• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày tháng lớp 12, bận rộn mà phong phú.

Trong thời gian này Thẩm Niệm không dám trêu chọc Nhậm Tử Sâm.

"Ba người cùng đi" vẫn là một cảnh tượng độc đáo trong khuôn viên trường Nhất Trung

Chớp mắt, kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc.

Trước khi thi đại học, Nhậm Tử Sâm không làm gì Thẩm Niệm nữa.

Cậu biết rằng Thẩm Niệm rất thích học tập, cô gái của cậu vốn mang theo ánh sáng, cô nên đứng ở nơi vạn người ngước nhìn.

Buổi thi cuối cùng kết thúc, Nhậm Tử Sâm tự mình lái xe đến cổng trường, đón Thẩm Niệm và Vương Xuyên.

Vương Xuyên rất tự tin vào điểm số của mình, nhưng chuyện cậu ấy quan tâm bây giờ không còn là đại học nữa.

Đi theo Nhậm Tử Sâm hơn một năm, tầm nhìn và tính cách của cậu ấy đã hoàn toàn khác đi.

Trường học lý tưởng thì tất nhiên phải học, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu ấy bắt đầu lập kế hoạch cho sự nghiệp của mình từ bây giờ.

Cậu ấy và Nhậm Tử Sâm đều cảm thấy hứng thú với trí tuệ nhân tạo.

Phòng làm việc của Nhậm Tử Sâm càng ngày càng lớn, Vương Xuyên cũng muốn tiếp tục thực tập.

Kỳ thi đại học hoàn toàn kết thúc, Vương Xuyên rất thoải mái: "Tử Sâm, Niệm Niệm, với thành tích của ba chúng ta, học Nam Đại cũng không thành vấn đề, đến lúc đó điền nguyện vọng, chúng ta điền giống nhau đi."

Nhậm Tử Sâm nhìn thoáng qua Thẩm Niệm qua gương chiếu hậu.

Chỉ thấy Thẩm Niệm cười cười, cũng không nói thêm gì.

Bàn tay cầm vô lăng của Nhậm Tử Sâm đột nhiên căng thẳng nhưng bề ngoài cũng không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào khác.

Ba người dự định thư giãn một chút.

Nhậm Tử Sâm chọn một nhà hàng cao cấp.

Hiện giờ ba người đều xem như "người có tiền", gu cũng cao hơn mấy bậc, ngay cả Vương Xuyên bây giờ cũng biết phô trương rồi.

Ăn cơm xong, Vương Xuyên đề nghị: "Tử Sâm, Niệm Niệm, trong nhóm hẹn nhau đi hát, chúng ta đi đi."

Thẩm Niệm đồng ý, sống lại một đời, khó có khi được trải qua kỳ thi đại học một lần nữa, trải nghiệm này làm cho người ta cảm thấy cũng không tệ lắm: "Được thôi."

Hơn một năm nay Nhậm Tử Sâm trầm mặc thu mình hơn không ít.

Ngày càng có sự trầm ổn của chủ tịch một công ty khởi nghiệp.

"Nếu hai người đều muốn đi, vậy tôi cũng đi."

*****

Đến KTV lớn nhất thành phố Nam, ba người cùng nhau xuất hiện trước mặt "ớt chỉ thiên" lớp số 9.

"Ba người cùng đi" luôn là đề tài để mọi người trêu chọc hâm mộ.

Một đám thiếu niên thiếu nữ uống rượu, ai nấy hưng phấn không chịu nổi.

Kỳ thi đại học không phải là một chuyện không thể chịu đựng được đối với họ.

Dù sao trong nhà đám học sinh lớp số 9 cũng có tiền, trên cơ bản thì sau khi nghỉ hè sẽ ra nước ngoài lấy tiếng, vài năm nữa sẽ về nhà kế thừa gia nghiệp.

Ai đó huýt sáo.

"Wow, Niệm Niệm của chúng ta trái ôm phải ấp, người chiến thắng trong cuộc sống đấy."

"Trước kia không phải anh Sâm trái ôm phải ấp sao? Rốt cuộc ba người có quan hệ thế nào hả?"

"Còn có thể là quan hệ gì, đương nhiên là quan hệ của ba người!"

"Tôi cũng muốn tìm một người vợ, thuận tiện tìm thêm một người chồng, đầu năm nay, ba người mới thú vị."

"..."

Thẩm Niệm, Vương Xuyên và Nhậm Tử Sâm đã miễn dịch rồi.

Gian phòng này là phòng riêng lớn nhất, đủ sức chứa được cả lớp, đám "ớt chỉ thiên" mở không ít rượu vang đỏ, mọi người hoàn toàn buông thả, ai nấy đều uống đến mặt đỏ tai hồng.

Có mấy nữ sinh táo bạo kéo Vương Xuyên lại thổ lộ.

Vương Xuyên đỏ mặt, cũng bị rót không ít rượu.

Thẩm Niệm ngoan ngoãn ngồi ở một bên, Nhậm Tử Sâm ngồi bên cạnh cô.

Nhiệt độ của điều hòa rất thấp, Thẩm Niệm hơi run rẩy. Nhậm Tử Sâm vốn không định để Thẩm Niệm chạm vào rượu, nhưng cậu vội vàng muốn biết suy nghĩ thật sự của cô.

Cậu có một trực giác rất bất an.



Nhậm Tử Sâm rót một ly rượu vang đỏ, bên trong thêm Sprite, như vậy uống mới ngọt.

"Niệm Niệm, cậu cũng uống một ly đi."

Nhậm Tử Sâm đưa ly rượu đến bên môi Thẩm Niệm.

Cậu ngồi ở đó, cao lớn rắn rỏi, gần như bao phủ cả người Thẩm Niệm.

Thẩm Niệm nếm một ngụm.

Hương vị thực sự rất ngon.

Nhậm Tử Sâm tự tay đút cho cô uống.

Nhìn đôi môi củ ấu màu hồng phấn bị mép ly rượu đè ra dấu, ánh mắt Nhậm Tử Sâm tối sầm lại.

Thẩm Niệm bị sặc một chút, rượu theo khóe môi chảy xuống.

Nhậm Tử Sâm không buông tha cho cô, vẫn tiếp tục đút.

Cậu như biến thành một người khác, ánh mắt u ám.

Thẩm Niệm bị cậu đè ở trên sô pha, hai tay đẩy ngực cậu, nhưng người cậu quá cứng, muốn đẩy cũng không đẩy được.

Giờ phút này, mọi người đang hát hò đùa giỡn, nhìn từ góc độ của mọi người, chỉ có thể nhìn thấy lưng Nhậm Tử Sâm, hoàn toàn không nhận ra Nhậm Tử Sâm đang làm gì Thẩm Niệm.

"Khụ khụ khụ..."

Nốc hết một ly.

Thẩm Niệm ở trong lòng Nhậm Tử Sâm ho dữ dội.

Ánh mắt Nhậm Tử Sâm sâu kín nhìn cô.

Ánh đèn trong phòng lờ mờ, Nhậm Tử Sâm thấy khuôn mặt Thẩm Niệm dần dần biến thành màu đỏ nhưng trong ánh mắt vẫn giữ được sự tỉnh táo.

Không đủ.

Nhậm Tử Sâm lại rót một ly rượu vang đỏ.

Giờ phút này Thẩm Niệm đã hơi choáng váng.

Tửu lượng của cô không tốt.

Nhậm Tử Sâm giống như đang mê hoặc cô, ly rượu lần nữa được đưa tới bên môi cô: "Có muốn uống nữa không?"

Thẩm Niệm gật đầu.

Nhậm Tử Sâm lại tự mình đút cho cô một ly.

Xung quanh rất ồn ào.

Tất cả mọi người đều đắm chìm trong niềm vui kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học.

Vương Xuyên bị mấy nữ sinh vây quanh, đang xem chỉ tay.

Nhậm Tử Sâm đứng dậy, kéo Thẩm Niệm đi ra ngoài, vậy mà không ai phát hiện.

Hai chân Thẩm Niệm nhũn ra, trong tiềm thức biết rằng không nên cứ đi theo Nhậm Tử Sâm như vậy.

"Chúng ta... đi đâu vậy? Mọi người đều đang ở đây."

Giọng nói của thiếu nữ cực kỳ nhẹ nhàng.

Nhậm Tử Sâm sải bước rất dài, gần như túm lấy Thẩm Niệm tiếp tục đi về phía bãi đỗ xe ngầm, cậu không quay đầu lại, chỉ nói: "Đi giải quyết chuyện của hai chúng ta."

Lên xe, Nhậm Tử Sâm thắt dây an toàn cho Thẩm Niệm.

Cậu lái xe rất nhanh.

Thẩm Niệm choáng váng, về đến ngoài cửa biệt thự nhà họ Nhậm, Thẩm Niệm cũng sắp mê man.

Lúc này Nhậm Lăng đang ở công ty.

Quản gia thấy Nhậm Tử Sâm ôm một cô gái lên lầu, ông muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút lập tức gọi điện thoại cho Nhậm Lăng.

Nhậm Lăng bên kia dừng một chút, dặn dò: "Đừng quấy rầy cậu chủ, ông phải làm gì thì làm đi."

Quản gia: "..."

Cô gái kia hình như là cô chủ nhà họ Thẩm cách vách.

Thôi bỏ đi, người ta là thanh mai trúc mã, quản gia như ông quan tâm làm gì.

*

Giường của Nhậm Tử Sâm sạch sẽ gọn gàng.

Khi Thẩm Niệm bị thả xuống, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, cô hỏi: "Tôi đang ở đâu?"

Nhậm Tử Sâm chống lên trên người cô, một tay khẽ vuốt ve mái tóc của cô, khàn giọng nói: "Cậu đang ở trên giường tôi."

Đương nhiên Thẩm Niệm biết ý nghĩa của nó, cô muốn đứng dậy rời đi, nhưng thân thể hoàn toàn không thể nhúc nhích được.

Khi cô vươn tay muốn đẩy Nhậm Tử Sâm ra, đối phương cắn tay cô.

Thẩm Niệm đau đớn: "Cậu muốn làm gì?"

Nhậm Tử Sâm chỉ lo cắn, một lát sau mới buông ra: "Lưu lại ấn ký."

Đầu Thẩm Niệm choáng váng, cô chỉ có thể cảm giác được Nhậm Tử Sâm chậm rãi cởi bỏ áo quần của cô, sau đó chúng hoàn toàn bị xé toạc...

*

Ngày hôm sau, hơn 9 giờ sáng, Nhậm Lăng mới từ bên ngoài trở về.

Tất nhiên ông ta biết hôm qua vừa mới kết thúc kỳ thi đại học, nhưng không nhắc một chữ nào đến chuyện thành tích.

Ông ta cố tình qua đêm ở bên ngoài.

Vừa vào cửa Nhậm Lăng đã thấy Nhậm Tử Sâm tựa vào sofa.

Một mình ngẩn người.

Cậu mặc áo sơ mi đen, quần âu, dùng thắt lưng LV, phong thái rất giống bố.

Nhậm Lăng tiến lên phía trước, không quá chắc chắn rốt cuộc con trai đã biến thành đàn ông chân chính hay chưa.

Nhưng thông qua quản gia ông ta biết được hiện tại Thẩm Niệm vẫn chưa rời đi.

"Khụ khụ, chào buổi sáng."

Nhậm Lăng chào hỏi.

Ánh mắt Nhậm Tử Sâm nhàn nhạt nhìn về phía ông ta: "Có phải bố muốn hỏi gì không?"

Nhậm Lăng nghẹn họng, đây không phải là lời vô nghĩa sao?



"Tuy rằng lão Thẩm kia không đáng tin cậy, nhà họ Thẩm làm ăn cũng không còn như trước, nhưng bố rất thích đứa con dâu này, ông nội con cũng nghĩ như vậy. Con làm người ta..."

Nhậm Lăng chỉ chỉ trên lầu.

Ánh mắt Nhậm Tử Sâm càng u ám.

Cậu tránh không trả lời, chỉ nói: "Tôi dự định đính hôn, bố nhanh chóng sắp xếp một chút, làm càng lớn càng tốt."

Cứ như chỉ có làm đến mức cả thành phố đều biết, cậu mới có thể chắc chắn Thẩm Niệm sẽ không rời khỏi cậu.

Nhậm Lăng đồng ý hết: "Được! Không vấn đề gì! Vừa hay bố có thể nhân cơ hội này liên lạc với mẹ con."

Nhậm Lăng thấy vẻ mặt Nhậm Tử Sâm u ám, ông ta khẽ thở dài: "Nhóc con, có phải là con không làm gì cả đúng không? Vậy con còn đưa ai đó về làm gì? Con... cố ý?"

Nhậm Tử Sâm không phủ nhận mình hèn hạ.

Cậu có làm hay không cũng không sao, chỉ cần Thẩm Niệm cho rằng giữa bọn họ đã có quan hệ không rõ ràng là được.

Nhậm Lăng đau lòng cho con trai: "Nhóc con, con không được."

Nhậm Tử Sâm liếc ông ta một cái, đứng dậy đi lên lầu: "Bố cho rằng tôi là bố à?"

Nhậm Lăng: "..." →_→

*****

Thẩm Niệm từ từ tỉnh lại.

Lần đầu tiên uống rượu, đầu óc cô mơ màng.

Trong khoảnh khắc mở mắt ra, rất nhiều ký ức hiện lên, cô theo bản năng kiểm tra bản thân, phát hiện tất cả quần áo trên người đều...

Cô đang nằm trên giường Nhậm Tử Sâm, ga giường lộn xộn.

Hình ảnh này, không cách nào làm cho người ta không nghĩ nhiều.

Nhưng mà Thẩm Niệm không phải là một cô bé không có chút kinh nghiệm nào, đương nhiên cô biết, giữa cô và Nhậm Tử Sâm không xảy ra chuyện gì cả.

Nhưng bộ dạng này của cô...

Cửa phòng bị người ta đẩy ra, Nhậm Tử Sâm đi tới.

Cậu không còn là thiếu niên nữa, toàn thân lộ ra hơi thở của kẻ mạnh.

Cậu mặc gì cũng đẹp cả.

Màu trắng trông đẹp trai toả nắng, màu đen lại làm cho cậu lạnh lùng và nghiêm túc.

Thẩm Niệm nắm lấy tấm chăn mỏng che khuất thân mình, cô rất bình tĩnh, không có sự kinh ngạc như khi phát hiện mình tỉnh lại sau khi uống rượu: "Ngày hôm qua cậu cố ý."

Cô chọc thẳng vào lớp cửa sổ giấy.

Nhậm Tử Sâm không phủ nhận, cậu sáp người tới: "Niệm Niệm, chúng ta đính hôn đi."

Thẩm Niệm kinh ngạc nhìn cậu: "Nhậm Tử Sâm, cậu đang nói cái gì vậy?"

Nhậm Tử Sâm cười khẽ.

Cậu biết cô sẽ không muốn.

Thì ra, thật sự chỉ có mình cậu đơn phương.

Ngay từ đầu cô tiếp cận cậu, đối xử tốt với cậu, tất cả đều có mục đích.

Cô có thể lừa cậu, nhưng cô phải lừa đến cùng.

Nhậm Tử Sâm bất đắc dĩ cười cười.

Ngoại trừ cách này, cậu cũng không biết nên giữ cô lại thế nào.

Cậu đã cố gắng hết sức rồi.

Bất kể là học tập hay sự nghiệp, cậu không biết mình còn có thể ra tay từ đâu.

Thậm chí cậu còn không biết mình chưa đủ tốt ở điểm nào.

"Niệm Niệm, chúng ta đã như vậy rồi, em không đính hôn với anh thì em còn có thể ở cạnh ai nữa?"

Nhậm Tử Sâm đặt tay lên bờ vai mịn màng của Thẩm Niệm, ghé vào tai cô nói: "Anh phải chịu trách nhiệm với em."

"Chát" một tiếng.

Nhậm Tử Sâm bị tát vào mặt.

Thẩm Niệm hoàn toàn xuất phát từ bản năng.

Nhậm Tử Sâm như vậy làm cho cô nhớ tới kiếp trước.

Cô hơi sợ hãi.

Thẩm Niệm cho rằng, sống lại một đời, mọi thứ giữa cô và Nhậm Tử Sâm sẽ hoàn toàn khác đi.

Nhưng dường như mọi chuyện hơi lệch một chút.

Sao cô có thể không hiểu tâm tư của Nhậm Tử Sâm chứ.

Nhưng...

Cô không tin vào tình yêu.

Cho dù trên đời này thật sự có tình yêu, đó cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.

Những chuyện mẹ cô đã trải qua là ví dụ tốt nhất.

Chuyện Thẩm Niệm sợ nhất là lặp lại vết xe đổ của mẹ.

Cô quan tâm Nhậm Tử Sâm, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ ra 100% tình yêu.

Cô không bỏ ra, cũng không dám bỏ ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Nhậm Tử Sâm bị đánh nhưng không hề tức giận.

Cậu hôn lên trán Thẩm Niệm một cái: "Nửa tháng sau chúng ta sẽ đính hôn. Khi em đến tuổi kết hôn hợp pháp, chúng ta sẽ đăng ký kết hôn luôn. Chuyện này không cần thương lượng, Niệm Niệm, em đừng cứ khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh mãi như vậy, thật ra anh là người... không có kiên nhẫn, anh cũng giống bố anh, là một kẻ điên."

Cậu thẳng thừng đe dọa.

Thẩm Niệm muốn rời khỏi cậu, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Nhậm Tử Sâm đứng dậy, cho Thẩm Niệm không gian riêng: "Trên giường có quần áo mới của em, em mặc xong thì xuống ăn cơm."

Hiện tại Thẩm Văn Phong sứt đầu mẻ trán, bản thân còn khó mà bảo vệ được nên sẽ không can thiệp vào chuyện Thẩm Niệm ở đâu.

*****

Thẩm Niệm đi xuống lầu, trên bàn đã bày xong đồ ăn.



Hai cha con nhà họ Nhậm đều ở đây.

Nhậm Lăng còn đặc biệt chuẩn bị một phong bao lì xì thật lớn, để làm màu, bên trong bao lì xì chứa đầy vàng thỏi.

"Niệm Niệm, cái này.... xem như là một món quà chú tặng cho cháu."

Nhậm Lăng nói bậy nói bạ.

Dù sao ông ta đã gặp mặt Thẩm Niệm rồi.

Hôm nay xem như là chính thức.

Thẩm Niệm đứng ở bên kia, cô không biết phải tiếp tục ở chung với Nhậm Tử Sâm như thế nào.

Cô thực sự sợ cậu.

Càng sợ thứ gọi là tình yêu này.

Trước kia cô nghe nói, bố mẹ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, lúc trước bố vì mẹ mà không cần cả mạng sống.

Nhưng sau đó thì sao?

Cũng chỉ vài năm sau, bố tự tay đuổi người phụ nữ coi mình như sinh mệnh ra khỏi nhà.

Mẹ cô chỉ có một cuộc sống ngắn ngủi vẻn vẹn ba mươi năm.

Những năm cuối đời ngày nào bà cũng rửa mặt bằng nước mắt.

Cho nên, tình yêu là gì?

Thẩm Niệm không biết.

"Không cần, tôi về nhà."

Thẩm Niệm bỏ lại một câu rồi rời đi.

Hai cha con đều trầm mặc.

Nhậm Lăng thấy thái độ chật vật của con trai, trấn an một câu: "Ừm... Người yêu với nhau có mâu thuẫn là chuyện bình thường."

Nhậm Tử Sâm lại đột nhiên cười khổ.

Chỉ có cậu mới biết, đây không phải là mâu thuẫn.

Mà là cho tới bây giờ Thẩm Niệm cũng chưa từng mở lòng.

Cũng chưa từng dự định có tương lai gì với cậu cả.

Cô chỉ coi cậu là khách qua đường.

*

Vài ngày sau, Nhậm Tử Sâm tự mình đưa lễ phục đính hôn đến nhà họ Thẩm.

Thẩm Văn Phong nằm trên sô pha, đang uống rượu.

Thấy Nhậm Tử Sâm tới, ông ta chỉ chỉ phong thư trên bàn trà: "Tử Sâm tới đây, có muốn uống với chú mấy ly không? Đây là đồ Thẩm Niệm để lại cho cháu, nó ra nước ngoài rồi... Nó... nó đã sớm xin vào học ở trường nước ngoài, chú làm cha mà giờ mới biết được, nhất định Niệm Niệm rất hận chú, nếu không sao có thể lên kế hoạch ra nước ngoài từ sớm như thế..."

Thẩm Văn Phong còn chưa nói xong, Nhậm Tử Sâm đã hất lễ phục dạ hội trong tay ra, tiến lên túm lấy cổ áo Thẩm Văn Phong: "Cô ấy đâu? Tôi hỏi chú, cô ấy đi đâu rồi?!"

Thẩm Văn Phong: "Sân bay. Hôm nay nó đến sân bay rồi."

Nhậm Tử Sâm không nói hai lời, cầm phong thư trên bàn trà lên, sau khi lên xe lại gọi điện thoại cho Vương Xuyên.

Nhậm Tử Sâm không dám đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng Thẩm Niệm.

Cho nên, cậu cũng gọi cả Vương Xuyên đến.

Hai người cộng lại, có thể giữ Thẩm Niệm lại.

*****

Khi Vương Xuyên vội vàng chạy tới, chỉ nhìn thấy Nhậm Tử Sâm ngồi một mình trong phòng chờ, trong tay cậu cầm một phong thư, vừa xem vừa lấy tay chống lên trán.

Vương Xuyên: "Tử Sâm, Niệm Niệm thật sự đi rồi sao?"

Cậu ấy không dám tin.

Sau này không còn "ba người cùng đi" nữa?

Nhậm Tử Sâm giương mắt, đáy mắt đỏ tươi: "Vương Xuyên, Niệm Niệm chưa từng thích tôi, cô ấy chỉ muốn trả thù mẹ con Đỗ Quyên, thì ra tôi là công cụ hình người."

Vương Xuyên nghẹn lại: "... Tử Sâm, cậu phải đứng vững, tôi sẽ luôn ở đây."

Tuy rằng cậu và Thẩm Niệm quen biết nhau lâu hơn, nhưng chuyện này Thẩm Niệm lại không làm tốt lắm, nhìn Nhậm Tử Sâm bị thương thành cái dạng gì kìa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK