• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thanh Yến không có đủ tiền trong túi để tìm một khách sạn nhỏ để ở. Cậu lang thang khắp các con phố cũng không tìm được công việc phù hợp. Ngược lại, cả ngày chưa ăn gì bụng đói cồn cào, đói đến mức đánh trống phẫn nộ.

Nhìn trong túi chỉ còn mấy chục tệ, cũng không thể mua gì ngon, đành phải mua hai cái bánh bao không nhân rồi ngồi ở băng ghế ven đường ăn lót dạ.

Lại tốn thêm hai tệ.

Thật thê thảm.

Lâm Thanh Yến đã không sống cuộc sống túng thiếu như vậy trong nhiều năm, mặc dù Giải trí Bạch Kim là một công ty tàn nhẫn lừa lọc, người đại diện cũng không phải là người tốt lành gì.

Nhưng dù sao thì cậu cũng đã ra mắt, cho dù chỉ là một nghệ sĩ tuyến mười tám, nhưng số tiền kiếm được cũng đủ để sống cả đời, nếu sau này không có chuyện gì xảy ra.

Bây giờ có thể nói là… quay lại trước khi giải phóng*.

Nhưng trái tim Lâm Thanh Yến chưa bao giờ nhẹ nhàng hơn, dù bây giờ chẳng có gì cả, nhưng lại nghèo đến mức trong túi chỉ có mấy chục tệ, thậm chí còn không có chỗ ở phải lang thang ngoài đường.


Cậu ngồi trên đường nhìn thành phố nhộn nhịp về đêm, nhưng suy nghĩ lại bay theo mây gió, vừa ăn bánh bao khô khốc, vừa nghĩ về chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.

Cậu chìm đắm trong suy nghĩ đến mức không chớp mắt, trong đôi mắt vô thức lộ ra chút đau khổ và cô đơn, cắn miếng bánh bao trong miệng, giống như một chú thỏ ngẩn ngơ đang giữ chặt lấy thức ăn của mình.

Vì vậy, khi có người bước tới bên cạnh, cậu cũng không hề biết.

Càng đến gần, Cố Phi có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của thiếu niên, là một đứa nhỏ rất xinh đẹp, trắng trẻo, giống như trong tưởng tượng, nhưng đôi lông mày thanh tú lúc này hơi nhíu lại, đôi mắt to tròn trong veo ấy có chút đờ đẫn.

Cậu bé đang ngẩn ngơ, chắc là đang nghĩ về việc không vui nào đó, miệng hơi há, cắn một miếng bánh bao nhìn có chút buồn cười.

Khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên, lộ ra một đường cong, giống như đang cười, nhưng khi nghe thấy tiếng của An Dụ thì nụ cười nhẹ đó lại biến mất không thấy dấu vết.

“Anh Phi, không phải anh muốn đuổi tôi xuống xe sao? Sao lại tự mình xuống xe vậy? Hả? Sao lại vô duyên vô cớ nhìn chằm chằm bạn nhỏ đó như tên biến thái vậy?” An Dụ đi đến vỗ vào vai của Cố Phi, nhìn về phía trước.

Giây sau đó, bàn tay đặt trên vai bị hắn đẩy đi.

Cố Phi không thích tiếp xúc thân thể với người khác.

Giọng nói lớn của An Dụ đã đánh thức Lâm Thanh Yến đang chìm trong suy nghĩ, cậu nhìn xung quanh và thấy hai người đàn ông cao lớn với vẻ ngoài xuất chúng đứng cách cậu ba bước, hai đôi mắt đó đang nhìn cậu.

Một đôi mắt đầy nghi ngờ và dò xét, trong khi đôi mắt kia lại bình tĩnh như nước.

Sáu con mắt nhìn nhau.


……

Lâm Thanh Yến bối rối chớp mắt, cái miệng xinh xinh hơi hé ra, nửa cái bánh bao đang cắn trong miệng liền bị rơi xuống lăn hai vòng trên đất.

Hết rồi, bữa tối duy nhất coi như mất rồi.

Lâm Thanh Yến thất vọng nhìn cái bánh bao bị dính bẩn trên đất, đầu lông mày vốn hơi nhíu lại giờ lại càng nhíu chặt hơn, lộ ra vẻ mặt đau khổ, giống như không phải làm rơi chiếc bánh bao, mà là sơn hào hải vị đắt giá vậy.

An Dụ còn cười trên nỗi đau của người khác, “Anh Phi, anh cứ nhìn chằm chằm người ta, bây giờ bị anh dọa đến nỗi chiếc bánh bao của cậu bạn nhỏ đó bị rớt rồi kìa.” Nghe nói vậy, cậu ta cũng quên mất rằng bản thân mình cũng đang đứng nhìn chằm chằm vào người ta.

Còn nữa, đây không phải là bánh bao thịt, đây là bánh bao không.

…...

Cố Phi mặc kệ cậu ta, bước lên phía trước hai bước, cách chỗ ngồi của cậu thiếu niên chỉ còn một bước chân, anh quỳ gối ngồi xổm.

Quần tây áo sơ mi được cắt may vừa vặn tôn lên đường nét trên cơ thể săn chắc và cân đối của người đàn ông, hắn duỗi cánh tay thon dài của mình nhặt chiếc bánh bao đã lăn tròn trên đất.


“Bẩn rồi, không ăn được nữa.”

- -------------+----------+

* Sau nhiều thập kỷ làm việc chăm chỉ,

trong những ngày đầu cải cách cuối những năm 1970, sau khi thực hiện chính sách trách nhiệm hộ gia đình ở nông thôn, một số cán bộ nông thôn đã phàn nàn, đó là điều một phóng viên đã nói khi viết về Dazhai lúc bấy giờ.

Trước giải phóng, Trung Quốc rất nghèo. Sau hàng chục năm làm việc vất vả, đột nhiên số tiền khó kiếm được lại trở nên nghèo nàn nên người ta thường nói rằng nó đã trở lại trước khi giải phóng. để giao dịch chứng khoán và đánh bạc, và sau khi thua tất cả. Nó cũng đề cập đến những thay đổi trên thị trường chứng khoán.

Trước giải phóng đề cập đến ngày 1 tháng 10 năm 1949, trước khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Thời kỳ trước ngày 01/10/1949 gọi là trước giải phóng, thời gian sau ngày 01/10/1949 gọi là sau giải phóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK