• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương lão thái thái vừa ngất, lập tức dọa những người khác.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy..."

"120! Mau gọi 120!"

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"......"

Mấy vị khách còn chưa rời đi cũng nghe thấy ồn ào bên trong, mấy người hai mặt nhìn nhau.

"Quay lại nhìn xem?" Một vị phú thương đề nghị.

"Quay lại làm gì?" Phu nhân phú thương xụ mặt, "Anh cũng không xem nhà họ Phương hôm nay có thái độ gì, anh đã sáp lại trước mặt bọn họ cả một buổi tối rồi, nhà bọn họ có chắc chắn là hợp tác với chúng ta không? Em không muốn lại đi qua đó cười giả vờ, anh muốn đi thì tự mình đi!"

Một vị phu nhân phu thương khác cũng nói: "Dù sao cũng là chuyện nhà họ Phương, chúng ta đừng có quan tâm nữa."

Phú thương cũng tán thành gật đầu: "Đúng vậy, tôi coi như cũng nhìn ra rồi, bữa tiệc tối nay của nhà họ Phương là trò cười, cả nhà bọn họ nói quang minh chính đại xin lỗi đứa trẻ đó, nhưng tôi vừa vô ý nghe được liên lạc với cha mẹ đứa trẻ đó đều là thuộc hạ nhà họ, bọn họ căn bản không có đích thân đến tận nơi xin lỗi!"

"Quá đáng như vậy?" Phu nhân kinh ngạc nói.

Phú thương nói: "Còn không phải sao? Không cần phải có quan hệ sâu với nhà họ Phương nữa, chúng ta đi trước đi."

Nhìn thấy bọn họ rời đi, người phụ nữ cách đó không xa nhìn chồng bên cạnh: "Chúng ta đi không?"

"Đương nhiên là đi rồi, tại sao không đi?" Người đàn ông cười nói, "Diệp Bùi trước đây anh có quen biết, biết rõ cách làm người của anh ta, hôm nay anh qua đây cũng chỉ là muốn xem náo nhiệt, bây giờ náo nhiệt xem xong rồi, sớm nên đi rồi."

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, gió lạnh đêm tối thổi đến, người đàn ông đột nhiên hạ giọng cười.

Người phụ nữ không hiểu nhìn anh: "Anh cười cái gì?"

Ngươi đàn ông nói: "Anh chỉ là nghĩ nhà họ Phương sáng ngày mai sẽ trở thành trò cười của cả thành phố Nam, không nhịn được mà muốn cười."

Người phụ nữ nghĩ nghĩ, khóe miệng cũng cong lên.

Quả thật.

Nhà họ Phương làm chủ mời nhà họ Diệp đến tham dư tiệc, kết quả đợi một buổi tối, nhà họ Diệp cũng không xuất hiện.

Ai nghe xong mà không cười nhạo?

Tin tức truyền ra ngoài, nghĩ đến thành phố Nam cũng không có người muốn hợp tác với nhà bọn họ nữa.

.....

Ở bên kia, Phương Thịnh dẫn theo Phương Yến từ bữa tiệc đi ra, hai anh em đi dạo bên ngoài một vòng, Phương Thịnh lo lắng Phương Yến ở bên ngoài bị gió thổi cảm lạnh, liền đưa Phương Yến về nhà.

Dù sao bữa tiệc tối nay cũng không có liên quan gì đến Phương Yến, bản thân anh ta cũng không phải là rất muốn gặp mấy người nhà họ Diệp, tìm một lý do rời đi cũng tốt.

Trên đường về nhà, cả quá trình Phương Yến không nói gì, chỉ dựa vào cửa sổ ngây người.

Phương Thịnh nhìn thấy rất đau lòng, muốn hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Phương Yến mím môi, một lúc sau mới đỏ mắt nói: "Không có gì...chỉ, chỉ là phát hiện anh Cố Nghiêu có thể là không thích em lắm. Anh, anh nói xem có phải là em không đủ tốt, anh Cố Nghiêu mới..."

Phương Thịnh nhìn thấy em trai đỏ mắt, đau lòng nói: "Nói linh tinh! Em sao lại không tốt? Cố Nghiêu có thể là không quá thân quen với em, đợi hai người quen thuộc với nhau rồi, cậu ta chắc chắn sẽ thích em."

Phương Yến mím môi không nói gì.

Phương Thịnh lại nói: "Không sao rồi, Yến Yến em đừng có quá để tâm, trở về anh cùng chơi game thế nào?"

Phương Yến nghe vậy, hai mắt hơi sáng lên: "Có thể sao?"

"Đương nhiên!" Phương Thịnh nói.

Tim Phương Yến không tốt, cảm xúc không thể dao động quá mạnh, cho nên trong nhà rất ít khi cho phép cho cậu ta chơi game, miễn cho có lúc bị đồng đội chọc tức.


Nhưng trong nhà càng không cho Phương Yến chơi, cậu ta lại thích chơi. Vì thế có một khoảng thời gian, Phương Thịnh cũng rút thời gian chơi game với Phương Yến. Trình độ chơi game của anh ta không tồi, mỗi lần có thể mang theo Phương Yến chơi, người trong nhà cũng yên tâm.

Phương Yến lại nói thêm một yêu cầu: "Vậy tối nay có thể chơi 3 tiếng không?"

Phương Thịnh nghĩ nghĩ, không hề do dự gật đồng đồng ý.

Lại không nghĩ mới chơi game được một nửa, Phương Thịnh đã nhận được điện thoại của Phương Kỳ Sơn, nói Phương lão thái thái nhập viện rồi.

Phương Yến nghe thấy trong lòng lộp bộp một tiếng, vội vàng hỏi: "Bà nội có sao không?"

Phương lão thái thái là tức giận công tâm, đến bệnh viện không bao lâu đã tỉnh lại.

Phương Kỳ Sơn nói: "Đã tỉnh rồi, nhưng bác sĩ kiến nghị ở lại bệnh viện quan sát hai ngày."

Phương Thịnh nghe thấy đã tỉnh thì thở phào: "Bà nội không sao thì tốt, sao lại ngất xỉu? Con lập tức đến bệnh viện ngay."

Phương Kỳ Sơn ậm ở nói, không nói nguyên nhân, chỉ nói Phương Thịnh đến bệnh viện trước.

Cúp điện thoại, Phương Thịnh nói với Phương Yến: "Yến Yến, bà nội ngất xỉu, anh đến bệnh viện một chuyến."

Phương Yến nghe thấy trước tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng hỏi: "Sao lại ngất xỉu? Bà nội bây giờ thế nào rồi?"

"Đã tỉnh lại rồi, anh có chút không yên tâm, đi bệnh viện nhìn xem." Phương Thịnh nói.

"Vậy còn game..." Phương Yến giơ điện thoại, nhân vật trên màn hình vừa chết, màn hình trò chơi tối lại.

Phương Thịnh xin lỗi nói: "Hôm nay không thể chơi cùng em, xin lỗi Yến Yến."

Phương Yến nghe xong lập tức xụ mặt.

Chuyện xảy ra bất ngời, Phương Thịnh rất xin lỗi, dỗ cậu ta nói: "Nếu không thì ngày mai, đợi bà nội không sao nữa, ngày mai anh lại chơi với Yến Yến nhé?"

"Nhưng anh không phải nói bà nội đã tỉnh lại rồi sao?" Phương Yến rất không vui, "Tỉnh lại là tốt rồi, anh cũng không phải là bác sĩ, đi bệnh viện có thể làm cái gì? Hơn nữa anh vừa nãy đã đồng ý chơi game với em, bây giờ anh lại đột nhiên đổi ý thì tính là cái gì?"

Phương Thịnh bị một loại câu chất vấn của Phương Yến làm cho ngơ ngác, anh ta mấy giây sau mới không thể tin được mà nhìn Phương Yến: "Yến Yến, em biết em đang nói gì không? Chuyện bà nội ngất xỉu lẽ nào trong lòng em còn không quan trọng bằng chơi game?"

Anh ta rất ít dùng giọng nói nghiên khắc nói chuyện với Phương Yến, lời vừa nói ra, hốc mắt Phương Yến đã đỏ lên, Phương Thịnh lập tức có hơi hối hận.

Phương Yến nước mắt lưng tròng: "Em...nhưng em chỉ muốn anh ở cùng em, em đâu có nói chơi game quan trọng hơn bà nội?"

Phương Thịnh nói: "Nhưng ý em vừa nãy không phải là như vậy sao? Bà nội ngất xỉu, mặc dù đã tỉnh lại, nhưng còn chưa hồi phục, lẽ nào anh còn không thể đi thăm bà nội sao?"

"Em không nói anh không thể đi thăm bà nội!" Phương Yến lập tức nóng nảy, nước mắt rơi xuống, "Ý của em anh là anh đột nhiên đổi ý, trước đó anh đã đồng ý với em....."

"Được rồi, đừng nói nữa." Phương Thịnh lạnh lùng ngắt lời Phương Yến.

Phương Yến thấy Phương Thịnh không nghe mình giải thích, lập tức khóc càng to hơn.

Phương Thịnh nhìn Phương Yến trước mặt, lại không nói được câu an ủi nào.

"Em ở nhà nghỉ ngơi sớm một chút, anh đến bệnh viện trước." Ném xuống câu này, Phương Thịnh xoay người ra khỏi cửa.

Phương Yến không ngờ Phương Thịnh thật sự ném cậu ta lại mà đi, cậu ta lập tức đuổi theo.

Vừa đến cửa, đã nhìn thấy Phương Thịnh đã lái xe rời đi.

Phương Yến lúc này khóc không nổi nữa, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn chằm chằm xe Phương Thịnh, đột nhiên có hơi hoảng hốt.

Cậu ta vừa rồi thật sự đã nói sai sao? Phương Yến bất an đứng ở cửa.

Nếu như là lúc bình thường, Phương Yến sớm đã phát hiện lời nói lúc là không đúng rồi.

Nhưng hôm nay khác với xưa, trước tiên là gặp trắc trở chỗ Diệp Triều Nhiên, lại chịu ánh mắt lạnh lùng của Cố Nghiêu, tất cả mọi người đều không dựa theo sự tính toán của Phương Yến mà phát triển, điều này làm cho cậu ta cảm thấy bất an.

Phương Yến sở dĩ khóc, ấm ức xấu hổ là một phần, phần còn lại cậu ta muốn đem sự chú ý của người nhà đặt lên người cậu ta.


Chỉ có cảm nhận được người nhà quan tâm đ ến cậu ta, cậu ta mới có thể yên tâm.

Nhưng Phương Yến cũng không ngờ được Phương lão thái thái lại xảy ra chuyện vào lúc này.

Tại sai người nhà đều không ở cùng cậu ta?

Lẽ nào bọn họ đổi ý?

Bọn họ không muốn đổi tim cho mình nữa?

Nước mắt Phương Yến không ngừng rơi xuống.

Bác sĩ gia đình mỗi lần đến khám cho cậu ta, ở trước mặt cậu ta nói đều là những lời tốt đẹp, nhưng Phương Yến vẫn biết, nếu như không thay một trái tim khỏe mạnh, tử vong sớm muộn có một ngày sẽ đến.

Phương Yến sợ cái chết, vừa nghĩ đến từ này, cậu ta không nhịn được mà sợ hãi.

Cho nên cậu ta chỉ có thể để tất cả thành viên trong gia đình thích mình, chỉ cần bọn họ không nỡ để cậu ta chết đi, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ cách để cậu sống tiếp.

Ngay từ lúc Phương lão gia tử nhắc đến Diệp Triều Nhiên, trái tim Phương Yến bắt đầu đập loạn xạ.

Cậu ta biết, cậu ta có hy vọng sống rồi.

Nhưng tại sao Diệp Triều Nhiên lại không về nhà họ Phương chứ?

Vậy cậu ta làm sao có thể đổi tim với Diệp Triều Nhiên?

Hô hấp Phương Yến trở nên dồn dập, cậu ta cảm thấy lồ ng ngực như bị một lực lớn xé toạc ra, đau đến mức cậu ta không mở mắt nổi.

"Rầm" một tiếng vang lớn, Phương Yến nghe thấy tiếng mình ngã xuống đất, hoàn toàn ngất đi.

.......

Phương Thịnh lo lắng cho Phương lão thái thái, một đường lái xe rất nhanh, trong lòng cũng có chút hoảng loạn.

Nhân lúc đang đợi đèn đỏ, Phương Yến lại đem những lời nói vừa nãy của Phương Yến tỉ mĩ nghĩ lại trong lòng một lần, lập tức nhíu mày.

Yến Yến sao có thể nói ra những lời đó?

Trong lòng Phương Thịnh, Yến Yến vẫn luôn rất hiểu chuyện, bởi vì sức khỏe em ấy không tốt, cho nên em ấy gần như là quan tâm đ ến sức khỏe mọi người trong nhà, Phương lão gia tử uống nhiều thêm một chén rượu cũng bị Phương Yến lải nhải.

Lần này bà nội đã ngất xỉu rồi, Phương Yến làm sao có thể nói ra những lời đó?

Lẽ nào anh ta ra nước ngoài du học mấy năm, đã xảy ra chuyện mà anh ta không biết sao?

Hay là nói Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa giáo dục có vấn đề?

Thật không hiểu được.

Ý nghĩ này vừa dâng lên, đã bị Phương Yến ném ra sau đầu.

Bỏ đi, đợi anh ta đi thăm bà nội, ngày mai lại tìm Phương Yến nói chuyện.

Nếu thật sự là Thái Liên Hoa và Phương Kỳ Sơn giáo dục có vấn đề, anh ta thân là anh trai, còn có thể giúp Phương Yến sửa lại.

Phương Thịnh vừa đến cửa phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng khóc của Phương lão thái thái truyền ra.

Tim anh ta run lên, lập tức đẩy cửa phòng bệnh.

"Bà nội..." Phương Thịnh bước nhanh đến bên giường, nhìn bà nội lệ rơi đầy mặt, nhíu mày lại, "Bà nội không sao chứ?"

Từ lúc Phương lão thái thái tỉnh lại đã không sao rồi, chỉ là bà ta nghĩ đến chuyện xảy ra tối nay, bà ta chỉ cảm thấy mặt mũi bà già này mất hết.


Lúc Phương Thịnh còn chưa đến, bà ta đã khóc trách cứ Phương Kỳ Sơn và Phương lão gia tử một trận.

Nhưng cho dù là như vậy, bà ta vẫn không cảm thấy dễ chịu hơn.

Không cần nghĩ cũng biết, bây giờ cả giới thương nghiệp đều đang nghị luận bọn họ.

Những người này sẽ nghĩ về gia đình họ thế nào?

Lỡ như truyền đến thành phố A, bà ta sao còn dám ra khỏi cửa?

Nhà họ Diệp đáng chết!

Trong cổ họng Phương lão thái thái tích tụ một tiếng chửi thề, nhưng khi nhìn thấy mặt cháu trai lớn, bà ta lại một câu cũng không chửi ta được.

"Không sao, bà đã khỏe rồi..." Phương lão thái thái nắm tay Phương Thịnh, nước mắt lã chã rơi xuống.

Phương Thịnh đỡ Phương lão thái thái ngồi dậy, nhìn Phương Kỳ Sơn ở bên cạnh: "Ba, bà nội làm sao vậy? Lúc ở bữa tiệc không phải còn đang tốt sao?"

Phương Kỳ Sơn thở dài, không nói gì.

Phương Thịnh lại nhìn Phương lão gia tử.

Phương lão gia tử nhìn tình huống hiện tại của Phương lão thái thái, nói: "Lát nữa rồi nói."

Đợi đến khi Phương lão thái thái ngủ rồi, cả nhà ra phòng ngoài, Phương lão gia tử mới nói rõ chuyện xảy ra trong bữa tiệc tối nay cho Phương Thịnh nghe.

Phương Thịnh nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi: "Nhà bọn họ sao lại..."

Anh ta nuốt nửa câu còn lại, kiềm chế cơn giận: "Ông nội, cháu cảm thấy chúng ta không cần tiếp tục ở đây mà chịu sự kinh bỉ nữa, Yến Yến em ấy...."

Nghe đến lời nói hôm nay của Phương Yến, giọng nói thất vọng mà đến chính anh ta cũng không phát hiện ra: "Yến Yến cũng phải về, sức khỏe em ấy vốn dĩ không ủng hộ cho em ấy đến thành phố Nam đi học. Hơn nữa cháu phát hiện một chuyện hết sức quan trọng, Yến Yến gần đây có phải là..."

Nói rồi Phương Thịnh phải hiện bầu không khí ở hành lang đột nhiên ngưng trọng, anh ta ngẩn ra, nâng mắt nhìn Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa.

Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa nào dám nhìn Phương Thịnh, lập tức dời tầm mắt đi.

Vừa khéo chuông điện thoại Phương Kỳ Sơn vang len, ông ta lập tức cầm điện thoại đi qua một bên.

Phương Thịnh nhíu chặt mày, anh ta nhạy bén cảm thấy bọn họ có chuyện gì đó giấu mình.

"Ông nội?"

"Nói sau đi." Phương lão gia tử cúi đầu, nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Thịnh Thịnh, Diệp Triều Nhiên dù sao cũng là con cháu nhà họ Diệp chúng ta, nếu trước đây không tìm được còn dễ nói, nhưng bây giờ đã tìm thấy rồi, cho dù thế nào nó cũng phải về với chúng ta."

"Nhưng nhà chúng ta cũng không cần phải hết lần này đến lần khác cầu một người không muốn về nhà với chúng ta." Giọng nói Phương Thịnh có chút lạnh lùng, "Trong nhà có một Yến Yến không phải là đủ rồi sao? Hơn nữa Yến Yến em ấy..."

"Yến Yến xảy ra chuyện rồi!" Phương Kỳ Sơn ngắt lời Phương Thịnh, khóe mắt nứt ra trừng Phương Thịnh, "Con có phải là ở nhà hung dữ với Yến Yến không? Bảo mẫu gọi điện thoại nói vì con với Yến Yến cái nhau nó mới ngất xỉu!"

Sắc mặt Phương lão gia tử và Phương Thịnh đồng thời thay đổi.

Thái Liên Hoa chân mềm nhũn, lảo đảo: "Yến Yến của mẹ..."

.....

Bạn học lớp 1 đại khái đã đoán được Phương Yến rất sĩ diện, đoán được cậu ta có thể xin nghỉ hai ngày, nhưng không ngờ Phương Yến lại xin nghỉ hẳn một tuần.

Lúc đầu bạn học trong lớp đều không quá để ý đến chuyện Phương Yến xin nghỉ, nhưng một tuần không nhìn thấy Phương Yến, khó tránh được có người khó hiểu.

Đến khi lớp trưởng đi hỏi cô Vương mới biết, thì ta Phương Yến phát bệnh, bây giờ đang ở bệnh viện tiếp nhận điều trị, có lẽ nửa tháng sau cũng sẽ không đến trường học.

Nghe thấy tin này, những bạn học mắng Phương Yến có hơi thấp thỏm bất an: "Lẽ nào thật sự bị chúng ta chọc tức ra bệnh rồi?"

"Không phải chứ? Cậu ra quả thật là trái tim thủy tinh, nếu như thật sự như vậy, sau này ai dám nói chuyện với cậu ta nữa?"

"Phiền phức, tớ còn là bạn cùng bàn của cậu ta...tớ có thể nói với cô Vương xin đổi chỗ ngồi không?"

Diệp Triều Nhiên không kinh ngạc lắm, bởi vì cậu sớm đã biết chuyện này từ miệng Diệp Bùi và Tống Nhã. Còn biết bây giờ nhà họ Phương đã thành trò cười của giới thương nghiệp thành phố Nam, trước mắt không có công ty nào nguyện ý hợp tác với nhà bọn họ.

Diệp Bùi nói lần này nhà họ Phương cũng coi như là tự làm tự chịu, mặc dù thành phố Nam chỉ là một thị trường nhỏ, nhưng ảnh hưởng đến bọn bọn cũng không nhỏ.

Diệp Bùi và Tống Nhã lúc đầu chỉ biết nhà họ Phương lại đến thành phố Nam, không hề biết Phương Yến cũng chuyển đến học.

Vẫn là hôm thứ 3 sau khi tan học về nhà, Diệp Triều Nhiên nói cho hai người biết.

Tống Nhã lúc đó đang nấu cơm, nghe thấy thất thần, bị dao cắt vào ngón tay.

Diệp Bùi và Diệp Triều Nhiên bị dọa giật mình, hai ba con một người đi lấy hòm thuốc, một người giúp Tống Nhã ấn vết thương.


Tống Nhã thật sự tức giận.

Tống Nhã cũng không nghĩ được nhà bọn họ lại có thể vô sỉ đến mức này.

Diệp Bùi băng bó vết thương cho Tống Nhã, Tống Nhã không nhịn được, lần đầu tiên mắng chửi người ở trước mặt Diệp Triều Nhiên.

Nhưng Tống Nhã suy cho cùng cũng không biết mắng chửi người, mở miệng chỉ là "không biết xấu hổ", "bắt nạt người" "khốn nạn" ba câu này thay phiên nhau xuất hiện.

Diệp Bùi vừa đau lòng vừa buồn cười.

Diệp Triều Nhiên cũng an ủi Tống Nhã, để bà băng bó vết thương trước.

Nhà họ Phương sao có thể quan trọng bằng Tống Nhã?

Tống Nhã nghe thấy câu này càng đau lòng cho Diệp Triều Nhiên, cũng không quan tâm ngón tay đang chảy máu, ôm Diệp Triều Nhiên vào lòng.

Diệp Triều Nhiên mềm lòng, cùng ôm Tống Nhã, cười nói: "Không sao đâu ạ, mẹ, con trai mẹ thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không bị cậu ta bắt nạt."

"Mẹ đương nhiên biết con sẽ không bị bắt nạt," khéo mắt Tống Nhã đỏ lên, "Mẹ chỉ cảm thấy nhà bọn họ bắt nạt người quá đáng!"

Diệp Bùi cuối cùng cũng băng bó xong ngón tay cho Tống Nhã, tán thành gật đầu: "Thật sự quá đáng."

"Nếu không thì Tiểu Nhiên con chuyển trường đi?" Tống Nhã không nuốt trôi được cục tức này.

Diệp Triều Nhiên nhanh chóng nói: "Chuyển trường cái gì? Mẹ, trường con học rất tốt, bạn học hôm nay đều đứng về phía con, bọn họ biết người nhà đó không phải là thứ gì tốt, cho nên đều nói giúp cho con."

"Còn nữa, con cũng không làm sai chuyện gì, muốn chuyển trường cũng là Phương Yến cậu ta chuyên, con chuyển trường cái gì?"

"Thật sao?" Tống Nhã hỏi.

"Thật ạ," Diệp Triều Nhiên nói, "Không tin mẹ cứ gọi điện cho bất cứ bạn học nào của con hỏi xem?"

"Mẹ hỏi cái gì?" Tống Nhã nhìn Diệp Triều Nhiên, biết Diệp Triều Nhiên không có chịu ấm ức, bà yên tâm hơn nhiều.

Vừa rồi là quan tâm tắc loạn.

Diệp Bùi cuối cùng cũng mở miệng: "Tiểu Nhiên nói đúng, cho dù chuyển trưởng cũng nên là cậu ta chuyển!"

Diệp Triều Nhiên biết Tống Nhã vẫn còn lo lắng, dùng cả vốn lẫn lời muốn dỗ được cho Tống Nhã yên tâm.

Thậm chí Diệp Triều Nhiên còn lơ đang tiết lộ cho Tống Nhã và Diệp Bùi tình trạng sức khỏe bây giờ của Phương Yến, đem lời cô Vương nói cho cậu truyền đạt lại cho hai người.

Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa lúc trước, cũng lơ đãng nói qua tình huống của Phương Yến với Tống Nhã và Diệp Bùi, nhưng bọn họ nói nửa thật nửa giả, không nói Phương Yến không sống qua nổi tuổi 20, chỉ nói bệnh tình Phương Yến bây giờ đã được khống chế.

Dù sao Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa cũng lo lắng bọn họ để lộ quá nhiều, Diệp Bùi và Tống Nhã sẽ nghi ngờ mục đích bọn họ không đơn thuần.

Với sự cố chấp của nhà họ Phương với Phương Yến, Phương Yến chuyển trường chỉ là mới bắt đầu, chuyện này không đơn giản mà kết thúc như vậy.

Diệp Triều Nhiên bây giờ đem bệnh tình của Phương Yến nói cho hai người biết, là để cho ba mẹ biết rõ trước. Diệp Triều Nhiên không muốn nói rõ bộ mặt thật của nhà họ Phương cho hai người, cậu sợ sẽ dọa đến Tống Nhã.

Nhưng Diệp Bùi và Tống Nhã sớm muộn cũng có một ngày biết bộ mặt thật của nhà họ Phương, cho nên Diệp Triều Nhiên cũng chỉ có thể trong lúc nói chuyện bình thường lơ đãng nhắc đến chuyện "đổi tim"

Không thể quá nhanh, phải từ từ cẩn thận.

Mặc dù cậu đã đang luyện taekwoondo, nhưng ai mà có thể đảm bảo được nhà họ Phương sẽ không vì Phương Yến mà làm ra những hành động quá khích?

Chỉ có khi Diệp Bùi và Tống Nhã dần dần ý thức được mục đích thật sự của nhà họ Phương, vào ngày nhà họ Phương cá chết lướt rách, Diệp Triều Nhiên mới có thể được cứu.

Sống lại một đời, Diệp Triều Nhiên chưa từng nghĩ chỉ dựa vào bản thân.

"Diệp Triều Nhiên," trong lớp cho người gọi tên Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên từ hồi ức thoát ra, cậu nâng mắt lên nhìn, nhìn thấy cô Vương.

"Cô Vương," Diệp Triều Nhiên đi ra khỏi lớp, "Cô tìm em?"

Cô Vương nhìn Diệp Triều Nhiên, muốn nói lại thôi.

Diệp Triều Nhiên khó hiểu: "Làm sao vậy ạ?"

Cô Vương thời dài, cuối cùng cũng mở miệng: "Triều Nhiên, cô nói trước, chuyện này em có thể từ chối."

Diệp Triều Nhiên nhìn theo hướng cô Vương chỉ, ý cười trên mặt lập tưc biến mất.

Người đến chính là Phương Thịnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK