Khi thích nghi được với độ cao của chiếc xà kép, Cố Nhan không còn hài lòng với việc chỉ ngồi trên đó, sau khi giữ thăng bằng, cô dùng tay phải bám vào thanh xà phía sau, nhấc chân phải lên xoay một vòng, hai chân vui mừng đắc ý tách ra vắt lên trên hai thanh xà, hông liền bị kẹt ở giữa xà kép.
Chu Quân Ngôn thấy chiếc váy đỏ của cô bị gió thổi bay lên, anh ngay lập tức duỗi tay giữ lấy.
“Chu Quân Ngôn, anh đứng qua đây một chút.”
“Để làm gì?” Chu Quân Ngôn nhìn cô, tay vẫn còn đặt trên váy cô.
“Gió thổi hướng này lạnh quá đi.” Cố Nhan cười dùng mu bàn chân chạm nhẹ vào eo anh.
Chu Quân Ngôn ngừng một chút, sau đó buông tay ra đi vào bên trong xà kép.
Hôm nay tâm trạng anh có gì đó không đúng, ngay cả Cố Nhan cũng nhìn ra được.
Cố Nhan không ngờ anh lại dễ nói chuyện như vậy, hai tay cô chống sau lưng, cố gắng cúi người xuống, nhưng Cố Nhan nhận ra rằng muốn chạm vào Chu Quân Ngôn là vô ích mà thôi, cô giả bộ nhụt chí nói:
“Như vậy anh vui rồi chứ, em có cúi đầu thế nào đi nữa cũng không hôn được anh.”
Chu Quân Ngôn chỉ ngẩng đầu lặng lẽ nhìn chăm chú vào đôi mắt cô.
Nhìn từ góc độ này, thân hình anh vẫn rất cao lớn, lông mày hơi nhíu lại, ánh chiều tà sắp tản đi từng chút từng chút một hòa vào đôi mắt anh, con ngươi tối đen như mực của những ngày tháng trước đây vào giờ phút này lại khiến cô cảm thấy vô cùng ôn nhu.
“Chu Quân Ngôn.” Cô kìm lòng không được mà nhẹ giọng gọi anh.
“Ừm.” Anh nhàn nhạt đáp lại cô.
Chân Cố Nhan lượn vòng trong không trung, đôi mắt lấp lánh ánh sáng rực rỡ mà anh quen thuộc.
Anh nghe thấy cô hỏi: “Bây giờ anh có nhìn thấy hôm nay em mặc quần lót màu gì không?”
Chu Quân Ngôn ngây người trong chốc lát, rất nhanh sau đó liền không nhìn cô nữa, khàn giọng nói: “Đừng nói nữa.”
Cố Nhan cao giọng, mắt hàm chứa ý cười: “Anh mau nhìn đi mà, là chiếc mà anh hay cởi nhất đấy!”
Vạt váy màu đỏ không ngừng bị gió thổi bay lên mặt anh,Chu Quân Ngôn biết rõ, chỉ cần lùi lại một bước là được, đây chẳng phải là chuyện khó khăn gì.
Khi ráng chiều đỏ thẫm biến mất khỏi phía chân trời, Cố Nhan thấy khuôn mặt anh bình tĩnh nhích lại gần mình, đôi môi mỏng của anh mấp máy dường như đang nói gì đó, nhưng ngay sau đó, Cố Nhan thấy khuôn mặt anh hoàn toàn ẩn trong chiếc váy đỏ của cô.
Ý thức được việc anh vùi mặt vào giữa chân mình, cả người Cố Nhan co rúm lại.
Máu của toàn cơ thể trong chốc lát đều dồn về phía giữa hai chân, cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ chỗ nhạy cảm đó, cô mới hiểu ra anh vừa nói cái gì.
Anh nói: “Bám chắc vào.”
Chu Quân Ngôn cách lớp quần lót ngậm chặt lấy nơi tư mật của cô, động tác đầu lưỡi của anh rất chậm rãi, nhưng lại rất ẩm ướt. Ngay sau đó, Cố Nhan liền cảm thấy quần lót của cô đã ướt đẫm, dính vào hoa huyệt khiến cô thật khó chịu.
Toàn thân Cố Nhan run lên nhè nhẹ giống như bị điện giật, đầu cô vô thức ngả ra sau, muốn duỗi tay ra ôm anh, nhưng không thể với tới.
Lúc này trên mặt cô hiện ra vẻ vừa sung sướng vừa thống khổ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Mỗi lần Chu Quân Ngôn quan hệ bằng miệng với cô, cô đều vô cùng ngượng ngùng và xấu hổ, sau đó rất ngại đối mặt với anh.
Cách lớp quần lót ren mỏng, Chu Quân Ngôn liếm láp và cắn nhẹ xung quanh tiểu huyệt. Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng có lòng tốt lấy tay đỡ lấy eo cô, tay kia cởi quần lót của cô ra, ở giây kế tiếp, cửa huyệt mềm mại được anh liếm mạnh, anh vô cùng kiên nhẫn từng chút từng chút một thưởng thức kĩ càng hết một lượt.
Đôi mắt Cố Nhan mù mịt hơi nước, cô cúi xuống nhìn vạt váy có chút xộc xệch, cảm thấy thật là dâm đãng.
Ý thức được lưỡi của Chu Quân Ngôn bắt đầu liếm mút trong hoa huyệt mình, cô không còn chút sức lực nào, miệng phát ra tiếng rên khe khẽ.
Dâm huyệt của Cố Nhan ướt át mà mềm mại, cô trước giờ chưa từng kháng cự, đều là tùy ý để anh đùa bỡn. Chu Quân Ngôn không nói gì, mắt nhìn về phía cửa huyệt, nơi đó nhất định đã bị anh liếm đến nỗi đỏ ửng đầy nước, hai mảnh thịt mềm mại co lại ngoan ngoãn phối hợp với lưỡi anh nhả ra chất lỏng trong suốt.
“Aaaa, Chu… Quân Ngôn!”
Tiếng rên rỉ của cô từ dài chuyển sang ngắn, như là bị người ta bóp chặt cổ vậy, Chu Quân Ngôn trầm mặc mút lấy hạt đậu, như là minh chứng cho việc chiếm giữ cô của anh.
Cố Nhan nhắm mắt lại từ từ uốn éo eo, cô cảm nhận được ngón tay cái của anh đang nhẹ nhàng xoa nắn hạt đậu mẫn cảm tròn nhỏ tạo ra khoái cảm dâng trào khiến cô ngay lập tức phát ra tiếng kêu dâm mị.
Ngón tay anh ra vào nhanh chậm làm dâm thuỷ tuôn trào. Chu Quân Ngôn nghe âm thanh nỉ non mà dâm đãng của cô khiến hứng tình nổi lên, anh đưa lưỡi liếm sạch dâm thuỷ của cô.
Cố Nhan thuận theo tốc độ nhanh chậm của lưỡi và tay anh mà rên rỉ trong vô thức. Cố Nhan nhắm mắt lại khóc trong khoái cảm, xương cốt đã mỏi rã rời, cánh tay cô đặt trên thanh xà, nửa thân trên không ngừng ngả về phía sau, nếu như không có Chu Quân Ngôn ôm thì cô đã ngã xuống dưới rồi, chân cô dang rộng ra tới mức không thể nào tưởng tượng nổi, để tiện cho Chu Quân Ngôn tiến vào sâu bên trong, nhưng vẫn không đủ, cô muốn được anh lấp đầy hơn.
Núm vú cương cứng vì khoái cảm như muốn vượt ra khỏi chiếc áo ngực mỏng manh, dâm thuỷ chảy ra càng nhiều.
Lưng cô dựa vào thanh xà, tiếng nỉ non khe khẽ phát ra từ kẽ răng cô, hơi thở cô trở nên yếu ớt dưới đầu lưỡi linh hoạt của Chu Quân Ngôn, dâm thuỷ tuôn giàn giụa, cằm của Chu Quân Ngôn bị ướt sũng.
Có tiếng người lúc rõ lúc không từ nơi xa vọng đến, tiểu huyệt của cô khép chặt lại trong giây lát, cô cắn chặt môi, trái tim như thể sắp nổ tung ra, nhưng lưỡi của Chu Quân Ngôn vẫn ở trong hoa huyệt cô, lúc này nếu như có người đứng ở ngoài sân tập thì họ sẽ nhìn thấy những gì cơ chứ?
Anh nghĩ họ sẽ nhìn thấy váy của Cố Nhan bay giữa không trung, sẽ nhìn thấy cô nằm ngửa trên thanh xà uốn éo vặn vẹo như một con rắn.
Anh chính là nghĩ như vậy, môi lưỡi từ nơi ướt át giữa hai chân cô không ngừng hướng lên phía trên, anh dùng lực hôn vào bụng dưới của cô, kéo dài lên phía trên và dừng lại ở bầu ngực no đầy trắng nõn nà.
Cả người Cố Nhan dựa vào thanh xà bên trái, một tay anh dùng lực ôm chặt lưng cô, tay kia dừng ở giữa hai chân cô liên tục chà xát.
Tán cây cổ thụ cao ngút trời trong sân trường che giấu màn ân ái hoan lạc này vào trong tán lá xum xuê dày đặc. Chu Quân Ngôn nhắm mắt lại, ngậm lấy núm vú đã cương cứng của Cố Nhan qua lớp vải ren, dùng đầu lưỡi mân mê nghịch ngợm.
Núm vú mẫn cảm được anh hôn trong miệng làm Cố Nhan sững người lại, khoái cảm trong lòng quá đỗi mãnh liệt khiến cô sắp chịu không nổi, đây là lần đầu tiên Chu Quân Ngôn hôn lên ngực cô, mút lấy vú cô? Cô mất đi ý thức trong sự hỗn loạn.
Cô không chịu nổi sự trêu chọc của anh, khoái cảm dâng cao khiến cô sớm đã quên đi đây chính là một góc trường cũ của họ.
Cô muốn lắc lư mông mình, không kiêng nể gì để cho Chu Quân Ngôn dùng côn thịt cứng rắn của anh đâm thẳng vào vào dâm huyệt ướt át của cô, cô muốn lột sạch quần áo đem cặp vú trắng mềm dâng đến tận miệng anh, hai tay cô gắt gao nắm chặt thanh xà, còn thể xác và tâm hồn thì sớm đã phiêu du vào giữa không trung.
Cả người cô đều bị khống chế bởi khoái cảm điên cuồng, cô bị người mình yêu chơi đùa thân xác, yêu đương hoan ái tại khuôn viên trường tôn nghiêm, cảm giác vừa xấu hổ vừa dâm đãng sung sướng.
Chu Quân Ngôn dùng răng cắn nhẹ núm vú cô, tay vẫn không quên gia tăng tốc độ xoa nắn âm đế, anh nghe thấy tiếng rên rỉ của cô càng gia tăng, cơ thể run rẩy ngày càng dữ dội, liền biết cô sắp lên đến cao trào, môi lưỡi anh rời khỏi ngực cô, một lần nữa quay trở lại nơi ướt át giữa hai chân ngậm lấy cô.
“Á á á, Chu Quân Ngôn, em sắp ngã xuống dưới rồi.”
Cố Nhan nghe nhịp tim và tiếng la hét mất kiểm soát của mình, dâm dịch cuối cùng cũng từ trong huyệt phun ra…
Sau khi tiết hết ra vào miệng anh, cô mất hết sức lực trượt từ trên xà xuống, trước mắt một mảnh mơ hồ, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, lúc này hai tay Chu Quân Ngôn ôm chặt eo cô hướng về phía sau ngã ngửa trên mặt đất.
Cảm giác tiếp đất không hề đau đớn, Chu Quân Ngôn bị cô đè ở dưới, Cố Nhan tham lam hít thở một hơi, từ trên người anh di chuyển xuống, vô lực nằm xuống bên cạnh anh.
Mặt đất rất ấm áp, Cố Nhan nhìn ra phía sau Chu Quân Ngôn, bãi cỏ nở đầy những bông hoa nhỏ màu tím, mặt cô áp lên thảm cỏ khô, đèn đường xuyên qua tán lá, chiếu lên da thịt họ.
Dưới ánh hoàng hôn, mồ hôi theo vành tai cô chậm rãi chảy qua xương quai xanh, và cuối cùng hoà vào bộ ngực trắng nõn cao ngất.
Lúc này Cố Nhan cuối cùng cũng nhìn vào mắt Chu Quân Ngôn, anh đang yên lặng nhìn cô chằm chằm, trong giây lát cô giống như là rơi xuống biển sâu, những cảm xúc sâu trong đáy mắt anh gần như nhấn chìm cô.
Cô nhìn ánh sáng lấp lánh trên môi và cằm anh, tay run run giơ lên sờ đôi má anh một cách tràn ngập tình yêu thương.
“Ngã có đau không?”
Chu Quân Ngôn nhìn đôi môi bị anh cắn đỏ, lắc đầu.
Cố Nhan cười nhẹ thành tiếng, giống như một đứa trẻ nói :
“Chúng ta làm chuyện xấu trong trường học rồi.”
Chu Quân Ngôn đặt tay lên tay cô, ánh mắt họ quấn quýt lại với nhau dưới cảnh chiều hôm, cách một khoảng cách rất gần, Cố Nhan thấy khuôn mặt Chu Quân Ngôn dần dần nhích lại dưới ánh đèn đường, cô liền nhắm mắt lại.
Danh Sách Chương: