• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng ba giờ chiều, Cố Phi đang ngồi ở bàn làm việc xử lý công việc, hắn đã thay quần áo, vẻ mệt mỏi trên mặt đã giảm đi rất nhiều, trở lại với bộ dáng nghiêm nghị, đoan chính và lạnh lùng khó tiếp cận.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cố Phi cũng không rời mắt khỏi tài liệu trước mặt, chỉ nhẹ nhàng nói: "Mời vào." Vốn tưởng rằng người bước vào sẽ là trợ lý hoặc thư ký, nhưng lại không phải.

"Này, Cố Phi còn đang bận công việc, quả nhiên là người bận rộn."

Cùng với tiếng bước chân, trong văn phòng vang lên một giọng nói đùa cợt, Cố Phi cuối cùng cũng rời mắt khỏi đống tài liệu, ngẩng đầu mỉm cười nhìn An Cảnh bước vào và ngồi trên ghế sofa.

Tâm trạng của Cố gia bây giờ rất tốt, sắc mặt có vẻ dễ gần hơn bình thường rất nhiều, thậm chí còn vui vẻ nói đùa: “Dù bận đến mấy cũng không bận bằng một ngôi sao lớn đâu.”

"Ngọn gió nào thổi cậu tới chỗ tôi đây." Cố Phi đứng dậy, đi tới sofa bên cạnh An Cảnh ngồi xuống, rót một ly nước sôi để nguội đẩy tới trước mặt An Cảnh.

An Cảnh suy nghĩ một chút: "Ừm... Gió Đông Nam."

"Tôi vừa kết thúc một hoạt động offline, tình cờ đi ngang qua đây nên ghé qua để tạo cảm giác tồn tại. Nếu không, tôi sợ với lịch trình bận rộn của Cố tổng đây, sẽ quên một người nhỏ bé như tôi."

Cố Phi: "Mỗi ngày tôi đều thấy cậu trên tiêu đề giải trí."

"Như vậy hóa ra cũng tốt." An Cảnh nói, sau đó cầm ly nước lên và nhấp một ngụm.

Anh nheo mắt nhìn Cố Phi, là bạn bè quen biết nhiều năm, vừa bước vào anh đã nhận thấy trạng thái Cố Phi khác hẳn thường ngày, giống như sa mạc khô cằn được sương sớm tưới lên.

"Tôi nói này Cố tổng, hôm nay cậu có chút không thích hợp?"

Đôi mắt hắn như trở thành thực chất, anh đánh giá từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, nhưng người bị đánh giá vẫn vô cùng bình tĩnh, mặt không đổi sắc, hoàn toàn không thể nhìn thấu được suy nghĩ bên trong hắn.

Ừmmm…… Nhưng thật ra có thể dùng một cái thành ngữ tới khái quát, đó chính là —— xuân phong đắc ý, hoặc là mặt mày hớn hở, không phải nhìn từ bên ngoài, cái bản mặt không cảm xúc đó cũng chẳng biểu hiện gì, mà là từ bên trong phát ra.

Cố Phi rót cho mình ly nước uống một ngụm, im lặng một lúc mới bình tĩnh nói: "Tôi bình thường."


An Cảnh: "Không, cậu không bình thường."

Cố Phi: ".. "

"Được rồi, không nói chuyện này với cậu nữa, nhưng nếu tối nay cậu có thời gian, có muốn ra ngoài tụ tập không?"

Cố Phi nói: "Được."

"Vậy thì quyết định vậy đi." An Cảnh nói, nhìn cách ăn mặc và cuộc sống thường ngày giống như lão cán bộ của bạn tốt, không khỏi khuyên nhủ: “Cố Phi, tôi thấy cuộc sống của cậu chỉ biết có công việc, như vậy là không được, nếu còn tiếp tục như vậy cậu sẽ cô độc..."

Giọng nói đột nhiên dừng lại, An Cảnh không khống chế được mở to mắt ra nhìn người đang bước ra khỏi phòng nghỉ đối diện, anh nuốt nước bọt trong sự hoảng hốt. Ba chữ cuối cùng chậm rãi nói thêm: "...cả đời."

Lâm Thanh Yến mới vừa từ phòng nghỉ đi ra cũng ngây ngẩn cả người.

"..."

Lúc Cố Phi ôm cậu nằm trên giường, Lâm Thanh Yến vừa lo lắng vừa xấu hổ, nhưng lại không biết ngủ từ lúc nào, cậu còn cảm thấy khâm phục bản thân vì có thể ngủ được trong bầu không khí kỳ lạ như vậy.

Khi tỉnh dậy, còn không biết mình đang ở đâu, người đàn ông bên cạnh cũng đã đi mất, mơ mơ màng màng xuống giường mở cửa đi ra ngoài, thậm chí còn dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ.

Sau đó, bị sốc bởi những gì nhìn thấy tiếp theo.

Nếu như mắt của cậu không có vấn đề gì, cũng không phải đang nằm mơ, cũng không phải xuất hiện ảo giác, vậy thì người đàn ông ngồi cạnh Cố Phi và đang nhìn cậu là An Cảnh?

An, Cảnh?!

Lâm Thanh Yến hít một hơi, cơ thể phản ứng nhanh hơn não lập tức quay người trở lại phòng nghỉ, nhanh chóng đóng cửa lại và giơ hai tay che kín mặt.


Ở bên kia, An Cảnh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào phòng nghỉ đã đóng cửa, mức độ chấn động trong lòng chắc chắn còn lớn hơn Lâm Thanh Yến, thiếu niên vừa ra khỏi phòng nghỉ riêng của Cố Phi, hình như vừa mới tỉnh lại, hình như là thí sinh mà anh đã phỏng vấn lúc trước, Lâm Thanh Yến?

Anh có ấn tượng sâu sắc với Lâm Thanh Yến, liếc mắt liền nhận ra, cái này cũng không có gì, kinh ngạc nhất chính là cậu cư nhiên đi ra từ phòng nghỉ của Cố Phi, chứ không phải của người khác!

Đó là Cố! Phi!

Cố Phi mà anh vừa nói là sẽ cô độc cả đời!

An Cảnh cứng ngắc chuyển sự chú ý sang bạn mình, cố nở một nụ cười: "Bạn ơi, bạn nên giải thích cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi?"

Cố Phi vẫn như cũ bất động, vẻ mặt bình tĩnh, nói: " Đúng như những gì cậu thấy."

An Cảnh nhướng mày, "Loại nào? Hả?"

"Chính là vậy." Cố Phi không muốn giải thích thêm.

"..." An Cảnh không phải kẻ ngốc, từ lời nói của Cố Phi, cộng thêm trạng thái khác hẳn với ngày xưa của hắn, anh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, người khác chỉ biết Cố Phi trong lời đồn là người tính tình lạnh lùng, không gần phụ nữ.

Mà mấy năm nay anh cũng thật sự cảm nhận được, lời đồn cũng không hề phóng đại, trên thực tế Cố Phi chính là như vậy, hắn tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, giữ mình trong sạch, sống một cuộc sống bình thường, giống như một người tu khổ hạnh.

Anh biết Cố Phi quá rõ nên càng thấy khó tin hơn.

Lượng thông tin quá nhiều, An Cảnh từng bước sắp xếp lại những cảm xúc phức tạp khó có thể diễn tả trong đầu, anh thực sự không thể liên hệ một thực tập sinh nhỏ bé với chủ tịch Cố thị ở bên nhau.

Mối liên hệ duy nhất giữa hai người là cậu nhóc này là thực tập sinh của Nghệ Hoa Entertainment, mà Cố Phi lại là ông chủ của công ty giải trí này, mối quan hệ giữa họ chỉ là cấp trên và cấp dưới.

Hầu kết của An Cảnh lăn lên lăn xuống, trầm ngâm một lúc mới khó khăn hỏi: "Vậy cậu thích đàn ông à?"


Cố Phi không gật đầu cũng không lắc đầu, mà bình tĩnh hỏi: "Em ấy trông giống con gái lắm à?"

An Cảnh: "..." Cho nên, người bạn tốt nhiều năm của anh thích một người đàn ông. Không, đây không phải chuyện quan trọng nhất... Vừa rồi trong lời nói của Cố Phi không phải thừa nhận hắn thích đứa nhỏ đó sao?!

Fuck!!

"Cố Phi, cậu, cậu, cậu..."

Cố Phi: "Cậu không bận à?"

Đầu An Cảnh gần như ngừng hoạt động, anh không hiểu ý của hắn cho đến khi Cố Phi nói lại một lần nữa, “Tôi rất bận”, rồi lúc này anh mới nhận nhận ra người này đang hạ lệnh đuổi khách.

Anh dở khóc dở cười mắng: “Cố Phi, cậu mẹ nó có còn là anh em tốt của tôi không vậy?"

Cố Phi nói: “Không phải đuổi cậu đi, chỉ là cậu ở đây, thì đưa nhỏ nhà tôi không dám đi ra."

"?!" An Cảnh hoài nghi tai mình có vấn đề, Cố Phi sao có thể nói ra những lời như vậy? Thế nhưng, nhìn Cố Phi bộ dáng bình tĩnh tự tin, đột nhiên dở khóc dở cười, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, tôi đi là được chứ gì!" "

"Cố Phi, tối nay nhất định phải tới đó!"

Cố Phi tàn nhẫn từ chối: "Không có thời gian, mấy ngày nữa đi."

"..."

An Cảnh cảm thấy có gì đó không ổn, vừa đi đến cửa văn phòng đóng cửa lại, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn lại cánh cửa đóng kín trước mặt, với vẻ mặt có thể miêu tả như một mớ cảm xúc đan xen.

Anh nhớ ra điều gì đó, lần trước anh đến địa điểm phỏng vấn của Ngôi sao ngày mai, anh gặp Cố Phi ở bên ngoài, lúc đó anh còn hỏi Cố Phi sao lại đến đó, Cố Phi trả lời là đưa đứa nhỏ trong nhà đi phỏng vấn.

Lúc đó anh còn ngây thơ cho rằng đó là Lục Vũ Kỳ, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, Cố Phi đang nói đến Lâm Thanh Yến, Cố Phi, một người bận rộn, sao có thể rảnh rỗi đưa em họ đi phỏng vấn, hắn cũng không phải một anh họ tốt.

Cố Phi, hay lắm, hóa ra hắn là kẻ hai mặt như vậy.


Lâm Thanh Yến cảm thấy hôm nay mình nên xem lịch trước khi ra ngoài, tại sao những sự việc xấu hổ và không nói nên lời như vậy cứ lặp đi lặp lại khiến cậu xấu hổ muốn đập đầu vào tường? Cậu điên cuồng vò đầu mình.

Cố Phi mở cửa phòng nghỉ đi vào, nhìn thấy đứa nhỏ đang trốn trong góc nắm tóc, khuôn mặt trắng nõn gần như nhăn lại thành cái bánh bao, vài sợi tóc dựng lên, nhìn vào rất buồn cười.

Nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa, Lâm Thanh Yến lập tức đứng dậy như một con chim sợ cành cong, không biết đặt tay vào đâu, rướn người cố gắng nhìn ra bên ngoài.

Thân hình cao lớn của người đàn ông che khuất tầm nhìn của cậu.

“An Cảnh đi rồi.” Cố Phi đi tới trước mặt thiếu niên, giơ tay vuốt chùm tóc ngốc trên đầu cậu, nhẹ giọng nói: “Sao vậy? Cậu sợ cậu ta sao?”

Lâm Thanh Nham thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn thoáng qua Cố Phi, sau đó lúng túng nhìn đi chỗ khác, yếu ớt nói: “Thật ra không phải, An Cảnh là cố vấn của Ngôi sao ngày mai. Lần trước tôi phỏng vấn anh ấy cũng có mặt ở đó, cho nên khi tôi nhìn thấy anh ấy thì cảm thấy bất ngờ."

Giờ nghĩ lại, Cố Phi biết An Dụ, hơn nữa An Cảnh lại là anh cả của An Dụ, cho nên biết Cố Phi cũng là bình thường, nhưng cũng không biết... liệu An Nam Ý và Cố Phi có biết nhau không.

Cố Phi nhìn bộ dáng biệt nữu của chàng trai trẻ, nói: "An Cảnh là bạn thuở nhỏ của tôi." Vừa nói xong đã thấy đôi mắt cụp xuống của chàng trai hơi mở to, sau đó cố gắng hết sức giả vờ bình tĩnh, nói: "Thì ra là vậy."

"Vừa rồi cậu ngủ có ngon không?"

Đầu óc Lâm Thanh Yến không theo kịp tốc độ chuyển chủ đề của Cố Phi, có lẽ là do cậu vừa mới tỉnh dậy, bị kích thích nên đầu óc cũng không theo kịp. vẫn còn đang ngơ ngác gật đầu.

Sau khi gật đầu, cậu hỏi Cố Phi mình có thể về trước hay không.

Kỳ thực căn bản không cần hỏi loại vấn đề này, cậu muốn đi đâu thì đi, đây là quyền tự do của cậu, nhưng đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy, giống như một đứa trẻ cẩn thận hỏi người lớn có thể ra ngoài chơi không.

Cố Phi lần này cũng không có ngăn cản, hắn cũng không thể khiến người ta tức giận, "Đừng vội, đi vào vệ sinh chỉnh trang lại đi." Ánh mắt hắn dừng lại trên hai chùm tóc ngốc trên đầu của chàng trai trẻ mới vừa ép xuống lại bướng bỉnh trồi lên.

"..." Lâm Thanh Yến bước vào phòng tắm với vẻ mặt ngượng ngùng.

Cố Phi gọi tài xế đưa Lâm Thanh Yến về, cậu vừa rời đi, trợ lý Dương liền gõ cửa đi vào.

"Cố tổng, tôi đã gửi mẫu DNA đến trung tâm giám định. Nhân viên ở đó nói bảy ngày nữa sẽ có kết quả."

"Ừm, tôi biết rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK