"Khương Tầm Mặc!" Diệp Triều Nhiên từ xa gọi một tiếng.
Vừa vặn đúng lúc chuông tan học lại vang lên, tiếng gọi của Diệp Triều Nhiên gần như bị chìm trong tiếng chuông.
Khương Tầm Mặc cũng nghe được tiếng chuông tan học, bước chân vội vã, đi càng nhanh hơn.
Vừa đến lúc tan học, học sinh trên sân trường càng nhiều lên.
Diệp Triều Nhiên không để ý, bóng lưng Khương Tử Mặc đã biết mất trong đám đông.
Làm thế nào bây giờ?
Không giúp cô Vương chuyển lời là chuyện nhỏ, lỡ như Khương Tầm Mặc uống chai nước ép đó của cậu thì sao?
Có điều cậu đã mở chai nước ép chanh đó rồi, Khương Tử Mặc lúc mở nắp lẽ nào không phát hiện ra khác thường?
Diệp Triều Nhiên có hơi khổ não thở dài, cậu đột nhiên phát hiện bạn cùng bàn mới có hơi kỳ quái.
Có lẽ là khí tràng bất hòa như mọi người nói?
Đợi kỳ thi tháng sau kết thúc, cậu phải lập tức đổi bạn cùng bàn.
Không gọi được người, cũng không thể để cô Vương đợi mãi được, Diệp Triều Nhiên lại đến phòng giáo viên một chuyến.
Vẫn may cô Vương không để ý, xua xua tay với Diệp Triều Nhiên: "Vậy thì em về nhà trước đi, tiết tự học ngày mai cô tìm cậu ta nói chuyện sau."
Diệp Triều Nhiên chào tạm biệt cô Vương, về lớp lấy cặp sách rồi về nhà.
......
"Anh Cố! Cố Nghiêu!"
Bạn tốt của Cố Nghiêu Lâm Bạch ở phía sau đuổi theo không kịp, Cố Nghiêu lại không hề dừng lại.
Trong lòng Cố Nghiêu bây giờ tràn đầy thất vọng và tức giận.
Hắn hối hận lúc cầm áo khoác không lập tức đi ngay, nếu như hắn lúc đó lựa chọn rời đi mà không đứng yên tại chỗ, đã không xuất hiện một màn làm hắn xấu hổ như vậy rồi.
Đồng thời, hắn cũng tức giận Diệp Triều Nhiên làm mắt mặt hắn trước đám đông.
Diệp Triều Nhiên xem hắn là cái gì?
Muốn theo đuổi thì theo đuổi, không muốn theo đuổi nữa thì quay đầu tìm nam sinh khác?
Loại cảm giác bị người khác chơi đùa như vậy làm cho Cố Nghiêu không còn mặt mũi, từ lúc rời khỏi sân bóng rổ, Cố Nghiêu thậm chí còn không có tâm trạng về lớp, lập tức quay đầu ra khỏi trường học.
Đi đến cửa trường học, hắn đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Khương Tầm Mặc đang đứng đối diện, nam sinh dáng người mảnh khảnh, cao cao gầy gầy, trong tay còn cầm bình nước ép chanh.
Hình như là chú ý đến ánh mắt của Cố Nghiêu, Khương Tầm Mặc liếc nhanh hắn một cái.
Không biết làm sao, Cố Nghiêu cảm thấy ánh mắt lạnh lùng đó còn hàm chứ ý khiêu khích.
Sắc mắt hắn lập tức càng thối, không quan tâm dến bạn tốt không ngừng gọi phía sau, quay đầu bỏ đi.
Bạn tốt tốn một lúc lâu, mới đuổi kịp Cố Nghiêu.
"Anh Cố, anh trai tốt của tôi, anh đợi đã!" Lâm Bạch cuối cùng cũng đuổi kịp Cố Nghiêu, kéo lấy cánh tay hắn không buông.
Cố Nghiêu bị hắn ta kéo bước chân hơi dừng lại, sắc mặt càng thêm bực bội, giọng nói thiếu kiên nhẫn: "Cậu làm gì?"
Lâm Bạch thở hổn hển mấy hơi, mới nói: "Hầy, cậu tức giận à?"
Sắc mặt Cố Nghiêu càng thêm khó coi.
Hắn sao có thể vì Diệp Triều Nhiên mà tức giận?
"Tớ không tức giận." Cố Nghiêu lạnh lùng nói, "Tớ sao có thể vì Diệp Triều Nhiên mà tức giận?"
Cậu ta xứng sao?
Lâm Bạch liếc nhìn gương mặt khó coi của Cố Nghiêu, trong lòng không nhịn được cười cười, Cố Nghiêu chính là một tên khẩu thị tâm phi!
"Được rồi, không tức giận là được." Lâm Bạch không nói suy nghĩ trong lòng ra.
Sắc mặt Cố Nghiêu lại khó coi thêm vài phần, hắn hỏi: "Cậu tìm tớ có chuyện gì?"
Lâm Bạch buông cánh tay hắn ra rồi nói: "Tớ thấy cậu đột nhiên bỏ đi, có hơi lo lắng nên đuổi theo nhìn xem. Cậu thật sự không tức giận chứ?"
Nói xong hắn ta còn sắp lại gần, cẩn thận quan sắt sắc mặt của Cố Nghiêu.
Cố Nghiêu bị hắn ta nhìn trong lòng lại càng tức giận, hắn quay đầu đi, tiếp tục đi tiếp, giọng nói có vài phần cứng nhắc: "Không có."
Lâm Bạch hiểu rõ.
Đây sao gọi là tức giận, cái này rõ ràng là tức đến nổ tung.
Lâm Bạch là bạn từ nhỏ của Cố Nghiêu, đương nhiên biết lúc này trong lòng Cố Nghiêu nghĩ gì.
Hắn ta không muốn mở miệng an ủi: "Thực ra cậu cũng không cần phải tức giận, tớ cảm thấy Diệp Triều Nhiên hôm nay như vậy chính là mềm lặt buột chặt."
Cố Nghiêu nghe vậy sửng sốt, hắn nghiêng đầu nhìn Lâm Bạch: "Có ý gì?"
Lâm Bạch cười: "Còn không rõ ràng sao? Diệp Triều Nhiên hôm nay xuất hiện trước mặt chúng ta mấy lần?"
Cố Nghiêu không nói gì, hắn sao lại đi nhớ chuyện vô vị này làm gì?
"Hai lần?" Cố Nghiêu nói xong còn bổ sung thêm một câu: "Hẳn là vây, nếu như không phải là tớ nhớ nhầm."
Lâm Bạch xác thực đáp án của hắn: "Chính là hai lần. Lần đầu tiên là lúc trưa chúng ta ở căng tin, cậu ta rõ ràng nhìn thấy chúng ta, không qua ngồi với chúng ta, mà lại vòng qua chúng ta rời đi. Lần thứ hai chính là ở sân bóng."
Nhắc đến sân bóng, Cố Nghiêu lại nhíu mày.
"Cậu ta tại sao lại phải ở trước mặt nhiều người như vậy đi tìm Khương Tầm Mặc?" Lâm Bạch hỏi, "Cái tên Khương Tầm Mặc này tớ biết, cậu ta học kỳ này mới chuyển đến trường chúng ta, cùng lớp với Diệp Triều Nhiên. Diệp Triều Nhiên có chuyện gì, tại sao lại nhất định phải ở trước mặt mọi người đi tìm Khương Tầm Mặc?"
Cố Nghiêu trầm mặc chốc lát, sắc mặt hơi hòa hoãn: "Cậu là nói, cậu ta cố ý ở trước mặt nhiều người đi tìm Khương Tầm Mặc?"
Lâm Bạch phủ định: "Không, cậu ta có ý ở trước mặt cầu tìm Khương Tầm Mặc."
Cố Nghiêu nhíu mày: "Cậu ta tại sao lại làm như vậy?"
"Đương nhiên là vì muốn cậu ghen rồi!" Lâm Bạch nói toạc ra.
"Ghen?" Cố Nghiêu có hơi kinh ngạc.
Lâm Bạch chắc nịch gật đầu, phân tích với Cố Nghiêu: "Cậu nghĩ kĩ lại đi, Diệp Triều Nhiên theo đuổi cậu lâu như vậy? Không đến một năm, thì cũng có nửa năm đi? Nửa năm này cậu cũng chưa từng để ý đến cậu ta, cậu ta có thể không nóng nảy sai? Chính là vì nóng nảy, cho nên cậu ta mới tìm một cách đặc biệt để thu hút sự chú ý của cậu!"
Lâm Bạch cảm thấy phân tích của mình không có vấn đề gì, cũng không thể không nói, cách làm này của Diệp Triều Nhiên quả thật có hiệu, còn không phải sao, bạn tốt của hắn ta đã tức thành như vậy rồi.
Cố Nghiêu hồi lâu không nói gì, nhưng phiền não và tức giận trong lòng đã từ từ biến mất.
Thì ra là có chuyện như vậy...
Cố Nghiêu một lúc lâu mới nhàn nhạt mở miệng: "Vô vị, dù sao tớ cũng sẽ không đồng ý ở bên cậu ta."
Lâm Bạch cười cười: "Cậu có thể nghĩ được như vậy là tốt! Tớ cảm thấy Diệp Triều Nhiên quá thủ đoạn."
.......
Thành phố A.
"Chúng ta khi nào thì về?" Thái Liên Hoa nhìn Phương Kỳ Sơn bên cạnh, "Hôm qua em nhận được điện thoại của mẹ, bà nói hai ngày nay Yến Yến lại phát sốt, em có hơi lo lắng..."
"Em lo lắng thì có thể thế nào?" Phương Kỳ Sơn mất kiên nhẫn ngắt lời bà ta, "Em cũng không phải là bác sĩ, có thể trị bệnh à?"
Thái Liên Hoa bị ông ta làm nghẹn họng, trừng mắt nhìn ông ta rồi không nói gì.
Hai ngày nay Phương Kỳ Sơn phiền chết đi được.
Công ty mới của ông ta vốn dĩ mới bắt đầu, ông ta vốn dĩ mượn cơ hội Diệp Triều Nhiên về nhà lần này xào nhiệt độ, có thể để công ty từ từ đi vào quỹ đạo.
Nếu như vận khí có thể tốt một chút, dựa vào cơ hội này có thể kiếm được một món tiền, để lão gia từ có cái nhìn khác về ông ta thì càng tốt.
Kết quả không ngờ được, hiện giờ trên mạng không chỉ không có người ủng hộ ông ta, còn toàn là phản đối và tẩy chay.
Chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, công ty của Phương Kỳ Sơn đã liên tục có người từ chức, người đầu tư cũng trực tiếp rút vốn, mắt thấy công ty sắp không duy trì nổi nữa rồi.
Phương Kỳ Sơn vốn muốn nghĩ tìm người giúp đỡ, kết quả điện thoại còn chưa gọi đi, lão gia tử đã nghiên khắc ra lệnh cho cả nhà trên dưới nhà họ Phương, tất cả mọi người không được nhúng tay vào việc này, còn để bọn họ tận lực phủi sạch quan hệ với ông ta.
Phương Kỳ Sơn bận đến sức đầu mẻ trán, nghĩ đến Diệp Triều Nhiên, trong lòng lại tức giận.
Quả nhiên năm đó ném tai tinh này là lựa chọn đúng đắn!
Hiện giờ Diệp Triều Nhiên còn chưa về nhà bọn họ, đã gây nhiều phiền phức cho ông ta như vậy rồi.
Sau này nếu thật sự về, còn phải thế nào nữa?
Chính vào lúc này, điện thoại của Thái Liên Hoa vang lên.
Bà ta nhìn người gọi đên, nói với Phương Kỳ Sơn: "Là mẹ gọi đến."
Phương Kỳ Sơn thở dài nặng nè.
Không muốn về cũng phải về.
Nhà cũ nhà họ Phương nằm ở đường khố sầm uất nhất thành phố A.
Phương Kỳ Sơn vừa mới dừng xe, quan gia đã đến mở cửa xe: Tiên sinh, phu nhân."
Phương Kỳ Sơn nói: "Ba tôi..."
"Lão gia đang ở thư phòng đợi tiên sinh," quản gia nói xong nhìn Thái Liên Hoa, "Phu nhân muốn đi thăm tiểu thiếu gia trước không?"
Nghe đến tên Phương Yến, Thái Liên Hoa lập tức gật đầu: "Yến Yến hôm nay có đỡ hơn chút nào không?"
Quản gia gật đầu: "Tiểu thiếu gia hôm nay đã tự mình xuống giường được rồi."
Thái Liên Hoa không quan tâm nhiều như vậy, bước vào nhà đã đi về phòng Phương Yến.
Phương Kỳ Sơn ở dưới tầng do dự hồi lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí lên tầng vào đến thư phòng.
Gõ cửa hai tiếng, Phương Kỳ Sơn đẩy cửa bước vào.
Phương lão gia tư tinh thần khỏe mạnh, người đã hơn 60 vẫn không lộ ra vẻ già nua, lúc này đang ngồi bên cửa sổ, trước mặt là bàn cờ vây, đối diện là một thanh niên.
Phương Kỳ Sơn nhìn thanh niên, ánh mắt lập tức sáng lên: "Phương Thịnh! Con về khi nào vậy!"
Phương Thịnh gật đầu với Phương Kỳ Sơn: "Ba, hôm nay vừa về đến."
Phương Kỳ Sơn rất vui mừng, cười bước lên vỗ vỗ vai con trai lớn: "Con sao không nói một tiếng, sớm biết ba và mẹ con đã đi đón con rồi. Con lần này về ở bao lâu, lúc nào lại đi tiếp?"
Phương lão gia tử trả lời giúp Phương Thịnh: "Thịnh Thịnh lần này về sẽ không đi nữa."
Phương Kỳ Sơn sửng sốt.
Câu tiếp theo của Phương lão gia tử cầng làm Phương Kỳ Sơn chấn kinh hơn: "Ba chuẩn bị để Thịnh Thịnh bắt đầu tiếp nhận nghiệp vụ công ty."
"Ba!" Phương Kỳ Sơn lập tức nóng nảy, "Thịnh Thịnh nó còn chưa tốt nghiệp, đã giao cho thằng bé trọng trách như vậy? Đây...?"
"Không đưa cho thằng bé thì đưa cho con sao?" Phương lão gia tử lạnh lùng ngắt lời Phương Kỳ Sơn, "Con cũng không nhìn xem con đã làm những chuyện tốt gì? Để con đi đón một người thôi, con cũng náo loạn ra động tĩnh lớn như vậy, còn thiếu chút nữa là kéo cả nhà chúng ta làm đệm lưng cho con!"
Phương Kỳ Sơn lập tức tức giận.
Ông ta há miệng, lúc lâu sau mới giải thích nói: "Con cũng không ngờ cái tên Diệp Bùi lại khó giải quyết như vậy, con..."
"Được rồi, cứ như vậy đi," Phương lão gia tử đặt một quân cờ xuống, "Chuyện của công ty con không cần quan tâm nữa, bên phía Diệp Bùi, ba sẽ đích thân đi xử lý."
Lời này của Phương lão gia tử, chính là nói rõ với ông ta, doanh nghiệp gia tộc sẽ không giao vào tay ông ta nữa!
Phương Kỳ Sơn nghe xong lập tức tâm như tro tàn. Vì thế nửa câu cuối của Phương lão gia từ, ông sớm đã không còn tâm trạng để nghe nữa.
Phương lão gia từ nhìn dáng vẻ không nên thân của Phương Kỳ Sơn lại càng tức giận hơn, lập tức mở miệng đuổi người: "Con ra ngoài trước đi, ba còn có chuyện muốn nói với Thịnh Thịnh."
Phương Kỳ Sơn thở dài ra khỏi thư phòng.
Phương Thịnh nhìn bóng dánh của Phương Kỳ Sơn nửa ngày, mới mở miệng nói: "Ông nội, ông định đích thân đến nhà họ Diệp?"
Đối với việc đột nhiên nhiều thêm một em trai, Phương Thịnh cũng không hề có quá nhiều cảm xúc.
Hơn nữa lúc đầu, hắn không hề ủng hộ ba mẹ đến nhà họ Diệp tìm người, bởi vì trong lòng hắn, chỉ có một mình Phương Yến là em trai, hắn không muốn có thêm một đứa trẻ phân chia tình yêu thương với Phương Yến.
Nhưng Diệp Triều Nhiên dù sao cũng là huyết mạch của nhà họ Phương, cũng không thể để nó lang thang ở bên ngoài mãi, cho nên Phương Thịnh mới không ngăn cản nữa.
Nhưng ai mà ngờ, cái đứa trẻ đó không chỉ không về nhà họ, còn ở trước mặt nhiều phóng viên như vậy nghi kỵ nhà bọn họ.
Trong lòng Phương Thịnh, sớm đã không có hảo cảm với Diệp Triều Nhiên.
"Thực ra cháu cảm thấy, nó không về cũng tốt." Phương Thịnh nói.
Phương lão gia từ lắc lắc đầu, ông nhìn Phương Thịnh, nghĩ nghĩ rồi không nhẫn tâm nói chân tướng với hắn, chỉ nói: "Diệp Triều Nhiên phải về nhà chúng ta, chuyện này cháu không cần quan tâm, ông tự có cách của mình."
Phương Thịnh hỏi: "Ông chuẩn bị làm thế nào?"
Phương lão gia tử cười cười, không nói gì.
Đợi Phương Thịnh chơi xong với ông ván cờ, ông ta mới gọi Phương Kỳ Sơn vào thư phòng.
Phương Kỳ Sơn vừa mở cửa, đã nghe Phương lão gia tử hỏi: "Ba nghe nói Diệp Bùi mở một công ty?"
Danh Sách Chương: