Lâm Thanh Yến thất thần đi theo Cố Phi, trong lòng rối bời,trong đầu suy nghĩ rất nhiều, đến nỗi khi quẹo va vào cây cột, một tiếng'bang' vang lên.
"..."
Cố Phi quay người lại, nhìn thấy Lâm Thanh Yến đứng trước cây cột, giơ tay che trán, ngơ ngác chớp mắt, sau đó hơi nhíu mày.
Dù không cảm thấy đau đớn nhưng cậu vẫn muốn giữ thể diện.
Cậu nghe thấy tiếng cười của người qua đường xung quanh, tiếng cười lớn đến nỗi vang đến tai cậu.
Cố Phi tưởng rằng Lâm Thanh Yến đau đến nhíu mày, vội vàng đi đến bên cạnh thiếu niên hỏi: "Đau không?" Vừa nói vừa gỡ bàn tay đang che trán của thiếu niên ra, lập tức nhìn thấy một dấu vết rõ ràng trên làn da trắng nõn hơi đỏ và sưng nhẹ.
Cố Phi: "..."
Hắn sửng sốt, cũng cảm thấy buồn cười giống như người qua đường đang xem náo nhiệt vậy, đi đường cũng có thể đụng phải cây cột? Cuối cùng, hắn mím môi, bình tĩnh hỏi: "Có đau không?"
"Không sao đâu, đi thôi."
Lâm Thanh Yến xấu hổ đến mức cảm giác mình đang trải nghiệm cái chết xã hội, muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Nói xong câu đó, cậu nắm lấy cổ tay người đàn ông, bước nhanh về phía trước, mãi cho đến khi đi rất xa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó vô tình nhìn thấy mình vẫn đang nắm cổ tay Cố Phi, lập tức buông ra như phản xạ.
Trong chốc lát Cố Phi không nói gì, ánh mắt từ cổ tay chuyển đến khuôn mặt Lâm Thanh Yến, có chút biểu cảm không rõ ràng, khiến Lâm Thanh Yến lại lắp bắp nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta quay lại đi... Quay lại "
Cố Phi ừ một tiếng, vô cùng tự nhiên nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, dẫn đi về phía thang máy, trong lúc cơ thể cậu cứng ngắc, hắn giải thích: "Để tránh cho cậu mơ màng đập vào cây cột."
Thanh Yến: “…”
Không biết có phải cậu đang bị ảo giác hay không, lại nghe ra trong giọng nói của người đàn ông này có chút ý cười, hơn nữa là nụ cười giễu cợt.
Cách thang máy vẫn còn một khoảng cách, chắc chắn có rất nhiều người đi đường đang ngạc nhiên và tò mò nhìn hai người, Lâm Thanh Yến theo bản năng muốn cúi đầu tránh đi những ánh mắt này.
Tựa như có một tấm màn trong suốt bao quanh, mặc dù không đến hít thở không thông nhưng rất ngột ngạt, khiến cậu cảm thấy hoảng sợ.
Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói êm dịu truyền vào tai: “Đừng sợ.” Cùng lúc đó, cổ tay cậu được giữ chặt hơn, lòng bàn tay ấm áp dường như truyền năng lượng thông qua tiếp xúc với da.
Cố Phi nói: "Có tôi ở đây, đừng sợ, ngẩng đầu lên."
Giọng điệu tuy bình tĩnh như vậy nhưng Lâm Thanh Yến lại cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa thiêu đốt, nóng đến mức bao phủ lấy cậu, vỏ bọc bị đốt thành tro.
Cậu lại thật sự ngẩng đầu, thẳng lưng, thậm chí còn đón nhận ánh mắt của người qua đường, không hề có một tia sợ hãi hay lo lắng, người qua đường thậm chí còn mỉm cười với cậu, một nụ cười thuần khiết.
Sau khi xuống thang máy, ngồi vào ghế phụ, Lâm Thanh Yến vẫn đang trong trạng thái trầm tư, im lặng.
Cố Phi liếc nhìn cậu một cái, vết sưng trên trán cậu bé hình như càng sưng lên, vết bầm tím trên cánh tay tối qua vẫn chưa biến mất, bây giờ lại có vết sưng nữa, đứa nhỏ này thật sự là...
Xe từ từ lăn bánh ra khỏi bãi đỗ xe Lâm Thanh Yến nhìn khung cảnh thành phố về đêm lóe lên qua cửa sổ ô tô, ánh đèn neon tuyệt đẹp phản chiếu trong mắt chàng trai trẻ qua kính chắn gió.
Cậu nhìn người đàn ông đang tập trung lái xe bên cạnh, đôi mắt trong veo càng ngày càng sáng, thật ra cũng không có chuyện, không phải sao?
Tại sao phải sợ.
Ông trời đã cho cậu một cơ hội được trọng sinh, cậu không thể phụ lòng.
"Cố Phi."
Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cậu nhóc gọi thẳng họ tên mình, Cố Phi kinh ngạc nhìn cậu, "Hửm?"
Lâm Thanh Yến nói: "Tôi sẽ không sợ nữa."
Cố Phi ừ một tiếng, sự sắc bén trên khuôn mặt đã dịu đi trong màn đêm càng thêm quyến rũ, Lâm Thanh Yến nhìn khuôn mặt của hắn, đột nhiên muốn nhắm mắt lại, đưa tay chạm vào khuôn mặt của người đàn ông.
Đó có phải là cảm giác trước khi chết ở đời trước không?
Sau này cậu phải tìm cơ hội chạm vào nó.
Lâm Thanh Yến trong đầu đang tính toán một chút, Cố Phi đột nhiên duỗi tay ra trước mặt cậu, cậu có tật giật mình nên có chút kinh ngạc, nhìn thấy trong lòng bàn tay đang mở ra trước mặt có thêm một viên kẹo mận, không biết lấy từ chỗ nào.
Cố Phi hỏi cậu có muốn ăn không.
Lâm Thanh Yến bình tĩnh lại, cầm lấy kẹo mận, nói cảm ơn, bóc kẹo nhét vào miệng, vị chua ngọt lan tràn trong miệng.
Kẹo trong miệng di chuyển từ trái qua phải, lại từ phải sang trái, Lâm Thanh Yến do dự một chút, sau đó hỏi: "Anh rất thích ăn kẹo mận sao?"
Cố Phi gật đầu, "Ừ."
Tuy rằng hai người ở chung không lâu, nhưng Lâm Thanh Yến nhận ra người đàn ông này ít nói cỡ nào, vốn tưởng rằng Cố Phi sẽ chỉ ậm ừ một chút coi như là trả lời, không ngờ hắn dừng lại hai giây rồi lại nói thêm:
"Trước đây bên cạnh tôi có một đứa nhỏ thích ăn nó, cho nên tôi luôn mang theo bên người, đã thành thói quen."
Lâm Thanh Yến hiển nhiên không ngờ tới loại câu trả lời này. Cậu để ý thấy khi người đàn ông nói chuyện, giọng điệu của hắn rong vô thức dịu đi, chắc hẳn “đứa nhỏ” trong miệng hắn nhất định là người hắn quan tâm đến nhất, là một người rất quan trọng.
Lâm Thanh Yến mở miệng, nhưng cuối cùng không nói gì.
Đột nhiên có chút ghen tị với đứa nhỏ đó, nghĩ đến đây, dù trong miệng có ngậm kẹo mận cũng không còn ngọt nữa.
Khi ăn viên kẹo mận có chút hụt hẫng, ký ức của Lâm Thanh Yến cũng trôi theo nó.
Viên kẹo mận chính là ký ức tuổi thơ “ngọt ngào” duy nhất của Lâm Thanh Yến, điều kiện trong nhà cậu không tốt, không có đồ ăn vặt ngon, không có đồ chơi vui nhộn, thậm chí không có tiền tiêu vặt.
Không có đứa trẻ nào mà không thèm ăn, đặc biệt ghen tị khi thấy các bạn cùng lớp ăn vặt nhưng lại không dám xin tiền bố mẹ, thường là khi xin tiền mua văn phòng phẩm, bài tập về nhà, sách, v.v.., mẹ cậu còn tiếc không muốn cho, còn không vui chút nào cằn nhằn nửa ngày.
Vì vậy, sau giờ học, cậu thường ra đường nhặt lon và những thứ tương tự, có thể bán ở trạm phế liệu, nếu kiếm được một hai tệ tiền tiêu vặt đã cảm thấy rất vui.
Nhưng cậu không đủ khả năng mua những món ăn vặt đắt tiền. Chỉ có kẹo là rẻ nhất, một tệ có thể mua được hai viên, món yêu thích của cậu là loại kẹo mận chua ngọt này. Mỗi lần bán phế liệu có được tiền cậu đều đi mua kẹo trộm giấu ăn.
Khi Lâm Thanh Yến còn nhỏ, ước mơ của cậu là mỗi ngày đều có kẹo ăn.
Thế nên khi lớn lên, bỏ học đi làm, thậm chí ra mắt, sống trong căn nhà lớn, cậu vẫn không quên hương vị “ngọt ngào” thuở nhỏ, cậu vẫn luôn mang theo loại kẹo mận này bên người.
Giữa quá nhiều ký ức tuổi thơ đầy cay đắng, mắng mỏ và nước mắt, chút ngọt ngào này đối với cậu lúc đó vô cùng quý giá.
Không ai hiểu cũng không ai cho cậu kẹo.
Không đúng, Cố Phi sẽ cho.
- --------------------------------------------------------------------------
Xin lỗi cả nhà vì đã vắng mặt gần hai tuần. Tháng này nhà mình nhìu đám tiệc nên không lên thường xuyên được. Xin lỗi cả nhà nha.
Danh Sách Chương: