Cảm giác áp bức quen thuộc ấy đột nhiên dâng lên. Truyện mới cập nhật
Thật ra, tình cảm của Thẩm Niệm đối với Nhậm Tử Sâm rất phức tạp.
Họ lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ.
Cậu là anh Sâm của cô.
Nhưng bây giờ cậu không nhớ gì cả.
Cậu hoàn toàn không nhớ cô hồi trước sáu tuổi.
Kiếp trước, khoảng thời gian làm chim hoàng yến, cũng không tươi đẹp lắm. Thẩm Niệm còn vì vậy mà hận Nhậm Tử Sâm.
Nhưng sau đó, cậu trả thù cho cô, vì cô mà chết, Thẩm Niệm không thể nào không lo cho cậu.
Chân Thẩm Niệm dựa vào mép giường, chỉ cần Nhậm Tử Sâm hơi dùng sức đẩy một cái, cô sẽ ngã xuống giường ngay tại chỗ.
Hai cổ tay bị Nhậm Tử Sâm nắm trong tay, cô buộc phải ngửa mặt nhìn cậu.
Dù sao cũng là người sống lại một đời, Thẩm Niệm cũng rất rõ ranh giới giữa yêu và hận.
"Bạn học Nhậm! Cậu buông ra! Nếu không tôi sẽ hét lên!" Thẩm Niệm sắp bị cậu làm cho tức đến bật cười.
Sao cô lại không rõ, cậu cố ý hù dọa mình.
Nhậm Tử Sâm bây giờ, còn chưa phải là ác lang sau khi trưởng thành.
Ít nhất, trong trái tim của Thẩm Niệm, cô luôn luôn ghi nhớ dáng vẻ của cậu thuở thiếu thời.
Cậu đã từng tuyệt vời như thế, học tập giỏi giang, tính khí dịu dàng, cười lên như thể mang theo ánh sáng.
Mà bây giờ...
Con người có thực sự sẽ thay đổi ư?
Nhậm Tử Sâm cũng bị tức giận đến bật cười: "Cậu gọi thử xem nào, xem có ai tới cứu cậu không."
Thẩm Niệm trừng mắt nhìn cậu: "Tôi kêu thật đấy!"
Nhậm Tử Sâm không rõ trong đầu Thẩm Niệm rốt cuộc đang giả vờ cái gì, cô cứ tự tin cho rằng, cậu là một người tốt? Cậu sẽ không làm gì cô?
Cậu còn không có lòng tin với mình như thế...
Đúng lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ, điện thoại di động của Nhậm Tử Sâm reo lên, là tài xế Didi gọi tới, Nhậm Tử Sâm mở loa ngoài: "Hai phút sau sẽ xuống lầu, chờ một chút."
Cúp điện thoại, Nhậm Tử Sâm kéo Thẩm Niệm rời đi, trước khi đóng cửa nhớ tới một chuyện, lại dừng bước, kéo khóa đồng phục lại cho Thẩm Niệm.
Làm xong tất cả những chuyện này, trong lòng Nhậm Tử Sâm lại âm thầm mắng một tiếng, mẹ nó!
Cậu có cần phải chăm sóc cô như vậy không?!
Thẩm Niệm thấy rõ ý đồ của cậu, cười cười: "Bạn học Nhậm, cậu khẩu thị tâm phi, thật ra cậu rất quan tâm đến tôi."
Nhậm Tử Sâm bất lực cười khổ, mẹ nó, ai mà quan tâm đến một cô nhóc còn chưa phát triển?!
Cậu với cô thân lắm à?
Có thân không?!
Nhậm Tử Sâm không nói gì, kéo Thẩm Niệm, cho đến khi dẫn cô xuống lầu, rồi lại nhét cô vào trong xe Didi.
Tài xế Didi là một người đàn ông trung niên, từ gương chiếu hậu phát hiện tuổi Thẩm Niệm còn rất nhỏ, hơn nữa cô lại được Nhậm Tử Sâm dẫn ra từ căn hộ, tài xế thở dài, nói với Nhậm Tử Sâm ở cửa sổ một câu: "Người trẻ tuổi bây giờ, đều quá cởi mở. Anh bạn nhỏ, bạn gái cậu còn nhỏ quá."
Nhậm Tử Sâm: "..." Cậu quá oan uổng! Từ sau khi cậu và Thẩm Niệm ở gần nhau, cậu thật sự còn oan hơn cả Đậu Nga!
Thẩm Niệm cười, nói với tài xế: "Chú ơi, chú hiểu lầm rồi, anh ấy là anh trai của cháu, gần đây anh ấy bỏ nhà đi nên cháu đến thăm anh ấy."
Tài xế bừng tỉnh đại ngộ, cũng cười ha ha, hơi ngượng ngùng: "Tôi nói mà, cháu là một cô bé, bộ dạng lanh lợi nghe lời, sao lại có thể quen bạn trai như vậy."
Xe khởi động, Nhậm Tử Sâm nghe thấy lời vừa rồi, một mình cậu rối rắm trong gió nhẹ mưa phùn.
Một người như cậu thì thế nào?
Cậu không thể làm bạn trai sao?!
Má!
Nhậm Bá Vương vô cùng mất hứng.
Một lần nữa trở lại căn hộ, Nhậm Tử Sâm cứ nhìn chằm chằm vào phần mềm gọi xe, dù sao mấy năm nay có quá nhiều trường hợp con gái gọi xe Didi rồi gặp chuyện.
Nửa giờ sau, xe Didi dừng lại ở điểm đến, chính là khu biệt thự kia.
Khi đó, Nhậm Tử Sâm mới buông di động xuống, cầm khăn tắm đi tắm rửa.
Trong lúc vô tình cậu liếc thấy đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã gần mười một giờ...
Mẹ nó chứ, cậu bận rộn cả đêm, mà bận cái gì cơ?!
Nhậm Tử Sâm ở trong phòng tắm một lát, bụng dưới có cảm giác xa lạ mà quen thuộc.
Là một thiếu niên mười bảy tuổi bình thường, chuyện nên hiểu đều đã hiểu rồi. Nhưng cậu không hiểu nổi tại sao tối nay cậu lại có thể "kiêu ngạo" như vậy.
Đi ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, lấy ra một chai nước đá từ trong tủ lạnh nhỏ, sau khi nuốt toàn bộ xuống, nội tâm phiền não mới thoáng trở nên tốt đẹp.
Điện thoại di động đổ chuông.
Nhậm Tử Sâm đi qua mở ra xem.
Là Thẩm Niệm gửi tin nhắn tới, còn kèm theo một tấm ảnh khi đi ngủ.
Đồ ngủ bằng vải bông, trông rất hoạt hình, nhưng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi sáng động lòng người của cô.
[Bạn học Nhậm, tôi đến nơi an toàn rồi, chúc ngủ ngon, hẹn gặp lại vào ngày mai. Đề nghị của tôi, cậu xem xét cẩn thận nha ~]
Cách màn hình, dường như cậu có thể hình dung được Thẩm Niệm đang cười tủm tỉm, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé với cậu.
Trán Nhậm Tử Sâm tràn ra ba đường màu đen.
Cậu sắp bị cô nhóc hư hỏng này quấn chết rồi!
*
Vào ban đêm.
Nhậm Tử Sâm lại nằm mơ.
Trong mơ, cậu nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Niệm của mấy năm sau, không còn là bánh bao nhỏ hơi hơi nhô lên nữa, cô bị cậu đè xuống, không mảnh vải che thân, nằm trên khăn trải giường màu trắng như tuyết.
Da trắng, vòng ngực đầy đặn, eo thon, chân dài...
Cảnh trong mộng hẳn là mơ hồ không rõ, nhưng Nhậm Tử Sâm lại nhìn rõ Thẩm Niệm, dường như không phải là mộng, mà là chuyện chân thật đã phát sinh.
"Em không được đi! Em đã hứa với tôi là sẽ không bao giờ rời bỏ tôi!" Nhậm Tử Sâm ghé tai thì thầm, cố ý hà hơi.
Hứng thú xấu xa của cậu cũng không có cách nào thỏa mãn tình yêu đối với người dưới thân.
Cậu sắp phát điên rồi.
Chỉ muốn giữ cô ấy bên cạnh mãi mãi.
Tỉnh mộng, căn phòng tĩnh lặng.
Nhậm Tử Sâm ngẩn người nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
Rõ ràng là cậu muốn cô nhóc cách xa cậu một chút, nhưng trong mộng lại hoàn toàn trái ngược...
Mẹ nó!
Thầm mắng một tiếng, Nhậm Tử Sâm đứng dậy đi vào phòng tắm.
*
Mưa dầm kéo dài liên tục mấy ngày, không dứt, tí tách tí tách.
Thẩm Niệm không tiện đi tìm Nhậm Tử Sâm.
Việc kiểm tra của Ủy viên Tác phong - Kỷ luật cũng tạm dừng.
Cho nên, mấy ngày nay, chỉ có ở trong phòng học Thẩm Niệm mới có thể nhìn thấy Nhậm Tử Sâm.
Sáng sớm hôm đó, Thẩm Niệm mang theo dâu tây rửa sạch đến lớp học. Nhậm Tử Sâm đã ngồi vào chỗ, trên người cậu chỉ mặc áo sơ mi đồng phục màu trắng, ống tay áo vén lên trên, cổ áo cởi ra hai cúc, tóc trước trán hơi ướt, khép hờ mắt, nhìn không ra thần sắc bên trong.
Cả người lộ ra khí thế người sống chớ lại gần, nhưng cậu thật sự quá tốt, quá đẹp trai, giống như nam chính trên bìa tiểu thuyết ngôn tình.
Thẩm Niệm không biết rằng, Nhậm Tử Sâm giờ này khắc này, nội tâm đang đấu tranh dữ dội.
Cô ấy đến rồi rồi!
Cô ấy lại đến nữa rồi!
Buổi sáng Nhậm Tử Sâm không ngủ được, dậy sớm đến trường, mỗi ngày đều ngóng trông Thẩm Niệm xuất hiện, nhưng lại sợ cô xuất hiện.
"Bạn học Nhậm, tôi mang dâu tây cho cậu này."
Giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai.
Ốc tai Nhậm Tử Sâm ngứa ngáy một trận.
Mùi thơm ngát của dâu tây xông vào mũi, làm cho nội tâm cậu cũng ngứa ngáy theo.
Mặt Nhậm Tử Sâm không chút cảm xúc, tiếp tục cẩu thả.
Cậu tùy ý lật tạp chí trong tay, nhìn thấy trang của ca sĩ Hoàng Linh, liền ung dung thản nhiên lật một trang khác.
Chuyện gì cũng giấu trong lòng
Giấu rất rất sâu.
Lúc này, bên môi đột nhiên lạnh lẽo, còn có một hương vị ngọt ngào nhàn nhạt tràn vào giữa môi răng.
Nhậm Tử Sâm còn chưa kịp phản ứng, một quả dâu tây đã được nhét vào miệng cậu.
Thẩm Niệm cũng ăn một quả, miệng cô nhỏ, nhét cả một quả vào, má phồng lên.
Nhậm Tử Sâm không thể nào để mình phồng mặt lên như vậy, đành phải ăn dâu tây.
Khóe mắt thoáng nhìn thấy Thẩm Niệm lại nhét một quả dâu tây vào miệng, cậu đột nhiên cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế phát tác, ngẩng đầu nhìn cô.
Thẩm Niệm sửng sốt, miệng ậm ờ nói: "Bạn học Nhậm, cậu muốn ăn nữa hả?"
Nhậm Tử Sâm: "..."
Tạp chí trong tay khép lại, không có cách nào ở lại lớp học nữa, cậu đứng dậy ra khỏi lớp học từ phía sau.
Bên ngoài mưa rơi mịt mù, Nhậm Tử Sâm hít sâu vài hơi khí lạnh, cố gắng không nghĩ tới những giấc mộng kia.
Nhưng gương mặt của người phụ nữ trong mộng, thỉnh thoảng lại trùng khớp với khuôn mặt của Thẩm Niệm.
Đ.m!
Nhậm Tử Sâm cảm thấy mình sắp điên rồi.