Bề ngoài Nhậm Tử Sâm không lộ ra bất kỳ vẻ không vui nào, cậu dùng điện thoại di động tải một app học tập, cậu không dám quang minh chính đại học tập, không chỉ sợ bị người ta nhìn thấu tâm tư, điều cậu sợ nhất... là bị tình địch chèn ép.
Cho nên, khi Nhậm Tử Sâm học tập, tinh thần rất căng thẳng, giống như đang làm công việc bí mật.
Nền tảng của cậu rất tệ, nhưng cậu rất biết cách lập kế hoạch, cũng tự hiểu rõ bản thân, cho nên cậu mua cho mình các tài liệu học tập trung học cơ sở và bổ sung lại từ đầu.
Đàn ông ấy mà, có thể cong có thể duỗi...
Đang cố gắng trầm mình trong biển tri thức, nhóm chat trên WeChat của cậu reo lên.
[Tiểu Niệm Niệm cùng Vương Xuyên đi dạo quanh trường rồi, anh Sâm, anh không đi theo xem thật à?]
[Tiểu Niệm Niệm được yêu thích quá mà, thanh mai trúc mã, bạn học cũ gì đó là dễ mập mờ với nhau nhất...]
[Tuy rằng... Nhưng mà... mặt nào Vương Xuyên cũng giỏi.]
[Ờm... Anh Sâm, anh... anh vẫn ổn chứ?]
Nhậm Tử Sâm cầm di động, nhìn chằm chằm cả nửa ngày, buổi trưa cũng không đi chơi bóng rổ, dường như chỉ trong một đêm đã biến thành mỹ nam điềm đạm nho nhã, làm cho người ta thấy không thích ứng được.
Nhậm Tử Sâm nhìn tin nhắn nhảy ra, gương mặt anh tuấn hết sức u ám.
Theo đuổi từ bây giờ luôn?
Không...
Quá chủ động, sẽ bị mất giá...
Gần đây cậu không cẩn thận ăn rất nhiều canh gà trên mạng, biết rõ chỗ tốt của "lạt mềm buộc chặt".
Để cho một cô gái nhớ mình mãi không quên, chỉ dựa vào sự nhiệt tình chủ động là không thể.
Nhậm Tử Sâm nhịn xuống.
Cậu tắt thông báo nhóm chat.
Không ai có thể làm phiền cậu học tập.
Dù sao... làm một chàng trai học giỏi không dễ dàng gì, đặc biệt là làm nam sinh đứng đầu lớp, lại càng không dễ.
Cuộc sống đột nhiên có thêm những thách thức và áp lực.
Nhậm Tử Sâm tắt thông báo nhóm chat, lại liếc mắt một cái.
Còn 20 phút nữa, chuông vào lớp sẽ reo.
Chờ thêm 20 phút nữa!
Mỗi giây trôi qua đều như một năm, cậu cố kìm nén không xông xuống lầu, cũng không biết ở nơi cậu không nhìn thấy, Vương Xuyên kia có suy nghĩ gì không nên có với cô nhóc hay không!
Càng nghĩ càng sốt ruột, ngữ pháp tiếng Anh giống như lưới đánh cá, lấp đầy đầu óc cậu.
16 phút...
Tốt, thêm bốn phút nữa.
Cuối cùng, có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa phòng học, Nhậm Tử Sâm nhướng mày, nhưng lại nhanh chóng che dấu, buộc mình không nhìn nhiều thêm.
Cậu rất ghét nhìn Thẩm Niệm cùng nam sinh khác cười nói!
Chưa đầy hai mươi giây sau, Thẩm Niệm trở lại chỗ ngồi.
Trên người cô có mùi hoa nhàn nhạt, nhưng lại không thể nói rõ cụ thể là loại hương hoa nào.
Nhậm Tử Sâm cảm giác được cô đang nhìn mình, trái tim và huyết áp đều bắt đầu không chịu sự khống chế của cậu.
Coi như cô có lương tâm, vừa trở về liền biết phải tìm cậu!
"Bạn học Nhậm, tôi muốn đổi chỗ ngồi với bạn khác, Vương Xuyên vừa chuyển trường tới đây, không quá quen thuộc với trường học, tôi định làm bạn cùng bàn với cậu ấy."
Thẩm Niệm vừa dứt lời, Nhậm Tử Sâm đột nhiên đứng dậy, vóc dáng cậu lớn, bởi vì động tác quá mạnh, tạo ra động tĩnh đủ để cho mọi người trong lớp số 9 chú ý tới.
Trong nháy mắt, phòng học lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đồng loạt nhìn qua.
Mà lúc này, do biên độ động tác của Nhậm Tử Sâm quá mạnh, tai nghe bị kéo xuống, tiếng Anh trung học cơ sở đang phát bên trong cứ như vậy truyền khắp phòng học.
Thẩm Niệm: "..."
Nhậm Tử Sâm: "..."
Mọi người: "..."