Nhìn thấy cành khô trước mặt sắp cháy hết, Cố Nhan chống tay muốn đứng dậy.
Chu Quân Ngôn kéo cô lại, đem nhánh cây bên cạnh mình đẩy tới đống lửa.
Cố Nhan nghiêng đầu nhìn anh: “Một lát nữa cháy hết rồi thì chúng ta nên làm gì đây?”
Chu Quân Ngôn nhắm mắt lại, không có biểu hiện gì.
“Đến lúc đó rồi tính.”
Bây giờ còn củi nên có thể sưởi, nhiệt độ trong hang động khá ấm, nhưng chờ một lát nữa hết củi sưởi có lẽ sẽ khá lạnh. Cố Nhan cởi áo choàng dài trên người xuống, miễn cưỡng khoác lên cho cả hai.
Cô nhích lại gần Chu Quân Ngôn một chút: “Anh mệt lắm sao?”
Chu Quân Ngôn đã mấy ngày rồi không nghỉ ngơi, thanh âm có chút khàn.
“Ừ.”
Cố Nhan do dự, mở miệng nói: “Em muốn ôm anh ngủ, người ta nói như vậy sẽ ấm hơn.”
Chu Quân Ngôn không nói gì, Cố Nhan cho rằng anh không chú ý tới mình. Đang chuẩn bị ôm anh, thì nhìn thấy anh đưa cánh tay phải ra cho cô, cô lập tức hiểu ý mà dựa vào trước ngực anh, hai tay ôm lấy eo anh rồi hài lòng nói:
“Người em rất ấm đúng không? Những người từng ngủ cùng em đều nói rằng em giống như một cái lò sưởi vào mùa đông lạnh giá vậy đó.”
Chu Quân Ngôn đang định ôm eo cô thì ngay lập tức dừng động tác lại, anh mở mắt ra, lạnh lùng nhìn ngọn lửa đang bập bùng trước mặt mình.
Anh đang chuẩn bị rút tay về, thì nghe được tiếng cô ngáp một cái rồi nói tiếp:
“Chẳng qua là em chỉ ngủ cùng những bạn nữ thôi mà, anh dường như còn ấm áp hơn cả họ nữa, đây là sự khác nhau giữa nam và nữ sao?”
Chu Quân Ngôn nghe vậy thì sắc mặt bình tĩnh trở lại, nhất thời anh cảm thấy chán ghét những cảm xúc không thể lí giải được của chính mình. Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ ở trong lòng đang cọ qua cọ lại, cuối cùng vươn tay giữ vai cô lại, thấp giọng nói:
“Đừng lộn xộn.”
Cố Nhan tìm tư thế thoải mái nhất cho mình xong thì nằm yên lại.
—————————
Chu Quân Ngôn cũng không ngủ, chẳng qua là nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Khoảng một giờ sau, anh cảm giác được Cố Nhan đang ngẩng đầu nhìn mình.
Chờ lúc lâu cũng không thấy cô lên tiếng, anh mở mắt ra nhìn cô.
“Lại chuyện gì nữa?”
Cố Nhan cho rằng anh đã ngủ, vừa nghe giọng trầm ấm của anh thì lập tức ngước mặt nhìn anh:
“Em hơi đói, nhưng anh không cần để ý đến em, anh ngủ đi cho khỏe, em sẽ không làm phiền anh đâu.”
Chu Quân Ngôn nhớ tới buổi tối cô thường hay uống sữa chua, ngoài ra thì cũng không ăn thứ gì. Nhưng bây giờ thì quanh đây chả có gì để ăn cả.
Anh thuận tiện nhặt một cành cây ngắn, đụng nhẹ vào gò má của Cố Nhan, giọng nói trầm ấm:
“Muốn ăn nhánh cây không?”
“Không muốn.”
Cố Nhan nghiêng đầu tránh né, cô trừng to mắt nhìn Chu Quân Ngôn, ánh mắt anh hiếm khi nào dịu dàng như vậy, khiến Cố Nhan rung động.
Trong nháy mắt cô liền ngồi dậy, khiến áo choàng dài đang đắp cho hai người rơi xuống. Cô nhìn Chu Quân Ngôn, soi mói anh rồi chậm rãi bước đến ngồi trên đầu gối của Chu Quân Ngôn.
Chu Quân Ngôn ánh mắt trầm ngâm nhìn cô: “Em muốn làm gì?”
Cố Nhan nhìn về phía anh, ánh mắt có hơi phát sáng, cô nhỏ giọng nói:
“Muốn…ăn gà.”
Bên trong hang động liền yên lặng một cách lạ thường.
Chu Quân Ngôn nghe vậy liền ngẩn người, một lúc sau anh mới bất đắc dĩ mà nói: “Đừng làm bậy.”
Cố Nhan nhìn ánh mắt anh, tay chậm rãi kéo khóa quần của Chu Quân Ngôn xuống, cô cảm thấy ánh mắt của Chu Quân Ngôn có chút hờ hững, lại giống như có chút gì đó khang khác.
Nơi đó đã sớm tỉnh dậy, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô nhanh tay chạm tới nơi đó, nhẹ nhàng lôi nó ra.
Trong nháy mắt thân thể Chu Quân Ngôn như thể có một dòng điện chạy quanh người, bắp chân vì căng thẳng mà cứng nhắc.
“Cố Nhan.”
Giọng Chu Quân Ngôn khàn khàn, mày cau lại nhìn cô.
“Đây là lần thứ hai anh kêu tên em đó nha.”
So với lần đầu tiên vì ngăn cản cô nói những lời nói lẳng lơ nên kêu tên cô thì hoàn toàn khác nhau, lần này thì giọng anh có chút khàn.
Tay Cố Nhan nắm lấy vật đó của anh, ánh mắt vẫn nhìn anh rồi chậm rãi cúi đầu ngậm từ từ vật đó vào trong miệng.
Chu Quân Ngôn nháy mắt hít thở thật sâu, cắn chặt hàm răng để cho bản thân mình không phát ra tí âm thanh nào.
Anh thấy Cố Nhan híp mắt nhìn mình, ánh mắt như mang chút câu dẫn, đầu lưỡi liếm từ quy đầu dọc xuống hai bên túi ngọc mềm mại.
Rất nhanh, vật ở trong miệng Cố Nhan phồng ra thật lớn. Cố Nhan cố gắng mở to miệng hết cỡ, một bên liếm mút quy đầu, một bên từng chút từng chút nuốt hết toàn bộ vật to lớn vào trong.
Cố Nhan từ từ ngậm hết toàn bộ vật đó, đem tất cả tinh thần tập trung vào chăm sóc cho nơi đó của anh, từ đầu đến cuối ánh mắt cô và anh cứ thế nhìn nhau chăm chú.
Chu Quân Ngôn bị ánh mắt nóng bỏng của cô nhìn chằm chằm, mày rậm nhanh chóng cau chặt lại. Nhìn dáng vẻ say mê của Cố Nhan, ma xui quỷ ám đưa tay nắm lấy tóc của cô, theo động tác nhả ra nuốt vào của cô mà từ từ cuộn lại, cuối cùng rút ra đưa vào nơi hạ bộ.
Dáng vẻ hỗn loạn của anh khiến tim Cố Nhan đập nhanh hơn, cô càng ra sức liếm mút vật đó. Nơi đó của Chu Quân Ngôn ở trong miệng cô ra sức rút cắm, cơ hồ phải đem miệng cô mở lớn hết mức.
Tiếng thở dốc của Chu Quân Ngôn ngày càng gấp rút, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, ánh mắt cũng trở nên ám muội.
Tay anh nâng khuôn mặt đã sớm ửng đỏ của cô lên, đem vật ở trong miệng cô mạnh mẽ ra vào, nước miếng theo khóe môi cô chảy xuống. Trong ánh lửa mờ ám, nhìn cô vừa lẳng lơ lại thuần khiết.
Không biết qua bao lâu, Cố Nhan nhìn cả người anh đang bày ra vẻ mặt cấm dục, làm cho cổ họng của cô không tự giác được mà co chặt lại.
Tinh dịch lạnh như băng liền vọt vào sâu trong cô họng của cô, Chu Quân Ngôn cau mày từ trong miệng cô rút vật đó ra, một tràng tinh dịch nồng đậm vương ra bên mép môi cô.
Cố Nhan nháy nháy mắt, nuốt tinh dịch trong miệng xuống, lại lè lưỡi ra liếm tinh dịch còn sót lại trên môi vào.
Hai người vẻ mặt đều hốt hoảng nhìn nhau, lồng ngực phập phồng mãnh liệt.
Rất nhanh, Chu Quân Ngôn dời tầm mắt, nhìn về phía tinh dịch còn sót lại trên môi cô, anh nhìn chằm chằm một lúc, giơ ngón cái ra lau đi tinh dịch dính trên đôi môi đầy đặn của cô.
Sắc mặt Chu Quân Ngôn phức tạp nhìn cô, cổ họng hơi nhúc nhích:
“Bây giờ đã no chưa?”
Mặt mày Cố Nhan đỏ ửng nhìn anh, liền lè lưỡi liếm ngón tay anh để lấy lòng.
“Có lẽ là no rồi.”
Thấy Chu Quân Ngôn nhìn mình trầm mặc, cô kéo tay anh, từ trên môi chậm rãi đi xuống, khẽ vuốt qua khe rãnh giữa ngực, cuối cùng dừng ở bụng của cô.
“Còn anh thì sao?”
Yết hầu anh hơi động: “Chuyện gì?”
Ánh mắt ám muội của Cố Nhan nhìn anh, nhỏ giọng hỏi:
“Còn anh có đói bụng không? Có muốn nếm thử một chút không?”
Danh Sách Chương: