Tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, tim Diệp Triều Nhiên vọt đến cổ họng, cậu liều mạng chạy về phía trước đồng thời, đầu óc cũng nhanh chóng suy nghĩ.
Con ngõ cậu chạy vào rất sâu, gần như không có người đi đường, lớn tiếng hô cứu cũng không có tác dụng, cậu không thể dừng lại ở đây!
Tiếng bước chân đằng sau càng ngày càng gần, Diệp Triều Nhiên nói với bản thân phải bình tĩnh.
Mắt thấy tay một tên bảo tiêu sắp đụng vào vai Diệp Triều Nhiên, Diệp Triều Nhiên đột nhiên cong eo, phanh xe, xoay người, liền mạch lưu loát, không cho bảo tiêu thời gian phản ứng, quay đầy chạy về hướng ngược lại.
Hai tên bảo tiêu nhất thời không chú ý, sửng sốt vài giây mới quay đầu lại đuổi theo.
Phương Kỳ Sơn nhìn thấy Diệp Triều Nhiên chạy thẳng về phía mình, trong lòng đột nhiên vui vẻ, nhanh chóng nói: "Triều Nhiên, con qua đây, ba có chuyện muốn thương lượng với con...."
Trong mắt Diệp Triều Nhiên toàn là âm u, cậu nhanh chóng chạy đến trước mặt Phương Kỳ Sơn, tạm dừng một giây, giây tiếp theo đột nhiên nhấc chân, trực tiếp đá một cước.
Một cước này vừa mạnh vừa nhanh, Phương Kỳ Sơn ngã thẳng xuống đất, trực tiếp ngã ngửa mặt lên trời, quỳ rạp trên mặt đất rên hừ một lúc lâu.
Diệp Triều Nhiên lại không có tâm trạng thưởng thức, hung tợn trừng mắt một cái rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Chạy ra khỏi con ngõ này, con đường bên ngoài Diệp Triều Nhiên rất quen thuộc, chỉ cần lớn tiếng hô to, cậu có thể được cứu rồi!
Lại nhìn Phương Kỳ Sơn, ông ta đau đớn cuộn tròn trên mặt đất, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Bảo tiêu bị một màn này làm gián đoạn, nhất thời cũng không biết nên đuổi theo tiếp hay không.
"Phương tổng...."
Một tên bảo tiêu dìu Phương Kỳ Sơn dậy.
Máu mũi Phương Kỳ Sơn chảy ròng ròng, hòa hoãn một hồi lâu mới phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi quát bảo tiêu: "Đỡ tôi làm cái gì! Đuổi theo! Bắt tên nhãi con đó lại cho tôi!"
Bao tiêu lúc này mới buông Phương Kỳ Sơn ra, một lần nữa đổi theo Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên cũng không có chạy xa, có lẽ cậu căn bản không có cơ hội chạy xa.
Phương Kỳ Sơn sớm đã liệu được Diệp Triều Nhiên sẽ chạy trốn, cho nên hôm nay ông ta dẫn theo 10 tên bảo tiêu.
Còn việc chỉ để cho hai tên bảo tiêu đuổi theo Diệp Triều Nhiên, chính là vì muốn để nó mất cảnh giác.
Diệp Triều Nhiên nhìn thấy bảo tiêu dồn cậu vào ngõ cụt, biểu tình trên mặt càng khó coi.
Phương Kỳ Sơn cũng được bảo tiêu đỡ dậy, chậm rì rì đi về phía này.
"Không chạy nữa à?" Giọng Phương Kỳ Sơn vẫn còn ồm ồm.
Diệp Triều Nhiên nhàn nhạt liếc ông ta một cái, không nói gì.
Cậu đưa tay sờ điện thoại trong túi, đang muốn mở khóa báo cảnh sát, đã nghe Phương Kỳ Sơn nói: "Lục soát lấy điện thoại của nó cho tôi."
Diệp Triều Nhiên trừng mắt nhìn ông ta: "Các người không có quyền lục..."
Phương Kỳ Sơn lạnh lùng nói: "Mau lên."
Bảo tiêu bước lên soát thân, Diệp Triều Nhiên căn bản không có cách nào phản kháng.
Điện thoại bị bảo tiêu lấy đi, giao vào tay Phương Kỳ Sơn.
Phương Kỳ Sơn nhìn điện thoại, lại lau máu mũi, âm thầm mắng một câu "tên nhãi con"
Ông ta vốn dĩ muốn bước lên giáo huấn Diệp Triều Nhiên, lại ghĩ đến lời dặn dò của Phương lão gia tử trước khi đi, liền bỏ qua.
Bỏ đi, đợi Diệp Triều Nhiên cùng bọn họ về thành phố A, ông ta có cách làm cho Diệp Triều Nhiên hối hận.
"Ông tìm tôi làm cái gì?" Diệp Triều Nhiên cưỡng ép bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại, bây giờ còn không phải là lúc đối cứng với Phương Kỳ Sơn.
Phương Kỳ Sơn nhận giấy từ trong tay bảo tiêu, thong thả ung dung lau sạch vết máu trên mũi, lúc này với ngước mắt nhìn Diệp Triều Nhiên.
Ông ta đột nhiên phát hiện ánh mắt Diệp Triều Niên nhìn mình vô cùng có ý tứ, giống là hận, lại cất giấu rất giỏi, Phương Kỳ Sơn không khỏi buồn bực, ông ta hình như cũng chưa nói tìm Diệp Triều Nhiên làm gì mà? Sao tên khốn nạn này lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình?
Không vui, Phương Kỳ Sơn cực lỳ không vui.
Nhưng ông ta vẫn phải giả vờ một bộ dạng phụ tử từ ái, cười nói: "Đương nhiên là đến thăm con, con xem con kìa, giống con lừa ngoan cố vậy, ba con chúng ta vừa mới gặp nhau, còn chưa kịp chào hỏi, con đã trực tiếp cho ba một cước rồi, ba còn cũng không có động tay động chân với con đi?"
Phương Kỳ Sơn thở dài: "Hôm nay ba qua đây, cũng không vì cái gì khác, chính là muốn đưa con về nhà chúng ta ở một đoạn thời gian. Em trai con Yến Yến gần đây bị ốm, nó rất nhớ con. Mấy ngày trước để anh con đến tìm con, mỗi lần con đều không gặp, không còn cách nào khác, ba con phải đích thân đến đây."
Diệp Triều Nhiên trầm mặc, một lúc sau cười nói: "Chỉ vì chuyện này, tống nhiều công sức tìm người đuổi theo tôi như vậy à? Lúc đầu tôi bị dọa sợ, còn tưởng là ông đến bắt cóc tôi."
Cậu nhấn mạnh hai chữ "bắt cóc".
Phương Kỳ Sơn cười ha hả: "Bắt cóc cái gì mà bắt cóc? Bắt cóc không phải là phạm pháp sao?"
Diệp Triều Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười nhìn ông ta.
Phương Kỳ Sơn cười hai tiếng, cảm thấy không thú vị, cũng thu lại ý cười, nhìn Diệp Triều Nhiên: "Cho nên con bây giờ đã nghĩ xong chưa? Đi theo chúng ta, hay là...."
Bị trói đi?
Diệp Triều Nhiên yên tĩnh nhìn ông ta, cuối cùng mới mở miệng: "Tôi muốn gọi điện cho ba mẹ tôi."
Phương Kỳ Sơn cười: "Đã có người đi thông báo cho bọn họ, con có thể nói nói với bọn họ một tiếng, nhưng không thể gọi điện, chỉ gửi tin nhắn wechat."
Phương Kỳ Sơn giơ điện thoại quét mặt Diệp Triều Nhiên, khóa điện thoại tự nhiên được mở ra. Ông ta tìm wechat, lại đưa điện thoại cho Diệp Triều Nhiên.
"Ba sẽ nhìn con gửi tin nhắn." Phương Kỳ Sơn nói.
Diệp Triều Nhiên âm thầm siết chặt ngón tay cầm điện thoại, cậu không nghĩ Phương Kỳ Sơn có thể vô liêm sỉ như vậy!
Cũng đúng, nếu như nhà bọn họ đã đi đến nước cờ này, chắc chắn sẽ nghĩ đến làm thế nào để trấn an Diệp Bùi và Tống Nhã.
Bất ngờ nhìn thấy tin nhắn của mình, Diệp Bùi và Tống Nhã chắc chắn sẽ không tin.
Nhưng liên tiếp mấy ngày đều nhận được tin nhắn của mình thì sao?
Lại gửi cho bọn họ vài bức ảnh mình sống không tồi, bọn họ còn lo lắng nữa sao?
Diệp Triều Nhiên vô cùng bất an.
Không được, cậu không thể gửi tin nhắn, càng không thể đi theo Phương Kỳ Sơn về.
Câu vừa đi, rất có khả năng sẽ một đi không trở lại.
"Nhanh lên." Phương Kỳ Sơn liếc mắt nhìn xung quanh.
Trong con ngõ này quả thật không có người, nhưng cứ kéo dài không đảm bảo sẽ không có người đến.
Có người đến, khó trách khỏi có người lo chuyện bao đồng.
Diệp Triều Nhiên bị ông ta giục tâm phiền ý loạn, lại không thể không bình tĩnh lại, cẩn thận hồi tưởng lại lời Phương Kỳ Sơn nói vừa nãy một lần, hai mắt cậu sáng lên, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, ông vừa nãy nói với tôi trước đó Phương Thịnh ngày nào cũng đến tìm tôi?"
Phương Kỳ Sơn nói: "Đúng vậy, không phải con vẫn luôn không găp nó sao?"
Nói đến cũng phải cảm ơn Diệp Triều Nhiên, nếu không phải là Diệp Triều Nhiên, ông ta cũng không thể được Phương lão gia tử trọng dụng.
Vừa nghĩ đến sau khi Diệp Triều Nhiên về với mình, người cầm quyền nhà họ Phương rất có khả năng sẽ đổi thành mình, Phương Kỳ Sơn nhìn Diệp Triều Nhiên nhất thời thuận mắt hơn nhiều.
Diệp Triều Nhiên không có bỏ lỡ vẻ mặt biến hóa trong nháy mắt của Phương Kỳ Sơn, khóe miệng cậu cong lên, lộ ra vẻ mặt vô tội mà chấn kinh: "Không có, tôi vẫn luôn không nhìn thấy anh ta."
Hơi dừng lại một chút, Diệp Triều Nhiên bổ sung thêm: "Trước đó mỗi lần anh ta đến gặp tôi, tôi đều gặp anh ta mà."
Phương Kỳ Sơn sửng sốt, khó tin nhìn Diệp Triều Nhiên, ông ta có lời nghi ngờ tính thật giả trong lời Diệp Triều Nhiên nói.
Diệp Triều Nhiên biết đây là một cơ hội, mình có thể bắt lấy cơ hội này, tiếp tục nói: "Tôi còn cho rằng ông đến tìm tôi là có chuyện gì, thì ra là muốn tôi đi thăm Yến Yến," cậu kìm nén ghê tởm, cười nói: "Vậy lúc đầu nói với tôi không phải là được rồi sao, ông gọi nhiều bảo tiêu đến chặn đường tôi như vậy, tôi còn cho rằng...."
"Cũng trách anh Phương Thịnh trước đó không đến tìm tôi, anh ta trưa hôm nay thì lại có đến tìm tôi, còn nói với tôi những lời rất khó hiểu, còn nói anh ta sắp ra nước ngoài."
Phương Kỳ Sơn nghe thấy kinh ngạc: "Nó sắp ra nước ngoài? Tại sao?"
Trước đó không nghe thấy Phương Thịnh nói?
Diệp Triều Nhiên có chút hối hận đã ném số điện thoại liên lạc Phương Thịnh đưa cho mình, cậu gật đầu: "Đúng vậy, anh ta cũng không nói với tôi sức khỏe Yến Yến không tốt, sớm nói như vậy, tôi đương nhiên sẽ đến thăm Yến Yến rồi."
Sắc mặt Phương Kỳ Sơn lại thay đổi.
Phương Thịnh tại sao lại đột nhiên ra nước ngoài?
Lẽ nào là Phương lão gia tử dặn dò?
Không thể nào.
Lúc trưa ông ta từ bệnh viện rời đi, lão gia tử còn nói hôm nay cả nhà họ cùng về thành phố A mà.
Lẽ nào bên trong còn có ẩn tình mà mình không biết?
Phương Kỳ Sơn càng nghĩ càng cảm thấy bất an, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Triều Nhiên: "Con..."
Diệp Triều Nhiên đưa điện thoại của cậu cho Phương ông ta: "Tôi đã gửi tin nhắn cho ba mẹ tôi rồi, bây giờ chúng ta đi thôi."
Phương Kỳ Sơn kiểm tra điện thoại, Diệp Triều Nhiên quả nhiên không có gửi tin nhắn linh tinh.
Ánh mắt ông ta lập tức tối sầm, Phương Thịnh lúc này ra nước ngoài, đối với ông ta mà nói của thật là chuyện tốt.
Đợi Phương Thịnh đi rồi, ông ta tiếp nhận công ty gia đình cũng có thể thuận lý thành chương hơn một chút.
Nhưng Phương Kỳ Sơn cảm thấy Phương Thịnh vào lúc này ra nước ngoài, trong này nói không chừng còn có chuyện gì đó mà ông ta không biết.
"Các người dẫn nó đi trước," Phương Kỳ Sơn nghĩ nghĩ rồi nói, "Tôi gọi điện cho ba tôi."
"Đừng có túm lấy tôi," Diệp Triều Nhiên thuận thế mở miệng, "Tôi đã đồng ý về thành phố A rồi."
Trên đường lớn Phương Kỳ Sơn cũng không tiện để bảo tiêu túm Diệp Triều Nhiên đi, chỉ dặn dò: "Các người trông chặt một chút là được."
Diệp Triều Nhiên hơi thở phào, cẩn thận đánh giá mấy bảo tiêu trước mặt cậu.
Hai bảo tiêu đi trước mặt cậu dẫn đường, những người sau đi theo phía sau cậu, nếu muốn một một mạch thoát đám người này không hề dễ dàng.
Nhưng lúc này còn không tìm cơ hội bỏ chạy, cậu thật sự không còn cơ hội nữa.
Đi ra khỏi con ngõ này, Diệp Triều Nhiên nhìn chiếc xe phía trước --- xe nhà họ Phương.
"Đó là xe của chúng ta à?" Diệp Triều Nhiên hỏi bảo tiêu bên cạnh.
Bảo tiêu nhìn cậu một cái, gật đầu: "Phải."
"Hầy, chỗ này có một thứ." Diệp Triều nhiên nhìn anh ta nói.
Bảo tiêu sửng sốt một chút: "Hả?
Diệp Triều Nhiên đột nhiên sáp lại gần anh ta: "Tôi xem một chút...."
Lời còn chưa nói xong, Diệp Triều Nhiên bắt lấy cánh tay anh ta, trực tiếp ném anh ta xuống đất.
Nhân lúc những người bên cạnh còn chưa phản ứng lại, Diệp Triều Nhiên nhắm chuẩn vào chỗ đó mà xông ra ngoài.
"Cứu mạng...." Diệp Triều Nhiên kéo giọng hô lên một tiếng.
Bảo tiêu phía sau phản ứng lại ngay, nhanh chóng đuổi theo Diệp Triều Nhiên.
Trên đường có vài lác đác vài người qua đường, nhìn thấy trận thế này có hơi không phản ứng lại được.
"Có chuyện gì vậy?"
"Quay phim à?"
Có vài người căn bản không có cách nào ngăn cản đám bảo tiêu này.
Diệp Triều Nhiên muốn chạy đến chỗ bảo vệ của trường, trước mắt tối sầm, cậu chỉ có thể đánh cược.
Thiếu niên đột nhiên chuyển hướng, chạy như điên về phía trường học.
Đám bảo tiêu cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đuổi theo.
Không dễ gì mới bắt được người lại chạy mất dưới mí mắt bọn họ! Nếu như bị Phương lão gia tử biết được, công việc sau này của bọn họ cũng xong luôn.
Cho dù Diệp Triều Nhiên liều mạng chạy, nhưng thể lực của thiếu niên nào có so được với người thành niên thân thể cường tráng.
Tiếng gió gào thét lướt qua tai Diệp Triều Nhiên, mắt nhìn thấy khoảng cách bọn họ càng ngày càng gần, Diệp Triều Nhiên trong lòng tuyệt vọng.
Lẽ nào cậu thật sự không chạy thoát được?
Cậu đã trọng sinh rồi, còn không thể thoát khỏi kết cục bi thảm giống như kiếp trước sao?
Cơn đau dữ dội từ đầu gối truyền đến, dường như có một chất lỏng mà đỏ sẫm đang chảy ra, Diệp Triều Nhiên căn bản không có thời gian quan những thứ này, cậu kìm nén đau đớn đứng lên, giãy giụa muốn tiếp tục chạy về phía trước.
Nhưng không ngờ cậu còn chưa chạy được hai bước, bảo tiêu đằng sau đã đè lấy vai cậu.
Một nỗi tuyệt vọng to lớn bao trùm lấy Diệp Triều Nhiên.
Chính vào lúc này, một giọng nói của một đàn ông vang lên.
"Các người đang làm cái gì vậy?"
Diệp Triều Nhiên đánh rùng mình một cái.
Bảo tiêu đang đè lấy cậu cũng sửng sốt.
Giây tiếp theo, một đám người vây bọn họ lại.
Một người đàn ông trầm giọng nói: "Buông thằng bé ra!"
Bảo tiêu dẫn đầu sắc mặt khẽ biến, không động đậy, anh ta kéo Diệp Triều Nhiên ra sau: "Các người là người nào...."
Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã nâng chân đạp một cước.
Bảo tiêu bị đạp ngã xống đất, Diệp Triều Nhiên đứng sau cũng bị ảnh hưởng, nhưng cậu không bị ngã, mà được kéo vào lòng.
"Có sao không?" Một giọng nói dịu dàng có hơi thấp giọng truyền đến.
Diệp Triều Nhiên ngước mắt, nhìn thấy một ông lão xa lạ. Trên mặt ông lão đều là sự cẳng thẳng không che giấu, đánh giá Diệp Triều Nhiên từ đầu đến chân.
Dưới đáy mắt cậu toàn là mờ mịt, cậu đây là được cứu rồi? Hay là nói bọn họ cũng là đến giúp nhà họ Phương?
Diệp Triều Nhiên căng thẳng mím môi, không nói gì.
Dường như là nhìn ra được sự căng thẳng của Diệp Triều Nhiên, ông lão mở miệng nói: "Cháu đừng sợ, chúng ta là đến giúp cháu."
Diệp Triều Nhiên nghe đến đây, mới hơi thả lỏng cảnh giác, hồi lâu cậu mới cúi đầu, khẽ nói cảm ơn.
Ông lão chính là Diệp Tông, nhìn vệt máu chảy ra do Diệp Triều Nhiên vừa nãy bị ngã, Diệp Tông tức sôi ruột.
"Hôm nay nếu như đã đến rồi, thì đừng có đi nữa!" Diệp Tông cắn chặt răng, "Phương Kỳ Sơn đã bắt được chưa?"
Bảo tiêu dẫn đầu nói: "Bắt được rồi."
Phía sau đám người, Phương Kỳ sơn bị trói thành bánh chứng dẫn qua đây.
Sắc mặt những bảo tiêu có mặt ở đây nhìn thấy vậy lập tức thay đổi.
Nhìn thấy Phương Kỳ Sơn bị trói, Diệp Triều Nhiên mới ý thức được, cậu hình như thật sự được cứu rồi.
Nhưng người cứu cậu rốt cuộc là ai?
"Vừa vặn, mang cả đi!" Diệp Tông lạnh giọng nói.
Diệp Triều Nhiên nhìn ông lão đứng bên cạnh, trên mặt ông lão tràn đầy âm u, chú ý đến tầm mắt của Diệp Triều Nhiên, ông mới từ từ thu liễm vẻ mặt, lộ ra nụ cười nhẹ với Diệp Triều Nhiên.
Ông lão này là ai? Ông ấy làm sao lại biết Phương Kỳ Sơn.
Diệp Triều Nhiên tràn đầy nghi ngờ, cậu đang muốn mở miệng hỏi, đã nghe thấy Diệp Tông đột nhiên cởi áo khoác.
Áo khoác mỏng trùm lên đầu Diệp Triều Nhiên, giọng ông lão cũng theo đó vang lên: "Đừng sợ, có người chụp ảnh, trước tiên che mặt cháu lại đã."
Dưới ánh mắt trời ngả về tây, người đi bộ trên đường cũng chú ý đến ồn ào xảy ra bên này, ồn ào nhìn sang. Không ít người hiếu kỳ, lấy điện thoại ra bắt đầy chụp ảnh.
"Là đang quay phim sao?"
"Bộ đồng phục học sinh đó mặt hình như là của Nhất Trung!"
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"......."
"Chân cháu bị thương rồi, có thể đi được không?" Diệp Tông lại hỏi.
Diệp Triều Nhiên thử bước một bước, chân cậu lập tức mềm nhũn.
Ông lão nắm chặt lấy cánh tay Diệp Triều Nhiên, xuyên thấy qua khe hở của áo khoác, Diệp Triều Nhiên vừa khéo nhìn thấy gân xanh trên tay ông lão.
"Cậu cõng thằng bé, đến bệnh viện trước" Diệp Triều Nhiên chỉ huy một tên bảo tiêu.
Bảo tiêu áo đen nhanh chóng ngồi xổm trước mặt Diệp Triều Nhiên: "Leo lên đi."
Nói xong còn chưa đợi Diệp Triều Nhiên phản ứng lại, đã cõng cậu lên lưng rồi.
Đầu óc Diệp Triều Nhiên ngơ ngác, cậu đang muốn kéo áo khoác trên đầu xuống, một cánh tay đã ấn tay cậu lại: "Lên xe rồi hay lấy xuống."
Diệp Triều Nhiên bị bảo tiêu một đường cõng đến bên xe mới thả xuống, đợi cậu ngồi xuống ghế sau, áo trên đầu mới được lấy xuống.
Quần chúng vây xem bên ngoài cửa xe càng ngày càng nhiều, Diệp Tông không theo lên xe cùng, dặn dò tài xế: "Đưa thằng bé đi xử lý vết thương trước."
Nói xong, Diệp Tông nhìn Diệp Triều Nhiên, ông cười cười với Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên sửng sốt một lát.
Không biết có phải cậu nhìn nhầm không, cậu cứ cảm thấy ngũ quan ông lão trước mặt này có hơi quen mắt, giống như là từng gặp ở đâu rồi.
"Cháu đi bệnh viện trước, đợi lát nữa ba mẹ cháu sẽ qua đó." Diệp Tông nói.
Diệp Triều Nhiên hỏi: "Ông quen biết ba mẹ cháu sao?"
Diệp Tông đưa điện thoại lấy từ chỗ Phương Kỳ Sơn đưa cho Diệp Triều Nhiên, hàm hồ nói một câu: "Xem như...quen biết đi?!"
Chỉ là một thằng con trai khốn nạn đòi nợ mà thôi, Diệp Tông thở dài.
Cửa xe rất nhanh bị đóng lại, chiếc xe sang trọng nhanh chóng chạy đến bệnh viện gần nhất.
Diện thoại Diệp Triều Nhiên nắm chặt trong tay chuông đột nhiên vang lên, Diệp Triều Nhiên cúi đầu nhìn, là Tống Nhã gọi đến.
"Alo, mẹ?" Diệp Triều Nhiên nhận điện thoại.
Tống Nhã mang theo âm thanh khóc nức nở truyền đến từ đầu dây bên kia: "Nhiên Nhiên con có sao không? Mẹ sắp bị con dọa chết rồi...."
Trước khi nhận điện thoại của Tống Nhã, Diệp Triều Nhiên thực ra còn chưa lấy lại tinh thần từ biến cố vừa rồi.
Thay vì nói cậu không sợ, còn không bằng nói cậu còn chưa cảm thấy sợ hãi.
Bây giờ nghe thấy tiếng Tống Nhã khóc, đầu gối lúc này cũng truyền đến cảm giác đau đớn, Diệp Triều Nhiên hốc mắt đỏ bừng, giọng cậu khàn đi, mang theo chút ngọn ngào: "Không sao, con không có chuyện gì, vừa nãy...."
Gọt nước mắt rơi từ hốc mắt Diệp Triều Nhiên rơi xuống, cậu hoảng loạn lau nước mắt, ngăn giọng nói nghẹn ngào của mình lại nói: "Không sao, con thật sự không sao. Đã an toàn rồi, đã an toàn rồi."
Tống Nhã không nhịn được mà rơi nước mắt.
Diệp Bùi tiếp điện thoại, nóng vội hỏi: "Nhiên Nhiên con bây giờ đang ở đâu? Bên cạnh có người bảo vệ con không?"
Diệp Triều Nhiên nhìn địa chỉ: "Bọn con bây giờ đang đến bệnh viện, chính là bệnh viện gần trường học con, trên xe.... còn có hai chú."
Diệp Bùi nói: "Được, ba với mẹ con sẽ lập tức qua đó ngay, con ở bệnh viện đợi ba mẹ biết không?"
Diệp Triều Nhiên đáp lai một tiếng.
Cúp điện thoại, nước mắt Diệp Triều Nhiên không ngừng rơi.
Cho đến lúc này, cậu mới bừng tỉnh phản ứng lại, cậu thật sự được cứu rồi.
Bảo tiêu không dám để Diệp Triều Nhiên tự mình đi, lái xe đến bệnh viện, bảo tiêu lại cõng Diệp Triều Nhiên đến phòng cấp cứu.
Y tác trong phòng cấp cứu đơn giản xử lý cầm máu cho cậu, lại chụp phim cho cậu, vẫn may không có tổn thương đến xương.
Khoảng thời gian này, hai vị bảo tiêu lúc nào cũng đi theo Diệp Triều Nhiên.
Đợi đến khi vết thương được băng bó xong, Diệp Bùi Tống Nhã cũng đến nơi.
Nhìn vết thương trên mặt và chân Diệp Triều Nhiên, nước mắt Tống Nhã lại ào ào rơi xuống.
"Nhà bọn họ là một đám súc sinh!" Tống Nhã một người chưa bao giờ mắng chửi người khác, cũng không nhịn được cơn tức trong lồ ng ngực.
Buổi chiều Thái Liên Hoa đột nhiên đến thăm nhà, Tống Nhã lúc đó cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng lần này thái độ của Thái Liên Hoa chuyển biến 360 độ, rất nhiệt tình.
Tống Nhã cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại khó từ chối thịnh tình của bà ta, chỉ có thể nhẫn nại nói chuyện cùng bà ta.
Nhìn thời gian càng ngày càng muộn, Thái Liên Hoa còn chưa có ý rời đi, mà Diệp Triều Nhiên cũng chưa về nhà, Tống Nhã cuối cũng cũng phát hiện ra một tia không đúng.
Tống Nhã đang muốn đuổi Thái Liên Hoa đi, tự mình đi tìm Diệp Triều Nhiên, đột nhiên mấy bảo tiêu mặc áo đen xông vào nhà.
"Bà muốn làm gì?" Trên mặt Tống Nhã mang theo phẫn nộ.
Thái Liên Hoa lại cười nhạt: "Đừng nóng vội, tôi đến tìm cô cũng là vì chuyện của Triều Nhiên."
"Tôi không thể đồng ý với bà!" Tống Nhã lạnh lùng nói.
Thái Liên Hoa cười nhạo một tiếng: "Chuyện này không do cô quyết định, hôm nay cô đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!"
Nói xong, bà lấy ra một phần hợp đồng chuyển nhượng tài sản, vừa nói: "Có điều các người cũng không cần quá lo lắng, chúng tôi cũng không phải là không cho Triều Nhiên về, đợi khoảng tầm nửa tháng, chúng tôi sẽ đưa nó về. Cô xem những bất động sản này đi, vừa ý hay không vừa ý? Nếu như là không vừa ý, chúng tôi còn có thể tặng thêm."
Tống Nhã phất tay ném mấy phần hợp đồng ném xuống đất: "Nếu như chỉ để Diệp Triều Nhiên qua đó ở nửa tháng, các người lại nỡ bỏ ra nhiều như vậy?"
Tống Nhã không nghĩ quá phức tạp, Tống Nhã nhìn Thái Liên Hoa bày ra những điều kiện này, chỉ là suy đoán nhà bọn họ dùng phương thức này mua Triều Nhiên về nhà.
Thái Liên Hoa nhìn Tống Nhã phát hỏa cũng tức giận, nhưng vẫn nhẫn nhịn tính khí đối phó với Tống Nhã.
Đến khi Diệp Bùi gọi điện thoại đến....
Tin nhắn Diệp Triều Nhiên gửi cho Diệp Bùi rất đơn gian, chỉ có một câu "Ba, con về nhà họ Phương", nhưng cũng là vì quá đơn giản, mới làm cho Diệp Bùi cảnh giác.
Trước khi nhà họ Phương tìm đến nhà, Diệp Triều Nhiên đã sớm kiên quyết nói với Tống Nhã và Diệp Bùi, thằng bé không về nhà họ Phương.
Khoảng thời gian này bọn họ cũng không có nghe thấy bất cứ tin tức gì có liên quan đến nhà họ Phương, vào lúc mấu chốt này, Diệp Triều Nhiên sao có thể đột nhiên đề nghị nói thằng bé muốn về nhà họ Phương?
Diệp Bùi cảm thấy không đúng, nghĩ muốn gọi cho Tống Nhã hỏi Diệp Triều Nhiên có về nhà an toàn chưa.
Nhưng cuộc điện thoại này của Diệp Bùi, Tỗng Nhã căn bản không nhận được!
Bảo tiêu khống chế Tống Nhã, Thái Liên Hoa trực tiếp cúp điện thoại.
Diệp Bùi vừa mới xuống đến tầng lầu công ty, đã đụng phải một bóng dáng không ngờ tới – Đàm Tranh.
Người mẹ mười mấy năm không gặp, lại không rảnh ôn lại chuyện cũ.
Diệp Bùi rất nhanh đã ý thức được, tìm Đàm Tranh giúp đỡ sẽ càng dễ xử lý chuyện này hơn: "Nhà họ Phương... nhà họ Phương khống chế Tiểu Nhã, Triều Nhiên cũng ở trong tay bọn họ!"
Lời vừa nói ra, Đàm Tranh cũng sửng sốt.
Bà nhìn Diệp Bùi hoảng loạn, nghĩ đến mục đích của nhà họ Phương, trong lòng cũng rất căng thẳng: "Không sao, con trước tiên đừng nóng vội, con gọi điện cho ba con, ông ấy vừa vặn cũng đang...."
Điện thoại vừa kết nối, Diệp Tông đã mắng trước một tiếng m* nó rồi!
Bọn họ đến thành phố Nam muộn như vậy, đương nhiên là vì bố trí nhân thủ ở thành phố Nam trước. Sau khi biết được mục đích của nhà họ Phương, Diệp Tông và Đàm Tranh không dám để cho Diệp Triều Nhiên mỗi ngày một mình đi học tan học về nhà.
Nhưng người của bọn họ vừa mới được bố trí, còn chưa bắt đầu đưa đón mỗi ngày, nhà họ Phương lại dám trắng trợn đi bắt người như vậy.
Vẫn may bọn họ không hề không có chuẩn bị khác, Diệp Tông trước đi gọi đám người đi cứu Tống Nhã, rồi đích thân dẫn người đi tìm Diệp Triều Nhiên.
Bảo tiêu tùy thân đem theo thiết bị vệ tinh truy tìm vị trí, rất nhanh tìm được vị trí chính xác của Diệp Triều Nhiên.
Bọn họ đến kịp thời, mới không để cho đám người Phương Kỳ Sơn thực hiện được.
Tống Nhã ôm Diệp Triều Nhiên, đôi mắt khóc sưng cả lên.
Diệp Bùi cũng chút sợ hãi, Tống Nhã ôm Diệp Triều Nhiên, Diệp Bùi ôm hai người, cái gì cũng không nói, chỉ ôm chặt hai người họ.
Qua một lúc lâu, Diệp Triều Nhiên và Tống Nhã với bình tĩnh lại, Diệp Triều Nhiên nghĩ đến ông lão vừa nãy cứu mình, không khỏi nhìn Diệp Bùi hỏi: "Ba, vừa nãy có một ông lão cứu con, ông ấy sao lại đến cứu con...."
Diệp Bùi nhíu mày, gần như là thở dài nói: "Ông ấy là ba của ba."
Danh Sách Chương: