Cố Nhan tự nuông chiều bản thân, uống ly nước ngọt có ga trong im lặng.
Sau khi trở về giường, cảm xúc của cô trong nháy mắt lắng xuống.
Cái giường này mà ngủ một mình hình như có hơi trống trải.
Cô vẫn quên đóng cửa sổ. Một trận gió đêm thổi qua, Cố Nhan bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng hôm đó mở mắt ra nhìn thấy dáng vẻ yên tĩnh của Chu Quân Ngôn nằm bên cạnh cô.
Trong lúc ngủ mơ cô vòng tay ôm eo anh một cách vô thức, lúc tỉnh lại đầu liền dựa vào trên ngực anh. Trong lúc nhất thời cô đã quên mất rằng đây là kết quả cô bắt cóc anh và cho anh uống thuốc.
Thật ra đây cũng không phải là lần đầu tiên Cố Nhan cùng giường với người khác. Khi cô còn nhỏ, bà nội cùng bà ngoại đều phải dỗ cô ngủ, nhưng là cảm giác không giống nhau.
—— ——
Khi Cố Nhan mới vừa lên năm nhất, chính là thời kỳ hưng thịnh trong sự nghiệp của Cố Trung Lâm, mỗi ngày xã giao nhiều không đếm xuể.
Cuối cùng ông dùng tiền thuê bảo mẫu chăm sóc Cố Nhan cả ngày. Cho đến một lần khi ông đang ở bên ngoài lo chuyện làm ăn, ông nhận được một cuộc điện thoại từ bảo mẫu báo rằng Cố Nhan bị viêm dạ dày cấp tính và đã đưa đi bệnh viện truyền nước. Lúc này Cố Trung Lâm mới biết được là bảo mẫu thế mà lại dung túng Cố Nhan ăn mì tôm một tuần liền.
Sau khi bà nội của Cố Nhan biết được chuyện này đã rất tức giận với con trai mình, đau lòng muốn mang đứa cháu gái duy nhất này về bên cạnh mình để chăm sóc. Dù sao cũng là mẹ già của ông nên Cố Trung Lâm hiển nhiên là đồng ý, nhưng ở không đến nửa tháng thì bị bà ngoại của Cố Nhan biết được.
Bởi vì chuyện ly hôn của mẹ Cố Nhan nên quan hệ của hai bên trở nên vô cùng căng thẳng. Lần này trong lòng bà càng thấy bất bình, có náo loạn đến đâu cũng phải đem Cố Nhan về bên nhà mình.
Cuối cùng kết quả đàm phán chính là, Cố Nhan ba năm bảy trong tuần khi tan học sẽ được bà nội đón về, hai tư sáu thì ở bên nhà ông bà ngoại, còn chủ nhật thì dựa theo tuần chẵn lẻ mà phân ra.
Cứ mỗi ngày đường về nhà hôm nay lại khác với đường về nhà hôm trước nên Cố Nhan không có lấy nổi một người bạn nhỏ cùng đường.
Những bạn bè khác của cô đều được ba mẹ tới đón tan học, chỉ có cô là không giống.
Có điều Cố Nhan là một người lạc quan trời sinh, cô nhanh chóng tự an ủi mình. Chuyện này cũng không có gì to tát cả, cuộc sống của cô rất hạnh phúc, cô có rất nhiều tiền và đó là một điều tốt khi có nhiều người yêu mến cô.
Mặc dù mỗi ngày cô đều phải đối mặt với tình yêu thương ngập tràn từ hai phía và đối với cô mà nói đó cũng là một loại gánh nặng.
“Tối qua cháu ở bên kia ăn cái gì?”
“Bên kia có cho cháu bữa ăn sáng bổ dưỡng không?”
“Bên kia có cho cháu tiền tiêu vặt không, Nhan Nhan?”
“Nhan Nhan, là bà nội tốt với cháu hay là bà ngoại tốt với cháu hơn?”
“Cháu thích bà nội hay là bà ngoại hơn?”
…
Không chỉ vậy, hôm qua Cố Nhan trong lúc mơ ngủ còn nghe bà ngoại nói xấu ba cô, là hôm nay đã nghe theo bà nội cô mà trách mắng mẹ cô vô trách nhiệm. Tóm lại, họ thề phải để cô đứng về phía họ cho bằng được. Lúc trước Cố Nhan luôn đục nước béo cò, mượn gió bẻ măng nói cô vẫn là thích bên này hơn. Nhưng lúc đối mặt với vấn đề mẹ cô, cô chỉ ngơ ra phát ngốc một lúc, cuối cùng nháy mắt ngáp một cái: “Nội ơi hình như cháu buồn ngủ rồi.”
Từ khi hiểu chuyện thì Cố Nhan đã biết được, hóa ra trên đời này sự yêu thương là đều có mục đích muốn đạt được kết quả nào đó. Nếu như bạn không thể cho người khác thứ họ muốn thì đối phương sẽ lập tức lấy lại sự yêu thương mà họ đã cho bạn.
Sau khi ý thức được điều này, cô cảm thấy nếu bị yêu mà khổ cực như vậy thì nên đi yêu người khác sẽ nhẹ nhõm hơn một chút.
Nhưng bây giờ xem ra, yêu người khác cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Cô nhớ tới giáo viên ngữ văn của cô đã từng nói, con người luôn theo đuổi thứ không thuộc về họ.
Như khi còn bé, nếu có bất kỳ phiền não gì thì chỉ cần ngủ một giấc là xong.
Có vấn đề gì đâu? Cố Nhan hít mũi một cái, dù sao ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc, ngày mới vẫn sẽ đến.
Danh Sách Chương: