Lư Nham lao ra khỏi bãi đỗ xe, phía sau không có người đuổi theo.
Hắn không có thì giờ suy nghĩ kỹ chuyện này, hắn chỉ biết đối phương sẽ không để hắn chạy như vậy.
Chỉ là ở giữa đường lớn không tiện ra tay mà thôi.
Ven đường có mấy chiếc xe máy đỗ lại, lúc Lư Nham duỗi tay vào túi, móc ra thanh sắt chuẩn bị đi qua cạy khóa, một người chạy xe máy dừng lại ven đường.
Tiết kiệm được thời gian!
Lúc người nọ chuẩn bị rút chìa khóa xe, Lư Nham đã tiến lên túm cánh tay người nọ bỏ ra một bên, người nọ bị hắn xách từ trên xe xuống luôn dưới đất.
“Làm gì đấy!” Người nọ ngồi xuống đất hô một tiếng, nhảy dựng lên muốn đẩy hắn xuống xe.
“Lấy xe ở cầu Tam Lý.” Lư Nham nói nhỏ, trở tay bổ xuống xương sườn người nọ.
Người nọ hít vào một hơi rồi khom lưng lùi lại liền vài bước, há miệng thở hổn hển, đau tới nỗi không nói nên lời, Lư Nham vặn tay ga, xe nổ máy chạy đi.
Chủ xe máy có thể đuổi theo đến cầu Tam Lý hay không thì Lư Nham không biết, nhưng hai đồng bọn ở bãi đậu xe đã bám theo sau hắn.
Lư Nham nhìn con xe ô tô màu đen qua kính chiếu hậu, đột ngột quẹo xe vào lối rẽ bên cạnh.
Cầu Tam Lý rất có lợi cho hắn, ngoại ô, kiến trúc lung tung hỗn loạn, có điều, hắn vẫn phải cắt đuôi những người phía sau trước khi tới nơi.
Chuyện này lại không khó.
Chạy trốn là bài học đầu tiên hắn học dưới tay Quan Ninh.
“Làm gì cũng phải dốc hết sức mà làm, kể cả là chuyện chạy trốn, bởi vì mày chạy không thoát thì sẽ chết,” Quan Ninh nói, “Cho nên không phải mày đang lẩn trốn, mày là đang liều mạng sống sót.”
Vẻ mặt “mày có chết chị cũng sẽ không nhặt xác cho mày” cùng với ý nghĩ “chết tử tế không bằng sống tiếp” của Quan Ninh làm cho Lư Nham cắn răng luyện được một thân công phu chạy trốn.
Sau khi quẹo vào lối rẽ, Lư Nham tạm thời không tìm được con đường nhỏ hoặc ngõ nhỏ nào để cắt đuôi được con xe kia, hắn nhìn chằm chằm vào con xe đen càng ngày càng lại gần phía sau.
Cửa kính xe hạ xuống, có người thò nửa người ra, thứ cầm trên tay lóe lên dưới ánh đèn đường không quá sáng.
Là súng.
Má nó! Điên rồi! Dù đang là buổi tối, nhưng dù sao cũng đang ở nội thành!
Lư Nham tạt xe về bên phải, không có thời gian tìm đường, hắn phải tìm một chỗ thích hợp để nhảy khỏi xe.
Mà đúng lúc này, hắn đột nhiên nhìn qua gương chiếu hậu phát hiện ra, con xe vẫn luôn theo sát hắn, khoảng cách với xe hắn đột nhiên được giãn ra.
Xe phía sau giảm tốc độ.
Quá tốc độ sợ phải ăn hóa đơn phạt? Lư Nham quay đầu lại liếc mắt nhìn, đúng là tài xế có tố chất tốt!
Lư Nham không biết nguyên nhân xe giảm tốc độ là gì, nhưng đây là cơ hội của hắn.
Hắn không nghĩ quá nhiều, vặn tay ga lái về phía trước.
Vài giây sau, phía sau vang lên một tiếng vang lớn.
Qua gương chiếu hậu, có thể nhìn thấy, con xe kia đâm vào một biển quảng cáo ở ven đường.
Lư Nham quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, mẹ nó chứ thế này là thế nào?
Chạy như bay một mạch tới cầu Tam Lý, hắn xuống xe ở đầu cầu, dừng xe ven đường, châm điếu thuốc.
Không cần xác nhận lại, hắn biết đã không còn ai bám theo hắn nữa.
Chiếc xe kia từ lúc giảm tốc độ cho tới lúc đâm vào cây ven đường, cả quá trình chỉ ngắn ngủi có mười giây, sau khi bình tĩnh lại, Lư Nham vẫn không suy nghĩ được rõ ràng xem chuyện này là thế nào.
Chuyện ngày hôm nay, từ lúc bắt đầu đã tràn ngập sự kỳ lạ.
Lư Nham lấy điện thoại ra, ấn số Quan Ninh, nhưng do dự rồi lại thả điện thoại vào túi.
Quan Ninh có vấn đề hay không, hắn không chắc chắn, nhưng đối phương rõ ràng đã xuống tay ngay từ chỗ Quan Ninh, hắn không thể mạo hiểm lần nữa.
Không thể về phố Văn Viễn, căn nhà bên kia cũng không an toàn, tất cả những nơi có liên quan tới thân phận công khai đều đã không còn an toàn nữa.
Lư Nham ngậm thuốc lá ngồi xổm xuống ven đường nhìn chằm chằm một bụi cỏ khô mọc giữa kẽ gạch.
Chỉ có thể đổi sang nơi khác.
Một nơi chỉ có mình biết.
Từ xa lái tới một chiếc xe taxi, Lư Nham lùi về sau, lẩn vào trong bụi cây âm u bên cạnh,
Xe taxi chạy tới bên cạnh xe máy thì dừng lai, một người nhảy xuống khỏi xe, chạy tới vỗ lên yên xe, lại kiểm tra xung quanh rồi mới ngồi xuống xe, sau đó hung hăng mắng một câu: “Đệt! Thần kinh!”
Lư Nham cười, thật sự tới tìm xe.
Xe taxi và xe máy cùng lái đi rồi, Lư Nham đứng dậy giẫm tắt tàn thuốc, định ra khỏi thành phố.
Hắn có vài chỗ để trú ẩn, có điều, chỗ ở ngoại thành cách khá gần đây.
Mới vừa đi về phía trước được một bước, hắn cảm thấy sau lưng có gió thổi qua.
“Vương Việt?” Hắn dừng chân, không quay đầu lại.
“Sai rồi.” Phía sau vang lên giọng Vương Việt.
“…Phủ Phủ.” Lư Nham xoay người, thấy Vương Việt đang mặt mày tươi cười, “Sao cậu lại ở đây?”
“Em muốn ở đâu cũng được hết.” Vương Việt trông có vẻ là tâm trạng đã tốt, về với thái độ bình thường.
“Cậu ở đây từ lúc nào?” Lư Nham nhìn cậu, Vương Việt xuất hiện vào lúc này ở nơi này, làm hắn không thể nào không liên hệ Vương Việt với chuyện trước đó, ít nhất là việc đâm xe.
“Lúc anh dừng xe,” Vương Việt đi tới trước mặt hắn, “Sao anh lại chạy đến đây? Em đến phố Văn Viễn tìm anh, lại thấy anh không ở nhà…”
“Sau đó thì sao?” Lư Nham đuổi theo một câu.
“Sau đó…” Vương Việt tạm dừng một lúc, cau mày như thể đang suy nghĩ, “Em ở đây.”
Lư Nham nhìn chằm chằm vào mặt cậu, mãi vẫn không nói gì.
Mẹ nó đây là chuyện thế nào? Vương Việt cũng như vậy? Cũng có thể bỗng dưng ký ức đứt đoạn?
“Anh không vui à?” Vương Việt có lẽ là nhìn ra được cảm xúc của Lư Nham khác với bình thường. “Từ lúc nhìn thấy em, anh vẫn chẳng cười gì cả.”
Lư Nham nhăn răng ra cười với cậu: “Không, hôm nay gặp phải nhiều chuyện quá, chưa lấy lại được tinh thần.”
“Về không?” Vương Việt hỏi hắn.
“Không, tôi muốn chuyển sang ở tạm nơi khác mấy ngày.” Lư Nham nói, chậm rãi đi về phía con đường nhỏ dưới cầu.
“Đi đâu? Dẫn em đi không?” Vương Việt đi theo sau hắn, “Là đi du lịch à? Không mang theo hành lí?”
“Đi theo là được, đừng nói gì cả.” Lư Nham nói khẽ.
“À,” Vương Việt nói, đi song song với hắn một đoạn rồi nhỏ giọng nói một câu, “Yêu đương không phải là như thế.”
Lư Nham thở dài khe khẽ: “Tới nơi rồi bàn lại.”
Nơi này tuy nói là gần, nhưng đi tới đó vẫn phải tốn chút ít thời gian. Lư Nham không có cảm giác gì, bắt hắn đi bộ một ngày không nghỉ hắn cũng chẳng hề gì, Vương Việt… hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Vương Việt, vừa định hỏi một câu có mệt không, thì nhớ ra Vương Việt chắc chắn sẽ không mệt.
Người ta bay tới bay đi nhẹ nhàng, còn có thể dịch chuyển tức thời, trên người có khi còn mang theo quyển trục về thành, có lẽ còn nắm giữ các bí kíp chạy trốn siêu phàm…
Lúc phía trước xuất hiện đồng ruộng, Lư Nham vẫn luôn động não như điên duỗi thắt lưng: “Sắp tới rồi.”
“Nham Nham,” Vương Việt bỗng nhiên dừng lại, “Còn phải đi nữa không?”
“Ừ, qua con đường nhỏ này là đến,” Lư Nham cũng dừng lại, quay đầu, “Làm sao thế? Mệt à?”
“Em không qua được…” Vương Việt đứng yên không nhúc nhích, “Em chỉ có thể đi đến đây.”
“Cái gì?” Lư Nham ngạc nhiên, “Chỉ có thể đi đến đây nghĩa là gì?”
“Chính là không qua được, không qua được đấy,” Vương Việt đi về phía trước hai bước, chậm rãi giơ tay lên, “Anh xem.”
Cánh tay Vương Việt giơ lên như thể chìm vào trong một bức tường vô hình, biến mất một nửa.
Tình cảnh này làm Lư Nham cả buổi cũng không nói nên lời.
Một con quỷ, vậy mà còn bị hạn chế phạm vi hoạt động?
“Tay cậu đâu? Bên kia là cái gì?” Lư Nham không nghĩ ra được, đi qua đi lại trước mặt Vương Việt, “Cảm giác thế nào?”
“Không, không có cảm giác gì cả,” Vương Việt rút tay về, sau đó lùi lại mấy bước, “Em hơi sợ… em sợ.”
Lư Nham không nói gì, giờ khắc này, hắn khá mâu thuẫn.
Cảm xúc mâu thuẫn này, đối với hắn mà nói, rất ít gặp.
Có mâu thuẫn là sẽ do dự, do dự sẽ làm chậm trễ thời gian, chậm trễ thời gian có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội, kết quả chính là không hoàn thành nhiệm vụ hoặc là phụt phát ngoẻo luôn.
Cho nên, hắn gần như không mâu thuẫn bao giờ.
Nhưng hiện giờ, hắn gặp phải lựa chọn.
Người đuổi theo hắn vừa bị đâm phải đã xuống xe, nên sẽ không chết, dựa trên cách làm phái ra xác ướp và dám nổ súng ở bãi đậu xe náo nhiệt, đối phương có lẽ rất nhanh thôi sẽ tiếp tục tìm hắn.
Hắn cần phải lập tức tìm được một chỗ trốn dưỡng lão mấy ngày.
Hơn nữa, đã sắp tới đích ngay rồi.
Vương Việt lại đột nhiên xảy ra tình huống như vậy, đổi địa điểm đột xuất thì hơi nguy hiểm, nếu như không đổi…. vứt Vương Việt lại rồi đi?
Lư Nham nghĩ tới cái chén và đèn đường vỡ vụn, nghĩ tới cả cảm xúc sa sút sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Nghĩ tới bồi dưỡng của bà cáo già Quan Ninh với mình, nghĩ tới các bậc tiên liệt cách mạng, nghĩ tới khăn quàng đỏ thắm đẹp đẽ trước ngực…
“Anh đi đi.” Vương Việt ngắt dòng suy nghĩ của hắn.
“Hả?” Lư Nham thu hồi lại dòng suy nghĩ thiên mã hành không của mình, nhìn Vương Việt.
Vương Việt rất bình tĩnh, cũng rất… tủi thân?
“Hẳn là có chuyện quan trọng đúng không,” Vương Việt cúi đầu thở dài, “Đi lâu như vậy mà đến một câu cũng không nói với em, em nói chuyện với anh anh cũng chẳng nghe thấy.”
“Là có chuyện rất quan trọng, giờ tôi gặp phải phiền toái,” Lư Nham nói chậm rãi, “Trên đường cậu nói chuyện với tôi à?”
“Ừ, anh không để ý em, em không nói nữa,” Vương Việt gật đầu, “Anh đi đi, không thì em về phố Văn Viễn chờ anh? Anh đi bao lâu mới về?”
“Chắc là mấy ngày gì đó, không quá một tuần.” Lư Nham ước lượng thời gian.
“À.” Vương Việt lại gật đầu.
Lư Nham ngẩng đầu lên nhìn trời, do dự rồi nói nhỏ: “Vậy tôi đi đây?”
“Ừ.”
Lư Nham đợi một lúc, thấy Vương Việt tuy vẫn luôn cúi đầu, nhưng dường như không có dấu hiệu sẽ bùng nổ.
Vì thế, chậm rãi lùi lại vài bước, rồi nói một câu: “Cậu nhớ ngoan.”
“Ừ.” Vương Việt cúi đầu nói.
Lư Nham xoay người, bước đi theo con đường.
Vẫn đi tới hơn mười bước, phía sau đã không còn cảm nhận được hơi lạnh trên người Vương Việt, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Bước chân bước ra được nửa thì dừng lại.
Vương Việt vẫn đang đứng tại chỗ, nhưng không cúi đầu nữa, đang nhìn về phía hắn.
Lư Nham đột nhiên cảm thấy không đành lòng, không hiểu sao lại nhớ tới một cảnh tượng lúc còn nhỏ, hắn vô tình gặp một con chó lang thang, chia một miếng bánh bao cho nó, chó con vẫn luôn đi theo hắn, cuối cùng đứng ở giao lộ vẫn luôn vẫy đuôi nhìn theo hắn.
Hồi ức kiểu này rất kỳ lạ với Lư Nham, hắn đã rất nhiều năm chưa có dao động tình cảm như vậy.
Hắn khó tin được, vào thời khắc sống còn, mình lại xuất hiện phản ứng như vậy.
Nếu đây không phải năng lực bùng nổ NO.3 mới xuất hiện của Vương Việt, vậy thì chỉ có thể nói, kể cả hắn có hoàn thành được nhiệm vụ đi nữa, cũng gần nên về hưu rồi.
Vào lúc Lư Nham quét cái thứ mang tên “thương hại” này ra khỏi đầu mình, chuẩn bị xoay người tiếp tục đi, Vương Việt đột nhiên đưa tay lên dụi mắt.
Lòng Lư Nham cũng mềm đi theo.
“Đệt,” Hắn cắn răng nhỏ giọng mắng một câu, rồi cao giọng gọi Vương Việt, “Cậu khóc cái gì, một con quỷ trâu chóa như cậu khi không lại khóc sưng mũi là làm sao… Làm như thể tiễn tình lang tới nơi, cậu còn định hóa thành hòn vọng phu đấy à?”
“…Hòn vọng phu…là cái gì?” Vương Việt vừa lau nước mắt vừa hỏi lẫn trong tiếng nức nở.
Lư Nham rất câm nín vì mình buột miệng thốt ra một từ như vậy: “….Chính là hòn đá nhìn lão phu.”
“Anh có già đâu.” Vương Việt vẫn khóc nức nở, lại lau nước mắt lần nữa.
Lư Nham thở dài, chậm rãi đi trở về trước mặt Vương Việt, nhìn thấy trên mặt Vương Việt nhòe nhoẹt nước mắt.
“Sao cậu cứ khóc suốt thế?” Hắn hỏi nhỏ.
“Em không biết,” Vương Việt cúi đầu, “Em chỉ sợ thôi.”
“Sợ cái gì?” Lư Nham hỏi.
“Nếu như anh không muốn để ý đến em, cứ đi như vậy, em chẳng có cách nào… em chỉ có thể ở lại đây, đâu cũng không đi được, chỉ có một mình…” Vương Việt nói ngắt quãng, cúi đầu, tiếng khóc đột nhiên to lên.
“Này này này!” Lư Nham vừa nghe thấy như vậy liền cuống lên, bộ dạng Vương Việt khóc òa lên đáng thương vô cùng, hắn không nhịn được đưa tay lên xoa đầu Vương Việt.
Tóc Vương Việt rất mềm.
Lại…
Vương Việt lần này không kêu lên như mấy lần chạm tới trước, mà là khóc tới mức không thở nổi, đi tới phía trước ôm chặt lấy Lư Nham.
Một cái ôm này, ôm rất chặt.
Lư Nham có thể cảm nhận được rõ ràng cánh tay vì khóc mà hơi run lên, cùng thân hình gầy gò của Vương Việt.
Cảm giác này rất kì quái… đau lòng, không đành lòng… đến đột ngột mà không thể nào chống cự giống như cảm xúc sa sút không thể miêu tả tới lần đầu.
Còn có một cảm giác như thể đã từng quen biết, Lư Nham nhíu mày, bởi vì nhớ tới con chó kia?
Hay là bởi vì đã từng trải qua chuyện như vậy?
Lư Nham nhẹ nhàng ôm lấy Vương Việt, vỗ nhè nhẹ lên lưng lên vai cậu: “Đừng khóc…”
Không, cảm giác quen thuộc này chỉ dừng lại vài giây rồi biến mất.
Lư Nham trải qua mười mấy năm huấn luyện gần như là lạnh lùng của Quan Ninh, cơ bản không thể nào trải qua chuyện thế này.
Vai áo đã ướt, nước mắt Vương Việt rơi như thể mở cửa đập, khóc đến mức nghẹn ngào không ra tiếng, vai liên tục co lại.
Một con quỷ, vậy mà có thể chân thật, khóc ra nước mắt mãnh liệt như vậy…
Lúc Lư Nham cúi đầu định nói một câu gì đó an ủi Vương Việt, lại đột nhiên ôm hụt.
Hắn nhìn cánh tay mình xuyên qua thân thể Vương Việt, khe khẽ thở dài, rũ tay xuống.
“Không ôm được nữa.” Vương Việt vẫn đang bất động giữ nguyên tư thế trước đó, nói khẽ.
“Ừ,” Lư Nham lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn trời: “Rìu.”
“Dạ?” Vương Việt lùi lại một bước, cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên, nước mắt trên mặt đã không còn.
“Đi thôi, đi một nơi khác, không cần phải ra khỏi thành phố.” Lư Nham nói, đi về phía con đường lúc đến đây.
Lúc làm ra quyết định đổi một nơi khác này, Lư Nham cảm thấy chắc mình thật sự đã trúng bùa.
Hắn cần mạo hiểm trở lại nội thành, xuyên qua nửa nội thành mới có thể tới một nơi ẩn náu khác.
Cả đời này, đây mới là lần đầu tiên hắn làm ra quyết định không lý trí như vậy, đánh cược an nguy của chính mình, đơn giản chỉ là vì mềm lòng khó hiểu với Vương Việt, cùng với cảm giác quen thuộc không rõ cụ thể lướt qua trong giây lát này.
Lư Nham cả một đường đều cẩn thận che giấu chính mình, về tới con phố quán bar phồn hoa nhất trong cuộc sống về đêm, sau đó bắt xe taxi dọc đường, trên đường đổi qua hai ba con xe, cuối cùng dừng ở một nơi cách bến tàu cũ bờ sông phía nam thành phố hai con đường.
“Em từng tới nơi này.” Vương Việt dọc đường đều không nói gì, theo Lư Nham xuống xe rồi mới nhỏ giọng nói một câu.
“Lúc nào?” Lư Nham hỏi, quan sát bốn phía xong, thì dẫn câu quẹo vào một con đường tắt dẫn ra bến tàu.
“Không nhớ nữa, trước kia ngày nào em cũng đi qua đi lại trong thành phố, đến chỗ này phải mấy lần rồi,” Vương Việt bám chặt theo sau hắn, “Chỗ bến tàu có một hàng mì thịt bò Halal*, miếng thịt bò to lắm, nhưng mà em chưa được ăn bao giờ.”
“Thêm mấy ngày nữa dẫn cậu đi ăn.” Lư Nham thuận miệng đáp một câu.
“Được!” Cảm xúc Vương Việt lập tức thay đổi, “Bên cạnh còn có một hàng mì lạnh Triều Tiên* nữa, màu nhìn đẹp lắm, cũng chưa được ăn bao giờ…”
“Dẫn cậu đi ăn.” Lư Nham nói.
“Không cần vội,” Vương Việt xua tay rất vui vẻ, “Có thời gian tìm một thân thể rồi từ từ ăn.”
“Tìm người nào đẹp đẹp ấy, tốt nhất là…con gái.”
“À.”
Thỏ khôn có ba hang, một hang của Lư Nham nằm ở kho hàng của bến tàu cũ.
Bến tàu cũ có rất nhiều kho hàng to nhỏ lớn bé, phần lớn đều cho thuê, có vài kho chỉ dùng để đặt hàng hóa tồn đọng lại, để mấy năm không ai lo cũng hay có, hoàn cảnh xung quanh đây tương đối hỗn loạn, xe cộ, hàng hóa, người qua lại, rất thích hợp để ẩn náu.
Lư Nham thuê một kho hàng nhỏ, mười năm, sâu trong cùng của kho hàng ngập đầy hàng hóa có một căn phòng nhỏ, hang thỏ của hắn.
“Đây là nơi tệ hại gì thế,” Vương Việt đi theo sau hắn vào trong kho hàng chỉ có một màu đen kịt, “Giống như địa ngục.”
“Cậu đến đấy rồi à?” Lư Nham cười, đi tới ngoài cửa căn phòng kia, lần mò xuống phía dưới một đống thùng bên cạnh, lấy chìa khóa mở cửa ra, sờ soạng cạnh cửa, một ngọn đèn bàn nhỏ trong phòng sáng lên.
“Em vẫn luôn không đầu thai được như vậy, có lẽ hôm nào đó sẽ đến,” Vương Việt đi theo hắn vào trong căn phòng nhỏ, “Nhỏ quá! Còn không to bằng một cái phòng vệ sinh!”
“Vớ vẩn,” Lư Nham đóng chặt cửa, giật tấm chống bụi trên giường ném xuống dưới, “Tốt xấu cũng mười lăm mét vuông.”
Nơi này, nếu như không phải những lúc muốn ẩn náu thì Lư Nham sẽ không tới, hắn đứng trong phòng quan sát, chắc chắn mọi thứ đều để đúng chỗ như trong trí nhớ của hắn xong, thì ngồi xuống ghế bên cạnh giường, duỗi thắt lưng, gác chân lên bàn,
“Toàn là bụi.” Vương Việt đứng bên cạnh, biểu cảm trên mặt có vẻ hơi ghét bỏ.
“Cũng không dính lên người cậu,” Lư Nham đưa tay sờ lên lồng đèn của đèn bàn bên cạnh, vạch ra được một đường, “Lâu rồi tôi không tới đây.”
“Bao lâu?” Vương Việt hỏi.
Lư Nham không nói gì, ánh mắt dừng lại trên bàn, dưới chân ngọn đèn bàn mơ hồ lộ ra một góc tờ giấy.
*mì lạnh Triều Tiên
*mì bò halal