• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans: HLee + Beta: Martha
Trung tâm A cách thành phố khá xa, Chu Quân Ngôn lái xe gần nửa tiếng đồng hồ mới tới nơi, anh dừng xe ở nơi có chút xa lạ đối với Cố Nhan.
“Nói không chừng hôm nay chúng ta có thể đỗ xe ở trong khuôn viên trường.” Cố Nhan nhìn ra bên ngoài, không biết đây liệu có phải là cánh cổng phía Nam không mà trước giờ cô chưa từng đi qua.
“Em nghĩ nhiều rồi.” Chu Quân Ngôn đỗ xe xong liền ra hiệu cho Cố Nhan xuống xe.
Vừa mới bước xuống xe, cái mùi đặc trưng của mùa hè quyện trong không khí ngay lập tức bao trùm lấy họ. Nơi đây không khí thật trong lành, Cố Nhan say sưa hít lấy một hơi thật sâu, cô nhìn một hồi lâu mới phát hiện đây chính là cổng ra vào chính của trung tâm A, có lẽ đường ở đây đã được sửa lại vào mấy năm trước, con đường nhựa trước cổng trường cũng khác so với trước đây.
Cô mãn nguyện dựa đầu vào người Chu Quân Ngôn nhìn ngắm con đường phía trước, mấy tiệm trà sữa và những quầy bán lẻ xếp thành một hàng trên con đường cũng không quá dài, đây là một buổi chiều bình thường, sẽ không phải bởi vì nó là ngày cuối cùng của kì thi lên cấp ba mà có bất kì sự thay đổi nào.
Chu Quân Ngôn dẫn cô đi về phía bên đường, Cố Nhan bước nhẹ nhàng chậm rãi, cố mở to mắt để tìm kiếm nơi mà cô và Chu Quân Ngôn lần đầu gặp gỡ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể nhớ nổi rốt cuộc là ở trước cửa của tiệm trà sữa kia hay là trước cửa của cửa hàng bán đồ ăn sáng bên cạnh nữa.
“Nhìn đường đi kìa.”
Trước mặt không biết có chướng ngại vật ở đâu ra, Chu Quân Ngôn kéo cô đi về phía bóng râm.
“Chu Quân Ngôn, khi còn đi học anh thích mua đồ ăn sáng ở cửa hàng nào vậy?” Cố Nhan nhìn thấy có mấy bậc phụ huynh vây quanh cửa tiệm đang nói về đề thi văn năm nay, thuận miệng hỏi.
“Anh không ăn đồ bên ngoài.” Bởi vì Chu Quân Ngôn cảm thấy rất mất vệ sinh.
“Em cũng vậy, có điều em luôn cảm thấy cái bánh rán trái cây đó rất là thơm.” Trên cái sạp hàng nhỏ bánh vẫn còn bốc hơi nóng, Cố Nhan đã ngửi thấy mùi thơm.
Chu Quân Ngôn theo tầm mắt của cô nhìn sang sạp hàng bên cạnh, rồi lại cúi đầu nhìn cô: “Muốn ăn sao?”
Cố Nhan ngẩng đầu lên làm nũng với anh: “Nếu em nói muốn ăn thì anh sẽ mua cho em chứ?”
Trời chạng vạng tối, sắc vàng của nắng dần dần chuyển sang màu đỏ, lúc này Chu Quân Ngôn còn có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ nhỏ trên mặt Cố Nhan, sau đó giọng anh khi nói chuyện trở nên dịu dàng hơn nhiều.
“Không vệ sinh, về nhà em có thể tự làm được mà.”
Cố Nhan “hừ” một tiếng: “Anh nghĩ em lợi hại quá rồi đấy.”
Đi gần hết con phố, thấy ánh mắt của Chu Quân Ngôn đã hướng tới chỗ đỗ xe, Cố Nhan ngay lập tức nắm lấy tay anh.
“Aaa? Chúng ta đến đây chỉ để xem mấy quầy bán đồ ăn vặt ở cổng trường thôi sao? Em không muốn đâu… ” Cô vừa nói vừa bắt đầu lắc hai tay anh, chân đứng yên tại chỗ không muốn đi.
“Không vào bên trong được.” Chu Quân Ngôn yên lặng nhìn cô một lúc, rút tay phải ra gạt chiếc lá trên vai cô xuống.
Anh thấy Cố Nhan lại bắt đầu nhăn mũi không vui, bất chấp tất cả những ánh nhìn của mọi người xung quanh mà dụi đầu vào người anh cọ qua cọ lại.
“Hôm nay là ngày cuối cùng của kì thi tuyển sinh vào cấp 3, phụ huynh có thể vào trường đón con em mình, chúng ta cũng có thể vào trong, em đảm bảo đó.”
Cuối cùng Chu Quân Ngôn bị cô vừa nài ép vừa lôi kéo đến cổng chính của trường cấp ba, trước mặt họ có vài phụ huynh vừa đi vào, chỉ có điều là bảo vệ cách cái cửa kính thủy tinh đang lạnh lùng nhìn họ.
“Sao em không đi nữa?” Chu Quân Ngôn dùng tay che ánh nắng mặt trời trên đỉnh đầu, thúc giục Cố Nhan đi về phía trước.
Chu Quân Ngôn lập tức hiểu cô là đang sợ bị bảo vệ đuổi ra ngoài, anh liếc cô một cái:
“Tùy người mà xử lý thôi.”
“Họ quả thực không có dễ gần.”
Đây là lần đầu tiên Chu Quân Ngôn làm những chuyện như vậy, trong bảy năm sau khi tốt nghiệp, anh nhận được lời mời quay trở lại trường mấy lần nhưng không có lần nào khiến anh cảm thấy không thoải mái giống như lần này.
Cố Nhan ngơ ngác nhìn Chu Quân Ngôn mặt không đổi sắc đi vào khuôn viên trường, chú bảo vệ còn gật đầu với anh, đi vào theo sau anh với một vẻ mặt vô cùng sùng bái.
Mãi cho đến khi đi tới chỗ bồn hoa cạnh tòa giảng đường, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thỉnh thoảng trong sân trường có mấy bạn học sinh không mặc đồng phục cắp sách đi ngang qua, Cố Nhan nhìn họ, cố nhớ mãi cũng không nhớ ra dáng vẻ của mình lúc rời xa trường khi tốt nghiệp như thế nào, những kí ức liên quan đến thời cấp hai cấp ba không còn đọng lại nhiều trong tâm trí cô.
Mấy năm thời học sinh của cô luôn rất suôn sẻ, không có áp lực học hành gì, mỗi ngày ngoài việc cố ý gây thêm phiền phức cho giáo viên chủ nhiệm thì cô dường như không làm gì khác nữa.
Cố Nhan nhìn những bóng dáng tràn đầy sức sống của tuổi trẻ và thanh xuân kia, cô lại bắt đầu tưởng tượng tới dáng vẻ của Chu Quân Ngôn lúc còn đi học, khi đó không biết anh trông như thế nào?
Cố Nhan quay đầu nhìn chằm chằm người bên cạnh mình, lúc này, đèn điện trong sân trường bắt đầu sáng lên, ánh trời chiều nhuộm lên một màu đỏ phơn phớt, dưới ánh chiều tà, Chu Quân Ngôn như được phủ lên một lớp ánh sáng, anh vắt áo khoác ngoài trên khuỷu tay, để lộ ra áo sơ mi trắng bên trong, lần đầu tiên Cố Nhan nghĩ tới: Xa nhau 7 năm, rốt cuộc cô dựa vào cái gì để nhận ra anh chứ?
“Sao thế?” Chu Quân Ngôn nghiêm túc nhìn bảng thông báo trước mặt, có lẽ là để kỉ niệm ngày thành lập trường diễn ra sau vài ngày nữa, cửa kính đã được lau sạch sẽ, khung trưng bày bên trong cũng dán lên bảng triển lãm tuyên truyền về thành tích mấy năm qua của trường.
Cố Nhan cũng nhìn vào bảng triển lãm trước mắt, trên đó đều dán những bức ảnh của các tiết mục nghệ thuật và hội thể dục thể thao trong những năm gần đây.
“Khi còn đi học, em vẫn luôn muốn yêu đương sớm….” —với anh, trong lòng Cố Nhan lặng lẽ bổ sung thêm hai chữ.
Cố Nhan cảm nhận được sự ấm áp mà ánh chiều tà mang lại, vừa ngọt ngào lại xen chút tiếc nuối nói: “Có điều bây giờ có một tình yêu xế bóng như vậy cũng rất tốt phải không?”
Nói xong cô thấy ánh mắt của Chu Quân Ngôn dừng lại ở một bức ảnh nơi góc tủ kính, cô cũng tò mò nhìn sang.
Vừa nhìn sang cô liền xót xa đau lòng, Chu Quân Ngôn vậy mà lại đi nhìn chằm chằm một nữ sinh nhảy điệu múa Ấn Độ, người con gái đó đầu đội khăn, khắp người đều đeo lục lạc, còn hở cả rốn ra, thực sự quê mùa hết sức.
Cố Nhan nói một cách châm chọc:
“Hóa ra khẩu vị của anh chính là như vậy.”
Chu Quân Ngôn vẫn không có phản ứng gì, Cố Nhan cảm thấy có gì đó không đúng, cô lại nhìn kĩ lần nữa, ý? Đây chẳng phải là bức ảnh năm lớp 11 cô đại diện đi biểu diễn “Cát Mễ, đến đây đi” hay sao?
Cố Nhan mặt đỏ lên, ngay lập tức lấy tay che đi phần bụng bị lộ ra dưới chiếc áo yếm và che cả đôi mắt đi:
“Sao có thể lại đặt bức ảnh này ở đây được cơ chứ, vẽ mắt mình giống như là Tôn Ngộ Không vậy.”
Chu Quân Ngôn thản nhiên ung dung quay sang nhìn cô, ra vẻ trầm mặc.
Cố Nhan nhìn ánh mắt chăm chú của anh, chú nai con trong lòng cô bắt đầu nhảy loạn xạ:
“Nhưng năm đó, lớp em giành được giải đặc biệt là nhờ em, thật đấy.”
Cố Nhan chỉ vào dòng chữ nhỏ màu đen bên dưới bức ảnh nói.
Khuôn mặt của Chu Quân Ngôn chìm trong cái bóng của tủ kính, vì ngược chiều ánh sáng nên Cố Nhan không nhìn rõ biểu cảm của anh, cô không biết vào thời khắc này thứ ánh sáng lấp lánh trong con mắt anh là gì.
Chu Quân Ngôn nghĩ, anh biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK