Ngày hôm sau tỉnh dậy, cơn tức giận đến đỉnh điểm của Cố Nghiêu như núi lửa phun trào.
Sáng sớm, đúng bảy giờ, đồng gồ báo thức vang lên, Cố Diệc còn chưa kịp phản ứng lại, một giây sau đã bị Cố Nghiêu cau mày mất kiên nhẫn một chân đá xuống giường.
Tám giờ sáng, Cố Diệc mang bữa sáng vẫn còn nóng hổi về dỗ dành Cố Nghiêu rời giường, Cố Nghiêu sau khi hồi phục ý thức cảm thấy cả người mình như bị đập đi xây lại, cảm giác đau đớn phía sau mông đặc biệt rõ ràng, toàn thân chi chít những vết xanh tím cực kì thê thảm.
"Con mẹ cậu..." Mở miệng, cổ họng cũng khàn.
Mười phút sau, Cố Diệc ăn một trận đòn, trên mặt còn in dấu tay bị đuổi ra khỏi phòng.
Tám rưỡi sáng, Cố Nghiêu đói bụng cho phép Cố Diệc lăn vào đưa bữa sáng, trên người cũng đã mặc quần áo dài. Sau khi ăn sáng xong cậu mới soi gương một lượt, Cố Nghiêu phát hiện vết cắn hồng hồng trên cổ và sau tai thật không cách nào che dấu được.
Sau đó, trong phòng vang lên tiếng đánh nhau rầm rầm, Cố Diệc ôm đầu xin tha:" Ngoan nào, nghe lời, đừng đánh vào mặt, chốc nữa sẽ bị phát hiện đó..."
Buổi tối chủ nhật, họng Cố Nghiêu đã đỡ hơn, mông cũng không đau nữa, hai ngày nay Cố Diệc vất vả làm trâu làm ngựa mới khiến cậu bớt giận một chút, đáng tiếc da Cố Nghiêu quá trắng quá mềm, sau hai ngày vết đỏ đỏ hồng hồng không những không biến mất ngược lại càng thêm doạ người.
Cố Nghiêu nổi giận:" Đi học cái rắm! Lão tử không đi!"
Cậu tức giận sẽ cầm đồ vật trong tay ném lên người Cố Diệc, mà Cố Nghiêu dùng lực không nhỏ, hậu quả là điện thoại rơi xuống đất, màn hình nứt một vết lớn.
Thấy Cố Nghiêu ngồi trên giường sắc mặt ngày càng đen, Cố Diệc kịp thời dâng lên điện thoại của mình, công phu chân chó dày công tôi luyện áp dụng vô cùng thành thạo:" Nghiêu ca cứ tùy ý, ném đến vui thì thôi."
Cố Nghiêu lạnh mặt nhìn điện thoại trên tay, kết quả còn chưa kịp chút giận, âm thanh thông báo đã vang lên, màn hình hiển thị hai tin nhắn "đau khổ cầu xin" của hiệu trưởng Viên, Cố Diệc bán thảm trong nháy mắt đã bị bại lộ.
"Cố! Diệc! Lão tử giết cậu..."
......
Buổi sáng thứ hai, trường học rốt cuộc cũng xử lí sự việc Cố Diệc đánh nhau, thông báo đã được đưa ra, chẳng qua chỉ là cách chức phó chủ tịch hội học sinh của hắn và cảnh cáo miệng thôi.
Diễm đàn trường một lần nữa vì sự kiện này mà trở nên náo nhiệt.
Thi cử thật tốt: Nam thần của tui bị cách chức rồi hức hức hức....
Mê muội phó chủ tịch hội học sinh: Lầu trên, tui còn không khóc bà khóc cái gì (gào khóc.jpg)
Không giảm được hai mươi cân thì đổi tên: Mọi người đừng khóc, không cảm thấy hình phạt này từ trước tới giờ đã là nhẹ nhất rồi sao?
Nửa tờ giấy trắng: Lầu trên +1, theo tình báo cho biết: Người nhà Cố Diệc tất cả đều làm quan lớn, là quân tam đại đó*! Khó trách chỉ cảnh cáo miệng...
*Ba đời có người làm trong quân đội.
Tam tam tứ: Hồi sáng tui nhìn thấy Cố Diệc ở canteen, trên mặt hơi đỏ, nhưng nhìn bộ dạng lại có vẻ rất vui.
Thi cử thật tốt: Trên mặt nam thần của tôi là huân chương cứu mĩ nhân nha...! Thật vĩ đại _(:з」∠)_
Gysgwbd:... Vĩ đại chỗ nào?
Mê muội phó chủ tịch hội học sinh: Lầu trên mới tới hả? Không biết nam thần vì Cố Nghiêu mà đánh nhau sao?
Thi cử thật tốt: ∞ kết nối ∞ (tình yêu thần tiên của Cố thị phu phu)
"ĐM..."
Phòng 313 kí túc xá nam đột nhiên vang lên một câu chửi tục rung trời, Lý Xán và Trương Bằng Huy liếc sang giường Cố Nghiêu, yên lặng nhìn nhau một cái, Nghiêu ca sau khi trở về liền xin nghỉ cả ngày vùi đầu trong phòng ngủ, ăn uống toàn bộ đều được Cố Diệc đưa tới tận bên miệng, chẳng hiểu sao ngược lại càng ngày càng tức giận hơn.
Cố Nghiêu thở phì phò nhìn điện thoại mới Cố Diệc mua cho cậu, màn hình vẫn còn hiển thị bài viết vừa rồi.
Mê muội phó chủ tịch hội học sinh: Muốn biết Cố Nghiêu thì đi xem lúc nam thần nhà tui đánh nhau ấy, có thấy hormone tăng vọt, tim đập không thể khống chế tốc độ, da đầu run lên, nước mắt lưng tròng hay không?
Gysgwbd: Các người ảo tưởng cũng vừa phải thôi! Cố Nghiêu làm sao có thể như vậy?
Thi cử thật tốt: Lầu trên không nên KY!
Hiện tại Cố Nghiêu chỉ cần nhìn thấy hai chữ KY đã thấy đau mông, chịu đựng huyệt thái dương đang nảy lên, vừa định đánh chữ đã thấy có người trả lời.
Mê muội phó chủ tịch hội học sinh: Đúng vậy đúng vậy, cái này bạn cùng phòng của bọn họ đã làm chứng, tình thật như vàng 9999 luôn!
Gysgwbd:....
Đã sớm biết rõ tính cách Cố Nghiêu, hai tên bạn cùng phòng thấy cậu đen mặt căn bản không hề sợ hãi.
Lý Xán nói:" Cậu có biết tên thật của Cố Diệc tổng quản nhà chúng ta tên gì không?"
Cố Nghiêu:"?"
Trương Bằng Huy cười ha ha:" Tư Mã Chiêu**."
**Tư Mã Chiêu: một nhân vật lịch sử của Trung Hoa, Ngụy Đế Tào Mao từng nói: "Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy", về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người. Ở đây ý là đồng chí Diệc thích em Nghiêu ai ai cũng biết.
Có Nghiêu:"..."
Cố Thiết Chùy biết Cố Nghiêu sợ ma, nhưng chỉ có Cố Diệc biết Cố Nghiêu sợ tối; dì giúp việc làm cơm ở Cố gia đã lâu, nhưng chắc chắn không hiểu khẩu vị của cậu bằng Cố Diệc; Cố Diệc ở câu lạc bộ Taekwondo của trường nghênh ngang đi lại, thế nhưng chỉ chịu đòn trong tay Cố Nghiêu cậu.
Tối nào Cố Nghiêu không về hắn lại trắng đêm không ngủ thức chờ cậu, Cố Nghiêu lười dậy sớm hắn có thể đến đúng quán ăn cậu thích mua bữa sáng cho cậu, Cố Diệc đối với Cố Nghiêu, còn chẳng phải là "Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy" sao?
Trước kia cả lớp đều biết, chỉ có Cố Nghiêu luôn mơ mơ màng màng, hiện tại toàn trường ai ai cũng biết, Cố Nghiêu có muốn giả ngu cũng không được.
Sau buổi trưa, khí trời bất ngờ thay đổi, nổi lên một trận mưa nhỏ tí ta tí tách, lúc Cố Diệc trở về quần áo đầu tóc đều ướt cả, vì bảo vệ đồ vật ôm trong ngực bộ dạng hắn có chút chật vật.
Lý Xán và Trương Bằng Huy như đã hẹn trước cùng nhau nhanh chân chạy đi thư viện, nói gì cũng không ở lại phòng làm bóng đèn cho Diệc ca.
Cố Diệc đặt cơm trưa được đóng gói cẩn thận lên bàn, quay người cười hì hì hôn mặt Cố Nghiêu đang chơi điện thoại trên giường.
"Cút, cút cút!"
Cố Nghiêu đặt điện thoại di động xuống đẩy đầu hắn ra, ghét bỏ nói:" Đầu tóc toàn là nước, bẩn chết đi được, cậu đừg dính lên người tôi..."
Cố Diệc không nói lí lẽ:" Còn không phải vì ra ngoài mua đồ ăn cho cậu sao?"
Cố Nghiêu trừng mắt nhìn hắn, Cố Diệc chỉ có thể ngoan ngoãn đứng bên giường chỉnh lại đầu tóc, sau đó bất đắc dĩ nói:" Nghiêu Nghiêu, hết cách rồi, tính khiết phích này của cậu chắc chắn không ai thèm lấy, chỉ có thể gả cho tôi thôi!"
Quả nhiên không thể hi vọng miệng chó phun ra được ngà voi!
Cố Nghiêu ngồi trên giường xốc chăn lên đạp hắn, tức giận không thèm suy nghĩ nói:" Cút đi! Lão tử là nam! Tại sao không phải là cậu lấy chồng?"
Động tác sờ tóc của Cố Diệc dừng lại, ngón tay vẫn còn luồn vào bên trong lọn tóc, nhướn mi nhìn cậu, cong môi nói:" Vậy Nghiêu Nghiêu có thể cho tôi một cơ hội gả vào hào môn chứ?"
Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, Cố Nghiêu buồn bực muốn cắn đứt lưỡi mình, kéo chăn trùm kín đầu, cả người đều chui vào trong chăn.
Cố Nghiêu nghĩ thầm: Cố Diệc khốn nạn này sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ....?
(Hoàn chính văn)