Đây là lần đầu tiên Cố Nghiêu tìm người đi giáo huấn người khác, không nghĩ đến lại gây ra chuyện lớn như vậy.
Cố Nghiêu âm thầm nắm chặt điện thoại, hạ giọng nói: "Làm phiền anh trấn an bọn chúng, đợi bọn họ ra rồi, nên đưa tôi sẽ đưa."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng cảm ơn của người đàn ông: "Vậy tôi thay anh em cảm ơn cậu trước!"
Cố Nghiêu nhàn nhạt đáp một tiếng.
Lại nói thêm vài câu, cúp máy.
Cố Nghiêu ngồi xuống bàn học, chỉ là lần này một chữ cũng không học được vào đầu.
Sao lại có thể như vậy?
Cố Nghiêu xưa nay không phải là người chịu nhẫn nhịn, hắn luôn có thù tất báo. Cho nên hôm thứ 6 sau khi về nhà, Cố Nghiêu lập tức tìm người điều tra Khương Tầm Mặc.
Khương Tầm Mặc làm người rất thấp điệu, là người vạn năm ngồi cuối lớp 1, hoạt động trong lớp cậu ta cũng rất ít khi tham gia, thậm chí đến mỗi lần lớp 1 học tiết thể dục, Khương Tầm Mặc đều xin nghỉ.
Có người ở sau lưng nói Khương Tầm Mặc đại khái là có bệnh ẩn gì đó, cho nên mỗi lần đến tiết thể dục mới xin nghỉ.
Cố Nghiêu biết chuyện này xong, cố ý tìm vài người chặn đường Khương Tầm Mặc, chính là vì không muốn để cho Khương Tầm Mặc chạy thoát.
Hắn cũng không để đám người đó phải đánh Khương Tầm Mặc vào viện, chỉ cần cho Khương Tầm Mặc thưởng thức một chút cảm giác bị đạp vào bụng như hắn ta hôm đó.
Nhưng ai mà ngờ được Khương Tầm Mặc trói gà không chặt lại không hề bị tổn hại gì, còn đem mấy người hắn gọi đến tống vào cục cảnh sát.
Nghĩ đến bây giờ bụng mình vẫn còn bầm tím, sắc mặt Cố Nghiêu càng khó coi.
Xem ra hắn phải tỉ mỉ tìm hiểu rõ hơn về Khương Tầm Mặc.
....
Đã hẹn với Khương Tầm Mặc gặp ở cồng trường, cho nên sáng ngày hôm sau Diệp Triều Nhiên dậy rất sớm.
Thậm chí đến bữa sáng còn chưa ăn, đã ra khỏi cửa.
Tống Nhã lúc này rất buồn bực, hỏi cậu đi học sớm như vậy làm gì.
Diệp Triều Nhiên giấy chuyện đi học đánh nhau, chỉ nói mình đến trường chạy bộ, rèn luyện cơ thể một chút.
Tống Nhã có hơi cạn lời, Diệp Bùi lại ủng hộ, còn cho Diệp Triều Nhiên thêm tiền tiêu vặt, để cậu nhất định phải ăn sáng sau khi vận động.
Diệp Triều Nhiên cũng không biết học đánh nhau sẽ diễn ra như thế nào, sợ vận động quá kịch liệt, không dám ăn sáng trước.
Có điều trên đường đi qua quán tiểu long bao mà cậu thích ăn, cậu vẫn không nhịn được mà đi vào, hơn nữa còn thuận tiện mua cho Khương Tầm Mặc một phần.
Đến cổng trường Nhất Trung, Diệp Triều Nhiên từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong làn sương sớm.
Cậu cười vẫy vẫy tay với Khương Tầm Mặc, Khương Tầm Mặc đi về phía cậu.
"Đi thôi." Khương Tầm Mặc nói.
Diệp Triều Nhiên cho hắn nhìn cái túi trong tay: "Tớ mang theo bữa sáng, chúng ta bây giờ ăn hay là lát nữa xong rồi ăn?"
Khương Tầm Mặc nhìn tiểu long bao trong tay cậu, nghĩ nghĩ rồi nói: "Kết thúc rồi ăn, đợi lát nữa huấn luyện có thể sẽ hơi kịch liệt."
Lúc này Diệp Triều Nhiên còn chưa hiểu thâm ý câu nói này của Khương Tầm Mặc, đợi đến lúc về đến nhà Khương Tầm Mặc, nhìn thấy huấn luyện trong phòng huấn luyện xong, Diệp Triều Nhiên mới phát giác hiểu được cái gì đó.
Nhà Khương Tầm Mặc chính là tòa nhà đối diện trường học, nguyên cả tầng 22, đều là nhà hắn, cho nên diện tích không khác lắm với phòng tập thể thao lắm, nhưng cũng không có vấn đề gì.
Nhưng vấn đề là, huấn luyện viên ở đâu ra vậy!
Khương Tầm Mặc đối diện với ánh mắt kính ngạc của Diệp Triều Nhiên, đối mắt của thiếu niên là đôi mắt hạnh tiêu chuẩn, tròn tròn rất xinh đẹp, lúc kinh ngạc đôi mắt này còn hơi mở to, đôi lông mi thật dài còn nhẹ nhàng rung rung theo độ cong trong lúc chớp mắt, giống nhứ là cánh bướm bay lướt qua vậy.
"Không phải là cậu dạy tớ sao?" Diệp Triều Nhiên hỏi.
Khương Tầm Mặc: "Huấn luyện viên dạy cậu," Hắn dừng một chút rồi bổ sưng nói, "Tớ không biết dạy."
Thực ra đai đen Taekwondo đã sớm có được tư cách dạy người, chỉ là Khương Mặc vẫn không thích tiếp xúc thân thể với người khác.
Mặc dù trên người Diệp Triều Nhiên có mùi rất dễ ngửi, nhưng ai có thể đảm bảo cậu ấy sau khi vận động không ra mồ hôi!
Khương Tầm Mặc không thể tiếp nhận.
Vẫn may Diệp Triều Nhiên rất nhanh chấp nhận chuyện này, đặt bữa sáng xuống rồi chuẩn bị đi vào phòng huấn luyện.
"Chuẩn bị cho cậu quần áo huấn luyện, cậu muốn thay không?" Khương Tầm Mặc hỏi.
Diệp Triều Nhiên lúc này mới lấy lại tinh thần.
Khương Tầm Mặc có phải là vì không muốn tiếp xúc thân thể còn ghét mùi mồ hôi, mới định huấn luyện ở nhà cậu ấy, còn chuẩn bị quần áo huấn luyện cho cậu đúng không?
Như vậy quả thật rất tiện, đợi huấn luyện xong Diệp Triều Nhiên có thể đi tắm.
"Được, tớ đi thay một chút." Nếu như Khương Tầm Mặc đã chuẩn bị đầy đủ rồi, Diệp Triều Nhiên đương nhiên là không tiện từ chối.
Hơn nữa càng quan trọng hơn là, cậu cũng không muốn đem một thân mồ hôi ngồi học cả một ngày.
Diệp Triều Nhiên dù sao cũng là ngày đầu tiên học taekwoondo, huấn luyện viên Tiểu Triệu cũng không dạy cậu quá phức tạp, liền dạy từ bắt đầu dạy từ cơ bản.
Nhưng Diệp Triều Nhiên tuổi này mới học taekwoondo vẫn là hơi muộn, lúc học động tác cơ bản cậu đến mức làm ra biểu tượng cảm xúc luôn.
Còn may lúc này Khương Tầm Mặc không có ở đây, Diệp Triều Nhiên mới hơi thả lỏng một chút.
Toàn bộ động tác cơ bản luyện xong, Diệp Triều Nhiên mệt nằm liệt trên đất.
Tiểu Triệu nhìn thấy cậu mệt đến vậy, liền nói: "Nếu không hôm nay học đến đây thôi, tôi thấy hai cậu cũng đến giờ đi học rồi, ngày mai lại tiếp tục."
Diệp Triều Nhiên thở hổn hển, điên cuồng gật đầu.
Tiểu Triệu cười cười, kéo cậu lên: "Đứng lên, đừng nằm xuống đất, vừa mới vận động xong."
Diệp Triều Nhiên bị Tiểu Triệu kéo lên, chậm rì rì đi ra khỏi phòng huấn luyện, vừa khéo đụng phải Khương Tầm Mặc đi ra từ phòng tập đối diện.
Vẫn còn là thời tiết tháng tư, Khương Tầm Mặc chỉ mặc áo ba lỗ quần đùi, Diệp Triều Nhiên liếc nhìn tứ chi lộ ra của hắn, đương cong cơ bắp chỉ có thể nói là đẹp, bên trên còn một tầng cơ bắp mỏng, điển hình mặc đồ gầy c ởi đồ thì có thịt.
Diệp Triều Nhiên lại nhìn tay chân của mình, cậu phải tăng cường luyện tập!
"Kết thúc rồi?" Khương Tầm Mặc hỏi.
Diệp Triều Nhiên gật đầu: "Ừm, đúng rồi, vừa hay tớ hỏi cậu một chút, cậu mời huấn luyện viên Triệu thu phí như thế nào, tớ trả tiền cho cậu." Khương Tầm Mặc không nói gì, hình Tiểu Triệu đằng sau cậu.
Tiểu Triệu điên cuồng lắc đầu, anh ta cái gì cũng không nói, vừa rồi Diệp Triều Nhiên vẫn luôn hỏi, anh ta đều nói là công ty bọn họ có ký hợp đồng với Khương Tầm Mặc, anh ta là lấy lương theo tháng!
Khương Tầm Mặc nhận được tín hiệu của anh ta, thu hồi tầm mắt: "Không cần tiền."
Diệp Triều Nhiên: "Cái gì?"
"Huấn luyện viên Triệu vẫn luôn dạy riêng cho tớ, cũng không phải là cố ý mời đến đậy dạy cậu, chính là dạy tớ thuận tiện dạy cậu luôn." Khương Tầm Mặc nói.
Tiểu Triệu nghe thấy trợn trắng mắt, ngài là đai đen taekwoondo rồi, còn cần tôi dạy?
Ngài đi thi giấy phép chứng chỉ hành nghề, là có thể mở quán dạy taekwoondo rồi!
"Vậy tớ cũng không thể không đưa tiền cậu được?" Diệp Triều Nhiên thấy rất ngại, "Nếu không cậu tính giờ tớ học, tớ trả phí theo giờ học cho cậu? Nếu như cậu không muốn lấy tiền, tớ cũng không thể không biết xấu hổ mà làm phiền cậu mãi."
Diệp Triều Nhiên đã nói như vậy rồi, lúc này từ chối cũng không hay.
Khương Tầm Mặc liền gật gật đầu.
Tiểu Triệu lúc này đã thay xong quần áo, đi ra nói với hai người họ: "Vậy hôm nay tôi đi trước đây."
"Huấn luyện viên hẹn gặp lại!" Diệp Triều Nhiên đã rất quen thuộc với Tiểu Triệu.
Tiểu Triệu vẫy tay với cậu, Khương Tầm Mặc đưa anh ta ra cửa.
Lúc đi đến cửa thang máy, Tiểu Triệu cuối cùng cũng không nhịn được mà hóng hót hỏi: "Nam sinh đó không phải là bạn trai cậu chứ?"
Tiểu Triệu và Khương Tầm Mặc quen nhau rất lâu rồi, taekwoodo của Khương Tầm Mặc cũng là do anh ta dạy.
Tối hôm qua đột nhiên nhận được điện thoại của Khương Tầm Mặc nói anh ta đến thành phố Nam làm huấn luyện viên, Tiểu Triệu không hề do dự mà từ chối.
Nhưng tại sao hôm nay anh ta lại xuất hiện ở đây?
Thực ra là do Khương Tầm Mặc đưa cho anh ta qua nhiều tiền!
Tiểu Triệu khó tránh khỏi động lòng.
Khương Tầm Mặc nghe thấy thế nhàn nhạt liếc anh ta một cái.
Tiểu Triệu ha ha cười lên, anh ta vốn dĩ muốn đưa tay vỗ vỗ vai Khương Tầm Mặc, nhưng nghĩ đến bệnh sạch sẽ của Khương Tầm Mặc lại nhịn xuống.
"Hiếm có mới thấy cậu vui vẻ dẫn một người xa lại về nhà, lớn lên lại còn dễ nhìn, không phải bạn trai cậu còn tiêu nhiều tiền như vậy mời tôi đến dạy người?" Tiểu Triệu hiểu Khương Tầm Mặc, anh ta chỉ là nhìn thấu nhưng không vạch trần.
Khương Tầm Mặc nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn phải giải thích: "Không phải, cậu ấy là..." nghĩ một lát, Khương Tầm Mặc lại đổi một câu thích hợp khác để hình dung: "Là cậu ấy đang theo đuổi tôi."
Tiểu Triệu lập tức cười càng vui vẻ hơn: "Theo đuổi cậu? Xì, theo đuổi cậu còn không bằng theo đuổi nhà cậu? Xem ra cách lúc xác định quan hệ cũng không xa nữa."
Khương Tầm Mặc lạnh mặt nói: "Tôi không yêu đương."
Tiểu Triệu hừ cười, được thôi, cậu nói cái gì thì là cái đó.
Dù sao thời gian sau này còn dài, anh ta đợi đến ngày Khương Tầm Mặc bị vả mặt!
......
Khương Tầm Mặc hôm nay cũng không phải là cố ý muốn tiễn Tiểu Triệu, chủ yếu là Tiểu Triệu vừa mới đến thành phố Nam, đến một nơi để ở cũng không có, hắn liền dẫn Tiểu Triệu lên tầng.
Diệp Triều Nhiên chỉ cho rằng tầng 22 là của Khương Tầm Mặc, nhưng cậu nghĩ sai rồi, cả cái tòa nhà này đều là của Khương Tầm Mặc.
Vì để sau này tiện cho việc dạy học, Khương Tầm Mặc để Tiểu Triệu ở tầng trên.
Diệp Triều Nhiên thật sự là mệt muốn chết, Khương Tầm Mặc quay lại thì cậu đã lười biếng nằm ngồi trên đất rồi.
Khương Tầm Mặc liền nói: "Cậu không thể ngồi."
Diệp Triều Nhiên bĩu môi: "Đói, mệt, không muốn động đậy."
Khương Tầm Mặc chần chừ một lát mới bước lên, trong không khí không hề có mùi mồ hôi khó ngửi, càng lại gần càng có thể ngửi được mùi sữa bò nhàn nhạt trên người Diệp Triều Nhiên do vận động mà toát ra mồ hồi.
Hẳn là mùi của sữa tắm, rất dễ ngửi.
Giống như hôm qua vậy, Khương Tầm Mặc vươn tay ra với Diệp Triều Nhiên.
Chỉ là lần này, là do hắn chủ động vươn tay,
"Đứng lên." Khương Tầm Mặc nói.
Diệp Triều Nhiên không thể chơi xấu, chỉ có thể đưa tay mượn lực đứng lên.
Đợi cậu đứng vững xong, cậu mới hậu trí phát giác mà lùi một bước.
"Cậu cách xa tớ một chút, tớ còn chưa tắm rửa!" Diệp Triều Nhiên nói, "Đúng rồi, phòng tắm nhà cậu ở đâu? Tớ có thể đi tắm không?"
Khương Tầm Mặc chỉ một hướng, lại không để Diệp Triều Nhiên đi: "Thêm 20 phút nữa rồi đi tắm, ăn sáng trước."
Diệp Triều Nhiên ngửi mùi trên người mình nói: "Vậy cậu cách xa tớ một chút."
Khương Tầm Mặc không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ nói: "Tớ đi làm nóng bữa sáng."
Hắn cầm bữa sáng Diệp Triều Nhiên mang đến đi vào phòng bếp.
Diệp Triều Nhiên cũng không tiện ngồi yên mà hưởng, cũng đi theo giúp đỡ.
Nói giúp đỡ thực ra cũng chỉ là giúp đổ sữa đậu nhành từ hộp ra thôi, dùng cốc đặt vào lo vi sóng quay nóng lên.
Ăn xong bữa sáng, lại đi tắm rửa, Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc vừa đến lớp học, chuông vào lớp đã vang lên, nắm chắc thời gian không hề sai lệch chút nào.
Diệp Triều Nhiên vừa vào lớp học, sự chú ý đặt hết lên bài học trên lớp, căn bản không chú ý đến đại đa số bạn học ngay lúc cậu và Khương Tầm Mặc bước vào lớp, đều dùng ánh mắt hóng hớt lại khác chế nhìn hai người họ.
Phó Tân rất muốn nhẫn nhịn không hóng hớt, nhưng cậu ta vẫn là không nhịn được, cậu ta cầm điện thoại, lén lút nhắn tin cho Khương Tầm Mặc.
[Anh Mặc, trong diễn đàn trường đang đồn khắp nơi anh và Diệp Triều Nhiên ở bên nhau rồi? Còn đi gặp phụ huynh! Thật hay giả?]
Khương Tầm Mặc khó có lần trả lời lại Phó Tân: [?]
- -----
Tác giả có điều muốn nói;
Khương Tầm Mặc, Diệp Triều Niên: Không tin lời đồn không bịa đặt.
Danh Sách Chương: