• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc Lư Nham hạ xuống đất, hắn nghe thấy một tiếng “cạch”.

Âm thanh rất khẽ, từ phòng bệnh hai bên hành lang vẫn có thể nghe thấy người bệnh không ngủ đang lải nhải, còn có tiếng hát và tiếng cười không ngừng, nhưng những âm thanh này vẫn bị Lư Nham nghe thấy.

Người bệnh không mở cửa ra được, cánh cửa phòng bệnh kia có thể mở ra được, vậy thì chắc chắn không phải là người bệnh.

Lư Nham nhanh chóng dựa vào tường, khom lưng, dùng tốc độ nhanh chóng tiếp cận tới cánh cửa phát ra âm thanh.

Mới vừa dán tường đứng vững được, cửa phòng bệnh đã mở ra.

Người bên trong lộ ra một bàn tay, Lư Nham đã chắc chắn người này không phải người của viện điều dưỡng, người bệnh và nhân viên làm việc ở đây đều không mặc quần áo màu đen.

Lư Nham nhanh chóng xoay ra từ ven tường, nhờ vào quán tính cong đầu gối lên thụi vào dưới háng người này, cả người kẻ này đột nhiên đổ về phía trước, vào trước lúc gã phát ra âm thanh, Lư Nham đã đấm mạnh một cú từ dưới lên vào cằm gã.

Người này chỉ rên lên một tiếng, thân thể đổ về phía trước lại đột nhiên ngả ra sau, bị một cú đấm kinh người của Lư Nham đánh cho cả người đều cong lên.

Trong phòng còn có một người áo đen khác đang đứng, lúc Lư Nham xoay người ra tay cũng đã nhìn thấy, kể cả Lư Nham ra tay rất nhanh, nhưng hai ba giây này cũng vẫn đủ cho người này lấy súng ra.

“Hai mắt của mày phải nhanh hơn đầu óc, mày nhìn thấy chị, nghĩa là mày phải suy xét,” Quan Ninh – chuyên gia lí luận, gà mờ thực tiễn đã từng nói, “Mày càng nhìn thấy nhiều, cơ hội thành công của mày lại càng cao.”

Lư Nham nhìn thấy người trong phòng, tay trái cầm súng, cũng thấy trên giường bên phải người nọ có một người đang nằm.

Là Thẩm Nam.

Vào lúc người trong phòng giơ súng nhắm tới, Lư Nham đã va mạnh vào người trước mặt, giấu mình sau người này.

Thân thể đã bay lên của người này bị va cho bay về phía sau, chuẩn xác nện lên tay đang cầm súng của tên trong phòng, họng súng bị va cho chệch sang trái, phát ra một tiếng rất trầm đục, viên đạn xuyên thấu qua thân thể đồng bọn, găm vào tường

Người cầm súng bị va cho lùi lại vài bước, nhưng cũng không ngã ra đất, đồng bọn bị ngã xuống đất, gã lại một lần nữa giơ súng lên.

Lư Nham không cho gã cơ hội kéo cờ súng lần nữa, giơ tay tóm lấy cổ tay người nọ rồi nhấc lên vặn một cái, thông thạo lưu loát không lag một giây, cùng lúc súng trên tay người nọ rơi xuống, khuỷu tay Lư Nham đã nện lên xương sườn gã.

Tiếp đó Lư Nham có hai lựa chọn, rút dao thọc vào tim, hoặc là cứ thế vặn gãy cổ.

Cả hai lựa chọn này đều rất yên tĩnh nhanh chóng.

Nhưng cuối cùng, Lư Nham lựa chọn cách thứ ba, hắn tóm lấy mái tóc rối tung của người nọ đập mạnh lên tường, người nọ kêu khẽ lên một tiếng, quỳ rạp xuống đất không nhúc nhích gì nữa.

Hắn lại xách kẻ bị trúng một phát súng nhưng vẫn đang muốn bò dậy sờ lên bộ đàm trên lưng lên, bổ một chưởng lên cổ gã.

Làm theo yêu cầu của bạn học Vương Việt, hắn không giết người.

Lư Nham xoay người đi tới mép giường, người trên giường thật sự là Thẩm Nam, đang nhắm hai mắt.

“Giải quyết rồi.” Lư Nham đập một cái lên mặt gã, Thẩm Nam đã tỉnh, chỉ là ăn ý giả vờ ngủ.

Thẩm Nam chậm rãi mở mắt ra, không  nhìn lên người đang nằm bò dưới đất, “Anh quá hung tàn…”

“Đi.” Lư Nham xốc chăn trên người Thẩm Nam lên, sờ lên cánh tay và đùi gã, có vẻ như không bị thương.

“Tôi không động đậy được,” Thẩm Nam nói hơi khàn, “Tiêm cho tôi cái gì đó, tôi không động đậy được.”

“Bao lâu rồi?” Lư Nham xách gã lên, kéo cánh tay gã qua vác gã lên lưng.

“Từ lúc vào đây.” Thẩm Nam cố hết sức khụ một tiếng.

“Chắc hoại tử rồi cũng nên.” Lư Nham vác gã ra khỏi phòng bệnh, chạy tới trước cửa sổ.

“Không biết nữa, không có cảm giác,” Thẩm Nam thở dốc rất dữ dội, “Nhanh lên, sắp có người thay ca luôn rồi, ngày nào cũng là giờ này.”

Cầu thang giữa hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Lư Nham nhanh chóng xách Thẩm Nam lên cửa sổ, cởi áo khoác bọc lấy đầu gã, xách ra ngoài cửa sổ.

“Xin lỗi.” Lư Nham hạ giọng, thả tay, Thẩm Nam rơi xuống như cái bao tải.

Đã có thể thấy bóng người ở lối cầu thang, Lư Nham nhảy ra ngoài cửa sổ, tay bám lên khung cửa sổ không buông tay.

Hắn không nghe thấy tiếng Thẩm Nam rơi xuống đất, liếc mắt nhìn xuống, lại thấy đôi giày màu trắng bắt mắt trong đêm trên chân Vương Việt.

Đệt! Hắn thả tay ra nhảy xuống.

“Không phải anh bảo em chờ à?” Lư Nham khiêng Thẩm Nam lên, chạy về phía sau tòa nhà, “Đi ra từ phía sau.”

“Em thấy có người đi vào…” Vương Việt chạy vội sau hắn.

“Cẩn thận đừng để bị ngã.” Lư Nham dặn dò một câu.

“Ừ.”

Tường vây của viện điều dưỡng không cao, đều là cọc sắt. Lư Nham bám lan can leo lên đỉnh, ném Thẩm Nam ra ngoài trước.

Lần này, Vương Việt không giúp đỡ Thẩm Nam nữa, cậu đang cố gắng leo lên theo lan can, không rảnh.

Thẩm Nam rơi xuống mặt đất, thở dài một tiếng.

“Lại đây.” Lư Nham tóm lấy cổ áo Vương Việt, xách cậu lên.

Vương Việt hơi chật vật lộn qua được lan can, Lư Nham nhìn về phía tòa nhà, bám lan can nhảy ra bên ngoài.

Dáng người của Thẩm Nam không khác với Lư Nham lắm, cân nặng cũng không nhẹ, Lư Nham vác gã chạy một mạch tới con đường nhỏ ở chân núi, cảm giác mình như đang chạy tị nạn.

Vương Việt thở dốc hơi mạnh, Lư Nham dừng bước, bỏ Thẩm Nam xuống ven đường, trở tay lại sờ lên trán Vương Việt, mồ hôi đổ ra rất nhiều.

“Mệt à?” Lư Nham cúi đầu nhìn sắc mặt cậu, vẫn coi như bình thường.

Vương Việt gật đầu, không nói gì.

“Nghỉ ngơi ở đây một lúc, chốc nữa anh vào công trường kiếm cái xe.” Lư Nham kéo cậu ngồi xuống tảng đá, rồi sờ lên mạch đập của Thẩm Nam, đập hơi chậm, nhưng không có vấn đề gì.

“Ngày nào cũng tiêm à?” Hắn hỏi Thẩm Nam.

“Ừ.” Thẩm Nam nói.

“Vậy là ngày mai anh có thể bình thường?” Hắn lại lật mí mắt Thẩm Nam lên.

“Hẳn vậy.”

Nghỉ ngơi hai phút, Lư Nham kéo Thẩm Nam vào bụi cỏ ven đường.

“Anh đi kiếm cái xe,” Hắn nhìn Vương Việt, “Em ở đây chờ anh, anh về nhanh thôi.”

“Ừ,” Vương Việt gật đầu, “Nếu có người lại đây thì làm sao bây giờ?”

Lư Nham nhéo cằm cậu: “Nghe lời Thẩm Nam.”

“Được.” Vương Việt ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nam.

Thẩm Nam trước đây là người sầu lo về năng lực của Vương Việt nhất, Lư Nham biết nếu không đến bước đường cùng không thể nào tránh được, Thẩm Nam sẽ không để Vương Việt dễ dàng sử dụng năng lực.

Lư Nham lén lút quay về tòa nhà đang xây dở kia, đi xung quanh mấy cái lều, tìm được một cái xe máy.

Mở khóa, đánh lửa, chỉ dùng thời gian rất ngắn, lúc Lư Nham chạy xe lao ra khỏi công trường, người trong nhà mới vừa chạy ra.

Bên viện điều dưỡng yên ắng ngoài dự đoán của Lư Nham, từ đằng xa có thể nhìn thấy xe đang dừng ngoài cổng chính vẫn chưa di chuyển, nhưng người cũng không ở xung quanh.

Lư Nham chạy xe về phía con đường nhỏ, hắn biết đêm nay bọn họ có thể thuận lợi rời đi.

Kể cả mấy người thủ ở đây không biết về chân tướng của viện nghiên cứu, nhưng người làm cho bọn họ canh ở đây sẽ biết, 18 đã biến mất, 37 có thể vẫn còn sống, không ai dám tùy tiện hành động.

Nghĩ như vậy, Lư Nham đột nhiên lại có khoái cảm kì quái khó nói rõ.

Dùng xe máy chở Thẩm Nam về khách sạn là một việc cần kỹ thuật, nhất là đối với Vương Việt.

Lư Nham phải chạy xe, Thẩm Nam không động đậy được, chỉ có thể dựa vào người Lư Nham, rồi lại phải để Vương Việt ngồi sau đỡ Thẩm Nam.

“Nếu em không đỡ được nữa thì nói,” Lư Nham dặn Vương Việt, “Anh ta ngã xuống cũng không sao.”

“Ừ,” Vương Việt nghiêm túc gật đầu, cánh tay vẫn đang vòng qua người Thẩm Nam, duỗi về phía trước tóm lấy áo Lư Nham.

Thẩm Nam dựa vào lưng Lư Nham thở dài khe khẽ.

Có điều, Vương Việt vẫn có thể coi là không tệ, dọc cả đường đi đều nắm lấy áo Lư Nham không hề thả tay ra, Thẩm Nam cũng vẫn luôn dựa vào lưng Lư Nham không hề ngã xuống.

Nhưng tới tận lúc Lư Nham lái xe dừng lại trước cửa khách sạn, tay Vương Việt vẫn đang tóm lấy áo hắn không thả ra.

“Em không sao đấy chứ?” Lư Nham cảm thấy không đúng lắm, trở tay ra sau gỡ tay Vương Việt ra, dựa vào ánh sáng nhìn, tay Vương Việt lạnh lẽo vẫn đang giữ tư thế tóm lấy áo.

“Tê dại rồi.” Vương Việt cau mày cử động ngón tay, phất tay mấy cái.

“Sao em lại chẳng nói gì?” Lư Nham xuống xe, cõng Thẩm Nam lên lưng, “Về phòng đã.”

“Dừng xe rồi mới nhận ra đã tê rần rồi.” Vương Việt cười.

Lễ tân không hỏi nhiều về chuyện Lư Nham vác một người về giữa đêm, Lư Nham vác Thẩm Nam về phòng, đặt lên giường.

Thẩm Nam ngoài không động đậy được như người bị liệt cả người ra, thì những chỗ khác không có gì bất thường.

“Cảm giác thế nào?” Lư Nham khom lưng nhìn gã.

“Buồn ngủ.” Thẩm Nam nói.

“Nghỉ ngơi trước đi đã, mai tỉnh lại rồi nói tỉ mỉ.” Lư Nham cởi quần áo bệnh nhân trên người gã ra, đắp chăn cho gã.

Thẩm Nam không nói gì nữa, có lẽ là vì tác dụng của thuốc, chưa tới mấy phút gã đã ngủ.

Lư Nham giờ mới có thời gian kéo tay Vương Việt qua nhìn, xoa đi xoa lại, mãi cho tới lúc tay Vương Việt có độ ấm, hắn mới hỏi một câu: “Còn tê nữa không?”

“Hết tê lâu rồi,” Vương Việt dựa vào bàn cười, vẻ mặt trông rất hưởng thụ, “Thẩm Nam ngủ rồi à?”

“Ừ, cũng có thể là ngất đi rồi,” Lư Nham quay đầu lại nhìn Thẩm Nam, đột nhiên hơi muốn cảm khái, nếu như lần này không đưa Thẩm Nam ra được, cứ mỗi ngày tiêm một mũi tiếp như thế, Thẩm Nam cuối cùng sẽ biến thành thế nào, thật sự không dám nghĩ.

“Em mệt,” Vương Việt nhỏ giọng nói, “Chúng ta ngủ một giường à?”

“Ừ, không thì em muốn ngủ chung một cái giường với Thẩm Nam à,” Lư Nham đẩy mạnh Vương Việt vào phòng tắm, “Anh lau người cho em, miệng vết thương lành rồi mới tắm gội được.”

“Trên người em có mùi gì lạ không?” Vương Việt hơi lo lắng.

“Anh ngửi thử,” Lư Nham cười, giúp cậu cởi áo khoác ra, tiến tới bên cổ cậu ngửi, “Không có, cả người toàn mùi thuốc.”

“À, bị mùi thuốc che mất rồi à?” Vương Việt nhẹ nhàng thở ra, “Còn đỡ.”

“Vốn cũng không có, trời lạnh thế mà,” Lư Nham cẩn thận cởi cả áo phông của Vương Việt ra, sờ lên bờ vai hơi gầy của cậu, “Em phải tĩnh dưỡng cho tốt.”

“Tĩnh dưỡng thế nào?” Vương Việt quay đầu lại.

“Ăn ngủ, ngủ ăn,” Lư Nham cười, “Đầu tiên béo lên ít đã rồi tính tiếp.”

Lư Nham dùng khăn bông thấm nước ấm, nhẹ nhàng lau lên lưng Vương Việt từng chút một, trước giờ hắn chưa bao giờ chăm sóc người khác thế này, động tác không thành thạo lắm.

Thật ra, hắn cũng không ngờ rằng có một ngày, mình sẽ hầu hạ môt đứa trẻ như vậy.

“Ký ức của Thẩm Nam cũng hồi phục rồi,” Vương Việt chống tay lên tường, nhắm hai mắt lại trông có vẻ rất dễ chịu, “Anh ta không thích em.”

“Anh ta vẫn luôn không thích em mà,” Lư Nham xoa bóp vai cậu, khăn bông tránh đi băng vải trên lưng Vương Việt, lau eo cậu, “Anh ta cứ như vậy ấy mà.”

Người Vương Việt đột nhiên xoay một cái, cười ra tiếng: “Buồn, đừng chạm vào eo em.”

“Đứng yên,” Lư Nham xoay cậu lại, tiếp tục lau khăn bông lên cánh tay cậu, “Thật ra không phải là Thẩm Nam không thích em…”

“Anh ta không thích chuyện viện nghiên cứu làm,” Vương Việt ôm lấy cổ Lư Nham, cả người đều treo lên người hắn, “Cho nên mới cũng không thích em.”

Lư Nham ôm lấy eo cậu, giơ khăn bông: “Em đừng lộn xộn được không, còn lau nữa không?”

“Không lau nữa, buồn.” Vương Việt ngẩng đầu lên cười với hắn.

“Sao em lại đáng ghét thế này,” Lư Nham cười, ôm cậu ngồi lên bồn rửa tay, “Em nói xem anh khó lắm mới hầu hạ người khác được một lần.’”

Vương Việt vẫn cười, hai chân vòng tới sau lưng hắn: “Để em lau cho anh.”

“Anh lau làm gì, chốc nữa anh tắm luôn.” Lư Nham xoa lên đùi cậu.

“Lau đi, em lau cho anh,” Vương Việt túm lấy áo hắn, “Chơi vui mà, em lau cho anh xong rồi anh tắm.”

“Cái này có gì mà vui, nếu em muốn giúp người khác lau người thì để anh giới thiệu cho em một chỗ,” Lư Nham bất đắc dĩ cởi áo ra, đặt khăn bông đã lau xong vào tay Vương Việt, “Nhà tắm có người chuyên làm việc này, sư phụ kỳ tắm, em đi làm được đấy.”

“Lau cho người khác?” Vương Việt giơ khăn bông lên.

“Thôi, em lau cho anh đi,” Lư Nham chỉ vào mình, “Mạnh một chút.”

Vương Việt lấy sức dùng khăn bông chà chà lên ngực hắn vài cái, rồi dừng lại nhìn chăm chú vào.

“Nhìn cái gì, lúc ở kho hàng còn có thể chà ra được ghét,” Lư Nham búng một cái lên mặt cậu, “Hôm nay chắc chắn không có cửa đâu, đừng nhìn.”

Vương Việt dùng ngón tay đè ngực hắn lại: “Em thích chỗ này.”

“Lưu manh.” Lư Nham cười.

“Thích cả ở đây nữa,” Vương Việt lại nhấn lên cơ bụng hắn, “Cơ bắp sờ thích thật.”

“Ừ.” Lư Nham nói, không biết nên nói gì cho phải, tê dại lúc đầu ngón tay Vương Việt chạm vào người hắn nhanh chóng lan ra.

Hắn nhìn chăm chú vào Vương Việt, nhẹ nhàng xoa lên sau eo cậu, tay nhấc cằm Vương Việt lên hôn xuống.

Vương Việt ngây ra, sau khi hắn thăm dò vào miệng rồi mới nhanh chóng đón lấy, cảm giác mềm mại ướt át tức khắc bao bọc lấy đầu lưỡi Lư Nham.

Vương Việt không hề ngượng ngùng, một khi công tắc tiếp xúc thân mật bị bật lên, cậu sẽ lấy hết sức đắm chìm vào.

Phản ứng thành thật mà chăm chú, thẳng thắn, làm cho Lư Nham không thể nào cưỡng lại được, đắm chìm trong hưởng thụ.

Vương Việt thở dốc, siết chặt cánh tay, chân quấn lấy hắn nhẹ nhàng cọ, chẳng mấy chốc đã dấy lên ngọn lửa trong thân thể hắn.

Tay hắn chậm rãi phiêu du mơn man trên làn da căng chặt bóng loáng của Vương Việt, theo eo, chân, đi thẳng xuống dưới nắm lấy mắt cá chân Vương Việt, nhẹ nhàng kéo một cái, cả người Vương Việt ngả ra sau nằm dựa vào gương.

Lư Nham buông môi cậu ra, liên tục hôn xuống cằm xuống cổ cậu.

Hơi thở Vương Việt đã hơi dồn dập, lẫn theo tiếng rên rỉ thật khẽ, Lư Nham hôn dừng lại lên ngực cậu, cậu rên lên một tiếng rất khẽ, thân thể hơi ưỡn lên, chân cũng nâng lên quấn lấy thắt lưng Lư Nham.

Lư Nham tóm chặt lấy cánh tay cậu, môi chậm rãi miên man trên ngực, đầu lưỡi đánh vòng trên da cậu.

“Ừm…” Vương Việt thở dốc lẫn theo tiếng rên nhè nhẹ.

Lư Nham ngồi dậy, gỡ nút thắt trên quần Vương Việt ra, duỗi tay chuẩn bị kéo ra khóa kéo, lại nhìn thấy băng vải quấn trên người Vương Việt.

“Đệt.” Lư Nham dừng tay, nhỏ giọng mắng một câu, cảm thấy mình không biết có phải là nghẹn quá lâu nên suýt nữa không định đoái hoài gì nữa không.

“Làm sao thế?” Vương Việt dùng chân kẹp lấy hắn, nhỏ giọng hỏi.

“Chờ vết thương của em lành đã,” Lư Nham nhoài người xuống hôn cậu, hung hăng đảo quấy dây dưa trong miệng cậu, tay vừa nắm vừa xoa trên eo mông đùi cậu mãi một lúc mới thả ra: “Anh nghẹn tạm vậy.”

“Vậy em thì sao?’ Vương Việt nhìn hắn, “Em cũng nghẹn à.”

“Chứ còn gì… không thì em còn muốn thế nào?” Lư Nham kéo cậu tới ngồi lại trên bồn rửa tay, “Giờ vết thương của em vẫn chưa lành đâu.”

“Sao anh lại như thế được kia chứ,” Vương Việt kéo quần, “Anh bắt đầu trước, giờ lại như vậy…”

“Anh sai rồi, không phải là do anh xúc động à,” Lư Nham ôm cậu, xoa lên đầu cậu, “Vả lại Thẩm Nam vẫn đang ở ngoài mà.”

“Giờ em làm sao đây,” Vương Việt hơi buồn bực, rũ mí mắt xuống nhìn cái chỗ bên dưới kia.

Lư Nham duỗi tay sờ: “Một chốc nữa là… xuống, anh cũng thế mà.”

Vương Việt cúi đầu không nói gì.

Lư Nham nhìn lông mi khẽ run lên của cậu, vài giây sau mới cắn răng một cái: “Đệt, anh làm cho em.”

“Ừ.” Vương Việt nói thật nhanh.

Lư Nham duỗi tay kéo khóa quần cậu, kéo quần lót cậu xuống.

Tay vừa định nắm lấy, hắn đột nhiên nghe thấy ngoài phòng dường như có tiếng gì đó, Vương Việt cũng đúng lúc này đè tay hắn xuống: “Thẩm Nam tỉnh dậy à?”

Lư Nham nhanh chóng bế Vương Việt xuống dưới, dựa vào tường, hắn cảm thấy mình chính là chữ sắc vào đầu, lấy dao chặt có khi còn chẳng phát hiện được.

“Lư Nham.” Bên ngoài vang lên giọng của Thẩm Nam, giọng hơi khẽ, nghe rất suy yếu.

“Tôi… đệt,” Lư Nham nhẹ nhàng thở ra, hô một tiếng ra ngoài, “Đang tắm, anh tỉnh rồi à?”

“Tắm xong rồi nói đi,” Thẩm Nam nói một câu, không hề nói gì nữa.

“Làm em sợ chết,” Vương Việt ở phía thở phào một hơi, “Quần còn rớt xuống.”

Lư Nham quay đầu lại, Vương Việt đang khom lưng kéo quần bị tụt xuống mu bàn chân lên, hắn suýt nữa cười ra tiếng, vò vò đầu Vương Việt, nói khẽ: “Chân đẹp lắm.”

“Giờ thì tốt rồi, không cần làm nữa,” Vương Việt cúi đầu kéo khóa quần, “Xuống rồi.”

“Vết thương của em lành nhanh lên là được.” Lư Nham hôn lên trán cậu, “Anh đi xem Thẩm Nam thế nào.”

“Ừ.” Vương Việt vỗ lên quần.

Thẩm Nam nhắm hai mắt nằm trên giường, Lư Nham đi tới bên cạnh gã, gã mở mắt ra: “Bà chủ của anh đâu?”

“Hả?” Lư Nham hơi bất ngờ vì Thẩm Nam vừa mở mắt ra đã hỏi về Quan Ninh, “Trốn đi rồi.”

“Anh muốn đi tìm cô ta đúng không.” Thẩm Nam cố hết sức nói.

“Đúng.” Lư Nham ngồi xuống mép giường.

“Đừng đi,” Thẩm Nam nhắm mắt lại, “Lúc tôi bị chuyển tới viện điều dưỡng có nghe thấy… mấy chiếc xe vận chuyển tài liệu của viện nghiên cứu đều bị… nổ sạch, anh hiểu ý tôi không.”

Lư Nham im lặng vài giây: “Hiểu, giờ đám người Quan Ninh đã không tiếc bất cứ giá nào.”

Mục tiêu của bên Quan Ninh ngay từ đầu đã là xử lí thành quả nghiên cứu của viện nghiên cứu, 37 và 18, vì mục tiêu này mà đã hy sinh rất nhiều.

Mà hiện giờ….

“Cô ta biết 37 vẫn còn sống,” Thẩm Nam nói, “Anh không thể để Quan Ninh tìm được anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK