Vầng trán nhẵn mịn của Vương Việt cùng với cảm giác ân ẩn ấm áp này, trong nháy mắt hiện lên như một luồng điện.
Dòng suy nghĩ của Lư Nham có một thoáng tạm dừng, tiếp đó, đủ hình ảnh như lên cơn động kinh gào thét thoảng qua trước mắt hắn, trong chốc lát. hắn gần như không nhìn rõ được Vương Việt trước mặt.
Đến ngay sau đó chính là giọng nói, chồng chất lên nhau, xa xa gần gần, cả nam lẫn nữ.
“Anh làm sao thế?” Vương Việt thấy mồ hôi lấm tấm trên thái dương Lư Nham, “Nham Nham?”
Lư Nham lùi lại một bước, chống tay lên tường mới không quỳ thẳng xuống đất.
Đau đầu, đau đớn dữ dội làm ngón tay đang ấn lên tường không kiềm chế được mà run lên.
Những hình ảnh và âm thanh ấy ùa vào đầu óc hắn trong mấy giây ngắn ngủi như thể giếng phun, làm hắn không có thời gian thấy rõ nghe rõ, cũng không có thời gian tiêu hóa từng thứ một.
“Nham Nham…” Vương Việt nhìn Lư Nham dựa vào tường rồi chậm rãi trượt ngồi sụp xuống ôm đầu, hơi không biết phải làm thế nào, cậu duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào ngón tay Lư Nham, giọng run lên, “Anh làm sao thế?”
Lư Nham không nói gì, một mảnh nổ vang hỗn loạn cùng với những đoạn ngắn không ngừng ập về phía hắn trong đầu làm hắn căn bản không nhìn rõ cũng không nghe được rõ xung quanh.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được Vương Việt chạm nhẹ lên tay hắn, trong cơn hỗn loạn làm người ta không thể nào thừa nhận nổi, hắn vẫn nỗ lực để lại một chút không gian cho tư duy bình thường của mình.
Không thể làm Vương Việt căng thẳng sợ hãi, không thể để cho Giang Nhị ra ngoài lần nữa.
Hắn sờ lên ngón tay Vương Việt, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay cậu, cắn răng nói một câu: “Không sao.”
Vương Việt không nói gì nữa, chậm rãi ngồi xổm xuống, nửa quỳ bên cạnh Lư Nham.
“Em…giúp anh…,” Cậu cúi đầu, nói rất khẽ.
Lư Nham cảm nhận được gió, có gió nhè nhẹ thoảng qua mặt.
Mát mẻ mà ôn hòa.
Anh muốn giết tôi à?
Muộn thêm chút nữa được không?
Tôi muốn… nhìn xem thế giới bên ngoài như thế nào.
Một ngày thôi cũng được.
…
Mấy thứ cuồn cuộn trong đầu như thủy triều, cuối cùng cũng chậm rãi lui xuống.
Hắn nghe thấy giọng Vương Việt: “Nham Nham?”
Lúc mở to mắt ra, Lư Nham nhìn thấy rèm cửa sổ bị gió thổi bay đã dần trở về chỗ cũ.
Vài giây sau, gió ngừng.
“Em làm gì thế?” Lư Nham nhìn Vương Việt quỳ trước mặt hắn, giọng hơi khàn.
Vương Việt hơi do dự, rũ mí mắt xuống: “Không làm gì.”
“Đi ăn malatang đi.” Lư Nham đứng lên, duỗi tay cào cào đầu cậu, hắn làm động tác này một cách rất tự nhiên, cũng hoàn toàn không thấy bất ngờ.
“Anh không sao đấy chứ?” Vương Việt cũng đứng lên, lại gần người hắn.
“Ừ.” Lư Nham cười.
Không sao là không có khả năng, những thứ mạnh mẽ chen chúc vào đầu hắn như vòi nước cao áp, theo lí, là ký ức nào đó của hắn.
Tuy rằng vẫn chưa trọn vẹn, nhưng đã đủ để hắn phác họa ra một bộ phận kí ức.
Nhưng vẫn cần thời gian để chậm rãi tiêu hóa.
Trước khi ra ngoài, Lư Nham lại cẩn thận kiểm tra căn nhà này lần nữa, sau đó dẫn Vương Việt xuống gara ngầm.
“Lái xe đi à?” Vương Việt đi vòng quanh xe Thẩm Nam vài vòng, mặt lộ rõ hào hứng.
“Ừ,” Lư Nham gật đầu, mở cửa ghế phó lái ra cho cậu, rồi vòng qua bên kia, lên xe, “Ăn xong thì đi đến một nơi mới.”
“Đi đâu?” Vương Việt quay đầu sang nhìn hắn.
“Là nơi lần trước đi một nửa thì không đi được,” Lư Nham khởi động xe, “Giờ chắc em qua đó không thành vấn đề chứ?”
“Chắc là thế, ừ!” Vương Việt đập vài cái lên tay lên đùi mình, “Dễ chịu thật.”
Lư Nham tìm được hàng malatang, đang tìm chỗ đỗ xe, Vương Việt lại dựa vào cửa kính nói một câu: “Bít tết ăn có vị thế nào nhỉ?”
“A?” Lư Nham mới vừa lùi đuôi xe vào chỗ dừng xe tạm thời ven đường, vừa nghe thấy câu này thì sững lại, “Em lại muốn ăn bít tết?”
“Malatang không nhiều thịt bằng bít tết mà…” Vương Việt mặt mày hào hứng nói.
Xe đằng sau ấn còi, Lư Nham chỉ đành chạy xe ra đường: “Vậy thì đi ăn bít tết, trước lúc ăn bít tết còn muốn ăn gì thì nói luôn.”
“Được,” Vương Việt hạ cửa kính xuống nhìn ra bên ngoài, “Ngửi thấy nhiều mùi thật đấy.”
Lư Nham không nhàn nhã ngắm cảnh phố được như Vương Việt, hắn nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu quan sát bốn phía, Vương Việt giờ có vẻ chỉ là một người thường, không có bản lĩnh ẩn thân đi khắp hang cùng ngõ hẻm, hắn phải dựa vào bản thân.
Lư Nham không dẫn Vương Việt vào nhà hàng gì quá sang trọng, một là không an toàn, hai là vì bọn họ ăn mặc quá phong cách, Vương Việt mặc một bộ quần áo to hơn hai cỡ, chính hắn thì mặc giống dân công.
Còn có cả mùi bụi trên người.
Vì thế, hắn chỉ dẫn Vương Việt đến một nơi giao giữa khu mới và khu cũ, tìm một quán cà phê không có khách, mua một suất bít tết cơ bản, thêm một cái pizza 7 inch cho Vương Việt.
Cơn đau đầu phía trước hành cho hắn vẫn chưa lấy lại được sức, không có khẩu vị, chỉ gọi suất cánh gà nướng.
Vương Việt không chịu ngồi đối diện hắn, đòi bằng được phải ngồi cùng hàng dựa gần vào hắn, lúc người phục vụ tới gọi món, vẫn luôn nhìn hai người họ hơi tò mò.
Vương Việt không có cảm giác gì, có lẽ là lâu lắm rồi không được ngửi thấy mùi vị, cũng không thể chạm tới đồ vật, cậu vẫn luôn xoắn đi xoắn lại, chốc lại sờ sờ khăn trải bàn, chốc lại xoa xoa cái cốc.
Lư Nham dựa ra ghế nhìn cậu, cũng không ngăn lại.
Pizza được đưa lên trước, Lư Nham đẩy đĩa tới trước mặt Vương Việt: “Ăn đi, vị hải sản.”
Vương Việt cúi đầu nhìn, cầm lấy một miếng bỏ vào miệng, cắn một miếng xong thì nhỏ giọng kêu lên: “Ngon!”
“Ừ, cũng được.” Lư Nham nhìn ra ngoài cửa sổ, từ góc độ này có thể nhìn thấy người đi từ phía trước tới, hắn mở cánh cửa sổ đẩy kiểu cũ ra bên ngoài.
“Em thấy trên hình to lắm mà, sao cái này lại bé thế?” Vương Việt ngồi bên cạnh vừa ăn vừa nhỏ giọng nói.
“To thì em ăn hết được chắc, còn có cả suất bít tết nữa kìa.” Lư Nham thở dài.
“À,” Vương Việt cúi đầu tiếp tục ăn, “Không đủ thì ăn nữa được không?”
“Ăn đi, ăn đến lúc em không muốn ăn nữa mới thôi.”
Vương Việt cũng không ăn được nhiều như trong tưởng tượng, bít tết và pizza đều chỉ ăn được một nửa, rồi ôm bụng nằm nhoài ra bàn, cau mày: “Không được rồi, bụng căng quá, sắp nôn ra mất rồi.”
“Ăn đến mức nôn ra được cũng là một loại cảnh giới đấy.” Lư Nham vẫy tay với phục vụ bảo tính tiền, duỗi tay sờ lên bụng Vương Việt, Vương Việt có lẽ là bởi vì ăn dịch dinh dưỡng cô đặc trong thời gian dài, cho nên thể tích dạ dày kém xa khát khao đối với đồ ăn.
Nhưng xuất phát từ chắc ăn, Lư Nham vẫn gọi thêm một ít cánh gà nướng, gói hết lại mang về.
Ngộ nhỡ lúc ở nông thôn nửa đêm đói bụng, hắn cũng không thể giết con gà ngay tại trận.
Trên đường xe lái ra ngoại ô, Vương Việt ôm đồ ăn gói về cùng một cốc đồ uống chưa uống xong, chẳng mấy chốc đã dựa vào ghế ngủ.
Lư Nham nhìn cậu, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vương Việt nhắm mắt lại ngủ thật sự trong khoảng thời gian này.
Có lẽ trước kia đã từng nhìn, Lư Nham hé cửa sổ ra, châm điếu thuốc.
Xe lái vào đường quê, Vương Việt vẫn không có gì bất thường, vẫn ngủ rất say, xe hơi xóc, nhưng cậu vẫn không hề tỉnh.
Xe lái vào trong thôn, lái một mạch vào sâu trong cùng thôn, Lư Nham hạ cửa kính xe xuống, có thể ngửi thấy mùi bùn đất và cỏ khô trong không khí, có lẽ còn trộn lẫn với mùi cứt trâu cứt chó linh tinh gì đó.
Chỗ cổng làng đều là nhà nông dân mới xây lại, chậm rãi đi vào trong là có thể nhìn thấy những căn nhà cũ, đa số đều chưa có người ở, có vài nhà còn bị đổi thành chuồng lợn.
Vương Việt vẫn đang ngủ, lúc Lư Nham mở cửa ghế phó lái ra, không nhịn được duỗi tay đè lên bên gáy cậu.
Mạch đập rất có sức, Lư Nham dùng ngón tay búng một cái lên trán Vương Việt: “Phủ Phủ.”
Vương Việt giật mình, mơ mơ màng màng hừ hai tiếng: “Đến rồi à?”
“Ừ, xuống xe đi, vào nhà rồi ngủ tiếp.” Lư Nham vỗ lên mặt cậu.
“À.” Vương Việt nói, rất tự nhiên vươn tay về phía Lư Nham.
Lư Nham thoáng dừng lại, nhưng rất nhanh đã khom lưng bế Vương Việt từ ghế ngồi lên.
Vương Việt rất gầy, bế không tốn sức chút nào.
Lư Nham cũng không ngạc nhiên với việc Vương Việt muốn hắn bế, đối với một người trong đầu chỉ có mỗi chuyện yêu đương, cuối cùng cũng có được thân thể, làm ra chuyện gì cũng không kì quái.
Chuyện làm hắn ngạc nhiên lại là, lúc mình làm ra động tác bế Vương Việt ra khỏi xe này, gần như không cần phải suy nghĩ, cứ tự nhiên mà bế lên như vậy.
Phản ứng này đã hoàn hảo xác minh những đoạn ngắn ký ức rắc vào trong đầu hắn nhưng lại vẫn đang rời rạc thành từng mảnh nhỏ.
Không giết tôi à?
Ừ.
Vậy anh dẫn tôi đi được không?
Được.
Bọn họ sẽ tìm được em, nhất định sẽ tìm được em,
Tôi sẽ giấu kĩ em.
Giấu ở đâu?
Giấu ở một nơi chính tôi cũng không biết.
…
Bụi trong căn nhà cũ còn nhiều hơn cả bên kho hàng.
Lư Nham đặt Vương Việt lên giường, dọn dẹp được nửa giường xong thì đẩy Vương Việt qua, rồi lại thu dọn nửa bên này.
Dọn xong bàn rồi dọn nhà, trong ngăn tủ trong phòng, có mấy bộ quần áo đựng trong túi hút chân không, Lư Nham lấy ra ngửi, cảm động phát hiện trên quần áo không có mùi bụi.
Thế nên, hắn cởi áo phông trên người ra, dùng như giẻ lau, lau bàn ghế và tủ trong phòng một lần.
“Phủ Phủ?” Dọn dẹp xong căn nhà, Lư Nham gọi Vương Việt, Vương Việt đang nằm duỗi chân duỗi tay trên giường, mang theo tiếng ngáy khe khẽ, “…Ngủ đi.”
Lư Nham cầm bộ quần áo ra nhìn nhà vệ sinh sau nhà, ngoài bụi và một ít xác côn trùng không rõ, cũng có thể coi là tàm tạm.
Hắn lấy nước xối qua nhà vệ sinh, tắm lần đầu tiên sau khoảng thời gian dài như vậy.
Lúc trở về phòng, tai thính mắt tinh.
Nằm lên giường cả buổi vẫn không hề buồn ngủ.
Thật ra, Lư Nham rất buồn ngủ, cũng rất mỏi mệt.
Từ lúc vào biệt thự của Thẩm Nam cho tới bây giờ, thần kinh hắn vẫn luôn căng lên.
Quá nhiêu chuyện bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, yêu cầu hắn dọn dẹp lại rõ ràng.
Hai Vương Việt, những hồi ức đó.
“Vương Việt,” Lư Nham dựa vào gối châm điếu thuốc, “Có đó không?”
Có một số chuyện, nếu muốn làm rõ, xem ra vẫn cần phải mạo hiểm một chút.
Rìu không có toàn bộ ký ức, hoặc là nói, ký ức của em ấy hỗn loạn, nhưng.2 lại khác, ngay từ lúc.2 nói rằng cần phải giết cậu ta, cậu ta đã úp sọt lên đầu mình, mục đích chính là vì khiến mình sau khi xem được nội dung của nhiệm vụ, máu trào lên não mà gỡ bỏ lớp chắn trong lúc vẫn chưa khôi phục ký ức, làm cậu ta có thể trở về trong thân thể.
Những việc này rõ ràng không phải chuyện một người có ký ức không đầy đủ làm ra được, còn về lại trong thân thể rồi cậu ta có thể làm gì, dự định làm gì… Lư Nham thở dài khe khẽ.
“Cậu nghe thấy được đúng không,” Hắn nhìn thuốc lá trong tay, “Ra đây chúng ta nói chuyện.”
Vương Việt trở mình, một lúc lâu vẫn không có phản ứng.
Lư Nham tắt đèn đi, đang định dập tắt thuốc cố gắng ngủ, giọng Vương Việt vang lên trong bóng tối: “Tìm tôi à?”
Giọng nói bình tĩnh này làm cho động tác tắt thuốc của Lư Nham dừng lại, tắt thuốc xong hắn ngồi dậy: “Nhị à?”
“Nhị cái gì?” Vương Việt cũng ngồi dậy, dựa vào tường.
“Cậu chính là Nhị, 37.2,” Lư Nham cười, “Tôi đánh số cho hai người, vừa lòng chưa?”
“Không vừa lòng gì hết, nghe quá ngốc, hợp với Tiểu Phủ Phủ hơn,” Vương Việt cũng cười.
“Nếu cậu đã tỉnh rồi, vậy thì hai chúng ta nói chuyện.” Lư Nham không vòng vo, hắn vừa buồn ngủ vừa mệt, chỉ muốn nói thẳng.
“Nói chuyện gì?” Vương Việt ôm đầu gối hỏi.
Động tác này làm cho Lư Nham giữa cơn hoảng hốt đã cho rằng mình đang đối mặt với Rìu.
Dù sao cũng là một người, chậc chậc.
“Trước kia chúng ta quen nhau đúng không.” Lư Nham hỏi.
“Xem như thế đi, anh quen Tiểu Phủ Phủ, không phải tôi.” Vương Việt nói.
“Hai người là một người.” Lư Nham nhắc nhở cậu ta.
Vương Việt nở nụ cười: “Tùy anh, anh đối xử rất tốt với cậu ta.”
“Vậy à.” Lư Nham không ngạc nhiên, hắn có thể cảm nhận được từ những đoạn ngắn kí ức kia, mềm lòng và đau lòng với Vương Việt trong lòng mình cũng không phải là không có lí do, hai người bọn họ từng ở bên nhau trong một thời gian khá dài.
Dường như còn rất thân mật.
“WC kia của các cậu đang làm gì?” Lư Nham nhìn cậu ta, đổi chủ đề.
“Nghiên cứu thôi.” Nụ cười trên mặt Vương Việt biến mất, ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào mặt cậu ta, trông hơi lạnh.
“Nghiên cứu khống chế tinh thần?”
“Ừ.”
Lư Nham nhìn ra được Vương Việt không muốn nhắc tới chủ đề này, nhưng vẫn hỏi ra một câu: “Cậu là vật thí nghiệm?”
“Không,” Vương Việt nhíu mày, “Bác sĩ Thôi bảo tôi là tác phẩm nghệ thuật.”
Tác phẩm nghệ thuật?
Lư Nham nhìn cậu ta, tác phẩm nghệ thuật?
“Nghệ thuật ở chỗ nào?” Lư Nham cũng nhíu mày.
“Anh không cần biết, bác sĩ Thôi nói như vậy,” Vương Việt cười, búng tay một cái, đèn trong phòng sáng lên, “Tôi muốn uống nước, có không?”
“Có, muốn ăn gì không?” Lư Nham xuống giường, lấy từ trong túi ra một chai nước, hắn phát hiện, tâm trạng.2 lúc nhắc tới bác sĩ Thôi có vẻ rất tốt.
“Không, bụng căng quá,” Vương Việt sờ bụng, “Cậu ta ăn nhiều lắm à.”
“Ăn không ít, sắp bằng trâu rồi.” Lư Nham ném nước cho cậu ta, “Cậu có thể khống chế tôi không? Khống chế tinh thần?”
Vương Việt chậm rãi uống một ngụm nước, dựa vào tường nhìn hắn rất lâu rồi mới mở miệng: “Không thể.”
“Vì sao?” Lư Nham hơi ngạc nhiên, tức khắc cảm thấy mình có vốn liếng lao ra được vũ trụ.
“Tiểu Phủ Phủ khóa anh lại rồi,” Vương Việt ôm chăn nằm xuống, cười, “Vốn cũng không phải là không thể khống chế, nhưng khóa xong thì hoàn toàn không khống chế được, cậu ta thích anh thật đấy.”
Khóa? Khóa thế nào?
Lư Nham không hỏi kỹ, hắn biết nhắc tới nội dung này đó, Vương Việt sẽ không nói.
Có điều, biểu cảm lúc Vương Việt nói ra câu nói kia hơi vi diệu, kết hợp với biểu hiện lúc cậu ta nhắc tới bác sĩ Thôi trước đó… kể cả suy đoán này hơi vô căn cứ, nhưng vẫn làm lòng Lư Nham giật giật, hắn hỏi một câu: “Giống như cậu thích bác sĩ Thôi?”
Vương Việt nhướng mày: “Tiểu Phủ Phủ nói cho anh à?”
“Không phải, tôi đoán thôi, em ấy biết à?” Lư Nham cầm miếng cánh gà từ trong túi ra gặm.
“Ừ, anh nói xem, dù sao chúng tôi cũng là một người.” Vương Việt nhét chăn xuống dưới bụng: “Có vài thứ sẽ giao nhau.”
Lư Nham cười không nói gì, những lời này làm hắn đột nhiên hiểu được vì sao Rìu lại không cho hắn mở cửa tầng ba biệt thự.
Em ấy biết ý nghĩ của.2 nhưng không biết nguyên nhân vì sao cậu ta không nói ra.
Cũng chưa từng nhắc rằng em ấy biết chuyện có một nhân cách khác.
Chuyện này hơi phức tạp, Lư Nham cắn xương răng rắc: “Phủ Phủ sợ cậu đúng không.”
Vương Việt im lặng trong chốc lát rồi đột nhiên nở nụ cười: “Không, chỉ là cậu ta biết nếu như không có tôi thì cậu ta đã chết lâu rồi, mọi đau khổ, mọi tuyệt vọng của cậu ta, đều là tôi chịu thay cho cậu ta, nếu không có tôi…”
Ánh mắt Vương Việt trở nên rất lạnh lùng: “Lúc năm tuổi cậu ta đã chết rồi.”
Lư Nham cảm giác cuộc nói chuyện này tiến hành tiếp hơi gian nan, đang do dự xem nên tiếp tục thế nào, Vương Việt trở mình: “Ngủ đây, mai tôi sẽ không ra.”
“Hả?” Lư Nham nhìn cậu ta.
Vương Việt kéo cái vòng cổ ra từ trong cổ áo, giơ về phía hắn: “Trước lúc anh nhớ ra mật mã của thứ này, tôi sẽ không làm gì cả.”
Không chờ cho Lư Nham nói tiếp, tay Vương Việt đột nhiên mềm nhũn đi, rơi xuống chăn, hai mắt cũng nhắm lại.
“Đi vào rồi?” Lư Nham đi đến mép giường, nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ của Vương Việt, “Đúng là… đi du lịch nói đi là đi luôn…”
Hắn nằm xuống bên cạnh Vương Việt, cầm lấy vòng cổ nhìn, một mặt dây chuyền hình tròn, bên trên có một cái đèn nhỏ màu đỏ lóe sáng, bên cạnh đèn là một cái nút rất nhỏ.
Lư Nham không hiểu thứ này có tác dụng gì, nhẹ nhàng kéo cổ áo Vương Việt ra, bỏ mặt dây chuyền vào trong áo cậu.
Vừa muốn kéo chăn qua đắp, Vương Việt giật giật nhích lại gần người hắn, vươn tay đến ôm thắt lưng hắn, chân cũng gác lên người hắn.
“Nham Nham…” Vương Việt nhỏ giọng gọi tên hắn không rõ.
“Ừ, đánh thức em à?” Lư Nham kéo chăn.
“Lạnh.” Vương Việt chôn mặt vào hõm vai hắn.
“Chăn toàn ở dưới bụng lại không lạnh được chắc.” Lư Nham giật chăn tới đắp lên, nằm gối lên cánh tay.
“Anh đừng đi.” Vương Việt nói vào tai hắn một câu như nói mớ.
“Không đi, tôi đi đâu được.” Lư Nham cười.
“Ừm.” Vương Việt cuộn tròn người lại ôm hắn không nói gì nữa.
Lư Nham duỗi tay ra ôm lấy vai cậu, vỗ về lên lưng cậu: “Ngủ đi.”
Những cảm giác này, đều vô cùng quen thuộc, mỗi một động tác, đều không cần suy nghĩ, tất cả đều là phản ứng tự nhiên.
Cảm giác không ngừng hiện lên trong đầu làm Lư Nham rất mê man.
Hắn hiểu tình cảm của mình với Vương Việt, chỉ là giờ hắn không thể xác định, đó là chân thật, hay là Vương Việt khống chế hắn?
.