“Đã một tuần trôi qua kể từ ngày lời tiên đoán về ngày tận thế được dỡ bỏ, cuối cùng chúng ta cũng được phê duyệt đến căn cứ Bắc Hải chiến công hiển hách, tìm hiểu sinh hoạt hằng ngày của các chiến sĩ!”
Mèo Bạc Hà là một cô gái ngọt ngào, buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy xòe, là phóng viên thời sự A6 – một kênh thời sự mạng. Không phải là kênh chính thống, cũng không biết tại sao lại được duyệt.
Đoàn người đứng trước cửa căn cứ Bắc Hải trông cực kì gai mắt, làm lính gác đang đứng nghiêm trước cửa nhịn không được liếc họ vài lần.
“Anh đẹp trai ơi!” Mắt Mèo Bạc Hà sáng quắc, xông về phía anh lính gác đẹp trai: “Em có thể phỏng vấn anh được không?”
“Anh đẹp trai” lính gác cửa 36 tuổi: “…..”
Hắn nhớ đến thông báo phải phối hợp phỏng vấn vừa nhận được, anh đẹp trai đen mặt gật đầu.
“Éc, ngầu quá đi….” Mèo Bạc Hà u mê một hồi mới đưa mic hỏi: “Ngài có thể cho tôi biết căn cứ Bắc Hải mình thành lập bao lâu được không?”
“Hai trăm linh ba năm.” Lính gác cửa vẫn ngầu.
“Wow!!! Lâu như vậy ư!? Vậy trong khoảng thời gian ở đây, ngài ấn tượng chuyện gì nhất?” Mèo Bạc Hà hưng phấn hỏi.
“…căn tin ngon lắm.” Lính gác cửa siêu ngầu trả lời.
“???”
Mèo Bạc Hà há hốc mồm, suy nghĩ một chút xong lại quay đầu trao đổi với camera man một hồi mới hỏi tiếp: “Anh đẹp trai, anh đẹp trai như vậy, căn cứ Bắc Hải ngầu như vậy, em muốn một câu trả lời mới mẻ, bùng nổ, đầy sức thuyết phục, vậy mới xứng với hành trình hôm nay chứ! Bọn em sẽ cắt đoạn vừa nãy đi, anh có muốn phỏng vấn lại không ạ?”
Lính gác cửa đáng thương chưa phỏng vấn bao giờ, nghe xong cũng thấy hợp lý, sau khi đắm đo một hồi cũng gật đầu.
“Được, chúng ta làm lại nà! Anh đẹp trai, chuyện làm anh ấn tượng nhất ở căn cứ là gì?”
“Phụ bếp hấp bánh bao đẹp lắm.” Lính gác cửa siêu ngầu trả lời.
“???”
Nhóm Mèo Bạc Hà hốt hoảng đi vào căn cứ, tất cả vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ: Rốt cuộc anh đẹp trai hấp bánh bao đẹp trai đến mức nào. Lát sau, cuối cùng Mèo Bạc Hà cũng tỉnh hồn: “Ôi, đi nhầm rồi! Mém nữa là đến căn tin… đến tòa nhà tổng hợp trước đi, chúng ta đã hẹn với chỉ đạo viên rồi!”
Tòa nhà tổng hợp chiếm diện tích vô cùng lớn, mặc dù thời đại này không thiếu các công trình kiến trúc đầy cảm giác khoa học kỹ thuật vĩ đại nhưng vì bùng nổ dân số nên bị quy hoạch lại. Căn cứ Bắc Hải không bị quy hoạch, bên ngoài tòa nhà còn có một khoảng sân rộng thênh thang, chính giữa là một chiếc đồng hồ mặt trời bằng đá có phong cách phục cổ cao hơn năm mét.
Mèo Bạc Hà điên cuồng chụp hình chung với cái đồng hồ mặt trời. Cô tâng bốc căn cứ lên tận trời xanh, phổ cập ý nghĩa lịch sử của đồng hồ mặt trời, ca ngợi lãnh đạo có văn hoá như thế nào khi mượn chiếc đồng hồ mặt trời này để thể hiện sự kính trọng những bậc hiền triết cổ xưa cũng như hy vọng về một tương lai khoa học kỹ thuật phát triển….
Lúc lên lầu, bọn họ gặp được Lạc Vũ trong thang máy, hôm nay đội trưởng Lạc có cuộc họp cho nên mặc quân phục, nhìn mớ huy chương trước ngực là biết ông là đại lão ngay.
Mèo Bạc Hà vội vàng đến gần: “Anh đẹp trai ơi, tôi có thể hỏi ngài một chuyện được không?”
Anh đẹp trai…. mí mắt đội trưởng Lạc giật nhẹ khi nghe cụm danh từ kia nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Cô hỏi đi.”
Mèo Bạc Hà mang suy nghĩ: Anh này ngầu vậy chắc chắn có thể làm được, mong đợi hỏi đội trưởng Lạc: “Khi nãy bọn tôi có nhìn thấy một chiếc đồng hồ mặt trời rất lớn ở chính giữa quảng trường, tôi biết đây là một phát minh vĩ đại của ngày xưa chuyên dùng để ghi chép thời gian. Nó thể hiện vẻ đẹp tự nhiên, sự rộng lớn của vũ trụ, khiến tôi lang thang trong sự hoàn hảo của vạn vật mà không tài nào thoát ra được….” Mèo Bạc Hà say sưa nói một hồi mới hỏi: “Cho nên tại sao căn cứ lại quyết định làm một chiếc đồng hồ mặt trời đặt ở trung tâm quảng trường? Để nhắc nhở mọi người hãy quý trọng thời gian của mình sao?”
Lạc Vũ im lặng một hồi, nếp nhăn ngay rãnh mũi cũng sâu hơn: “Nghe nói là vì rẻ.”
“…?”
“Để quãng trường trống thì không hay, cái này mới làm năm ngoái, lúc lãnh đạo đến thăm.” Lạc Vũ cho Mèo Bạc Hà một câu trả lời vô cùng thẳng thắn: “Kỹ thuật đơn giản, rẻ mà trông cũng to nên chọn nó.”
Mèo Bạc Hà hoảng hốt tiễn vị đại lão không biết tên này đi, hoang mang ấn nút thang máy.
Tầng ba mươi là khu hành chính, có một ít nhân viên văn phòng cũng làm việc ở đây. Mèo Bạc Hà gõ cửa phòng làm việc chỉ đạo viên mình đã hẹn trước, đối phương cười híp mắt mời cô vào ngồi.
Ồ… phong cách hào hoa phong nhã này của chỉ đạo Trương cũng không tồi ha… Có sự quyến rũ nho nhã của người trung niên.
Cô gái nhỏ đáng yêu Mèo Bạc Hà hơi rung động, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi, cô lấy bản thảo câu hỏi phỏng vấn ra, giơ mic đặt câu hỏi.
Trương Cẩm Trình không hổ là dân chuyên trong mảng trả lời phỏng vấn, câu nào nghe cũng rất có lý nhưng nghĩ kỹ lại thì toàn nói nhảm, cũng không biết ông đang nói cái gì.
Đến khi hỏi vấn đề cuối cùng, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa mà xen ngang: “Cái ‘rất nhiều’ đó rốt cuộc là bao nhiêu?”
Trương Cẩm Trình cười nói: “Thì là đa số.”
Mèo Bạc Hà: “Cụ thể là bao nhiêu phần trăm?”
Trương Cẩm Trình: “Cái này bọn tôi phải thống kê lại một chút.”
Mèo Bạc Hà: “Đại khái là bao nhiêu?”
Trương Cẩm Trình: “Đại khái là đa số.”
Tốt.
Mèo Bạc Hà máy móc đặt câu hỏi, liên tục ghi mấy chữ như “Không có gì bất ngờ xảy ra”, “Hẳn”, “Có thể sẽ”, “Trên cơ bản” vào sổ của mình.
“Vấn đề tiếp theo, các chiến sĩ đã lập công trong chiến dịch lần này có thể lựa chọn giải ngũ không? Lãng phí thanh xuân lâu như vậy rồi, ngay cả yêu đương cũng không thể, quốc gia có định bồi thường gì không?”
Mèo Bạc Hà nói xong, cô thấy rất rõ chỉ đạo Trương bỗng tràn trề năng lượng.
“Đầu tiên, các chiến sĩ của chúng ta có thể tự do lựa chọn ở lại hoặc xuất ngũ, quốc gia cũng sẽ có bồi thường tương ứng, nhưng có một điểm tôi muốn sửa, các chiến sĩ bộ phận đặc thù không phải không được yêu đương.”
“Hả?”
“Ba năm trước, có sáu chiến sĩ đã nộp đơn xin kết hôn cho đơn vị, có tám chiến sĩ có đối tượng ổn định. Nếu như cộng thêm đội hậu cần vào nữa thì chúng tôi có hơn bốn mươi chiến sĩ đã lập gia đình! Chúng tôi cũng không phải những người chỉ biết vùi đầu vào huấn luyện như ngày xưa, bọn tôi rất xem trọng giáo dục văn hoá và nghệ thuật, đây là tôn chỉ mãi mãi không bao giờ thay đổi của chúng tôi. Chúng tôi hi vọng có thể đào đạo được những chiến sĩ văn võ song toàn, có thể cầm bút viết thơ cũng như cầm súng ra chiến trường, chiến sĩ của chúng tôi bla bla…”
Mèo Bạc Hà nghe mà khát nước hộ ông, nghe một hồi Trương Cẩm Trình mới chốt lại: “Cho nên, chúng tôi đang chuẩn bị tổ chức tiệc xem mắt, mời các cô gái chàng trai đã đến tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình trong nước đến tham gia, cảm ơn thời sự A6 đã nhiệt tình ủng hộ kế hoạch.”
“Hả? Ừ…”
Mặt Mèo Bạc Hà lúc rời đi như sụt mất mấy kí, sợ hãi nghĩ thầm trong lòng, sao lại có người kinh khủng đến như vậy!!! Này mà họ Trương gì, có bảo họ Đường cũng không ngoa! Ông ngồi trong căn cứ Bắc Hải để làm gì, Hội Liên hiệp Phụ nữ mới là chiến trường ông có thể tỏa sáng hết cỡ!
Ngọc Thụy: Bên mình là Hội Liên hiệp Phụ nữ, còn bên Trung là Liên đoàn Phụ nữ nha. Mình để theo bên Việt Nam mình cho gần gũi.
Thứ làm Mèo Bạc Hà tức nhất là lúc sắp phỏng vấn xong, chỉ đạo Trương có hỏi cô vài câu hỏi cá nhân, Mèo Bạc Hà hơi xúc động nên đã thành thật trả lời tất cả, ai ngờ lúc đầu chỉ đạo Trương còn gật gù các kiểu, đến khi nghe câu “bằng cử nhân chính quy” thì thở dài thất vọng: “Không được, chúng tôi cần tiến sĩ trở lên.”
Ngọc Thụy: Có lẽ mọi người đã biết và cũng có lẽ mọi người chưa biết, tốt nghiệp đại học là nhận bằng cử nhân nha. ngày xưa mình tưởng tốt nghiệp đại học là thạc sĩ ấy, xong cái đi khai bao cáo dân số là thạc sĩ, làm mẹ mình phải đi sửa, đến giờ vẫn còn bị nhắc lại đây này.
Mèo Bạc Hà bị đả kích không còn hưng phấn như lúc mới vào căn cứ nữa, cô tìm một cái cầu thang, ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi với nhóm quay phim.
“Quay được cảnh nào tốt không?” Mèo Bạc Hà sầu não: “Ý định xây dựng bầu không khí thiên đường mộng ảo của chúng ta không thành công rồi.”
Camera man cũng thở dài: “Nhiều soái ca thật đấy nhưng lại không uyển chuyển, thế này sao hấp dẫn con gái được?”
Thu âm nói: “Tôi cảm thấy không phải vậy đâu…” Hắn ta đẩy mắt kính: “Nãy giờ mọi người toàn hỏi những người đã có tuổi thôi.”
“À…” Mèo Bạc Hà bừng tỉnh: “Hèn gì!”
Mắt kính của thu âm loé lên: “Nếu chỉ đạo Trương đã nói căn cứ có rất nhiều người có nửa kia, tức nơi đây vẫn còn soái ca biết nói lời ngon tiếng ngọt! Chúng ta chỉ cần tấn công đúng đối tượng, nhất định sẽ có được một ‘tình yêu với Bắc Hải’ chúng ta mong muốn….” Bàn tay hắn tạo thành hình cây súng, nhắm thẳng ngay Mèo Bạc Hà: “Bắn một phát, biu vào tim bạn, làm người kia rung động.”
“….” Hai mắt Mèo Bạc Hà vô thần: “Khoan đi đã, để tôi ói cái rồi tính.”
Tuy mọi người tự tổn thương lẫn nhau nhưng đội quay phim nho nhỏ hợp tác với nhau nhiều năm vẫn có suy nghĩ giống nhau, sau khi bàn luận mười phút, bọn họ xác định được mục tiêu cuối cùng của mình – tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi còn lại được ở trong căn cứ để tìm anh đẹp trai phỏng vấn, lại hỏi các anh đẹp trai ấy xem ai là người đẹp trai nhất căn cứ rồi làm một cái bảng xếp hạng.
Thời buổi này cái gì hot nhất? Hiển nhiên là bảng xếp hạng rồi!
Chỉ cần nhắc đến thứ hạng thôi thì anh em đồng chí gì đó tan thành mây khói hết!
Tổ thời sự A6 lên tinh thần lại, bắt đầu đi vòng vòng những nơi được đi trong căn cứ.
Đầu tiên là đến phòng huấn luyện đánh cận chiến.
Mèo Bạc Hà vừa vào đã phải wow lên. Kiến trúc hình bán nguyệt, nhìn từ ngoài vào thì màu trắng nhưng khi bước vào trong lại là xanh lam và trắng đan xen, khiến phòng huấn luyện như một bãi biển mùa hè.
Thiết bị tốt nhất khống chế độ ẩm và độ ấm một cách hoàn hảo, cho dù có đang trong kì nghỉ đi chăng nữa thì chỉ cần có chiến sĩ bước vào đây, toàn bộ hệ thống sẽ tự động mở lên.
Đây chính là tự tin của Bắc Hải.
Mèo Bạc Hà dắt camera man quay và chụp lại rất nhiều thiết bị công nghệ cao, cả bọn thấy hài lòng vô cùng, những thứ này sẽ được giao lại cho nhân viên của Bắc Hải để kiểm tra, cái nào không được công khai sẽ bị cắt nên bọn họ cũng không để ý lắm, thấy cái gì hay cái gì đẹp thì chụp lia lịa.
Mọi người đến trung tâm phòng huấn luyện, quả nhiên có người đang tự luyện tập.
Hai mắt Mèo Bạc Hà sáng rỡ, giơ mic nói với máy quay: “Mọi người thấy không, sau lưng tôi là ba anh đẹp trai đó, ai cũng đẹp trai quá đi mất!”
Ba “anh đẹp trai” hoảng sợ, nghi ngờ nhìn cô nhưng không ngờ mình vừa quay đầu đã đối mặt với một cái ống kính tối om.
Tôn Cao Đạt hoảng sợ la lên: “Đù má? Sao lại có máy quay đây! Còn gần như vậy nữa!” Hắn vừa dứt lời đã vọt ra rìa sân cầm đại một cái khăn lông che bộ ngực hùng vĩ của mình lại.
Đầu Mèo Bạc Hà xuất hiện một dấu hỏi chấm to tướng.
“Chào các anh đẹp trai nha!” Cô lấy lại cảm xúc nhất nhanh, nhiệt tình nói: “Em là Mèo Bạc Hà – phóng viên của thời sự A6. Hôm nay có may mắn được vào căn cứ Bắc Hải phỏng vấn sinh hoạt hằng ngày của các người hùng! Hiển nhiên, đơn xin được phỏng vấn của thời sự A6 đã được phê duyệt, sau khi quay xong, thời sự A6 sẽ gửi tất cả những gì quay chụp hôm nay lại cho căn cứ để xét duyệt lần nữa, mọi người không cần lo sẽ nói gì đó không nên được không? Thả lỏng nào!”
Tôn Cao Đạt không dám thả lỏng một chút nào hết, lẩm bẩm cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân sao cô có thể tuỳ tiện quay phim tôi lúc tôi không mặc áo, lẩm bẩm xong thì hắn cũng vọt vào phòng thay đồ thay một bộ đồng phục huấn luyện khác rồi trở ra.
Hắn đang thi với Vương Duy Nạp còn Từ Khiêm tính điểm.
Những ngày ở Bắc Cực khiến bọn họ xây dựng được tình hữu nghị rất tốt, bọn họ phát hiện bài Tây rất diệu kì, bình thường rảnh rang không gì làm thì sẽ tụ lại làm vài ván, thấy ngứa người thì cũng có thể giao hữu vài trận.
Vương Duy Nạp không định giải ngũ, hắn định ở lại căn cứ Bắc Hải làm huấn luyện viên hay gì đó.
Lẽ ra bọn họ được nghỉ phép sau khi cuộc chiến kết thúc, nhưng vì còn vài thủ tục phải hoàn thành nên đa số các chiến sĩ vẫn ở lại căn cứ. Lãnh đạo cũng sắp xếp chỗ ở cho người nhà bọn họ, một hành động hết sức nhân văn.
Mà Từ Khiêm với Tôn Cao Đạt ở đội hậu cần cũng được thăng hàm, có chuyển đội hay vẫn ở lại đây do bọn họ tự quyết định, tạm thời thì cả hai đều có ý định ở lại căn cứ Bắc Hải.
Mèo Bạc Hà kinh ngạc hỏi: “Lợi hại quá đi, đã trải qua những chuyện như vậy rồi mà mọi người vẫn muốn cống hiến cho nền hòa bình thế giới!”
Từ Khiêm: “Cấp bên đây cao, dễ lên chức!”
Vương Duy Nạp: “Lương cao mà, căn tin cũng ngon.”
Tôn Cao Đạt: “Haizz, không thì tôi cũng không biết làm gì.”
Mèo Bạc Hà im lặng nuốt mấy câu chửi của mình xuống bụng, gượng cười nói: “Thế, có thể hỏi chút về phương diện tình cảm của mọi người được không?”
Người duy nhất đã kết hôn, Vương Duy Nạp bắt đầu cười ngố, hắn móc ảnh chụp vợ mình ra khỏi túi, đôi mắt nhìn cô phóng viên xinh đẹp đầy từ ái.
Mèo Bạc Hà vất vả lắm mới giải quyết xong Vương Duy Nạp, hai người còn lại chưa lập gia đình, thái độ chắc cũng không đến nỗi đâu ha?
Nhưng hiện thực tàn khốc lắm.
Từ Khiêm bất chấp việc có người yêu hay không, dù người trước mặt là nam hay là nữ thì thái độ cơ bản của hắn vẫn là lịch sự và tự tin quá đà.
Thật ra Tôn Cao Đạt muốn tìm bạn gái, nhưng chị tiên nữ quá đẹp, làm gu của hắn bị đẩy lên tận trời.
Nói đến vấn đề tình cảm cá nhân, hắn không khỏi đau đầu tâm sự với cô MC: “À thì, MC này, thật ra tôi rất muốn tìm người yêu, nhưng gần đây tôi nhìn thấy con gái cứ bị thiếu hứng thú… giống như cô nè, đáng yêu lắm, nhưng lại thiếu chút gì đó nên tôi có muốn cũng không tiến tới được.”
Mèo Bạc Hà: “…………..”
Mèo Bạc Hà: “À, vấn đề cuối cùng. Mọi người cảm thấy ai đẹp trai nhất trong số các chiến hữu của mình?”
Ba người sửng sốt.
Từ Khiêm: “Đàn ông đàn ang quan tâm đẹp hay không làm gì, nhưng tôi nghĩ người đấy là tôi.”
Vương Duy Nạp: “Đẹp trai nhất? Đội trưởng Lạc! Rất đàn ông. Nhưng đội trưởng Lạc cũng lớn tuổi rồi, ừm, vậy thì Văn Tranh.”
Tôn Cao Đạt: “Tôi cũng không biết cậu ấy có được tính là chiến hữu hay không, nhưng cậu ấy thật sự rất đẹp.”
Cuối cùng Mèo Bạc Hà cũng nghe được một câu trả lời có giá trị, cô hưng phấn hỏi: “Sao? Đẹp lắm à? Chẳng lẽ là nữ nhân viên trong căn cứ?”
Tôn Cao Đạt nghĩ một chút, không biết chị tiên nữ của mình có cấp độ bảo mật mấy sao, cho nên chỉ đành nói: “Không phải nữ, nhưng trước kia hấp bánh bao trong căn tin của căn cứ.”
Căn cứ Bắc Hải thần bí thật đấy.
Mèo Bạc Hà rời khỏi phòng huấn luyện, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ vô cùng kiên định, phải tìm cái vị Tây Thi bánh bao này!
Thuận tiện đi tìm những người được nhắc đến luôn.
Nhưng mà cô có biết cái tên Văn Tranh này, là streamer rất hot ở kênh livestream Ái Miêu, nghe nói bị thương trong quá trình chiến đấu, đến bây giờ vẫn chưa được đến thăm, chỉ nghe nói là không nguy hiểm đến tính mạng mà thôi.
Nếu có thể, Mèo Bạc Hà cũng rất muốn phỏng vấn Văn Tranh nhưng đài truyền hình lớn còn chưa làm được thì cô có mà mơ.
Cô thở dài, nhưng chán nản nhanh chóng bị các anh đẹp trai đi qua đi lại đá văng, cô lại bắt đầu lặp lại một vòng tuần hoàn phỏng vấn.
Căn cứ Bắc Hải rất lớn, cô liên tục tham quan vài nơi khác nhau, còn được xem thiết bị thực tế ảo quân dụng hiện đại nhất, cuối cùng gặp vài anh trai bình thường, ai cũng hỏi han cô rất ân cần, còn khen cô đáng yêu.
Mèo Bạc Hà cười tươi đến mức hai mí mắt sắp dính cả vào nhau.
Có vài cái tên có xác suất xuất hiện rất cao từ miệng bọn họ.
Văn Tranh, đội trưởng Lạc, những người còn lại khá rải rác, có người khen bản thân, bạn cùng phòng, cuối cùng chính là vị Tây Thi bánh bao kia.
Sắp đến giữa trưa, Mèo Bạc Hà quyết định đi ăn với đội quay phim, thuận tiện gặp người đẹp trong truyền thuyết này luôn!
“Cái gì? Người đấy không còn ở đây nữa?” Mèo Bạc Hà trợn mắt.
“Ôi trời phủ phui cái miệng của tôi.” Dì bán bánh bao đánh nhẹ vào miệng mình một cái: “Không phải không còn, mà là không làm ở đây nữa!”
“Ù ôi.” Mèo Bạc Hà khi nãy cũng hoảng sợ, cô vội vàng hỏi tiếp: “Thế dì biết người đấy đi đâu rồi không ạ?”
Căn tin vĩnh viễn là nơi có thể hóng được nhiều chuyện nhất, vừa nghe cô hỏi thì các dì đã quay sang bàn tán với nhau: “Nghe nói vợ Tiểu Bắc bệnh rồi!”
“Bệnh cách gì mà bệnh, bị thương, đang ở trong bệnh viện đấy.”
“Tiểu Bắc đẹp như vậy mà xui quá nhỉ. Nhưng mà vợ thằng bé kiếm được nhiều tiền lắm, việc này cũng là do vợ thằng bé tìm cho đấy.”
“Đúng, thằng bé nói vậy đấy, còn bảo vợ mình đẹp nữa.”
“Ha ha, nhưng liệu có đẹp bằng Tiểu Bắc không đây? Mọi người đoán xem?”
“Chắc chắn không thể rồi, Tiểu Bắc cứ như thần tiên trên trời ấy, mọi người biết không, lúc thằng bé mới vào làm đấy, còn có một thằng bé khác yêu nó từ cái nhìn đầu tiên, ngày nào cũng ngồi xổm trước cửa chờ ‘chị tiên nữ’, ôi trời ơi mắc cười lắm luôn…”
Các dì phì cười.
Mèo Bạc Hà lau mồ hôi: “Nè dì ơi, ‘Tiểu Bắc’ này không phải nam ạ?”
Các dì xụ mặt: “Làm sao, nam thì không được quyền đẹp à?”
“Được được.” Mèo Bạc Hà vội vàng bào chữa: “Vậy anh ấy ở bệnh viện nào? Bệnh viện trong căn cứ ạ?”
Một dì tốt bụng giới thiệu cho cô: “Đúng vậy, trung tâm chữa trị của căn cứ lớn lắm nhưng gần đây không cho ai vào cả, đặc biệt là phóng viên giống con đấy, cứ người này về thì người kia đến quấy rầy người khác nghỉ ngơi thì sao?”
Mèo Bạc Hà thất vọng gật đầu, cô cầm túi bánh bao các dì đưa ngồi xuống bậc thang bên ngoài căn tin để ăn.
“Làm sao đây.” Hai má Mèo Bạc Hà phồng lên: “Không lẽ quay về thế này ư?”
Camera man an ủi cô: “Cũng được rồi, chúng ta quay được nhiều thứ người khác không quay được lắm, mọi người sẽ thích thôi.”
Thu âm cũng đẩy mắt kính: “Nhưng không có Văn Tranh với Tây Thi bánh bao như người không có linh hồn ấy.”
Khuân vác: “Haizzz.”
Tai ương qua đi, hi vọng mới đến, các quốc gia đang thảo luận có nên đổi kỷ nguyên mới để ghi nhớ thảm họa này hay không.
Nếu đề án được thông qua, vậy hôm nay chính là ngày thứ tám của kỷ nguyên mới.
Thời tiết dần ấm lên, từng cơn gió nhẹ bay qua bay lại trong ánh nắng ấm áp làm không khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào của hạnh phúc.
Mèo Bạc Hà chỉnh lại tóc, đứng dậy phủi váy xòe của mình: “Thôi.”
Mấy người camera man ngẩng đầu nhìn cô.
“Kênh thời sự nhỏ như chúng ta vào được đây đã tốt lắm rồi, làm sao có thể mong tất cả chuyện tốt đều rơi xuống đầu mình được?” Cô thoải mái nói: “Mọi người vất vả lắm rồi, chúng ta nên để họ nghỉ ngơi hén?”
“Mèo ơi…” Hai mắt ba người camera man, thu âm với khuân vác rưng rưng, cảm động nói: “Cô quả là nữ thần của bọn tôi mà!”
Đúng lúc này, có hai người mặc đồng phục huấn luyện vọt khỏi căn tin, trong đó có một người đang đeo tai nghe nói chuyện với ai đó, lúc đi ngang qua Mèo Bạc Hà đang ngồi trên bậc thang thì trùng hợp nói: “Cái gì? Có thể đến thăm huấn luyện viên Văn ư!”
Mèo Bạc Hà bật dậy, vừa chạy theo vừa nói lớn: “Nhanh lên! Đuổi theo linh hồn của chúng ta!!!!!”
Ba người còn lại: “…”
***
Trung tâm chữa trị trống trải vô cùng, Mèo Bạc Hà đợi ở sảnh cả một buổi chiều mới được cho phép lên lầu.
Tất cả thiết bị ghi hình đều được đóng lại, vì môi trường xung quanh quá yên tĩnh, vô tình phóng to tiếng bước chân làm bọn họ đã đi nhẹ nay còn cố đi nhẹ hơn nữa.
Cửa phòng bệnh của Văn Tranh không có khóa, Mèo Bạc Hà vừa lại gần đã thấy một khung cảnh rất bình yên.
Người chiến sĩ trẻ tuổi anh tuấn nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, bên mép giường là một người đẹp tóc dài, hình như người ấy đang gọt táo, nhìn bóng lưng cõng ánh sáng thôi cũng biết người này thật sự rất đẹp.
Năm tháng êm đềm.
Mèo Bạc Hà như bị khung cảnh này mê hoặc, nước mắt chầm chậm lăn xuống má.
Cô đã từng xem rất nhiều bộ phim tình cảm, không ngờ khung cảnh ấy trong hiện thực lại rúng động đến vậy.
Có phải đây chính là HE siêu hoàn hảo trong truyền thuyết, cái loại chờ ta đánh xong trận này rồi sẽ về quê cưới em hay không…
Sau đó chiến sĩ kia mở miệng.
“Anh vẫn nên đưa tài khoản kia cho tổng giám đốc của mình đi, anh có thể nói được gì khác ngoại trừ câu ‘sao ngươi có thể nói như vậy’ đâu?”
“Câm miệng.”
“Ừ, còn câm miệng nữa, anh nghĩ rằng mình bảo người ta im là người ta im thật à…”
“Chết đến nơi rồi còn cãi bướng, tên đó cho rằng xóa Weibo là ta không nhớ hả, ta ghi hết vào sổ rồi, tên này chắc chắn từng chửi em! Wendy nói sẽ khôi phục lịch sử của tên đó lại cho ta, đến khi đấy xem tên đó có chết hay không.”
“Có người da mặt rất dày, anh mới học được có tí chiêu chửi người một cách thanh lịch mà đã đòi thắng người ta, khó lắm.”
“Ta tiến bộ rồi!”
“… Có à?…. thôi vẫn nên bảo Wendy tìm địa chỉ tên đó rồi anh phi đến bóp chết cho nhanh.”
“Rốt cuộc em phe ai vậy hả!”
“Phe anh chứ ai…”
Mèo Bạc Hà: …. sét đánh ngang tai.
***
Văn Tranh nhanh chóng chú ý đến người ngoài cửa, anh bảo Bắc Tư Ninh cất điện thoại sau đó mời bốn người ngoài cửa vào.
Khi nãy anh nghe bác sĩ bảo bọn họ có mang máy quay nên đã đi rửa mặt, sửa sang hình tượng một chút nên không đến nỗi nào.
Bọn họ cũng lịch sự lắm, máy quay và các thiết bị khác vẫn chưa mở.
“Mời ngồi.” Anh nói.
Đây là phòng một người, cái giường phụ kia là của Bắc Tư Ninh, ngoại trừ nó ra chỉ có hai cái ghế. Văn Tranh mời nữ phóng viên duy nhất ngồi xuống, chắc chắn Bắc Tư Ninh không chịu nhường ghế cho người ta rồi.
Mèo Bạc Hà nghĩ thì hay lắm nhưng đến khi gặp tận mặt lại lắp ba lắp bắp: “Tôi không nhìn lầm phải không… là Ngọc Trai, à không, ngài Vương…”
“?” Bắc Tư Ninh mờ mịt nghĩ, ngài Vương là ai?
Trời ơi, quá sốc!
Mèo Bạc Hà khóc thầm trong lòng.
Thì ra chị tiên nữ là Ngọc Trai tham gia đại hội streamer với Văn Tranh!
Cô nghĩ thầm, chị tiên nữ rồi Tây Thi bánh bao gì đó, tất cả đều là ngài Vương làm cho server [Đào Sát] quá tải!
Cô phục.
Nghĩ kỹ lại thì cũng rất hợp lý, sau khi biết người đó là ngài Vương thì tất cả những câu miêu tả có phần quá lố kia đều rất có sức thuyết phục!
… khoan.
Cô đột nhiên hoảng sợ, mấy dì hồi nãy nói cái gì? Văn Tranh là người vợ lợi hại kia á!
Vậy tức là… hai người họ thật sự đang bên nhau ư!?
Mèo Bạc Hà sợ quá, không cẩn thận nói những gì mình đang nghĩ ra miệng, Bắc Tư Ninh đen mặt, không vui hỏi cô: “Thì sao, ngươi có ý kiến?”
“Không không không không không…” Mèo Bạc Hà lắc đầu lia lịa: “Tân hôn vui vẻ! Trăm năm hạnh phúc! Sớm sinh quý tử!”
Dứt lời, cô xoa tay, hình tượng đáng yêu bị vứt ra xó, hai mắt lấp lánh hỏi: “Thế… tôi có thể công khai tin này được không?”
Văn Tranh nhìn Bắc Tư Ninh, Bắc Tư Ninh nói: “Sao, bọn ta không dám gặp người à?”
Mèo Bạc Hà cứ lâng lâng như trúng số độc đắc suốt quãng đường từ trung tâm chữa trị đến cổng.
Trước khi đi còn cười ngu nói với lính gác cổng mình phỏng vấn hồi sáng: “Anh nói đúng, Tây Thi bánh bao thật sự rất đẹp.”
Lính gác cổng 36 tuổi: “…”
Lúc lên xe cô mới nhớ mình chưa hỏi được Văn Tranh câu nào hết, Mèo Bạc Hà buồn bã nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm lắm.
Cô nghĩ thầm, thật ra có chút cảm giác thần bí cũng không tệ, bọn họ cũng đâu đến đây tìm tòi nghiên cứu gì đó đâu.
Chỉ cần biết Văn Tranh vẫn khoẻ thì rất nhiều người đã vui rồi.
Sau khi tiễn phóng viên đi, Văn Tranh lại ngủ một giấc.
Anh mới tỉnh lại mấy hôm trước nhưng cứ như ngủ không đủ giấc, tỉnh được một lúc là lại buồn ngủ.
Trong mơ, cơ thể anh nhẹ tựa lông hồng, hòn đá luôn đè nặng lên người anh biến mất, chỉ còn một sợi dây mỏng manh cột anh lại để anh không bay mất.
Anh cứ mơ mơ màng màng như thế, mỗi lần mở mắt ra đều thấy Bắc Tư Ninh đang ở bên cạnh mình.
Có khi là hình người ngồi trên ghế chơi điện thoại. Có khi là mèo đang chiếm bàn tay gắn dây chuyền thuốc của anh, bộ lông mềm mại ấm áp dán sát vào da thịt anh, ngáy nhè nhẹ.
Sáng nay khi anh tỉnh lại, phát hiện ra bầu trời chỉ vừa hửng sáng.
Ánh sáng trong phòng bệnh rất tốt, rèm cửa được kéo lên phân nửa, ánh ban mai xông vào phòng mang theo niềm hạnh phúc vì vượt qua bất trắc, rơi lả tả trên mặt đất như vụn thuỷ tinh.
Mèo đen lớn đang ngủ ngon lành, nó vô thức củng tay anh, còn vươn lưỡi liếm chiếc mũi hồng hào ẩm ướt.
Hạnh phúc như một bong bóng xà phòng, từ từ xuất hiện rồi nổ lóc bóc trong lòng anh, ngay cả đau đớn cũng không cản được khóe miệng cong lên của anh.
Anh thắng rồi, đây là cuộc sống mới của anh.
Có bản thân, có mèo, có người mình thích, có tự do cũng có tương lai.
Vài ngày sau, ông Lưu đặc biệt đến thăm anh, bày tỏ hiệp nghị trước đó ông từng cam kết với anh chính thức có hiệu lực, mà anh cũng có thể tự do quyết định xem mình có đổi nghề hay không.
Ông Lưu cười ha hả nói: “Không gấp, từ từ suy nghĩ, cậu còn rất nhiều thời gian.”
Sau đó lại như lơ đãng mà hỏi anh một câu: “Cậu xem Weibo chưa?”
Kết quả là Bắc Tư Ninh bất đắc dĩ mở Weibo lên cho anh xem.
Văn Tranh khá bất ngờ. Mấy lời xin lỗi thành khẩn, những câu từ đau lòng kia, anh chưa bao giờ mong đợi một trong số chúng xuất hiện sau khi mọi chuyện được giải quyết.
Anh chẳng vĩ đại như bọn họ nói, anh chỉ cảm thấy cho dù không muốn cũng không thoát được trách nhiệm này mà thôi.
Anh cũng không để tâm chuyện bị hiểu lầm khi offline lắm, dù sao cách một lớp mặt nạ internet, có người đôi khi chỉ thuận miệng nói vài câu chẳng suy nghĩ trước mà thôi.
Nhưng bây giờ, tất cả bọn họ đều xin lỗi cho những câu nói thuận miệng đấy của mình. Văn Tranh đọc từng dòng một, anh bỗng cảm thấy như vậy cũng không tệ.
Có vài việc sau khi giải thích xong xuôi, nhận được sự cảm thông của người khác mới phát hiện nó không khó khăn như mình nghĩ.
Nhưng Bắc Tư Ninh không giống vậy.
Trong mắt hắn không phải là mấy câu xin lỗi vô cùng thành ý kia mà là mấy thằng ngu ngoan cố cứng đầu không chịu thay đổi! Hắn còn từng đại chiến ba ngày ba đêm với thằng ngu nào đó, còn sợ Văn Tranh mà thấy thì sẽ buồn.
Văn Tranh không buồn bã gì, ngược lại còn thấy hơi vui vui khi thấy Bắc Tư Ninh bực bội như vậy.
Đôi khi anh cũng nghi ngờ bản thân mình sa đọa quá đà, càng ngày càng hư….
Buổi tối ngày phóng viên đến, Đặng Phác Ngọc cũng xuất hiện trước cửa phòng bệnh.
Đặng Phác Ngọc vừa đến là bật khóc nức nở ngay, cậu xông lên ôm chầm anh Tranh của mình, bị Bắc Tư Ninh đen mặt túm cổ áo kéo tận hai phút mới gỡ ra được.
“Em cứ cho rằng mình thể gặp lại các anh nữa!!” Đặng Phác Ngọc khóc lóc om sòm: “Mấy anh có biết em cảm thấy thế nào khi đọc tin không!? Lòng em như tro tàn! Như đang trong giấc mơ! Như đang trong cơn say!”
Văn Tranh bỗng muốn thắp hương cho giáo viên ngữ văn của Đặng Phác Ngọc.
“Bách Sương sao rồi?” Văn Tranh hỏi.
“Ừm… cũng tạm.” Hôm nay Đặng Phác Ngọc mới có giấy phép vào bệnh viện, sau khi ở bên cạnh Bách Sương nửa ngày mới chạy sang phòng của Văn Tranh, cậu ỉu xìu nói: “Cũng còn tốt lắm, đã biến thành tôm một càng rồi mà còn cứng miệng bảo mình như vậy rất đẹp trai, đẹp trai khỉ gì.”
Đặng Phác Ngọc đến chậm vài hôm cho nên tâm trạng cũng không còn kích động như lúc mới nghe tin nữa: “Nếu em biết mấy anh làm chuyện này sớm hơn chút nữa là em đã cố chui cửa sau vào đây làm việc vặt như anh Ninh rồi. Đỡ mắc công không biết gì hết, bữa tiệc giao thừa kia còn nhảy nhót như thằng khờ, nghĩ lại thấy hận bản thân ghê gớm.”
Cậu vẫn còn sợ hãi: “Nếu các anh không thành công, em cũng không biết nên sống thế nào… à cũng đúng, các anh mà không thành công thì chết hết rồi, chẹp.”
Văn Tranh nghe cậu lải nhải cũng không xen ngang, Đặng Phác Ngọc càng nói càng chậm, cuối cùng thở dài: “Đôi khi thật sự rất khó khăn. Các anh có khó khăn của mình, người bình thường cũng vậy. Hôm em nhìn thấy tin tức ấy, em rất hận bản thân tại sao không có năng lực… thôi, không nói cái này nữa, anh thấy sao rồi? Em nghe bác sĩ bảo bụng anh bị đâm xuyên qua luôn, có ảnh hưởng gì đến thận không?”
Văn Tranh không để ý câu đùa kia của Đặng Phác Ngọc, câu xin lỗi cứ kẹt mãi trong cổ họng anh mà không tài nào thoát ra được.
Bách Sương vì cứu anh mới mất một cánh tay.
Thậm chí Văn Tranh còn biết, hắn ta đã xuất ngũ rồi nhưng vẫn cố chấp quay lại là vì bảo vệ anh và Trần Tiểu Thần.
Văn Tranh không cảm thấy mình cần xin lỗi Bách Sương, bởi vì giữa bọn họ không cần những câu như vậy, nhưng khi đối mặt với Đặng Phác Ngọc, anh vẫn có chút chột dạ.
Đặng Phác Ngọc thấy anh không nói gì thì đột nhiên hoảng sợ: “Không thể nào? Thật sự chọc vào thận á!? Vậy anh Ninh phải làm sao đây!”
Văn Tranh: “….” Chột dạ biến mất.
Đặng Phác Ngọc nhét một đống quà vặt vào tủ đầu giường của Văn Tranh, bỏ lại một câu trước khi đi: “Anh Tranh của em này, em biết anh trước rồi mới biết Bách Sương.”
Câu sau không cần nói.
***
Sở nghiên cứu dưới lòng đất của Dung thành trống rỗng, nhóm nghiên cứu viên ai về nhà nấy, ngoại trừ một ông già góa vợ trông cửa ra thì khó tìm thấy bóng người.
Chỉ có Từ Kê, đầu tóc bù xù, hai mắt đỏ ké nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trên màn hình là một đoạn kết quả tính toán. Nhưng kết quả này không khác gì mấy kết quả không thành công lúc trước ông tính ra, ông không thể dùng nó để vượt qua cơ chế sàng lọc của màng không gian con được.
Mà kết quả thất vọng như thế, đã lặp lại hai mươi năm.
Thất bại trong gang tấc.
Tại sao không gian con lại đột nhiên biến mất?
Anh hùng ấy là ai?
Từ Kê nhìn tư liệu Bắc Cực hôm đó ông lợi dụng thân phận để có được, cứ phát đi phát lại hết lần này đến lần khác, hàm răng nghiến chặt đến mức chảy máu chân răng.
Tại sao lại có siêu năng lực không hợp lẽ thường như vậy? Nếu thật sự có, tại sao hắn ta không xuất hiện sớm một chút? Thế giới còn người có siêu năng lực khác à?
Trên màn hình là Bắc Tư Ninh đứng trong gió lốc, vạt áo phất phơ như đang nhảy một vũ điệu cổ xưa nào đó.
Hắn giơ tay triệu hồi những hoa văn sáng lấp lánh, từng hàng từng hàng xuất hiện trong không khí, tư thế kia cứ như thiên thần giáng thế cứu vớt chúng sinh khỏi biển lửa.
Từ Kê không hiểu, tại sao quốc gia không khống chế người mạnh mẽ này. Hắn có năng lực phá hoại mạnh mẽ như thế, thậm chí còn có thể giải quyết mối lo của nhân loại trong một nốt nhạc, một khi hắn mất khống chế, chắc chắn còn kinh khủng hơn cả không gian con.
Ông không tin lãnh đạo các quốc gia khác không nghĩ đến những thứ ông vừa nghĩ.
Từ Kê tò mò đến muốn nổ tung, ông muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ngày hôm ấy, tại sao Bắc Tư Ninh chỉ cần dùng vài tia sáng thôi đã có thể khống chế không gian con.
Sau khi mọi chuyện được giải quyết, ông dùng phiếu thông hành dành cho nghiên cứu viên để đến hiện trường xem xét.
Không gian con đọng lại một cái thần kì, cửa vào thu nhỏ lại còn khoảng hai mươi mét vuông.
Quả cầu trắng đen kia đã biến mất, các địa hình khác bị trọng lực ảnh hưởng, chúng sụp đổ và chất chồng lên nhau như một mảng phế tích mất trật tự.
Dao động năng lượng hiển nhiên cũng ngừng lại, không gian này đã không còn bất kì nguy hiểm gì nữa, chỉ còn mỗi cái xác rỗng để các nghiên cứu viên nghiên cứu sự huyền bí của nó.
Đây là chuyện Bắc Tư Ninh làm được vào ngày hôm đấy.
Từ Kê đứng bên trong đống đổ nát, khó tin nhìn tất thảy. Tất cả mọi thứ trên thế giới này, chỉ có thể hiểu thật rõ về nó mới có thể đến bước khống chế hoặc xử lí.
Khi mà bọn họ còn đang dốc hết sức lực nghiên cứu làm sao có thể đưa một người bình thường vào trong không gian, Bắc Tư Ninh đã có thể chinh phục được nó, có nghĩa là, hắn có khối lượng tri thức nhiều hơn tất cả nghiên cứu viên giỏi nhất đất nước bọn họ.
Cho nên Từ Kê không thể tin được quốc gia lại “nhả” một người mang siêu năng lực có vô vàn bí mật này ra.
Hắn tung tăng trong căn cứ, tung tăng trên mạng, thậm chí hôm nay còn bị quay video đăng lên mạng.
Vô số người không hiểu được giá trị chân chính của hắn, suốt ngày ca ngợi vẻ ngoài kia… quá buồn cười, cũng quá đáng tiếc!
Từ Kê tự ngược mình bằng cách cài tự động phát lại cho video kia, đôi tay run rẩy của ông móc một chiếc bánh bao nén khô ra khỏi túi, vừa xem vừa nhét vào miệng để lấp đầy dạ dày rỗng tuếch.
Video được quay trong bệnh viện, do chính Văn Tranh quay.
Nhìn độ sáng thì có lẽ là giữa trưa, Bắc Tư Ninh dựa vào đầu giường bệnh ngủ mất rồi. Mái tóc buộc đuôi ngựa cao của hắn bị tách làm hai nửa, che hết nửa bên mặt.
Làn da trắng nõn kia quả không phải thứ người bình thường có thể có được, vừa sáng bóng vừa khoẻ khoắn, mi dưới đen nhánh, dài đến khó tin.
Nếu phóng to hình ảnh lên còn có thể thấy tay hắn cầm điện thoại, ngón cái đặt trên màn hình như đang gõ gì đó trước khi ngủ thiếp đi.
“Ngọc Trai của mọi người ngủ rồi.” Giọng Văn Tranh rất nhẹ, đượm ý cười: “Để tôi hướng dẫn cách đánh thức anh ấy.”
Màn hình hơi run một chút, rất nhanh, một cọng cỏ đuôi chó xuất hiện trong màn hình.
Văn Tranh: “Đầu tiên, thử cái này trước.”
Cọng cỏ đuôi chó kia bị Văn Tranh quẹt qua quẹt lại dưới mũi Bắc Tư Ninh. Mèo tinh chỉ thấy mũi mình ngưa ngứa, hắn khó chịu nhíu mày, bỗng nhiên giơ tay vỗ rớt cọng cỏ kia, trượt người xuống dán mặt vào gối.
“Haiz, thất bại.”
Văn Tranh lại nói: “Đổi cái khác, thử cái này xem.”
Một ống chích đã được gỡ đầu kim xuất hiện trước màn hình, anh giải thích: “Nước muối sinh lí.”
Mấy trò đùa trẻ trâu này thường rất có hiệu quả. Nhưng Bắc Tư Ninh lại có nghị lực siêu việt trong khoảng “ta phải ngủ khi cần ngủ”.
Tuy Văn Tranh đã nhỏ hai giọt nước vào trán hắn rồi nhưng hắn vẫn không tỉnh, sau khi gầm gừ một chút, hắn xoay mạnh người, thuận tay trùm chăn qua đầu.
“Ha…” Văn Tranh không cẩn thận phì cười, bởi vì điện thoại rất gần miệng cho nên tiếng cười rất rõ, âm cuối cao cao xuyên qua màn hình làm những ai xem video đến khúc này đều không tự chủ được mà cười theo.
“Chiêu cuối cùng, phương pháp chính xác nhất.”
Màn hình lại gần hơn, Văn Tranh duỗi tay chọc cục chăn kia, dùng giọng điệu lạnh lùng bình thường của mình, âm lượng cũng bình thường mà nói: “Có người chửi anh.”
“Ai!” Bắc Tư Ninh bật dậy ngay tức khắc, mắt vẫn chưa tỉnh ngủ, tay vội sờ lung tung để tìm điện thoại: “Thằng ngu nào chửi ta nữa, oáp, để ta chửi hắn. Sách của ta đâu…”
Cuối cùng Văn Tranh không nhịn được nữa cười phá lên, video cũng kết thúc ngay tại đó.
Văn Tranh không phải quay video này cho vui.
Từ Kê biết, Văn Tranh là một đứa nhỏ rất thông minh.
Anh dùng Weibo của mình đăng video này lên, một phần là báo với mọi người mình vẫn khoẻ, ở phần mô tả video anh cũng viết: mong mọi người yêu quý Ngọc Trai, giữ gìn văn minh internet, đừng làm Ngọc Trai nửa đêm bật dậy vì tức giận nữa.
Sau lại bổ sung thêm một câu nửa đùa nửa thật, anh bảo mình đã tìm được mấy người chửi mắng bọn họ ban đầu, mọi người bầu xem nên báo cảnh sát, report hay tống vào tù.
Văn Tranh là người có công, hơn nữa còn có sức ảnh hưởng nhất định trên mạng, thảm hoạ lần này vô tình lăng xê cho chính anh.
Loại việc nhỏ này, chỉ cần anh muốn làm, cộng thêm chút câu từ, chắc chắn sẽ thành công.
Một đứa nhỏ thông minh như vậy, tại sao lại đi con đường người bình thường không nên đi?
Ba mẹ của nó yêu đương khác giới, từ nhỏ nó đã là đứa nhỏ khá hoang dại, cũng không có khuynh hướng đồng tính, rốt cuộc tại sao lại thành ra thế này?
Từ Kê tắt video, ông ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng bóc, một lúc sau lại mở video Bắc Cực ngày hôm đấy lên.
Video này chắc chắn có gì đó để nghiên cứu.
Ông còn có thể, còn có thể tiếp tục…..
***
Nửa đêm, Văn Tranh bị mấy tiếng sột soạt đánh thức.
Miệng vết thương của anh đã khép lại hơn phân nửa, không còn khó khăn khi cử động nữa, nhưng trung tâm trị thương bắt anh ở lại tiếp tục chữa trị đến khi nào khỏi hẳn thì thôi.
Văn Tranh cũng không có chuyện gì gấp cần làm, có Bắc Tư Ninh bên cạnh, Bách Sương, Đặng Phác Ngọc phòng kế bên, nơi này cũng biến thành một cái sơn trang nghỉ mát, anh cũng không xuất viện gấp. Khoảng thời gian này anh còn có thể suy nghĩ về tương lai, nghĩ xem mình nên làm gì, nghe nói mèo tinh còn mở cả công ty thực phẩm mèo.
Buổi tối Bắc Tư Ninh luôn dùng hình mèo để ngủ chung với anh, nhưng mấy ngày nay, anh cứ cảm thấy tối anh ngủ không ngon lắm.
Chỉ có hôm nay là anh thức giấc.
Bên người phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Văn Tranh híp mắt, điều chỉnh hơi thở của mình giống như đang ngủ.
Quả nhiên Bắc Tư Ninh mới biến thành người không phát hiện, hắn im lặng rời khỏi phòng,
Chờ đến khi Bắc Tư Ninh biến mất ngoài cửa, Văn Tranh mới nhảy xuống giường, lẳng lặng đi theo.
…..
Đan điền lại quặn đau, Bắc Tư Ninh một tay chống tường đi về phía sân thượng nhỏ cuối hành lang.
Mồ hôi lạnh trượt xuống thái dương nhanh chóng thấm ướt quần áo, hắn tìm được một nơi có thể đắm mình trong ánh trăng để ngồi xếp bằng.
Yêu đan không hổ là thứ quan trọng nhất của Yêu tộc, một khi đã nứt thì đau đến tối tăm mặt mày. Bắc Tư Ninh chưa bao giờ chịu đựng cơn đau thế này, tuy tự bạo đau lắm, nhưng chớp mắt một cái là mất hết, sau đó yêu đan vẫn trong trạng thái nửa ngủ đông, cảm giác khó chịu vẫn nhiều hơn đau đớn.
Mà lần này, hắn đã dùng quá nhiều sức mạnh của mình, khi thấy Văn Tranh gặp nguy hiểm lại mạo hiểm rút sạch phân nửa còn lại, lúc đưa Văn Tranh đến bệnh viện, hắn đã yếu đến mức không thể duy trì hình người được nữa, yêu đan cũng không còn ngưng tụ được, biến thành chất lỏng lơ lửng trong đan điền.
Nhưng Bắc Tư Ninh thấy không đến nỗi nào.
Chỉ cần yêu đan còn tồn tại thì hắn sẽ không chết, chỉ cần tốn chút thời gian là có thể hồi phục được. Hắn cũng không biết cần bao nhiêu thời gian, và hắn cũng không ngờ là nó đau đến vậy.
Tinh hoa nhật nguyệt có thể hỗ trợ Yêu tộc trong việc tu luyện, tuy hiệu quả không cao nhưng tích tiểu thành đại. Bắc Tư Ninh không ngờ có ngày mình sẽ cầu trời hôm nay không mưa.
Ngay lúc hắn nhắm mắt lại, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng.
“Không thoải mái ở đâu?” Văn Tranh ngồi xổm xuống, vươn tay từ đằng sau đặt lên bụng hắn: “Ở đây?”
–—-
Hậu trường nhỏ:
Tranh Tranh: Có khi nào… là con của chúng ta,
Ngọc Trai: Im đi?????????
- -----oOo------