Nhậm Tử Sâm vẫn nắm lấy chân cô không buông, tuy rằng cậu không làm gì nhưng Thẩm Niệm vẫn có loại ảo giác rằng cậu sẽ gãi mình bất cứ lúc nào.
"Được rồi, cậu buông ra!"
Thẩm Niệm sắp nổi giận.
Đáng tiếc, ngay cả khi nội tâm cô mạnh mẽ, giọng nói của cô vẫn mềm mại.
Nhậm Tử Sâm nhìn bộ dạng muốn chạy trốn của cô, trong lòng chợt ngứa ngáy. Hôm nay cậu đến thăm Thẩm Niệm, vốn không có tâm tư gì khác, nhưng đột nhiên, không biết vì sao, cậu hoàn toàn dựa vào bản năng, nghiêng người đè qua.
Ngay sau đó, Thẩm Niệm bị Nhậm Tử Sâm đè lên giường.
Hơi thở của thiếu niên ở khắp mọi nơi, Thẩm Niệm ở trước mặt cậu giống như chim cút gặp diều hâu, hoàn toàn không có cơ hội né tránh.
Chăn màu hồng nhạt, còn có hương thơm nhàn nhạt của con gái, Nhậm Tử Sâm bỗng nhiên muốn nhiều hơn nữa.
Thẩm Niệm hoảng sợ, nhưng vẫn coi như lý trí, đẩy đẩy cậu: "Cậu làm cái gì vậy? Tránh ra!"
Trước kia Nhậm Tử Sâm có ý xấu nhưng không có can đảm, sợ sẽ dọa cô sợ, nhưng giờ phút này, chuyện không dám làm cậu cũng làm.
Dù sao thì, thực sự không muốn rời đi.
Thân thể hai người chạm nhau, Nhậm Tử Sâm cố ý chống lên giường, cũng không đè lên Thẩm Niệm. Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, sau đó, ánh mắt chậm rãi dừng trên đôi môi củ ấu.
Rất muốn hôn.
Lần trước hôn lúc cậu giả vờ say rượu, hơn nữa chỉ chạm một cái rồi thôi, căn bản là không đủ.
"Niệm Niệm, tôi..."
Giọng nói của thiếu niên khàn khàn.
Kiếp trước Thẩm Niệm bị ép ở bên cạnh Nhậm Tử Sâm một thời gian, cô cực kỳ quen thuộc với biểu hiện lúc động tình của cậu.
Tên ngốc này! Mới bao lớn mà đã nghĩ đến chuyện kia rồi?!
Thẩm Niệm giận dữ, hai tay không có cách nào hoạt động, cô liền muốn đá cậu, ai ngờ hai chân cũng không nhúc nhích được: "Nhậm Tử Sâm, cậu tránh ra! Nếu cậu không tránh ra, tôi sẽ tức giận đấy!"
Thẩm Niệm vẫn luôn giống như một đóa hoa hướng dương, mặc dù tức giận nhưng cũng không thực sự tức giận.
Nhậm Tử Sâm không muốn buông tha cơ hội ngàn năm có một này: "Niệm Niệm ngoan, cậu biết đấy, tôi không phải người xấu."
Thẩm Niệm: "...!!!"
Không, cô không biết!
Sở dĩ đời này cô muốn cứu Nhậm Tử Sâm, chỉ vì ở kiếp trước, cậu là người duy nhất chết vì cô.
Không liên quan gì đến tốt hay xấu.
Mặt Nhậm Tử Sâm dần dần tới gần.
Tim Thẩm Niệm đập nhanh hơn, cô cũng không biết mình làm sao, vậy mà lại có chút hoảng hốt.
Nơi chóp mũi đều là hơi thở trong trẻo sạch sẽ trên người thiếu niên.
Ngay khi hơi thở của hai người giao nhau, thiếu chút nữa môi chạm môi, có người gõ cửa ở bên ngoài.
"Niệm Niệm, có phải Tử Sâm ở bên trong không?" Người tới là Thẩm Văn Phong.
Trái tim căng thẳng của Thẩm Niệm nhất thời thả lỏng, nhưng vẫn "thình thịch thình thịch" đập không ngừng.
Thẩm Niệm lại muốn đẩy Nhậm Tử Sâm ra: "Cậu còn không tránh ra! Bố tôi đến rồi!"
Dường như Nhậm Tử Sâm không hề sợ hãi, cố ý thì thầm bên tai: "Đoán xem, bố cậu đang lo lắng điều gì? Hả?"
Thẩm Niệm: "...!!!" Cậu biết rõ còn hỏi!
Thẩm Niệm lại bị trêu chọc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn màu hồng phấn đỏ lên, lan ra đến tận tai.
Nhậm Tử Sâm vốn định buông cô ra nhưng nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của cô, cậu nhịn không được hôn một cái, cũng mặc kệ Thẩm Niệm có đồng ý hay không, vẫn nói: "Cứ như vậy đi, bây giờ cậu là bạn gái đặt trước của tôi, đợi đến ngày cậu mười tám tuổi, chúng ta sẽ chính thức yêu đương."
Thẩm Niệm sắp cạn lời rồi.
Cô chưa bao giờ nghe nói về chuyện "bạn gái đặt trước".
Cuối cùng Nhậm Tử Sâm cũng đứng lên khỏi người cô, thuận tiện kéo cô lên.
Ngoài cửa, Thẩm Văn Phong không yên tâm lắm, lại gõ cửa, lần này còn gấp gáp hơn lần trước: "Niệm Niệm! Bố có chuyện muốn nói với con!"
Lần này ông ta cũng không hỏi Nhậm Tử Sâm có ở đây hay không, mà một mực chắc chắn rằng Nhậm Tử Sâm đang ở trong phòng.
Thẩm Niệm ảo não, trừng mắt nhìn Nhậm Tử Sâm một cái rồi mới đi mở cửa.
Cửa phòng đã bị Nhậm Tử Sâm khóa lại từ bao giờ.
Khiến cho người ta không suy nghĩ lung tung cũng khó.
Trong khoảnh khắc Thẩm Niệm mở cửa ra, Thẩm Văn Phong gần như thò cả cái đầu vào
Đầu tiên, ông ta nhìn con gái một chút. Thẩm Văn Phong bình thường cẩu thả nhưng lập tức nhận thấy quần áo và tóc của con gái hơi rối loạn.
Mặc dù không rõ ràng, nhưng chắc chắn từng nằm trên giường.
Thẩm Văn Phong liếc mắt nhìn về phía giường, phát hiện ga trải giường cũng có một vài nếp gấp.
Cuối cùng ông ta mới nhìn về phía Nhậm Tử Sâm. Nếu không phải vì người này là cậu cả nhà họ Nhậm, ông ta sẽ lập tức cầm chổi đánh cho một trận.
Thẩm Văn Phong gian nan nặn ra một nụ cười hiền từ: "Niệm Niệm, con mới mười sáu tuổi."
Ông ta đột nhiên nói ra câu này.
Nhậm Tử Sâm gãi gãi đầu, quả thật Tiểu Niệm Niệm mới mười sáu... vừa rồi có phải cậu hơi cầm thú không?
Thẩm Niệm gật đầu: "Bố, con biết mà. Nhậm Tử Sâm tới tìm con ôn bài..."
Đến bản thân cô còn cảm thấy lý do này rất khiên cưỡng.
Thẩm Văn Phong vậy mà còn biết quan tâm cô, điều này lại làm cho Thẩm Niệm giật mình. Dù sao ở kiếp trước, người bố này hận không thể để cô chết đi, chê cô vô dụng, chỗ nào cũng kém hơn Thẩm Đường Tinh.
Thẩm Văn Phong nhịn rồi lại nhịn, nói với Thẩm Niệm: "Niệm Niệm, dì Đỗ con làm lê hấp đường phèn, con đi xuống ăn một chút, bố có chút chuyện muốn nói với Tử Sâm."
Thẩm Niệm "Dạ" một tiếng, lúc rời đi, cô quay đầu lại liếc Nhậm Tử Sâm một cái, có chút vui sướng khi người gặp họa.
Thẩm Niệm vừa đi, sắc mặt Thẩm Văn Phong liền trầm xuống, vốn dĩ ông ta rất muốn nịnh bợ nhà họ Nhậm nhưng lúc này lại vô thức không thích Nhậm Tử Sâm.
Con người rất kỳ lạ, nói thay đổi là thay đổi.
Bản thân Thẩm Văn Phong cũng không thể nói rõ mình bị làm sao.
Thẩm Văn Phong nhìn thiếu niên cao hơn ông ta mấy phần: "Tử Sâm, cháu theo tôi đến thư phòng một chuyến."
Thái độ của Nhậm Tử Sâm đối với Thẩm Văn Phong cũng bình thường, nhưng nghĩ đến đối phương là cha ruột của Thẩm Niệm, cậu thu lại gai nhọn trên người.
Đến thư phòng, Nhậm Tử Sâm khép cửa phòng lại.
Thẩm Văn Phong chỉ chỉ sô pha: "Ngồi xuống nói chuyện đi."
Nhậm Tử Sâm rất tùy ý, trên người cậu có khí thế trời sinh.
Thẩm Văn Phong đang cân nhắc mở miệng như thế nào, Nhậm Tử Sâm lại giành trước một bước: "Chú Thẩm, cháu thích Niệm Niệm, cháu quả thật đang theo đuổi Niệm Niệm, nhưng trước khi cô ấy mười tám tuổi, chúng cháu sẽ không chính thức ở bên nhau. Hiện tại tuy rằng cháu không có tiền bạc gì cả, nhưng cháu có thể cam đoan, thành tựu sau này của cháu sẽ không kém Nhậm Lăng."
Thẩm Văn Phong đột nhiên á khẩu không nói nên lời: "..."