Vốn Văn Tranh đồng ý ăn một bữa với Sơn Vũ Dục La cũng chỉ là khách sáo của người trưởng thành, không ngờ đối phương ngày thứ hai đã gọi lại hỏi anh khi nào rảnh.
Lúc đó Văn Tranh đang ở sở nghiên cứu, mới vừa bay mất sáu trăm cc máu, không chỉ chóng mặt hoa mắt, mà còn có cả buồn ói.
Cho dù đã sớm quen, nhưng không có nghĩa anh thích cái cảm giác này.
"Hôm nay rảnh." Văn Tranh nằm một lát, trên đầu là bóng đèn trắng nhức mắt "Tốt nhất là buổi trưa."
Sơn Vũ Dục La bên kia điện thoại tỏ vẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, luyên thuyên rằng mình lớn hơn nên cứ để mình mời, sau đó gửi tin đặt bàn của nhà hàng cũng như thời gian sang.
Văn Tranh chào nhân viên nghiên cứu đeo khẩu trang, đeo mặt dây chuyền không thể tách rời, rời mới mặc quần áo tử tế.
Đối phương cười cười hỏi anh: "Bạn gái?"
Văn Tranh bỏ lại một câu không phải rồi đi thẳng ra cửa.
Sở nghiên cứu này nằm dưới trung tâm mua sắm, nhân viên muốn vào phải quẹt thẻ ở thang máy riêng, cho nên nghiễm nhiên trở thành một trong những bí ẩn của thành phố.
Chủ đề nghiên cứu của sở nghiên cứu là, làm thế nào để người bình thường cũng có thể vào Sub-sapce, cho nên Văn Tranh cần đến đây hiến dòng máu quý giá của mình định kì.
Dẫu sao loại năng lực này cũng thuộc dạng truyền thừa huyết thống, hiển nhiên có liên quan đến gien, sở nghiên cứu đến tận bây giờ vẫn đang cố gắng giải mã nó.
Trước khi Văn Tranh ra về, anh quẹo vào phòng của sư phụ trước.
Từ Kê lúc không nhắc đến chuyện xem mắt, trông rất dễ nói chuyện.
Kính gọng vàng, khí chất nho nhã, tuy khóe miệng sâu, nhưng cười lên cũng không nghiêm túc như vẻ bề ngoài.
"Tiểu Tranh." Ông ngừng việc đang làm dở, mở cái hộp giữ nhiệt trên bàn, mùi hương ấm áp thơm lừng lập tức tản mác trong không khí "Làm bánh chiên nhân thịt bò cà rốt cho con này.
Thế nào rồi, tuần này thế nào? Tính ăn gì?"
Hộp giữ nhiệt làm bằng vật liệu mới có thể giữ nhiệt thức ăn cả ngày, cầm còn có thể bỏng tay.
Văn Tranh cầm cái bánh được gói kỹ bằng giấy gói dầu "Trưa ăn ở nhà ăn công ty, còn tối sẽ chiên thịt."
Từ Kê bất ngờ "Sao lại quyết định nấu cơm?"
"Nuôi mèo."
Văn Tranh nghĩ, ngày trong tuần, sáng nào cũng nấu một ít thức ăn mèo, bỏ vào dĩa.
Khi nào Đại Hắc đói là có cái ăn ngay.
Anh tan ca cũng không trễ lắm, ngoại trừ phải đến tổ hỗ trợ tâm lý một tuần hai lần ra, cũng không có hoạt động gì khác, có thể về nhà nấu đồ ăn mới.
"Tiểu Tranh?"
Văn Tranh a một tiếng, tỏ ý muốn sư phụ lập lại lần nữa.
Từ Kê kiên nhẫn hỏi lại: "Khi nãy ta hỏi con, sao đột nhiên nuôi mèo? Ta nhớ lúc ta đưa con một con, con còn trả lại cho ta, bảo với sư phụ rằng mình không thích cơ mà?"
Văn Tranh ngừng một chốc "Không có."
Từ Kê cười cười: "Mèo gì chinh phục được con vậy? Kiểm tra sức khỏe chưa? Nếu chưa thì mang đến nơi này làm."
"Vâng." Văn Tranh hai ba miếng nhét bánh vào miệng, nói còn có hẹn ăn, phải đi.
Từ Kê dúi hộp giữ nhiệt vào tay anh, lại đứng sửa cổ áo cho anh trước cửa phòng làm việc, để cho anh bớt một việc trên đường.
Đúng lúc có nhân viên nghiên cứu khác đi ngang qua, nhìn thấy bèn cười nói: "Tiểu Tranh đến à? Giáo sư Từ trông vui quá nhỉ."
Từ Kê cười cười: "Tôi thấy nó một chút đã vui rồi, nhưng thanh niên bây giờ không cho chúng ta quan tâm."
"Vâng." Nhân viên nghiên cứu kia cũng nói: "Con gọi điện thoại cho con bé nhà con, một tuần một lần nó cũng thấy phiền."
Trò chuyện một hồi, càng về sau nhân viên nghiên cứu kia càng muốn giới thiệu đối tượng cho Văn Tranh.
Từ Kê còn nói Tiểu Tranh cái gì cũng nghe lời chỉ mỗi cái này thì không, thế nên nhân viên nghiên cứu bèn hỏi, không thích con gái, vậy con trai thì sao?
Văn Tranh chỉ đành phải nhếch mép cười một cái.
Từ Kê lại có chút không vui: "Sao lại thích con trai được? Tiểu Tranh cao to đẹp trai thế này, tìm một cô gái đâu thể khó đến thế? Cậu đồng ý chuyện con gái nhà cậu hẹn hò với một cô gái khác à?"
Nhân viên nghiên cứu kia im lặng siết chặc túi hồ sơ trong tay, nói: "Có sao đâu."
Nhân viên nghiên cứu rời khỏi, không khí ngột ngạt cũng biến mất.
Từ Kê quay sang bảo Văn Tranh: "Lần sau đừng có cho có với con gái nữa, dù người ta có tốt đến đâu, sư phụ cũng sẽ giới thiệu cho con.
Chỉ có thú hoang mới chọn một thân một mình, con người là sinh vật sống theo bầy đàn, phải kết hôn."
Cũng như không, Văn Tranh nghe đến mức chết lặng, gật đẩu xong cũng ra về, lưng bị ánh mắt của sư phụ đốt muốn cháy.
Thang máy đi lên một cửa hàng tổng hợp, cửa thang máy mới hé ra một chút, tiếng ồn ào của mấy người bên ngoài đã xông vào như nước lũ mùa mưa.
"Cục cưng em biết không, cái thang máy từng có người chết rồi, nghe bảo là bị quỷ ám."
"Y da —- đừng nói vậy chứ! Ghét quá à."
"Ha ha, thật ra anh nghe được một bí mật, bên dưới có một tổ chức cứu thế giới của những người có siêu năng lực, thường xuyên thấy bọn họ quẹt thẻ ra vào, còn phải quét nhãn cầu."
"Đỉnh thế sao? Em cũng muốn xem thử anh hùng mạnh mẽ ra làm sao...."
Cửa thang máy mở hết, Văn Tranh đúng lúc đối mắt với hai người ở ngoài.
Kim Phồn Vinh: "Đù mé, Văn Tranh!?"
Văn Tranh lạnh lùng gật đầu một cái, lúc đi ngang qua cả hai để ra ngoài, đột nhiên bị Kim Phồn Vinh bây giờ mới phản ứng lại cản "Khoan! Cậu xuống bằng cách nào? Làm sao có thể xuống??" Mặt gã hoang mang tột độ, làm sao người đồng nghiệp gã vẫn luôn khinh thường có thể làm được cái thứ gã vừa mới khoe mẽ chứ.
Văn Tranh dừng bước "Phía dưới là nhà vệ sinh của nhân viên."
Kim Phồn Vinh: "Hả?"
"Tôi không có quẹt thẻ gì gì đấy, có lẽ là do thang máy hư.
Dù sao dưới đó cũng chỉ có nhà vệ sinh."
"Thật à?" Kim Phồn Vinh ngạc nhiên "Cục cưng chúng ta xuống xem một chút không?"
"Được á được á."
Hai người hào hứng nhấn nút đi xuống.
Không phản ứng.
Lại ấn thêm cái nữa, không hiện tượng.
Kim Phồn Vinh tức giận trừng Văn Tranh, Văn Tranh hai tay đút túi "Ồ, có lẽ thang máy hết hư rồi."
"....."
Đến tận bây giờ Kim Phồn Vinh mới nhận ra Văn Tranh đang đùa mình,
Biểu cảm của bạn gái khá vi diệu "Còn muốn đi xem thử không?" Kim Phồn Vinh phản ứng lại, giơ chân chặn cửa thang máy, lại bị điện giật tê rần, đành phải rút chân về, rên một tiếng.
Không đau như điện giật, nhưng lại có cảm giác tê dại khác.
"Văn Tranh!" Gã tức giận quay đầu, lời trong miệng nghẹn lại.
Sau lưng chỉ còn bảng quảng cáo trống rổng, làm gì có Văn Tranh.
***
Văn Tranh đứng bên ngoài chờ xe buýt.
Di động rung rung báo có tin nhắn đến, Sơn Vũ Dục La gửi địa chỉ nhà hàng, khá gần Ngô Đồng Viên.
Thấy vẫn còn sớm, anh dứt khoát về nhà cất hộp giữ nhiệt, thay bộ đồ khác.
Trước khi ra cửa, Đại Hắc nhảy xuống giường, lết lết đi theo sau chân anh.
Văn Tranh: "....Mày cũng muốn đi?"
Đại Hắc ngẩng đầu, cũng không lên tiếng, dùng đôi mắt vàng kim sâu hoắm nhìn anh.
Văn Tranh do dự.
Bây giờ là thời đại toàn dân nuôi mèo, chỉ cần không phải mấy bữa tiệc long trọng gì, mang mèo theo hoàn toàn có thể.
Nhưng vết thương của Đại Hắc vẫn chưa lành, dắt ra ngoài hình như không hợp lý lắm? Để nó tự theo, vừa không có dây xích, vừa khiến nó mỏi chân ảnh hưởng đến vết thương.
Bỏ trong lồng ấm, Văn Tranh vừa khó cầm, mà nó cũng sẽ không vui.
"Đại Hắc." Văn Tranh ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu nó "Tao chỉ có một cuộc hẹn với bạn thôi, ăn một bữa, sẽ về nhà sớm."
Đại Hắc vẫn vững như Thái Sơn.
"Hôm qua tao ra ngoài, mày cũng có muốn theo đâu? Sao bây giờ lại không ngoan rồi?"
"....grao."
"Lần sau tao dắt mày ra ngoài ha, chờ chân mày khá lên chút, được không?"
Văn Tranh vừa nói xong, cái đuôi xõa tung của Đại Hắc đã nâng lên, như quăng dây câu cá, quấn trên cổ tay anh.
"...." Văn Tranh khựng lại "Được rồi, dắt mày theo."
Có thể có sao được.
Ai bảo Đại Hắc cưng như vậy làm chi.
Cho dù là trừng anh, hay quấn anh, đều rất đáng yêu.
Anh có thể thấy nó đang cầm cung bắn bụp bụp bụp vào tim mình.
Văn Tranh duỗi hai tay, bế Đại Hắc vào lòng, sau khi chắn chắn rằng nó sẽ không bị cấn xong, mới ra ngoài.
Bị mèo làm trễ một hồi, lúc Văn Tranh đến, Sơn Vũ Dục La đã đến.
Hắn ngồi cạnh cửa sổ, mặc sơ mi trắng quần tây đen, đang bấm điện thoại di động.
Văn Tranh xác nhận mình không đến trễ, mới đi về phía Sơn Vũ Dục La.
"Xin chào." Văn Tranh bế mèo đi lại "Tôi là Văn Tranh."
Sơn Vũ Dục La ngoài đời cao hơn đô hơn trong hình một tí, trong mắt xẹt qua một tia bất ngờ, sau đó mỉm cười đứng dậy "Bất ngờ nha, chân nhân bất lộ tướng, cậu đẹp trai như thế sao không lộ mặt? Lại còn bế mèo theo."
Văn Tranh không đáp, ngồi xuống rồi đặt mèo lên đầu gối.
Đại Hắc bị cản trở tầm nhìn quơ đuôi chọt chọt Văn Tranh, Văn Tranh hiểu ý bế nó lên bàn.
"Gọi đồ ăn trước đã, Đại Hắc đói."
"..." Sơn Vũ Dục La mém nữa đã không kiềm chế bản thân được.
Gọi hai phần bít tết bò, một phần salad cá hồi, thêm một phần sashimi, Văn Tranh còn nhấn mạnh rằng không được bôi mù tạt trước.
Nhân viên phục vụ hiểu ý nhìn con mèo đen to đùng trên bàn, âm thầm sợ hãi trong lòng: Con mèo này to khiếp thế! Sao có thể bự đến như vậy? Muốn chiếm hết nửa cái mặt bàn rồi!
Sơn Vũ Dục La nhìn Văn Tranh, cảm thán: "Đẹp trai quá đi, tôi còn chưa phản ứng lại kịp đây này.
Cậu nếu chụp một tấm hay quay cái video gì ấy, chắc chắn hôm sau sẽ còn nổi hơn cả tôi."
Văn Tranh không để ý hắn ta, chỉ quan tâm nhìn mèo của mình "Tôi không bán mặt."
Đuôi mèo lắc lắc.
"Cậu quả không màng đến tiền bạc hay độ nổi tiếng , tìm việc làm thêm cho bớt áp lực.
Nghề chính của cậu là gì?"
Tinh Hà: Từ gốc (清高) – dịch ra là thanh cao, nhưng dùng thanh cao kì quá, nên mình ghi luôn cái nghĩa nó là không màng danh vọng và tiền bạc ra luôn.
"Văn chức." Văn Tranh nhìn hắn "Tiền kiếm được chẳng bao nhiêu."
Sơn Vũ cười hai cái "Không ngờ! Với thân thủ của cậu, trên mạng ai cũng đoán cậu là huấn luyện viên thể hình."
".....Tuỳ tiện thôi."
Hắn nhận ra Văn Tranh không thích chủ đề này lắm, cho nên Sơn Vũ tinh tế đổi chủ đề: "Sao không chơi game hành động? Tại cậu thích game giải đố à?"
Văn Tranh ngừng một chút, mắt nhìn về hướng khác Cũng không phải."
"Tôi muốn giải các loại mật mã khác nhau.
Tư liệu về các mật mã xa xưa quá ít.
Thời đại công nghệ thông tin dùng mật mã máy tính, vân tay, khiến mật mã cổ xưa dần biến mất."
Văn Tranh hiếm hoi giải thích một đoạn dài ngoằn.
Sơn Vũ Dục La thấy anh sờ mặt dây chuyền trên cổ theo bản năng, bổng cảm thấy khá quen mắt.
Tiểu Z trong game cũng có cọng dây này, cũng chưa từng tháo ra, bởi vì không ai tìm thấy thứ này trong kho vật phẩm của game, nên mọi người đều đoán đây là thứ tiểu Z đã tốn một mớ điểm tích luỹ khổng lồ để mang nó từ hiện thực vào.
Sơn Vũ Dục La đột nhiên nhanh trí, hỏi: "Cậu thích giải mật mã, có liên quan đến sợi dây chuyền này sao?"
Văn Tranh nhìn về phía anh.
Đại Hắc bỗng nhiên duỗi hai chân trước ra ngáp một cái to bự, nhân viên phục vụ cũng đưa bít tết vào.
Văn Tranh cúi đầu, một tay nắm chân mèo, một tay nhận dĩa đặt lên bàn "Tôi có mật mã không giải được, không có gợi ý, chìa khoá cũng không, ngay cả ngôn ngữ cũng chẳng có."
Anh cắt một miếng bít tết bỏ vào miệng, nuốt xuống rồi mới nói "Tôi cần vài ý tưởng."
Mèo đen lớn giật giật lỗ tai, nheo mắt nhìn Văn Tranh.
Văn Tranh lập tức chú ý đến nó, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế? Phần của mày thì không ăn, cái này mày có thích đâu."
Đại Hắc khinh bỉ nhìn anh một cái, nhắm luôn hai con mắt đang mở phân nửa lại.
Sơn Vũ Dục La chuyển chủ đề: "Mật mã truyền thống chủ yếu chia thành hai loại.
Mật mã thay đổi và mật mã đổi chỗ."
Văn Tranh cuối cùng cũng nhìn anh, Sơn Vũ Dục La thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bị ngó lơ như thế khiến hắn rất khó chịu.
"Mật mã Caesar lần đó tôi nói với cậu, chính là mật mã thay đổi điển hình.
Dùng ký tự thay thế ký tự.
Loại mật mã thay đổi này, chỉ cần rõ quy tắc là có thể giải dễ như trở bàn tay, nhưng không có gợi ý rất khó giải."
Văn Tranh nghiêm túc lắng nghe, tập trung đến mức ngay cả dao nĩa cũng không động.
Sơn Vũ săn sóc rót cho anh ít nước: "Mật mã đổi chỗ, là xáo trộn các ký tự abc hoặc Hán tự theo quy luật nào đấy khiến người khác không hiểu.
Cũng như trên, nếu đã nắm được quy tắc thì chuyện suy ra mật mã ban đầu dễ như bởn.
Giống như thơ kiểu Acrostic của chúng ta, chính là một loại mật mã đổi chỗ...."
Sơn Vũ Dục La đẩy ly nước về phía trước, Văn Tranh vừa muốn nhận, Đại Hắc bỗng duỗi chân, đẩy cái ly về phía cạnh bàn.
Hai người sững người, nhìn Đại Hắc dưới ánh mắt của cả hai, cây ngay không sợ chết đứng, đẩy cái ly xuống.
Choang một tiếng.
Sơn Vũ Dục La: "...."
Văn Tranh: "..."
"Xin lỗi." Văn Tranh ngồi xổm xuống nhặt ly nước, nhân viên phục vụ cũng chạy vội đến.
Bởi vì là thuỷ tinh mới, cho nên không vỡ, chỉ cần lau nước trên mặt đất là được, thái độ của nhân viên phục vụ rất tốt, nói không cần lo.
Sơn Vũ Dục La quên luôn khi nãy mình nói đến đâu, xấu hổ cười cười, ánh mắt nhìn Đại Hắc có chút ghét bỏ.
Đại Hắc ngó lơ hắn, thản nhiên lắc đôi, cứ như việc đẩy ly nước cho vui là việc nó lên làm, nó chẳng làm gì sai.
Chủ nhân nó là Văn Tranh còn chưa nói gì, Sơn Vũ Dục La cũng không thể nói, chỉ kín đáo nói một câu "Cậu cưng mèo của cậu ghê."
Văn Tranh cuối cùng cũng cười, tuy nụ cười này không rõ ràng lắm "Nó rất đáng yêu."
Sơn Vũ:....Nó đáng yêu chỗ mô?
Hậu trường nhỏ:
Đại Hắc: Má nó nghe ứ nổi nữa, đẩy ly tạo tiếng động.
Chú thích
Bánh chiên nhân thịt bò cà rốt:
Thơ acrostic theo wikipedia: An acrostic is a poem or other composition in which the first letter (or syllable, or word) of each line (or paragraph, or other recurring feature in the text) spells out a word, message or the alphabet.
The word comes from the French acrostiche from post-classical Latin acrostichis, from Koine Greek ἀκροστιχίς, from Ancient Greek ἄκρος "highest, topmost" and στίχος "verse".
As a form of constrained writing, an acrostic can be used as a mnemonic device to aid memory retrieval.
Acrostics are common in medieval literature, where they usually serve to highlight the name of the poet or his patron, or to make a prayer to a saint.
They are most frequent in verse works but can also appear in prose.
The Middle High German poet Rudolf von Ems for example opens all his great works with an acrostic of his name, and his world chronicle marks the beginning of each age with an acrostic of the key figure (Moses, David, etc.).
In chronicles, acrostics are common in German and English but rare in other languages.
Tạm dịch: Acrostics là một bài thơ hay thứ gì đó khác, trong đó chữ cái đầu tiên (hoặc âm tiết, hoặc từ) của mỗi dòng (hoặc đoạn, hoặc tính năng lặp lại khác trong văn bản) sẽ làm rõ ra một từ, lời nhắn hoặc bảng chữ cái.
Từ này có nguồn gốc từ từ acrostiche của Pháp từ hậu cổ điển Latin acrostichis, từ tiếng Hy-lạp ἀκροστιχίς, từ tiếng Hy Lạp cổ đại ἄκρος "cao nhất trên cùng", và στίχος "câu".
Là một hình thức viết có giới hạn, một dấu acrostic có thể được sử dụng như một phương tiện ghi nhớ để hỗ trợ truy xuất bộ nhớ.
Âm học phổ biến trong văn học thời trung cổ, nơi chúng thường dùng để làm nổi bật tên của nhà thơ hoặc người giúp đỡ nhà thơ, hoặc để cầu nguyện cho một vị thần.
Chúng thường xuất hiện nhất trong các tác phẩm thơ nhưng cũng có thể xuất hiện trong văn xuôi.
Ví dụ, nhà thơ Đức Trung học Rudolf von Ems mở đầu tất cả các tác phẩm vĩ đại của mình bằng tên của ông, và biên niên sử thế giới của ông đánh dấu sự khởi đầu của mỗi thời đại bằng cách khắc họa nhân vật chủ chốt (Moses, David, v.v.).
Trong biên niên sử, âm học phổ biến trong tiếng Đức và tiếng Anh nhưng hiếm gặp ở các ngôn ngữ khác.
Tinh Hà: Tính ra khúc "Đại Hắc ngó lơ hắn" á, mình có một khát khao là edit thành "Đại Hắc kệ bố hắn", nhưng hơi kì nên thôi, hehehe.
Khúc tạm dịch ở trên là gg dịch, mình có sửa một chút nhưng cũng không mượt lắm, mọi người đọc hiểu thôi hen..
Danh Sách Chương: