì vẫn nhìn màn hình, làm như vô ý hỏi một câu:" Ai đấy..."

"À, là Sầm Uý." Cố Diệc ngước mắt qua nhìn cậu một cái, vừa mặc áo khoác vừa giải thích:" Chính là Máy bay giấy đó, tôi đi trước nhé."

Cố Nghiêu nhất thời sững sờ ngồi trên giường, há to miệng không kịp đáp, đối phương cũng chỉ để lại cho cậu một bóng lưng sung sướng.

"..."

Hừ! Đi ra ngoài thì đi ra ngoài, cứ như vậy là tốt nhất! Cố Diệc có bạn gái không phải rất tốt sao, sau này sẽ không làm phiền đến cậu nữa, còn hơn cả keo dán chó!

Trong lòng Cố Nghiêu lẩm bẩm, cậu giữ vững dây cung lý tính, đè nén tâm tình đang dâng lên cuồn cuộn, hình như tên là "Khó chịu" đang quấn lấy lục phủ ngũ tạng, thẳng đến khi bụng phát ra tiếng kêu.

Buổi trưa Cố Nghiêu đã nghĩ đến đồ ăn vặt buổi chiều, cho nên cơm trưa Cố Diệc mang về cậu ăn không được mấy miếng, bây giờ cái bụng bắt đầu biểu tình.

Cố Nghiêu ngây người nửa ngày, cuối cùng hừ lạnh ném điện thoại xuống dưới gối, nằm xuống kéo chăn trùm kín đỉnh đầu, nhắm mắt bắt đầu ngủ.

Lúc thức dậy mới trôi qua hơn một giờ, hơn nữa Cố Nghiêu ý thức được mình càng ngày càng đói bụng. Cậu cào tóc, mặt mũi tối tăm phiền muộn cầm điện thoại định đặt thức ăn bên ngoài, lại nhìn thấy tin nhắn của Cố Diệc: Nghiêu Nghiêu, giúp tôi xin phép giám thị đi tuần tra nhé, đêm nay chắc là không quay về ^_^

"Đệt." Cố Nghiêu ném điện thoại đập vào tường, hậu tri hậu giác nhặt lên, màn hình cường lực Cố Diệc mới mang đi dán không lâu đã có vài vết nứt.

Cảm giác ủy khuất mãnh liệt và cái bụng đói làm cậu vô cùng phiền muộn, Cố Nghiêu một thân nóng tính lại không thể phát tiết, nhìn quanh phòng ngủ không có ai, mấp máy môi quyết định ra ngoài đi tìm đồ ăn.

Cố Diệc không ở đây, lão tử có thể chết đói sao? Đi ăn, ăn cho no!!

Bên ngoài trường học mới mở một cửa tiệm, trên biển hiệu viết: Cửa hàng chúng tôi có wifi có trà sữa thịt bò khô thịt heo kẹo hồ lô kẹo que khoai tây lạnh chiên bỏng bơ mứt hoa quả bánh mì kẹo cao su hạt dưa đậu phộng óc chó kẹo sữa chè vừng kẹo bạc hà cá chình nướng cay mực khô nướng than cá hồng nương cay...

Đến dấu chấm dấu phẩy cũng không có, Cố Nghiêu đứng ở cửa nhìn bảng hiệu hoa hết cả mắt, mơ mơ màng màng được bà chủ tiếp vào, ngồi trên ghế, tay cầm một tờ thực đơn, Cố Nghiêu giàu nứt đố đổ vách, mấy món bình thường Cố Diệc không cho cậu ăn cậu đều gọi hết.

Sau khi trở về phòng ngủ, mở cửa ra chỉ thấy Lý Xán và Trương Bằng Huy, Cố Diệc thật sự không quay về. Cố Nghiêu vào cửa, tức giận đóng cửa kêu vang trời, đưa lưng về phía hai người bạn cùng phòng đang giật nảy mình.

"Này... Nghiêu ca tâm tình không tốt?"

"Bởi vì Diệc ca không ở đây? Thật ra hắn..."

"Cái rắm!" Cố Nghiêu trừng hai mắt, giơ một ngón tay ra sau gáy mình, nói:" Lão tử con mẹ nó mọc mụn thôi."

Lý Xán và Trương Bằng Huy nhìn kĩ, quả nhiên thấy trên trán cậu có một cục mụn đỏ cực to vừa nổi lên, nhìn bộ dạng hình như là phát hoả.

Hai người không phúc hậu cười ra tiếng, Cố Nghiêu trầm mặc phẫn nộ, Lý Xán đưa thuốc mỡ trên bàn cho cậu:" Ha ha ha ha ha... Nghiêu ca không phải tôi nói cậu, hôm qua Diệc ca đã nói trên trán cậu đã có một nốt, cậu còn ăn cay?"

Trương Bằng Huy nói:" Đây là lúc chiều Diệc ca cầm về, lúc đó cậu không ở đây, Diệc qua thật quá tri kỉ..."

"Tri kỉ cái rắm, tra nam đáng chết!" Cố Nghiêu không cảm kích chút nào, muốn đung một tuýp thuốc mỡ mua chuộc cậu? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Lý Xán và Trương Bằng Huy biết rõ tất cả nguyên do, vẫn làm bộ như không ngửi được vị dấm chua Lão Trần, tiếp tục nói giúp Cố Diệc, Diệc ca nói không sai, Cố Nghiêu quả nhiên một kích liền nổ, nói liên tục, mắng đến lời trong tim đều đổ ra.

"Hắn con mẹ nó mỗi ngày đều tung lời đồn, làm CP hồng phấn kia ngày nào cũng treo đầu bảng, biến thái chết tiệt không biết xấu hổ! Dẫn hắn đi chơi game còn trêu chọc con gái, đồ ăn vặt cũng không biết mua, vong ân phụ nghĩa khốn kiếp! Mỗi ngày lừa gạt lão tử phủi mông một cái liền muốn chạy? ĐM..."

ĐM làm lão tử rồi giờ lại không muốn chịu trách nhiệm, không bằng cầm thú!

Hai "người nghe" hiểu ý, chờ Cố Nghiêu "nghỉ giữa giờ" mỡi yếu ớt giơ tay.

"Có rắm mau thả!"

Lý Xán chê cười:" Nghiêu ca, tuy chúng tôi cũng biết Diệc ca lòng muông dạ thú, nhưng nói cho cùng cậu cũng chưa cho hắn danh phận gì..."

Cố Nghiêu kinh nghi, hỏi lại:" Có ý gì?"

"Nghiêu ca, cho tới giờ cậu vẫn chưa nói thích người ta, người ta trong lòng mệt mỏi muốn theo đuổi người khác, vậy cũng không tính là tra nam chứ?"

Lời này như một đòn cảnh cáo, Cố Nghiêu mím môi không nói. Cậu tức giận kéo cái ghế ngồi xuống, mở tuýp thuốc mỡ trong tay ra, bắt đầu không khống chế được mà nghĩ, tên khốn Cố Diệc đã từng nói thích cậu chưa? Hình như đã nói rất nhiều lần rồi... Không thích thì đã không làm những chuyện kia cho cậu, đã không để cậu đánh mắng mà không phản kháng. Vậy... Cậu thì sao? Con mẹ nó cậu cho hắn đè còn hỏi cái rắm à?

Cố Nghiêu phân tích nội tâm của mình, càng ngày càng cảm nhận được sợ hãi bất an, là ghen tị, là đau lòng... Nghĩ đến Cố Diệc sẽ đi cùng người khác, trong lòng cậu nặng trịch như muốn nói: Tên chó má này thật sự quá khốn nạn!

Trằn trọc trở mình đến hơn nửa đêm, Cố Nghiêu nhìn cái giường trống rỗng của Cố Diệc, đành phải kết nối Weixin chia sẻ bài hát "Không thể diễn tả bằng lời" sau đó tag Cố Diệc vào.

Ba giờ sáng, chờ thật lâu không có ai trả lời, Cố Nghiêu bất tri bất giác quệt miệng ngủ mất.

Sáu giờ sáng hôm sau, Cố Nghiêu bị bóp mũi hùng hùng hổ hổ tỉnh dậy, nhất thời trợn mắt, cậu cảm thấy trước ngực rất nặng, một gương mặt tuấn tú phóng đại trong gang tấc.

"Suỵt..." Cố Diệc chỉ chỉ Lý Xán và Trương Bằng Huy hạ thấp giọng nói:" Nhớ cậu."

Hôm qua lúc nhìn thấy vòng bạn bè, Cố Diệc lập tức thu dọn đồ đạc ra khỏi nhà, đứng dưới lầu một mực đợi đến giờ mở cửa, trên người còn bọc một tầng hơi lạnh của mùa đông.

Nhìn ánh mắt Cố Nghiêu còn tình tỉnh mê mê, Cố Diệc liền đè lên thân thể cậu, tiến đến gần bên tai nhẹ hát:" Tôi không biết bày tỏ lòng mình ra sao, nên bắt đầu từ đâu đây, làm thế nào để cậu biết tôi yêu cậu, trống vắng quẩn quanh, tôi muốn có thể cùng cậu dựng nên một cây cầu, để ngầm hiểu ý nhau, nhưng không thể diễn đạt thành lời..."

Âm thanh của Cố Diệc vừa trầm thấp vừa gợi cảm, mới hát được một nửa đã làm mặt Cố Nghiêu đỏ lên, chấp nhận đối phương cởi áo khoác chui vào chăn của mình.

Mặc dù "Tôi thích cậu" là một đáp án đúng quy định, nhưng ý nghĩa trong đó chỉ có mình hiểu rõ, giống như dấu chân dây dưa cũng vẫn rõ ràng với con đường phía trước, hai người mở đèn chơi game đến sảng khoái vui vẻ, dễ dàng cảm thấy hạnh phúc tràn trề, Cố Nghiêu trong bóng tối lục tìm toái tinh vẫn còn đang sáng lấp lánh trong túi áo.

Nửa phút sau, Cố Nghiêu trừng đôi mắt hoa đào, giọng điệu không có một chút uy hiếp:" Cậu đừng có được voi đòi tiên..."

Hai người mặt dán mặt, hô hấp quẩn quanh, tiếng thở dốc tăng lên, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập loạn nhịp, chóp mũi hai người chạm nhau,Cố Diệc chậm rãi cắn môi cậu, nở nụ cười.

"Nghiêu Nghiêu, cậu biết từ giữa ban ngày ban mặt không?"

"..."

"Nghiêu Nghiêu, tại sao không nói gì?"

Ha ha, nói đến biết, vậy cậu nhất định muốn tôi phải giải thích rõ ràng, giải thích sai sẽ hị cậu đè ra cưỡng ép "học tập" cái từ này, giải thích đúng rồi lại còn muốn thêm "lần nữa", tên khốn nạn này cậu còn muốn gạt tôi? Ấu trĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK