Chuẩn bị xong đồ cho người này, để tới trước mặt gã, Lư Nham lại khom lưng xuống lần nữa, cất con dao găm về.
Người này ăn mặc rất chú ý, nhìn từ nhất cử nhất động và ánh mắt vẻ mặt, đều không phải người ngày thường sẽ vào một quán ven đường ăn, rẽ từ phố Văn Viễn ra đường lớn có không ít nhà hàng rất ổn, người này hoàn toàn có thể đến những nơi đó ăn, chọn phố Văn Viễn chắc chắn là không hợp lí.
Nhưng trước mắt vẫn chưa đến mức có nguy hiểm, người này không hề có sức chiến đấu.
Lư Nham rất tự tin vào phán đoán này, một người cho dù có ngụy trang tới thế nào đi nữa, khí tràng cũng là thứ lúc nào cũng cảm giác được, nhất là đối với loại người từ nhỏ đã lớn lên trong nguy hiểm như Lư Nham, ngửi một cái đã có thể ngửi thấy…
Bông cải bị nướng cháy.
“Cháy rồi!” Vương Việt ở bên cạnh hô, “Đen rồi, sắp cháy rồi!”
Lư Nham ném đồ bị nướng cháy vào thùng rác, một lần nữa nướng lại một xiên, mang qua để vào đĩa trước mặt người kia.
“Hương vị không tệ.” Người nọ nói một câu.
“Anh không ăn cay à?” Lư Nham cười, “Thêm ít ớt cay ăn càng ngon.”
“Thế này là được rồi.” Người nọ cũng cười.
Lư Nham trở về phía sau giá nướng, lại có thêm mấy người trẻ tuổi đi tới, chọn cả một đống thức ăn, hắn vừa nhanh nhẹn quẹt dầu ăn rắc gia vị, vừa thi thoảng lại liếc mắt về phía người nọ.
Người nọ ăn gì cũng rất chậm, lực chú ý rõ ràng không để trên đồ ăn, đã vậy người ngồi một mình, bình thường sẽ chọn quay mặt ra ngoài đường, hoặc cùng lắm là ngồi nghiêng, rất ít người sẽ quay lưng ra phố, quay mặt về phía ông chủ đang làm việc, hỗn loạn, không có mỹ cảm, còn rất xấu hổ, đây là cách tư duy của rất nhiều người bình thường.
Nhưng người này vẫn quay mặt về phía Lư Nham, ăn thong thả ung dung, mỗi lần khóe mắt Lư Nham quét qua người gã, đều có thể phát hiện tầm mắt gã dừng trên người mình.
Nhìn chằm chằm hắn như vậy, chỉ có Vương Việt, nếu như người này không… mê trai như Vương Việt, vậy thì gã chắc chắn có vấn đề.
Hai mươi phút sau, người nọ đứng lên đi tới trước mặt Lư Nham, tính tiền, trên đĩa còn có hai xiên thịt bò chưa ăn xong.
Lư Nham lấy tiền, gã xoay người bỏ đi.
“Vương Việt.” Lư Nham ngồi xổm xuống bên cạnh giá nướng, nhỏ giọng gọi Vương Việt.
“Ơi?” Vương Việt lập tức ngồi xổm xuống theo, Lư Nham đột nhiên chủ động mở miệng ra nói chuyện với cậu làm cậu rất vui vẻ.
“Giúp tôi việc này,” Lư Nham bỏ đồ ăn giá phía dưới lên trên một tầng, “Người vừa mới ăn xong, cậu có thấy không?”
“Thấy.” Vương Việt gật đầu.
“Đi theo gã, xem xem gã đi đâu.” Lư Nham nói.
“Được.” Vương Việt không hỏi vì sao, đứng lên đuổi theo người nọ như một làn gió.
Lư Nham nhìn Vương Việt đi theo sau người nọ, biến mất trong đám đông qua lại, cúi đầu tiếp tục bận rộn.
Nếu như giờ hắn vẫn còn nhận vụ lớn, vậy Vương Việt thật sự là một… trợ thủ không tệ, đi tiền trạm, theo dõi, nghe lén, quả thực là chuyện gì cũng thuận lợi.
Rìu trong tay, có cả thiên hạ.
Sau khi toát ra được ý nghĩ này, Lư Nham nhẹ nhàng chép miệng một cái, cảm thấy mình quá là không tử tế, người ta là một con quỷ không có chỗ để đi, vì ăn một miếng mì mà bôn ba cả đêm, mình sao còn có thể không có lòng thông cảm mà nghĩ ngợi xem nên lợi dụng người ta thế nào.
Lại nói, trạng thái mơ màng của Vương Việt cũng không đáng tin cậy lắm, theo dõi được nửa đường lại bùng nổ, có khi còn làm người qua đường vô tội tẽ làm bốn.
Không có lần sau.
Vương Việt không hiểu vì sao Lư Nham lại bảo cậu đi theo người này, người này trông có vẻ chỉ là một người đàn ông trung niên rất bình thường, giống như vô số người đàn ông trung niên cậu từng gặp.
Lại còn trông không đẹp lắm.
Có điều, tuy Lư Nham trước đó cũng từng xin cậu, như là tôi xin cậu trước lúc vào nhà thì lên tiếng gì đó…. Nhưng lần này là chính thức nhờ cậu, cho nên cậu quyết định đi theo dõi người này một cách đàng hoàng.
Người đàn ông này đi không nhanh không chậm, đợi ở bến xe mấy phút, lên một chiếc xe buýt, Vương Việt không muốn chen chúc với người khác, cậu sẽ khó chịu, cho nên cậu chạy theo sau xe.
Sau đó, người đàn ông này vào ga tàu điện ngầm, Vương Việt nghiêm túc đi theo cả một đường.
Hai tiếng sau, người đàn ông này đi vào một khu nhà, Vương Việt vẫn luôn theo anh ta đi vào một căn nhà ở tầng bảy rồi, mới xoay người trở về.
Lúc Vương Việt trở về, phố Văn Viễn cuối cùng cũng kết thúc trận cuồng hoan cuối cùng của hôm nay, đầy đất là que tre và đũa dùng một lần, còn có từng nhúm từng nhúm giấy ăn, thùng rác ven đường đã đầy ụ.
Đèn trong nhà Lư Nham vẫn sáng, Vương Việt chạy một mạch lên tầng, từ tầng ba đã gọi: “Lư Nham! Lư Nham!”
Sau đó đứng ngoài cửa gọi: “Lư Nham!”
Lư Nham khụ trong phòng một tiếng, giờ cậu mới đi qua cửa.
Lư Nham đứng trong phòng khách, cầm điện thoại, áo khoác đang để trên tay, nhìn thấy cậu đi vào, thì bỏ áo khoác xuống, hạ giọng hỏi: “Lâu vậy? Lạc đường à?”
“Hơi lạc, người đó ở xa lắm,” Vương Việt nói ra tên con đường, bến xe và cả tên khu dân cư đã ghi nhớ vào lòng ra, sau đó nhìn Lư Nham, “Anh sắp ra ngoài à?”
“Ừ, đến nhà Thẩm Nam,” Lư Nham gật đầu, “Cậu vất vả rồi, cảm ơn cậu.”
Khu dân cư Vương Việt nói đúng là rất xa phố Văn Viễn, người sống ở chỗ đó lại chạy thật xa tới đây ăn một bữa xiên nướng?
“Thẩm Nam là ai? Là bạn trai à?” Vương Việt hỏi.
“Hả?” Lư Nham ngây người, Vương Việt đột nhiên hỏi ra một câu như vậy làm hắn suýt nữa không phản ứng kịp, đứng hình một lúc mới nói, “Không phải, Thẩm Nam là người hôm đó lái xe.”
“À,” Vương Việt nói, lại hỏi tiếp, “Vậy anh có bạn trai không? Bạn gái?”
Lư Nham thật sự không biết nên trả lời thế nào, hắn không nghĩ ra được vì sao Vương Việt lại có thể nói ra hai chữ “bạn trai” một cách đầy tự nhiên như vậy với một người đàn ông.
“Không có,” Lư Nham cầm lấy áo khoác mặc vào, “Cậu nghỉ ngơi đi.”
“Tôi không đi theo được à?” Vương Việt rõ ràng hơi sửng sốt.
Lư Nham thấy thất vọng trên mặt cậu, bước chân đang đi về phía cửa dừng lại.
Hắn không muốn có người biết hắn đến làm gì ở chỗ Thẩm Nam, nói nghiêm khắc hơn thì thật ra hắn không quen có một người đi theo mình từng giây từng phút, kể cả chỉ là một “người” mà những người khác đều không nhìn thấy cũng không cảm giác được.
Nhưng vẻ mặt thất vọng của Vương Việt lại làm hắn do dự, Vương Việt mới vừa bận bịu giúp hắn mấy tiếng, giờ mình quay đầu cái lại ném người ta đi…
“Đi thôi,” Lư Nham nhìn cậu, “Nhớ…”
“Không nói chuyện,” Vương Việt nhanh chóng nói nốt hộ hắn, “Tôi biết.’”
Lư Nham lái xe đạp điện đi về phía nhà Thẩm Nam, Vương Việt ngồi phía sau hắn.
“Nhìn thấy tôi không?” Vương Việt thò đầu qua vai trái hắn, “Trong gương ấy?”
Lư Nham nhìn lướt qua gương chiếu hậu: “Thấy.”
“Tôi không thấy.” Vương Việt thở dài.
Một lúc sau, mặt Vương Việt lại xuất hiện bên đầu vai phải hắn: “Gương bên này thì sao?”
“Thấy.” Lư Nham nói.
“Lư Nham,” Vương Việt im lặng một lúc, “Anh chắc chắn là có gì đó đặc biệt.”
“Ừ?”
“Với tôi.”
Lư Nham không nói, không sai, đúng là hơi lạ.
Kể từ ngày Vương Việt xuất hiện, mọi chuyện đều rất kỳ quái, bên cạnh có một con quỷ, còn có chuyện gì lạ hơn chuyện này nữa sao.
“Anh nhìn thấy, nghe thấy, còn từng chạm được vào tôi, tôi không nhìn thấy tôi trong gương, anh có thể, tôi không dùng được thân thể của anh,” Vương Việt ở sau lưng nói nhỏ, “Vì sao?”
Những thứ Vương Việt nói, Lư Nham đã nghĩ tới vô số lần, vì sao, cũng vì quá vô số lần.
Nhưng giống như hắn không nhớ rõ vì sao mình lại làm thất bại nhiệm vụ, không có đáp án.
“Ngày mai tôi đưa cậu đi tìm một người.” Lư Nham im lặng một lúc rồi nói một câu.
“Ai?” Vương Việt có hứng thú, “Tìm người làm gì?”
“Tôi vẫn chưa biết, đi đã rồi tính.” Lư Nham thở dài, cảm giác cái gì cũng không biết, đến một phương hướng chung chung cũng không có hiện giờ thực sự khó chịu, hắn rất ít khi có cảm giác này.
Mục tiêu, mục đích, kế hoạch, phương hướng, trật tự, mới là phương thức tư duy nhất quán trừ trước tới nay của hắn.
Thẩm Nam không phải người địa phương, có điều đã sống ở đây hơn mười năm, thứ gì nên có đều đã có, bên ngoài kinh doanh một xưởng rượu vang, cái khác thì không khác Tiêu Duệ Đông cho lắm, có điều Tiêu Duệ Đông không có bạn gái, Thẩm Nam thì có bạn gái, còn là mỗi tháng đá một cô.
Thế nhưng, hôm nay Lư Nham không đến nhà Thẩm Nam hay ở, Lư Nham nói “đến chỗ đó của anh”, chính là một căn nhà hai phòng bình thường mà Thẩm Nam dùng tên giả thuê bên cạnh xưởng rượu.
Lúc Lư Nham đến, Thẩm Nam đã pha xong trà, phòng khách chỉ bật một cái đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
“Thêm một thời gian nữa tôi phải chuyển nhà.” Thẩm Nam rót một chén trà cho hắn, đứng dậy ấn lên một cái máy màu đen đặt trên bàn bên cạnh.
Thẩm Nam là một người cẩn thận, cái máy này có khả năng làm nhiễu thiết bị nghe trộm, Lư Nham ngồi trên sofa, chậm rãi uống ngụm trà: “Ừ.”
“Nguyên nhân tử vong của Lão Tứ là tim ngừng đập đột ngột, nhưng nguyên nhân dẫn đến thì không biết,” Thẩm Nam châm điếu thuốc, “Cũng không điều tra được trước đó gã có lịch sử chữa trị bệnh tim gì không.”
Lư Nham nhìn trà, Thẩm Nam dừng lại, nhìn hắn: “Có cách gì làm cho một người không bị bệnh tim lại chết đột ngột không?”
“Trúng độc cây dương địa hoàng, trúng độc quinidine,” Lư Nham dựa vào sofa, “Thiếu máu cơ tim, lao động quá sức, áp lực… kinh hãi quá độ…”
“Nếu như không có dấu vết?” Thẩm Nam cau mày.
Lư Nham thả tách xuống suy nghĩ: “Death Note.”
“Mẹ nó, anh biết tên thật của lão Tứ à?” Thẩm Nam cười, “Đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà.”
“Tôi nghiêm túc thật,” Lư Nham cũng cười, cúi đầu châm thuốc, nhìn lướt qua mặt Vương Việt đang đứng ngây người một bên, Vương Việt nhìn thấy hắn, hắn lại nói một câu, “Không biết là gã tử vong ngoài ý muốn hay là vốn đã sắp chết.”
“Hả?” Thẩm Nam không hiểu câu này của hắn.
“Hỏi tôi à?” Vương Việt sững lại một lúc mới phản ứng được, “Hôm đó không có thân thể thích hợp, không phải anh bảo là chỉ có người sắp chết tôi mới dùng được à, vậy là không có ai sắp chết.”
Lão Tứ không bị bệnh, ít nhất là không chết vì bệnh ở lúc ấy, Lư Nham gạt tàn thuốc, tuy vẫn chưa thể chắc chắn, nhưng khả năng rất lớn là có người ra tay.
Là ai đây?
Cao thủ.
Lư Nham hơi kinh ngạc, mình vậy mà hoàn toàn không cảm nhận được.
“Nhớ trước kia tôi nói với anh, băng ghi hình hôm đó của anh không hề có dấu vết bị đụng vào không?” Thẩm Nam chuyển chủ đề.
“Ừ, giờ muốn sửa cách nói à?”
“Chắc vậy, không chắc lắm, chỉ là một chi tiết rất nhỏ, phía trước xem mấy trăm lần cũng không ra, nhưng hôm đó lại vô tình lướt qua,” Thẩm Nam cau mày, “Nhưng nếu nói là bị động tay chân vào, thì khó khăn kĩ thuật không phải lớn bình thường, còn không một kẽ hở như vậy… vả lại, trước khi chúng ta lấy được băng ghi hình, hẳn là không có ai vào phòng máy móc.”
Lư Nham không hỏi là chi tiết gì, rồi là tay chân thế nào, tin tưởng của hắn với Thẩm Nam làm hắn có thể không truy hỏi nội dung thế này, hắn chỉ cần biết, video có khả năng bị người khác ảnh hưởng, là được.
Chỉ là vì sao.
Mục tiêu rốt cuộc là ai, có thể làm người ta phải bỏ ra nhiều công phu đến vậy?
Lại thêm một cái vì sao nữa.
“Video gì?” Vương Việt ngơ ngác ở một bên, nghe xong cả buổi vẫn không hiểu.
Đương nhiên không có ai trả lời cậu, cậu chỉ có thể tự mình đi lại trong nhà, đây không phải nhà của Lư Nham, cậu ngại di chuyển sang phòng khác, chỉ có thể đi qua lại giữa sofa và bàn uống nước.
Lư Nham bị cậu đi qua đi lại làm cho hơi váng đầu, dùng tay che mắt lại ngã ra sofa.
“Không sao đấy chứ?” Thẩm Nam lập tức hỏi một câu.
“Váng đầu.” Lư Nham nói.
“Sao mà anh cũng váng đầu được?”
“Không ngủ ngon.” Lư Nham nói, người biết mục tiêu là ai vốn chỉ có hai người là hắn và Quan Ninh, giờ chỉ còn lại mình Quan Ninh.
“Gần đây anh có chuyện gì khác nữa à.” Thẩm Nam cũng không thể coi là hiểu Lư Nham, có điều, gã cũng không trông cậy Lư Nham sẽ trả lời câu hỏi này.
“Tôi hỏi anh,” Lư Nham ngồi dậy, tắt thuốc, nhìn vào Thẩm Nam, “Anh có tin là có quỷ không?”
Thẩm Nam ngây người, câu hỏi của Lư Nham làm gã rất bất ngờ.
Lư Nham là người theo thuyết vô thần, thần, quỷ, đều không tin.
“Không thể tin, tin vào quỷ thần, sẽ tin vào sinh tử luân hồi, sẽ tin vào nhân quả báo ứng,” Lư Nham đã từng nói, “Ý nghĩ đó sẽ giết chết chính mình.”
“Anh tin không?” Thẩm Nam hỏi lại.
“Anh ấy tin,” Vương Việt nhanh chóng cười, nói tiếp một câu, giọng điệu còn rất đắc ý, “Tôi chính là quỷ!”
Lư Nham im lặng một lúc, lại châm điếu thuốc, rít hai hơi, chậm rãi phun ra một vòng khói: “Không biết.”
Câu trả lời này làm cho Thẩm Nam rất ngạc nhiên, nhìn hắn không nói nên lời.
“Sao lại không biết?” Vương Việt không bình tĩnh được như Thẩm Nam, cau mày nói mấy câu rất to: “Lư Nham, tôi chính là quỷ, sao anh lại không biết được?”
Lư Nham không nói gì, câu “Sao anh lại cũng váng đầu được?” của Thẩm Nam đã chọc vào điểm nào đó trong ký ức hắn.
Hắn biết mình suy đoán hơi quá, theo lí, càng gần với bệnh tâm thần.
Nhưng hắn vẫn liên hệ Hứa Quân đột nhiên có thể ép cho hắn trở tay không kịp và Thẩm Nam lại với nhau.
Hứa Quân và Thẩm Nam, bất kể là thân thủ hay là tố chất thân thể cùng với… chỉ số thông minh, đều không cùng một cấp bậc, cho nên Hứa Quân đập đầu xuống đất, còn Thẩm Nam chỉ là gục đầu xuống vô lăng.
Hai người này đều trở nên bất thường bên cạnh mình, bất thường xong, dường như còn không nhớ rõ.
Lư Nham liếc mắt nhìn Vương Việt một cái.
So với nhiệm vụ thất bại lần đó của mình, hẳn là càng nên ưu tiên nhắm vào con quỷ trông có vẻ rất đáng yêu này hơn.
“Giúp tôi điều tra về hai người này, càng cặn kẽ càng tốt,” Lư Nham cầm giấy bút từ trên bàn Thẩm Nam tới, viết tên Vương Việt và Thôi Dật xuống, “Mọi tin tức liên quan tới hai cái tên này đều cần.”
Thẩm Nam lấy tờ giấy qua nhìn, chậm rãi xé nát tờ giấy rồi ngâm vào trong chén trà: “Được.”
“Còn cả báo cáo tử vong của bệnh viện trong khoảng thời gian gần đây nhất, nam nữ già trẻ gì đều lấy hết.” Lư Nham lại bồi thêm một câu.
Thẩm Nam nhìn hắn: “Được.”
“Tôi đi đây,” Lư Nham đứng lên, “Nếu anh chuyển nhà thì không cần nói địa chỉ cho tôi, đừng nói cho bất cứ ai cả.”
“Ừ.” Thẩm Nam gật đầu.
Sau khi rời khỏi chỗ của Thẩm Nam, Lư Nham phát hiện Vương Việt không đi theo hắn nữa.
Hắn nhìn xung quanh, hạ thấp giọng: “Vương Việt?”
“Ở đây này.” Phía sau vang lên giọng Vương Việt
Hắn quay đầu nhìn thấy Vương Việt đang đứng bên cạnh xe đạp điện của hắn, đi qua ngồi lên xe: “Vừa nãy nhìn thì không thấy cậu ở đây.”
“Anh không tin à?” Vương Việt hỏi.
“Tin cái gì, quỷ à.” Lư Nham nhìn cậu, khởi động xe, lái về phía giao lộ.
“Ừ.” Vương Việt dán phía sau hắn, lộ ra nửa khuôn mặt trong gương chiếu hậu.
“Trước kia không tin, giờ thì không biết.” Lư Nham trả lời thành thật.
“Vì sao giờ lại không biết?” Giọng Vương Việt đột nhiên lạnh đi, “Tôi chính là quỷ, ngày nào cũng đi theo anh đi lâu như vậy rồi, anh còn không biết à!”
Hơi lạnh nhè nhẹ vờn quanh sau lưng đột nhiên lan theo lưng lên cổ, nháy mắt thấm vào trong cơ thể.
Lòng Lư Nham nặng nề đi, cứ thế mà nổ?
Đang giữa đường mà cứ bùng phát như thế?
Còn có đạo đức ở nơi công cộng nữa không vậy!
Hắn không nghĩ nhiều, nhanh chóng rẽ xe lên vỉa hè, dừng lại bên cạnh một mảng cây xanh thư thái bên đường.
Lúc nhảy xuống khỏi xe, hắn phát hiện Vương Việt đã không còn ở sau lưng hắn nữa, mà là đứng dưới một cột đèn đường ven đường nhìn hắn.
“Giờ cậu có thể im lặng nghe tôi nói chuyện chưa?” Lư Nham nhìn cậu.
“Không thể.” Vương Việt nói.
Cùng lúc nói ra hai chữ này, đèn đường trên đỉnh đầu lóe sáng, nổ “choang” một tiếng.
“Đệt,” Lư Nham nghiến răng, cái chén vỡ thành bốn miếng hiện lên trước mắt hắn, hắn có xúc động muốn ôm cây cột trong đình hóng gió bên cạnh kêu lên cứu mạng, “Vậy cậu nói xem cậu muốn thế nào.”
“Không biết,” Trên mặt Vương Việt không có cảm xúc gì, đột nhiên giơ tay lên búng một cái, đèn bên kia đường cũng “choang” một cái, tắt ngúm.
Lư Nham không biết trạng thái này của Vương Việt là thế nào, một bậc bùng nổ, hai bậc bùng nổ….
Lâm vào hoàn cảnh bó tay không biện pháp, không giải quyết được, đến chạy trốn cũng không có cơ hội, làm cho Lư Nham rất bực bội.
Nói thế nào cũng là sát thủ, kể cả có xuất ngũ rồi, cũng vẫn đã từng là S.
“Cậu đừng có mào đầu nữa,” Lư Nham đột nhiên im lặng đi, cúi đầu lần mò điếu thuốc ra ngậm, bật bật lửa, “Bổ tôi nhanh lên, vừa khéo đi xuống yêu đương với cậu luôn.”
“Yêu đương?” Vương Việt ngơ ngác.
Lư Nham lập tức nhận ra vẻ mặt Vương Việt thay đổi, get!
Hắn châm thuốc, hút một hơi: “Ừ, cậu không muốn yêu đương với tôi à?”
“Anh có yêu đương với tôi không?” Vương Việt nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Hơi lạnh thấu tim trắng lóa biến mất, về lại trạng thái ôn hòa bình thường của Vương Việt.
Lư Nham nhẹ nhàng thở ra, cảm giác chân hơi mềm, đặt mông ngồi xuống ghế đá bên cạnh.
“Khi nào thì bắt đầu?” Vương Việt ngồi xổm xuống bên cạnh chân hắn.
“Ngày…” Lư Nham ngập ngừng, “Ngày mai đi.”