• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh Cố Phi, anh đến rồi."

"Yến Yến, không ngờ lại là cậu. Mau vào đi."

Duyên phận giữa con người thật kỳ diệu, Lâm Thanh Yến không bao giờ ngờ rằng sẽ gặp An Nam Ý ở đây. Tuy nhiên, đây cũng không phải duyên phận tốt đẹp gì, nhìn thấy An Nam Y với bộ mặt đạo đức giả như vậy, Lâm Thanh Yến cảm thấy thân thể khó chịu vô cùng.

Cố tình là người này lại mỉm cười thân thiện đi tới nắm lấy cổ tay cậu rồi kéo vào trong, "Yến Yến, không ngờ lại gặp được cậu ở đây, thật sự tốt quá. Kể từ lúc cậu bỏ học vào năm cuối cao trung, tôi chưa gặp lại cậu."

Lâm Thanh Yến cười cho có lệ, "Ừ."

Cậu không để lại dấu vết đẩy tay An Nam Ý ra, chủ động đến đứng cạnh Cố Phi. Cố Phi giới thiệu ba người với cậu, thực ra đôi bên đều biết nhau cũng không cần giới thiệu, cậu lịch sử và khách khí chào.

An Dụ từ trước đến nay luôn là người tự cảm thấy thân quen, mới chỉ gặp Lâm Thanh Yến hai lần, liền bắt đầu xưng anh gọi em, trìu mến vòng tay qua vai thiếu niên, nháy mắt nói: "Yến Yến, em có khỏe không? Ở Cố gia có quen không? Có cảm thấy lạnh hay không?"

Lâm Thanh Yến: "Lạnh?"

An Dụ: "Trên người vị Cố tổng đây luôn có cái gọi là hơi thở lạnh lẽo."

Vừa dứt lời, An Nhị thiếu gia đã nhận được ánh mắt lạnh băng từ Cố tổng, lập tức tự giác buông tay ôm Lâm Thanh Yến ra, lùi lại núp sau lưng anh trai mình: "Anh ơi, bảo vệ em!"

"Không có tiền đồ."

An Cảnh ghét bỏ đẩy An Dụ ra, sau đó anh vô cùng hứng thú nhìn thiếu niên đứng cạnh Cố Phi. Anh muốn xem đứa nhỏ này có sức hấp dẫn gì mà có thể khiến cây vạn tuế già Cố Phi nở hoa.

Chỉ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nhưng không giấu được sự căng thẳng của đứa nhỏ, anh tự nhiên có cảm giác thân thiết, không khỏi cười nói đùa: “Thí sinh Lâm thích trèo cây, đã lâu không gặp, vết thương trên chân của em đã lành chưa?”

Lâm Thanh Yến đột nhiên nhớ tới lúc trong văn phòng Cố Phi, cậu có chút xấu hổ gật đầu, "Tốt hơn rồi. Cảm ơn Thầy An đã quan tâm.

"Không cần khẩn trương như vậy, đây cũng không phải chỗ phỏng vấn, em cũng bằng tuổi Nam Nam, nếu không chê có thể gọi tôi là anh."


Lâm Thanh Yến ngoan ngoãn gọi anh An, và An Dụ bật cười. Ngay cả trong mắt Cố Phi cũng lóe lên một nụ cười hả hê, An Cảnh: "......"

Lâm Thanh Yến: "...Có vấn đề gì sao?"

Cố Phi đồng ý: "Không có, từ nay về sau cậu cứ gọi như vậy."

An Cảnh sắp tức chết rồi, tại sao Cố Phi là anh Phi, An Dụ là anh Dụ, mà anh An Cảnh không phải anh Cảnh mà là anh An? Trông anh già thế sao?

An Nam Ý ở một bên cũng cười, nhưng không ai để ý rằng nụ cười của cậu ta có chút gượng ép, An Dụ rất nhiệt tình với Lâm Thanh Yến, An Cảnh dường như không ghét Lâm Thanh Yến, ngay cả Cố Phi, người luôn thờ ơ đối với Lâm Thanh Yến cũng rất thân mật.

Mà cậu ta thì hoàn toàn bị phớt lờ.

Sau khi chào hỏi xong, mọi người ngồi xuống.

Lâm Thanh Yến đương nhiên là ngồi ở bên cạnh Cố Phi, khiến cậu khó chịu chính là An Nam Ý ngồi ở đối diện, hiển nhiên là đang chuẩn bị cùng cậu ôn chuyện, quả nhiên như dự liệu.

"Yến Yến, tôi nghe nói cậu cũng tham gia Ngôi sao ngày mai. Vậy lúc đó chúng ta có thể cùng nhau luyện tập, nói không chừng có thể cùng nhau ra mắt." An Nam Ý mỉm cười thân thiết với Lâm Thanh Yến.

Ý tứ của những lời này rất rõ ràng, thân thể Lâm Thanh Yến hơi cứng đờ, cậu nhớ tới kiếp trước An Nam Ý chưa từng tham gia cuộc thi tuyển tú này, cậu ta ra mắt lần đầu là thông qua đóng phim.

Có vẻ như quỹ đạo của nhiều thứ đã thay đổi.

An Nam Ý làm như không nhìn thấy thái độ lạnh lùng của Lâm Thanh Yến tiếp tục nhiệt tình nói: "Yến Yến, tôi nhớ trước đây cậu không biết hát hay nhảy. Cậu học nó khi nào vậy?"

Nói đến chuyện này cậu ta liền tức, Lâm Thanh Yến căn bản không biết những cái này, khẳng định là không thể vượt qua vòng phỏng vấn, mà có thể vượt qua thì chắc chắn là đã trèo lên được cành cây cao Cố Phi, đi cửa sau!

Cũng không biết Lâm Thanh Yến dùng thủ đoạn gì để lọt vào mắt Cố Phi, cậu ta dù cố gắng lâu như vậy, thái độ của Cố Phi đối với cậu ta vẫn luôn là lạnh lùng xa cách.

"Thật sự là trước đây tôi chưa từng học, gần đây tôi mới học trên TV." Lâm Thanh Yến mỉm cười với An Nam Ý, nói với giọng điệu bình tĩnh và lạnh lùng như Cố Phi: "Tôi chỉ tùy tiện học thôi, không ngờ nó khá là đơn giản.”


Nụ cười trên mặt An Nam Ý cứng đờ, ngừng nói.

Cố Phi đang nói chuyện với An Cảnh và An Dụ, đồng thời cũng chú ý đến tình huống của Lâm Thanh Yến bên cạnh, đột nhiên nghe thấy giọng điệu khác lạ của thiếu niên, như thể phát hiện ra một thế giới mới, trong lòng cảm thấy thú vị.

Lúc này người phục vụ bưng mấy chai rượu An Cảnh vừa gọi đi vào, đến một nơi như thế này đương nhiên phải uống rượu, người phục vụ khéo léo mở ra rót cho mọi người.

Cố Phi gọi người phục vụ lấy một ly nước cam.

An Cảnh không nói nên lời, "Tôi nói này lão Cố, cậu không được làm như vậy, hiếm khi cậu ra ngoài tụ tập lại uống nước trái cây?"

Cố Phi vẫn là bộ dáng như thường, dưới ánh mắt mọi người, hắn đặt ly nước cam xuống trước mặt Lâm Thanh Yến, đổi ly rượu ở đó động tác trông đặc biệt tự nhiên.

Lúc đó, họ dường như nhìn thấy một người cha già đang lo lắng chăm sóc con mình.

An Cảnh: "..." Chết tiệt?!

An Dụ: "..." Mẹ kiếp!

Hôm nay thực sự rất thú vị.

An Nam Ý nắm chặt ly rượu trong tay, sau đó nhìn Cố Phi, cười nói đùa: "Anh Cố Phi, anh quản nghiêm quá đi. Yến Yến cũng đã thành niên, có thể uống rượu."

Cố Phi chỉ nhàn nhạt trả lời lại,"Chân của cậu ấy bị thương."

Kỳ thật cũng đã khỏi rồi, Lâm Thanh Yến trong lòng lẩm bẩm, rũ mắt xuống nhìn ly nước cam Cố Phi đưa cho mình, cũng không nói gì nhiều gố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.

An Nam Ý không biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh Cố Phi, chủ động rót rượu vào ly gần thấy đáy trước mặt người đàn ông, tri kỷ đưa cho hắn: "Anh Cố Phi, của anh."


Cố Phi chỉ ừ một tiếng, hắn cầm lấy ly rượu nhưng không uống, lại đặt lên bàn, tầm nhìn ngoại vi hướng về phía Lâm Thanh Yến, thiếu niên cụp mắt xuống, cầm ly nước cam đã uống được một nửa nhưng không uống nữa, bất động, dường như đang mất tập trung.

Có lẽ là do không quen nên đứa nhỏ im lặng hơn thường ngày.

An Nam Y ở bên kia lại gọi anh Cố Phi, cậu ta chống cằm nhìn người đàn ông với vẻ mặt nghiêm nghị trước mặt, chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Sao anh và Yến Yến quen biết nhau vậy? Có thể kể cho em nghe không?"

Cố Phi nói: "Nói ra thì rất dài."

Sau đó không sau đó nữa.

An Nam Ý cũng không cảm thấy chuyện này có gì to tát, Cố Phi vốn là một người ít nói.

Cậu ta vẫn muốn tìm chuyện gì đó để nói, nhưng chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng thân mật xoa đầu Lâm Thanh Yến, trong giọng điệu bình tĩnh có chút dịu dàng: "Sao vậy? Em không vui à?"

Lâm Thanh Yến cười cười nói: "Không có, chỉ là tôi có chút không quen thôi."

"Chút nữa chúng ta sẽ về." Cố Phi nói xong, đẩy đĩa hoa quả trên bàn đến trước mặt, dùng xiên tre xiên một miếng xoài đưa lên miệng cậu: "Ăn chút trái cây đi."

"Được, cảm ơn anh Phi."

An Nam Ý nhìn thấy tất cả liền lén cắn răng hàm, trong lòng đang nghẹn lửa, ngột ngạt đến không thở được, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười, cười nói: "Yến Yến, anh Cố Phi* đối với cậu thật tốt."

*Cố Phi ca ca.

Lâm Thanh Yến giả vờ như không nghe thấy, tập trung vào ăn trái cây.

An Nam Ý thực sự không hiểu tại sao Lâm Thanh Yến lại có thái độ lạnh lùng như vậy với mình, cậu ta quả thực là bạn tốt của Lâm Thanh Yến lúc còn cao trung hay nói cách khác, cậu ta là người bạn duy nhất của Lâm Thanh Yến.

Lúc này Cố Phi người rất ít chủ động hỏi cậu ta: "Cậu là bạn học cao trung của Yến Yến?"

"Đúng vậy, đáng tiếc là Yến Yến chưa học hết cao trung đã bỏ học." An Nam Ý tiếc nuối thở dài, lòng tràn đầy phẫn nộ nói: “Nếu không phải bởi vì người cha ham mê cờ bạc của Yến Yến, thì Yến Yến đã không bỏ học!”

An Nam Ý tự nhủ: “Con bạc thối nát đó quả thực không phải người tốt lành gì. Lúc đó cậu ấy vẫn còn đang đi học, ông ta xông thẳng vào lớp ép Yến Yến rời đi, không cho cậu ấy tiếp tục đến trường. Ông ta còn tát Yến Yến mất bạt tay trước mặt giáo viên và các bạn cùng lớp... "


Cố Phi khẽ cau mày.

Lâm Thanh Yến nghe những lời này từng chữ một, thân thể gầy gò hơi cứng đờ, không thể nói ra cảm giác trong lòng, cầm ly rượu còn nguyên trên bàn lên uống một ngụm, khi Cố Phi phát hiện ra ly rượu đã cạn.

Cậu đặt ly thủy tinh lên bàn, nhìn An Nam Ý, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp có chút tức giận, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Tất cả đều là chuyện quá khứ, không có gì đáng nói."

An Nam Ý cụp mắt xuống, “Thật xin lỗi, Yến Yến, tôi chỉ là nhất thời cảm thấy tức giận, không phải cố ý nhắc đến chuyện này..."

Yếu đuối đáng thương, giống như bị người ta ức hiếp.

Lâm Thanh Yến nhìn đi chỗ khác, lười để ý đến cậu ta.

Cậu biết rất rõ An Nam Ý là loại người gì.

"Yến Yến, cậu đừng giận tôi được không? Tôi sẽ tự phạt mình ba ly!" An Nam có chút luống cuống tay chân, trên mặt hiện rõ sự ủy khuất và bất an. Nói xong, đi đến rót rượu và tự phát mình ba ly rất chân thành.

Cuối cùng, uống đến mặt đỏ bừng, hai mắt mơ hồ ngấn nước, loạng choạng ngồi dậy, cuối cùng không chống cự được nữa, ngã vào trong lồng ngực Cố Phi, tựa đầu vào vai người đàn ông.

Cố Phi hơi nhíu mày.

"Ừm... Thực xin lỗi." An Nam Ý nửa mơ đôi mắt mê ly, hai má đỏ bừng, nhẹ giọng có chút khó chịu nói: "Đầu tôi có chút choáng váng, tôi đứng dậy liền..."

Đầu óc của Lâm Thanh Yến cũng choáng váng, không còn chút sức lực dựa vào ghế sofa, nhìn từng động tác của An Nam Ý như đang xem kịch, thậm chí còn vỗ tay tán thưởng trong lòng. Đáng tiếc, nếu diễn xuất tự nhiên hơn thì sẽ tốt hơn.

Mày Cố Phi nhíu lại càng sâu, không chút lưu tình đẩy đầu ra khỏi vai mình, giọng điệu lạnh lùng hơn bình thường một chút: "An Cảnh, em trai cậu say rượu, coi chừng đi."

Lúc này An Cảnh đang cầm micro ca hát với An Dụ, đúng lúc anh đang đắm chìm trong ca hát, khi quay người lại, nhìn thấy ba người trên ghế sofa trong trạng thái kỳ lạ, còn em trai An Nam Ý thì say khướt nằm dài trên ghế.

"Nam Nam, sao lại uống nhiều như vậy?"

Lúc này, Lâm Thanh Yến ở bên kia khó chịu xoa xoa thái dương, nhẹ nhàng kéo vạt áo Cố Phi, thanh âm nhẹ nhàng có chút lười biếng, khàn giọng nói: "Anh Phi, đầu em hơi choáng... em thấy khó chịu quá."

Để cậu dạy cho An Nam Ý biết thế nào là kỹ năng diễn xuất tự nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK