Cô bé năm nay tám tuổi, học lớp hai, là ca sĩ và chưa vỡ giọng. Mặc dù còn bé nhưng đã có mười triệu fans, là người nổi tiếng đã dự không biết bao sự kiện lớn nhỏ.
Sau khi ba mẹ cô bé phát hiện ra giọng ca trời phú của cô bé liền lập tạo một mớ acc cho cô bé ở mấy trang Karaoke khác nhau, càng ngày Tiểu Bách Linh càng nổi, ký hợp đồng với công ty giải trí cũng như có một phòng livestream dành riêng cho mình ở kênh livestream Ái Miêu, thậm chí còn nổi hơn hàng tá streamer khác nữa.
Văn Tranh chỉ chú ý chuyện trong khu game, cũng chỉ cảm thấy cái tên Tiểu Bách Linh quen tai. Nhưng nếu Dương Hà làm streamer ở khu âm nhạc cũng có mặt ở đây lúc này, chắc chắn hắn sẽ nhận ra con bé.
Sau khi nghe Chân Chân nói sơ qua, Văn Tranh và Dư Tấn đã biết được chút chút, sau khi lịch sự vài câu thì để cô bé đi xem mèo.
“Hai vị nếu muốn nhận mèo thì hãy đưa giấy chứng nhận cùng với hồ sơ đã nói trước đó cho chúng tôi xem trước.” Thái độ Văn Tranh vẫn vậy, nhưng thái độ anh trước giờ cứ đều đều thế này, rất dễ làm người lạ nghĩ anh đang không vui.
Quả nhiên, ba mẹ Tiểu Bách Linh vừa nghe xong đã biến sắc, người phụ nữ trung niên lầm bầm vài câu: “Thái độ phục vụ gì vậy hả…….”
Chân Chân và Lộ Á còn đang hưng phấn vì được gặp ngôi sao, nhưng vừa nghe xong lời này đã như bị một gáo nước lạnh tạc thẳng vào mặt.
Nhưng hai cô hiền, già đầu rồi nhưng vẫn chưa trải hết sự đời, lời định nói quanh quẩn bên miệng được nửa ngày, cuối cùng lại bị nuốt xuống.
Văn Tranh vờ như không nghe, sau khi kiểm tra hồ sơ theo quy trình, đưa mấy tờ đạt chuẩn cho Dư Tấn. Anh cầm tờ xin nhận nuôi, lạnh lùng nói: “Còn có sơ đồ mặt bằng nhà ở và cam kết viết tay.”
“Sơ đồ mặt bằng gì? Viết tay gì?” Mẹ của Tiểu Bách Linh không nhịn được nữa, ba cô bé cũng lên tiếng bênh vợ mình: “Không phải chỉ là nhận nuôi một con mèo thôi à, sao mấy cô cậu nhiều chuyện vậy?”
Lúc này Văn Tranh mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng cặp vợ chồng trung niên, ánh mắt nghiêm nghị khiến bọn họ khó hiểu, ngừng một chút rồi mới nói: “Không đủ hồ sơ, không có tư cách nhận nuôi.”
Người phụ nữ chớp mắt, đanh định nói thêm thì chất giọng trong trẻo của Tiểu Bách Linh vang lên: “Mèo……… muốn con này.”
Cô bé ôm một con mèo Garfield mập mạp, vô tội nhìn mẹ mình rồi lại quay đầu nhìn Văn Tranh, đôi mắt đen láy chớp chớp, nói tiếp: “Anh… cũng đẹp lắm, thích anh.”
Lời vừa dứt, thái độ của ba mẹ cô bé đổi 180 độ.
“Được, thích thì mua! Cậu này, cậu đừng vội thế, bản cam kết kia bây giờ bọn tôi viết liền, sơ đồ mặt bằng, sơ đồ mặt bằng… bản điện tử được không? Tôi nhờ người nhà gửi đến!”
Mí mắt Văn Tranh giật giật, lặng lẽ rút cánh tay bị bà mẹ cuồng con này nắm chặt, cũng đẩy Dư Tấn ra trước mặt.
Tay anh muốn sờ thì sờ à.
Nhưng đôi ba mẹ này hơi kỳ lạ thật, sau khi Tiểu Bách Linh tỏ vẻ có hứng thú với anh thì thái độ của cả hai cũng thay đổi hoàn toàn, đột nhiên nhiệt tình kinh khủng. Quả nhiên da mặt dày thì làm gì cũng dễ, mới mười phút mà họ đã từ không biết gì hết chuyển sang nắm rõ Văn Tranh trong lòng bàn tay.
“Chu choa! Thì ra cậu chính là chủ nhân của con mèo hạng nhất á hả! Cũng là một streamer à, tôi biết rồi”
Tuy Đại Hắc không phải hạng nhất, nhưng mọi người trên mạng ai cũng gọi nó là hạng nhất, cộng thêm cả “anh Tranh” bị liên lụy, hai cái tên này bây giờ hot nhất nhì mạng xã hội.
Tiểu Bách Linh ôm Garfield trong lòng, hào hứng kéo vạt áo của Văn Tranh: “Em có xem video rồi, em thích lắm, cũng muốn chơi nữa.”
Vừa dứt lời đã quay đầu nhìn mẹ: “Mẹ, con muốn chơi.”
Trước giờ bọn họ đều thỏa mãn yêu cầu của con gái vô điều kiện, muốn gì cho đó, nhưng chỉ mỗi chuyện chơi game thực tế ảo này là mẹ của Tiểu Bách Linh vẫn chưa đồng ý. Không phải không mua nổi kính thực tế ảo, bà đã mua cho con bé cái kính dành cho trẻ em màu xanh lá rồi, nhưng nghe nói trẻ em chơi cái này khó cao nên mãi không đồng ý cho con bé chơi.
Nhưng bọn họ không chịu được cảnh con gái làm nũng, vừa nũng nịu vừa nói, làm tim họ mềm hết ra, đành phải đồng ý: “Được rồi được rồi, để ba mẹ nói anh này dắt con chơi nhé.”
Văn Tranh: “…….”
Nghĩ hay quá.
Kiên nhẫn của Văn Tranh có hạn, vốn muốn cho Dư Tấn lên chắn thay cho mình, nhưng vừa quay đầu đã thấy mặt anh ta kì kì, còn nhíu mày nhìn Tiểu Bách Linh.
Đây chắc chắn không phải ánh mắt thiện ý, ba phần giễu cợt bốn phần chán ghét, ánh mắt này lẽ ra không nên dùng để nhìn trẻ con.
Anh dừng chân.
“Mấy đứa tan làm chưa? Nhanh lên nào, cô chú mời mấy đứa đi ăn! Ngay nhà hàng hải sản gần đây thôi, không xa, đi chút là đến! Nhanh nào Linh Linh, bỏ mèo của con vào lồng…” Mẹ của Bách Linh nhiệt tình mời mọc, kéo tay hai cô bé Lộ Á và Chân Chân không biết nên từ chối thế nào, cứ quay đầu nhìn đằng sau, Dư Tấn thì bị ba Tiểu Bách Linh đẩy lưng.
Dù sao bọn họ cũng là gia đình đến xin nhận nuôi hợp pháp, hồ sơ không vấn đề, nhà cũng lớn, hai con mèo trước họ nuôi cũng khỏe mạnh, thức ăn cũng toàn đồ hộp cao cấp cho mèo. Nhà của Tiểu Nguyên không có lý do từ chối cho nhận nuôi, nhất là sau khi bị người phụ nữ kia ba hoa chích chòe một hồi, biến người dưng nước lã thành chị em ruột thịt, làm bọn họ có cảm giác không ăn chung bữa này sẽ bị sét đánh.
Văn Tranh nghĩ một hồi bèn quyết định đi chung.
Mặc dù Đại Hắc đang ở nhà chờ anh, nhưng chỉ mỗi hai cô gái không trấn được, Dư Tấn bây giờ cũng không bình thường lắm.
Mèo ăn trễ sẽ không chết đói, người cũng không thể bỏ đó cho tự bơi được.
Nhất là hôm nay, cái ánh mắt Dư Tấn nhìn Tiểu Bách Linh kia làm anh không thoải mái.
“Anh.” Tiểu Bách Linh bỏ con mèo Garfield vào lồng rồi đưa cho ba Bách Linh, cô bé quay đầu kéo tay áo Văn Tranh, kéo anh đi theo. Tám tuổi rồi mà vẫn nói từng chữ từng chữ, Văn Tranh nhớ lúc Trần Tiểu Thần bằng tuổi con bé đã có thể nói như gió.
“Dắt em chơi được không, anh. Thích anh lắm, dắt em chơi nha, nha anh?” Tiểu Bách Linh bỗng cười ngọt ngào.
Đối với cô bé mà nói, đây giống như một món vũ khí không phải muốn xài là xài, bởi vì quá đáng yêu, ngay cả Văn Tranh cũng hơi lung lay trước trò làm nũng của trẻ con.
Vốn anh không định đồng ý cặp vợ chồng tự biên tự diễn này, nhưng sau khi bị nụ cười của Tiểu Bách Linh tấn công ba lần, chỉ có thể gật đầu coi như đồng ý.
Tiểu Bách Linh đạt được mục đích lại cười ngọt một hồi, còn dựa vào cánh tay của Văn Tranh.
Bữa ăn này tốn không ít tiền, nhưng nhà hàng hải sản này cũng được coi là một trong những nhà hàng phải ghé khi đến Dung thành, ăn bữa này cũng không phí tiền.
Sau khi ăn xong, Chân Chân và Lộ Á đều ngà ngà say, bình thường hai cô không dư dả đến thế, nay ăn đã thèm thật sự.
Văn Tranh cũng ăn không ít, chỉ có mỗi Dư Tấn cứ lơ tơ mơ hình như không ăn gì hết.
Nhớ đến Đại Hắc cô đơn lẻ bóng ở nhà, Văn Tranh vốn định mang chút cá về nhưng rồi lại thôi.
Về đến nhà đã gần chín giờ, vừa mở cửa ra, hệ thống quản gia thông minh đã lên tiếng, sau khi bị Văn Tranh vỗ cho một phát thì nói tiếp câu thứ hai: “Lò nướng trong nhà bếp đang được sử dụng, xin chú ý thời gian, phòng ngừa hỏa hoạn.”
“?” Văn Tranh nghĩ, hệ thống quản gia này bị anh vỗ hư rồi à? Nhưng mùi thơm chui vào mũi nói cho anh biết, hệ thống nói thật! Lò nướng nhà anh đang nướng đồ!
Sợ Đại Hắc đụng phải cái nút không nên đụng nào, Văn Tranh vọt thẳng vào nhà bếp, nhìn thấy mèo của mình đang nằm trên kệ bếp, đuôi rũ xuống quơ qua quơ lại.
Mà cái mũi mập mạp kia đang ngửi mùi thịt bay khắp nơi trong không khí.
“……. mày nướng?” Văn Tranh nghĩ một hồi mới hỏi, Đại Hắc ngáp một cái, lắc đầu rồi quay đầu vào trong tường, chả thèm nhìn anh.
Đối mặt với Đại Hắc hình mèo, Văn Tranh không tài nào dỗi nó được, đành thở dài bế nó đặt lên bàn.
“Do tao về trễ, chờ chút là có đồ ăn rồi.”
Kế hoạch hôm nay là bít tết đóng hộp, đã bỏ ra ngoài cho rã đông rồi. Lúc này nó nằm trong lò nướng, tiếng tách tách vang lên liên tục, Văn Tranh chụp một tấm, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười. Người này đúng là không bao giờ bạc đãi mình, đói còn biết đi nướng thịt ăn.
Giận dỗi cũng mấy ngày rồi, không biết Bắc Tư Ninh nghĩ thế nào?
Văn Tranh vừa nghĩ vừa thuận tay đăng Weibo.
- bkc: Về trễ, Đại Hắc tự nướng thịt ăn, dễ thương quá đi.
Văn Tranh không quan tâm thông báo nhắc nhở, sau khi lấy bít tết làm sẵn ra thì rưới thêm chút sốt tiêu đen.
Lúc bưng lên bàn, anh bất mãn nghĩ, sao lần nào anh cũng phải nhượng bộ trước, lần này tuyệt đối không vào thế bị động nữa, chiến tranh lạnh đúng không, xem ai hơn ai.
Văn Tranh xuất thần nhìn Đại Hắc một hồi, cầm điện thoại bấm gọi Bắc Tư Ninh lần thứ tám, vẫn tắt máy như thường lệ.
Anh lại vào Wechat gửi một tin nhắn.
- Chúng ta nói chuyện chút đi, tôi chờ anh trong game.
Văn Tranh gửi xong thì dừng lại mấy giây, nhìn Đại Hắc rồi nói: “Tao mới gửi tin nhắn cho Bắc Tư Ninh, nhưng mấy ngày rồi anh ta không thèm trả lời tao. Mày nói xem anh ta đang nghĩ gì?”
Đại Hắc cũng không ngẩng đầu, chỉ vẫy vẫy đuôi theo bản năng.
“Tao nói tao sẽ chờ anh ấy trong game, chắc anh ta sẽ không bận đến mức không có thời gian online đâu nhỉ.” Văn Tranh đọc lại từng chữ trong tin nhắn một lần, đọc xong thì xoa đầu Đại Hắc. Đại Hắc lắc đầu hất tay Văn Tranh ra, giống như vẫn còn đang giận anh vụ về trễ, giận đến mức tivi cũng chả thèm coi.
Văn Tranh muốn nói chuyện với Bắc Tư Ninh.
Anh cảm thấy trận cãi nhau hôm đó không đến mức khiến hai người trở thành hai người xa lạ hoàn toàn thế này, đến mức ngay cả game còn không thấy mặt nhau được.
Nhưng hình như Bắc Tư Ninh không nghĩ vậy.
Đêm đó Văn Tranh online, ngồi chờ trên ghế dài ở trung tâm thương mại trong [Không Gian Sinh Tồn] hai tiếng nhưng không chờ được Đại Vương online.
Game kết nối thẳng đến não của từng người, không có chuyện không biết hay không nhận được tin nhắn.
Rõ ràng hắn nghe anh nói, nhưng vẫn quyết tâm không đến.
Ghét anh đến vậy ư?
Trung tâm thương mại người đến người đi, không ai nhận ra gương mặt hệ thống của Văn Tranh, hai tay anh đút túi quần, mặt đất dưới chân lấp lánh ánh sáng từ cửa hàng đối diện.
Tiếng người ồn ào bủa vây lấy anh, chỉ có mỗi tiếng thông báo bạn tốt online thì không nghe, nãy giờ nó cứ văng vẳng bên tai anh như ảo giác đến từ hư không.
Đến khi cơ thể cứng ngắc, tiếng nhắc nhở mới vang lên, Văn Tranh vội vàng mở danh sách bạn bè ra, nhưng cũng không phải người anh mong đợi mà là Đặng Phác Ngọc online. Văn Tranh thất vọng tắt danh sách.
Không lâu sau, tiểu Ngọc chạy vội đến vỗ lưng anh: “Anh Tranh anh Tranh! Sao ngồi ngu người ở đây!”
Văn Tranh thở dài, đứng dậy.
“Fans của anh bạo động luôn rồi kìa….” Đặng Phác Ngọc vừa đi vừa mắng anh: “Fans bảo anh online hai tiếng rồi, không lên Weibo cũng không livestream, ùn ùn kéo đến hỏi em anh bị gì vậy. Cho nên, anh đang làm gì đây?”
Văn Tranh đau đầu chậc một tiếng: “Chờ người.”
“Chờ ai?” Đặng Phác Ngọc thuận miệng hỏi, vừa hỏi xong đã nhận ra Văn Tranh đang chờ ai: “Là anh Ninh hả? Anh Ninh sao thế, không thì anh gọi cho ảnh đi?”
Nói xong cứ như cậu ta không phát hiện gì, hỏi Văn Tranh tiếp: “Mà nhắc mới nhớ, hình như lâu lắm rồi không thấy ảnh đâu, trước đó không phải còn tham dự cuộc thi hoa hậu mèo với anh à, mấy video bên lề của hai người trong đại hội streamer tới giờ vẫn còn hot đấy, fans làm nhiều video lắm, em thấy quá trời, fans CP cả đống, hot lắm luôn á hí hí hí!”
Cậu không chú ý Văn Tranh đi đằng trước đã dừng lại nên không để ý đập mặt vào lưng anh: “Hôm nay anh sao vậy…..”
Tinh thể trung tâm phát ánh sáng xanh dìu dịu, Văn Tranh nhìn một hồi, dùng ba phút để dọn dẹp mớ suy nghĩ trong đầu mình, chuyển chủ đề.
“Cậu biết Tiểu Bách Linh không?” Văn Tranh hỏi.
“Hả?” Đặng Phác Ngọc ngẩn người: “Em biết, sao tự nhiên anh hỏi vậy?”
“Hôm nay gặp cô bé.” Văn Tranh tóm tắt chuyện hồi chiều cho Đặng Phác Ngọc nghe rồi nói tiếp: “Lúc đó vô tình đồng ý dắt cô bé chơi một ván, tôi hứa là sẽ giữ lời cho nên giúp tôi một chuyện.”
“Ồ, chuyện nhỏ!” Đặng Phác Ngọc đồng ý xong lại xúc động: “Ôi trời ơi, này là hợp tác liên khu á, anh có muốn dắt cô bé chơi hôm ngày cuối cuộc thi livestream không? Ké fame luôn!”
“Không.” Văn Tranh nhìn trời: “Không có cô bé vẫn đứng nhất, giờ chọn một ngày đã.”
Một ván cần bốn người, ngoại trừ bọn họ ra còn cần một người nữa. Bắc Tư Ninh không đến, Văn Tranh đang lo không biết gọi ai thì âm thanh báo có bạn tốt online lại vang lên.
Lần này anh bình tĩnh mở danh sách ra, quả nhiên không phải Đại Vương, là Thành Mỹ.
Ván ở thuỷ cung kia chơi được một nửa, Văn Tranh bị ép phải offline, sau đó cũng có nói chuyện với Thành Mỹ vài lần, cũng xem như có quen biết.
Thành Mỹ vừa online đã chủ động chạy đến, nhanh chóng tìm được bọn họ, hai chùm tóc hai bên hào hứng lắc qua lắc lại rủ bọn họ chơi phó bản chung.
Thời gian vừa đến, Văn Tranh mở livestream, sau khi an ủi mấy fans hưng phấn được hai tiếng thì mới nhìn Thành Mỹ: “Hai ngày nữa cậu rảnh không?”
Dù sao cũng dắt con nít theo, thay vì random đại một đồng đội quá cùi mía, không bằng hỏi ứng cử viên có sẵn. Thành Mỹ vừa chọn phó bản ngẫu nhiên vừa đồng ý: “Dắt người hả? Gọi đi!”
Mặc dù hôm nào Thành Mỹ cũng loi choi, nhưng hôm nay có vẻ vui hơn thường ngày, Đặng Phác Ngọc tò mò hỏi cậu: “Hôm nay May thần sao thế, có chuyện gì vui hả?”
“Có!” Thành Mỹ lắc hai đuôi ngựa màu hồng của mình: “Phó bản em thiết kế năm nay chắc sẽ lên hạng bạch kim!”
Một tháng này, tất cả phó bản được kiểm thử đều là phó bản phó bản năm sao trở lên, sau khi tổng hợp đánh giá của tất cả người chơi thì bắt đầu xếp hạng, hàng năm chỉ có năm phó bản có thể đạt phó bản hạng bạch kim. Vào mấy ngày cuối cùng này, kết quả hẳn sẽ không thay đổi nhiều, chắc Thành Mỹ cũng nhận được tin từ bên trên.
“Wow!” Đặng Phác Ngọc vỗ tay: “Năm nay anh cũng có viết phó bản nữa hả!? Cái nào vậy, bọn em chơi chưa?”
Trước khi chính thức ra mắt, trên phó bản sẽ không có chữ ký của kiến trúc sư, nhưng đây cũng không phải chuyện cần giữ bí mật gì, nên Thành Mỹ cười híp mắt trả lời: “Không biết hai anh chơi chưa, phó bản tên [Song Sinh].”
Văn Tranh và Đặng Phác Ngọc chưa trúng phó bản này bao giờ, làm Đặng Phác Ngọc càng tò mò hơn: “Bối cảnh gì thế anh?”
“Vườn trường.” Thành Mỹ không được nói nhiều hơn nữa, nhảy lên: “Được rồi, cho dù không quay trúng vào kỳ kiểm thử này thì lúc nó chính thức được công bố cũng có thể chọn chơi được, em chờ cảm nghĩ của hai anh sau khi chơi nha nha!”
“Được!” Văn Tranh gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”
Thành Mỹ là người bạn làm kiến trúc sư đầu tiên của anh, nếu sau này còn cơ hội còn có thể nhờ cậu hướng dẫn cách viết phó bản. Nhắc đến phó bản bạch kim anh chưa chơi thử, anh cũng rất tò mò, cuối cùng buồn bã vì không chờ được người trong lòng anh cũng biến mất, Văn Tranh liếc nhìn làn đạn.
- Thì ra May thần viết [Song Sinh].
- Không phải năm ngoái May thần viết [Cơn Thịnh Nộ Của Pharaoh]?! Chênh lệch phong cách dữ vậy!!!
- Cầu review sương sương, cái loại review mà đăng được á, tui chỉ muốn biết nó kinh khủng đến thế nào thôi, tôi không chơi được [Cơn Thịnh Nộ Của Pharaoh]…..
- Người mới chơi đã BE giơ tay, không âm u như [Cơn Thịnh Nộ Của Pharaoh], độ khó của câu đố cũng không hơn phó bản kia bao nhiêu, nhưng kịch bản lại chi tiết hơn. Không giống phong cách bình thường của May thần lắm, người sợ bóng tối cũng chơi được. Cũng không có yếu tố ma quái.
- Đọc xong thấy tò mò quá đi!
- Đến giờ tui còn không tin được người này chính là May thần của tui nà, tui không biết nên bảo ổng dễ thương hay thô tục.
- Có thể viết được phó bản như [Cơn Thịnh Nộ Của Pharaoh] và [Song Sinh] thì May thần chắc chắn không thể là người dung tục* được!? Mấy người tưởng kiến trúc sư dễ làm lắm hả, nghĩ hay quá!
Ngọc Thuỵ: Cái từ dung tục này bản raw là wsn. Kiểu nó là mấy kẻ rách rưới tạo cho người ta cảm giác sẽ đi sàm sỡ người khác á.
- Tỉnh lại đi bạn mình ơi, nhìn bộ đầm kia đi.
- Không ấy May thần chờ ngày nào đẹp trời đăng nhẹ tấm ảnh chụp được không ạ, để em vỡ mộng cái, King Kong bận váy búp bê Barbie cũng được.
- Anh Tranh, anh thấy bao giờ chưa, em không cần May thần đăng hình đâu, anh đi nhìn cái nhẹ rồi cho tụi em biết ảnh bao nhiêu ký là được òi.
- Anh Tranh ơi anh Tranh à, không có gì đâu em gọi cho vui thui.
- Ha ha ha anh Tranh ới, em muốn hỏi thịt hồi nãy Đại Hắc nướng có khét không anh?
- Anh Tranh ới em không được thấy Ngọc Trai mấy ngày rồi, anh gọi ảnh chơi chung được không!
…
….. sao chủ đề lại quay về phía hắn ta rồi.
Phó bản tối nay bọn họ được diện kiến đồng đội heo đích thực, một vị đồng đội cảm thấy mình là Ngọc Hoàng đại đế, đồng đội chỉ là lính quèn, suốt ngày cứ vênh mặt sai khiến, còn chửi người khác, câu nào cũng lót cụm từ “Ngu quá thì đem não đi nhúng lẩu đi”. Hai mươi phút đầu Văn Tranh không nói gì hết, làn đạn cay cú muốn chết, liên tục tặng quà an ủi anh.
Chờ đến khi vị đồng đội kia lấy được một thứ quan trọng, Văn Tranh cướp ngay tức khắc, sau đó đạp thẳng tên đó vào bẫy, để tên đó qua đời trước thời hạn.
Không biết tại sao ngày xưa anh gặp hạng người này là phải tụng bài tức giận hại thân trong lòng mười lần mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh được. Nhưng nay không cần, có lẽ lửa giận bị thằng đàn ông họ Bắc kia hút hết rồi cho nên bình tĩnh ngoài dự đoán.
Làn đạn thấy cảnh đá người của anh, ai cũng giật mình.
- Anh Tranh này, mình không cần so đo với hạng người đó đâu anh…..
- Anh Tranh hôm nay sao thế, không vui hả? Không chịu nói chuyện với mọi người hu hu.
- Anh Tranh đừng tức nhé, bọn em mắng tên kia dùm anh! (đóng khung một loạt link)
- Đồng đội heo quá đáng sợ, biến anh Tranh tốt tính của tui thành thế này đây.
- ?……… Hình như mới có câu nói đáng sợ nào đó bay qua mặt tui.
- Tui cũng thấy, tự nhiên run nhẹ.
- Tốt tính hhhhh!
Văn Tranh: “… Mắc cười chỗ nào?”
Làn đạn: Cuối cùng anh Tranh cũng nói chuyện với tụi mình rồi! Buồn cười quá, hài quá đi!
Chơi xong phó bản này thì đồng hồ cũng điểm hai giờ sáng, Văn Tranh tháo kính. Mắt kính màu đỏ vẫn nằm ở chỗ đó bên gối anh, không thấy Đại Hắc đâu.
Văn Tranh đi chân không ra sofa, im lặng nhìn mèo đen lớn đang ngủ say, một chân vô thức quào không khí.
Văn Tranh nhìn rất lâu, thở dài, bế mèo vào phòng ngủ.
Đại Hắc tỉnh ngay tức khắc, liếc nhìn nhân loại ngu xuẩn.
“Anh ta không đến.” Văn Tranh bình tĩnh nói, lồng ngực run run chạm vào cơ thể ấm áp của mèo đen trong lòng, Đại Hắc trầm giọng kêu một tiếng.
“Mai tao sẽ tiếp tục chờ anh ta, chờ đến khi nào anh ta đến thì thôi.”
***
Bắc Tư Ninh lạnh mặt bước vào cao ốc, hành lang màu trắng sáng sủa, hai bên còn có cây xanh, cuối cửa kính là một đại sảnh lớn.
“Đại ca!” Nhóc tóc vàng hưng phấn ngẩng đầu, nhảy nhót chạy đến đón sếp mới: “Đại ca ngài thấy chỗ này thế nào, cả tầng này đều là của bọn mình đó.”
“Ồ.” Bắc Tư Ninh dùng thần thức quét một vòng, bố cục xung quanh hiện lên trong đầu hắn, bỗng nhíu mày: “Sao mấy con mèo con kia còn ở đây?”
Nhóc tóc vàng vội vàng nịnh nọt: “Vẫn chưa đưa đi được á đại ca, trong núi quá xa, mèo con còn nhỏ quá, với lại đang điều tra nghiêm ngặt lắm, phải chờ đến khi đỡ hơn mới đưa đi được….”
Bắc Tư Ninh nhớ đến yêu lực có cũng như không của đám đàn em mèo nhà mình, cạn lời.
Thuê tầng này của tòa nhà văn phòng này thế mà lại không tốn lá vàng nào do Bắc Tư Ninh biến ra cả, này cũng nhờ tập đoàn Galaxy phá sản. Sau khi cuộc thi hoa hậu thú cưng kết thúc, rất nhiều nhà đầu tư đến tìm nhóc tóc vàng dắt cả đàn mèo ta đi thi bàn bạc, bọn họ muốn thành lập một vương quốc thú cưng mới.
Bắc Tư Ninh lên kế hoạch, nhóc tóc vàng hấp dẫn nhà đầu tư, công ty nhanh chóng được thành lập, cũng cho nhóm mèo yêu gian nan kiếm sống trong thành phố một mái nhà.
Nhãn hiệu đồ dùng thú cưng Bắc Diêu đến khi thời cơ chín mùi sẽ bắt đầu sản xuất thức ăn cho mèo, đồ ăn vặt cho mèo, đồ dùng bình thường, và cả dịch vụ chữa bệnh cho thú cưng. Nhưng bọn họ sẽ không bao giờ gây giống thú cưng.
Mảng đồ dùng thú cưng này luôn là mỏ vàng được các thương gia khai thác tích cực, dù là giống mèo gì thì có con nào không phải cục vàng cục bạc của chủ mình, có người chủ nào không muốn cho bé cưng nhà mình ăn món ngon nhất tốt nhất đâu?
Mà mấy con mèo yêu vô dụng ở mọi lĩnh vực này sở hữu lưỡi mèo, là những cá nhân có quyền lên tiếng nhận xét nhất xem đồ ăn cho mèo đó có ngon hay không.
Cửa hàng của nhóc tóc vàng luôn có khách quen quay lại cũng vì lý do này đây, đồ ăn vặt của cậu ta toàn tự ăn thấy ngon nên mới bán, mèo yêu hay mèo bình thường gì chẳng là mèo, mèo yêu thấy ngon hiển nhiên mèo bình thường cũng thấy ngon.
Thật ra đồ ăn của tập đoàn Galaxy không tệ, nhưng danh tiếng quá ê chề, làm chủ mèo cứ thấy thứ gì liên quan đến tập đoàn là né đi không mua. Công ty mới cứ thế nhào lên, mọi phương diện đều rất thuận lợi.
Nhưng Bắc Tư Ninh đầy bụng tâm sự, không tài nào vui nổi, hắn bước vào văn phòng của mình, biến lại thành mèo rồi ngây người trong phòng.
Tiếng gõ cửa vang lên, hắn biến lại thành người, lạnh lùng bảo vào đi.
Một người phụ nữ cầm bìa hồ sơ màu xanh dương, tóc dài búi sau đầu mỉm cười chào hắn: “Tổng giám đốc Bắc.”
Lần đầu tiên được người khác gọi là tổng giám đốc Bắc, Bắc Tư Ninh hơi đắc ý, nếu có đuôi ở đây thì chắc chắn nó đã giương cao cao rồi. Hắn nhớ đến mấy bộ phim bá đạo tổng tài mình từng coi, giơ tay che miệng ho khan một tiếng.
“Ngồi đi.” Nói xong lại nhìn mặt bàn, hỏi: “Phạm Linh Nhu?”
Đây là nhân loại đầu tiên nộp hồ sơ sau khi công ty bọn họ đăng tin tuyển dụng, được nhà đầu tư giới thiệu.
Bắc Tư Ninh cần gấp một nhân loại hiểu rõ xã hội, sau khi nói vài câu với cô, hai bên đều khá hài lòng. Hôm nay là ngày phỏng vấn trực tiếp, cũng là lúc để hai bên hiểu hơn về nhau, nếu cuộc phỏng vấn này thuận lợi thì có thể trực tiếp ký hợp đồng luôn.
“Đúng vậy tổng giám đốc Bắc, trông ngài…. quen mặt thật.”
Phạm Linh Nhu là một người phụ nữ dày dặn kinh nghiệm nhưng cũng phải sửng sốt vài giây khi nhìn thấy Bắc Tư Ninh.
Không ngờ chiêu thức mang tên sắc đẹp tấn công cự ly gần này cũng có tồn tại, hơn nữa còn không phải trước màn ảnh lại ở trong một công ty nhỏ mới thành lập.
Bình thường Phạm Linh Nhu không chú ý đến giới giải trí nhiều, càng không quan tâm livestream gì gì đấy, nhưng cô lại có xem mấy tấm hình hót hòn họt của Bắc Tư Ninh hồi đại hội streamer rồi
Vốn hôm nay Phạm Linh Nhu chỉ đến đây xem thử mà thôi.
Một công ty mới thành lập, quá khứ thế nào không biết, nhưng có thể tồn tại được hay không lại là cả một vấn đề, đừng nói đến chuyện phát triển ngày càng lớn mạnh.
Nhưng hiện tại tạm bỏ qua lương bổng đãi ngộ, kế hoạch phát triển các thứ, ngay bây giờ…. Phạm Linh Nhu quyết-định-ở-lại!
Đùa nhau à! Ông chủ đẹp thế này! Không có chuyện công ty chìm xuồng được đâu! Quyết định rồi, in hình ông chủ lên bịch đồ ăn cho mèo thôi!
Phạm Linh Nhu hào hứng nghĩ, sau đó nói chuyện với Bắc Tư Ninh hết cả buổi sáng.
Phạm Linh Nhu rất vui, ông chủ mới vừa thông minh vừa cởi mở. Bắc Tư Ninh cũng rất vui, nhân viên này quả thật rất liều mạng, dùng tám phần sức đổi một phần lương, còn vui đến vậy.
Thuê nhân loại tiết kiệm tiền thật.
Bởi vì vui, Bắc Tư Ninh quyết định mời nữ thuộc hạ giỏi giang mới tuyển được này xuống căn tin dưới toà nhà ăn một bữa. Lúc ngồi xuống chọn món, Bắc Tư Ninh lại hơi mất tập trung.
Lúc hắn mới trở thành Yêu vương núi Bắc Diêu cũng đã từng gặp phải hai sự lựa chọn này.
Trốn trong núi hoặc tiếp xúc với nhân loại.
Khi ấy hắn trẻ tuổi sung sức, kiên quyết phải rời núi.
Nhân loại không có gì đáng sợ, ai cũng nói chuyện được, ai cũng tu luyện được, chưa đánh nhau chưa biết ai hơn ai, ai chẳng có sở trường của mình.
Yêu tộc khó mở linh trí, nhưng một khi đã mở là có thể sống rất lâu, phương thức tu luyện cũng được trời cao ưu ái; mà nhân loại vừa sinh ra đã có trí tuệ nhưng tuổi thọ tuổi thọ ngắn ngủi, chỉ ai may mắn lắm mới thăng cấp nhanh rồi sống lâu hơn.
Nhưng sau mấy năm trốn chui trốn nhủi, dũng cảm của yêu tộc bị bào mòn, chỉ muốn sống nay biết nay.
Lúc đó thiếu niên xinh đẹp ôm thanh kiếm vô danh, đứng trong đại điện thề rằng, bên ngoài không đáng sợ đến vậy, hắn nhất định phải dắt yêu tộc xuống núi.
“Yêu tộc và nhân loại cũng có thể hợp tác đôi bên cùng có lợi với nhau.” Thiếu niên kiêu ngạo nói: “Lần nào nhân loại đấu với chúng ta cũng tổn thất nghiêm trọng. Nếu chúng ta chịu bán chút da lột, lông rụng, xương thú già để lấy tiền với đồ vật, mấy tu sĩ đó làm gì muốn đuổi cùng giết tuyệt chúng ta nữa?”
“Nhìn lại đi, núi Bắc Diêu không thể che chở cho chúng ta mãi được. Mặc dù yêu tộc suy thoái nhưng thực lực vẫn không thể khinh thường. Chỉ cần chúng ta có biện pháp, chắc chắn bọn họ sẽ không nghĩ mình hơn chúng ta nữa.”
“Có tài nguyên, có đồng minh, có quyền lên tiếng, chúng ta cũng có thể trở thành thế lực không phải muốn đụng vào là đụng.”
“Sẽ không phải là miếng thịt mặc người xâu xé nữa!”
Giọng nói trong trẻo của thanh niên quanh quẩn trong đại điện, leo lên xà nhà…. không ai nói gì.
Nhóm đại trưởng lão nhìn nhau, ai cũng cảm thấy mấy lời này quá nực cười.
Thanh niên cắn răng, hai mắt muốn toé lửa, bỗng nhiên xung quanh xuất hiện một đám yêu quái nhỏ la lối.
“Đại Vương giận rồi!”
“Đại Vương……”
“Đại Vương sẽ nhai đầu hết mấy đứa dám cãi lời ngài!”
Thanh niên nở nụ cười làm cả đại điện bừng sáng. Hắn không cố gắng thuyết phục nữa, chỉ nói: “Không rảnh thương lượng với mấy người, cho dù có muốn hay không cũng buộc phải làm.”
Yêu vương bất chấp tất cả ý kiến quanh mình, tuy những bước đầu tiên rất khó đi. Nhưng vạn sự khởi đầu nan, sau khi kiên trì tiếp tục, cuối cùng cũng đến ngày hái quả ngọt. Mười năm, năm mươi năm, trăm năm, ba trăm năm…… miêu tả của hắn năm đó dần trở thành sự thật.
Nhưng hắn lại đánh giá thấp sự tham lam của nhân loại.
“Tổng giám đốc Bắc?” Phạm Linh Nhu quơ tay: “Ngài muốn uống cái gì?”
“Nước.” Bắc Tư Ninh tỉnh hồn, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt. Cô có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp của nhân loại: rất cố gắng, cũng có dã tâm rất lớn.
“Ta hỏi ngươi” Bắc Tư Ninh bỗng nói: “Nếu cho ngươi một chức vụ có tiền lương cao hơn, ngươi có đi không?”
Phạm Linh Nhu bị hỏi cho đơ người, bèn ăn ngay nói thật: “Còn phải xem những yếu tố khác nữa, hoàn cảnh làm việc, nội dung công việc, không gian phát triển….”
Bắc Tư Ninh cảm thấy câu hỏi của mình quá lan man nên vuốt tóc một cái, hỏi thẳng: “Nếu, ta nói là nếu… ngươi nhặt một con mèo.”
“Ừ?”
“Thì ngươi sẽ nuôi nó chứ?”
Phạm Linh Nhu cảm nhận được sát khí từ vị trí của Bắc Tư Ninh, cứ như nếu cô trả lời câu hỏi này không tốt thì mai cô khỏi đến vậy.
“Hiển nhiên là nuôi rồi, tôi có phải biến thái đâu?”
Bắc Tư Ninh nhỏ giọng: “Thế nếu, ngươi cho rằng con mèo này… có vài chỗ thần kỳ, nên chăm sóc vô cùng chu đáo. Đến khi ngươi biết mình đã hiểu lầm, thái độ của ngươi với nó sẽ tụt dốc không phanh à?”
“….” Phạm Linh Nhu: Bài kiểm tra đạo đức ai viết đây trời!?
“Chắc là sẽ thất vọng chút đỉnh?” Phạm Linh Nhu trả lời: “Hy vọng thật nhiều rồi thất vọng, chắc chắn sẽ thấy buồn trong lòng… nhưng nuôi mèo vốn không yêu cầu gì, qua vài ngày rồi sẽ ổn thôi.”
Bắc Tư Ninh cau mày: “Nếu người nọ thay đổi, trước kia còn nấu cơm cho mèo mình ăn, hiện tại ngày nào cũng đi chơi, không thèm về, bỏ đói mèo… chứng minh cái gì?”
“À… chứng minh, chứng minh… gần đây người đó rất bận?”
Rầm một tiếng.
Là tiếng Bắc Tư Ninh vỗ bàn.
Phạm Linh Nhu hết hồn, tim đập bình bịch, nhưng ông chủ tức đến muốn hộc máu vẫn… đẹp quá đi.
“Nhìn là biết không phải bận rồi! Hết quan tâm rồi thì có! Làm gì có nhiều lý do lý trấu đến thế!” Bắc Tư Ninh dừng một chút, nhỏ giọng: “…. nhân loại.”
Bữa ăn này Bắc Tư Ninh ăn rất nhiều, khổ hắn gần đây không được ăn dầu muối rồi.
Ăn xong còn gọi bánh kem sô cô la nữa, dùng cái mặt lạnh yêu cầu nhân viên phải bỏ thật nhiều sô cô la.
Phạm Linh Nhu dùng tốc độ nhanh chưa từng thấy chấp nhận tính tình quái gở của ông chủ nhà mình, chắc chắn có 80% trong việc cô chấp nhận nhanh đến thế là do dung nhan của ông chủ.
Tạm biệt nhân viên mới chiều có việc, Bắc Tư Ninh tiếc trà sữa ngọt ngào, gọi thêm một ly nữa ngồi lì trong nhà ăn.
Hắn chậm rãi móc điện thoại mình đã trốn thật lâu ra, mân mê nửa ngày mới khởi động máy.
Hắn hận nhân loại, nhưng cũng khâm phục nhân loại.
Ở thế giới của hắn, tu sĩ cũng chế được mấy cách truyền tin khác nhau.
Mà ở thế giới không có mấy linh khí này, nhân loại vẫn dùng một cách khác để thực thi mục đích của mình. Cho dù là người phàm hay tu sĩ thì đều xuất sắc như nhau.
Ảo cảnh trong game mới mẻ thú vị, các phương thức giải trí khác nhau, mặc dù chết sớm, nhưng lại phát triển rất nhanh rất tốt.
Di động sáng lên, thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn ting ting liên tục, Bắc Tư Ninh chậm chạp bấm biểu tượng Wechat.
[Văn Tranh]: Rảnh thì bắt máy.
[Văn Tranh]: Thấy thì nhắn lại tôi.
[Văn Tranh]: Bắc Tư Ninh, chúng ta nói chuyện đi, tôi chờ anh trong game.
[Văn Tranh]: Tôi chờ anh online.
Anh ta thích hắn.
Vì sao anh ta lại thích hắn? Vì sao cứ sống chết phải biết nhiều như vậy?
Bắc Tư Ninh không bao giờ lừa gạt bản thân, hắn biết Văn Tranh chắc chắn có chứng cứ gì đó. Anh ta không phải loại người dễ nghi ngờ người khác, mà một khi đã nghi ngờ rồi cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Anh ta vờ nói với mèo Bắc Tư Ninh thế này thế kia, thật ra đang nói với hắn. Văn Tranh đã nói chuyện với hắn không biết bao nhiêu lần.
Bắc Tư Ninh rũ mi, nhìn trà sữa bị hơi thở của hắn thổi cho lăn tăn.
Hắn sẽ không thừa nhận.
Đại Hắc chỉ là một con mèo bình thường mà thôi.
Nếu Văn Tranh không muốn nuôi nữa….. Bắc Tư Ninh nhéo đốt tay của mình để nó trắng bệch ra, vậy hắn sẽ làm Đại Hắc biến mất.
Sau khi nhảy xuống khỏi một cục đá ngã gãy chân, động vật chắc chắn sẽ không nhảy khỏi cục đá đó lần thứ hai, đó là thiên tính.
Mèo Tư Mệnh đè chặt tay mình, Văn Tranh cũng chỉ là một nhân loại mà thôi.
Tham lam, háo sắc và dã tâm.
Đủ loại suy nghĩ đánh úp lấy hắn, bỗng hắn nghe thấy một tiếng rắc rất nhỏ.
“?”
Vừa nhấc tay ra, cái bàn bị hắn vỗ một cái khi nãy rụng bớt một miếng.
“Thưa ngài….” Nhân viên phục vụ hoảng sợ chạy đến: “Phá hư bàn là phải bồi thường…”
Bắc Tư Ninh chết lặng: “………. À.”
Còn yếu xìu.
Nhân loại làm gì có cửa với hắn.
–—-
Hậu trường nhỏ:
Nhân loại tham lam háo sắc đầy dã tâm Tranh Tranh:??? Tôi không háo sắc, cảm ơn, cũng không phải tôi khiến anh thành ra như vậy.
—
Chú thích
Mèo garfield: