Trời cũng đã tối, Tiểu Dư Tấn đeo cặp chậm chạp đi về lớp.
Gần đến giờ tan trường, nhóm học sinh tiểu học NPC cãi nhau ầm ĩ, đuổi bắt nhau trên hành lang.
Tiểu Dư Tấn đi ngang qua, bọn nó đều nhỏ giọng lại, đứa né nó, đứa nhìn nó.
“Là đứa em trai kia à….”
“Sao em trai của Dư Lam lại lên lầu vậy, Dư Lam về rồi mà đúng không?”
“Không biết, cậu nhìn nó đi, dơ như quỷ á, quần áo cũng xộc xệch.”
“Thật sự….”
“Sao hôm nay nó không bận váy?”
“Chắc bị ba má đánh rồi, nếu tớ vậy chắc má tớ đuổi tớ ra khỏi nhà luôn.”
“Ha ha, vậy lần sau cậu thử đi…”
Cái bóng màu đen trải dài trên mặt đất, động tác vặn vẹo, mấy đứa nhỏ chụm đầu nói nhỏ. NPC không rõ mặt có mặt khắp nơi trên hành lang, tụ lại thành từng tốp năm tốp ba, chỉ có mỗi Tiểu Dư Tấn là một thân một mình.
Nó cúi đầu, bị bắt nạt nhiều năm khiến nó trở nên rụt rè nhát gan hơn, cứ như gom hết tất cả lời muốn nói vào bụng, khiến những thứ rác rưởi đó lên men chua lòm trong bụng.
Đi hết hành lang dài ngoằng đến tầng ba, tiếng chuông thông báo tan học vang lên, có vài học sinh tham gia câu lạc bộ vội vàng cầm đồ lao ra ngoài, mấy học sinh trực nhật đang ngồi xổm tưới cây cũng đứng dậy, vui vẻ xách cặp táp ra về.
Dư Tấn đứng trước cửa, bước sang bên cạnh hai bước, chờ đến khi tất cả đều ra ngoài rồi mới chuẩn bị về phòng học.
Lúc này, phía sau lại xuất hiện thêm năm sáu người.
Văn Tranh đứng sau cửa phòng học nhìn học sinh tiểu học là nhân vật quan trọng của câu chuyện.
Bọn họ đều mặc đồng phục, có hai nam sinh khá cao to, nhưng đi giữa vẫn là một bé gái rất xinh xắn.
Cô bé xoã tóc, đeo băng đô, váy đồng phục trên người cô bé hệt trong tờ rơi tuyển sinh, đây là một cô bé lớn lên trong tình yêu thương và nuông chiều của ba mẹ, phong thái vô cùng tự tin, khiến người khác nhìn cũng thấy thích và khen một câu phóng khoáng.
Tiểu Dư Tấn đứng trước cửa phòng học cứng người, vội vàng cúi đầu không dám nhìn bọn họ. Mà cô bé đi đầu cứ như không thấy nó, chỉ dừng bước một chút rồi vẫn đi thẳng về phía trước.
Hành lang yên tĩnh lại.
Cảnh tượng như dừng lại, Văn Tranh đi lên nói chuyện với NPC Tiểu Dư Tấn, nhưng đối phương không đáp.
Chắc có nội dung gì mới xuất hiện rồi.
Nghĩ vậy, đằng sau lại truyền đến tiếng bước chân, đám học sinh tiểu học kia lại đi đến.
Xem ra mấy đứa nhỏ này chính là mấu chốt để giải cửa ải này.
Kết hợp với những gì mấy đứa nhỏ kia xì xầm với nhau, Văn Tranh chờ bọn nó đi lại gần Tiểu Dư Tấn thì nói: “Dư Lam.”
Cô bé đó quả nhiên là Dư Lam.
Tiếng ồn của trường học lập tức ùa vào hành lang, Dư Lam có phản ứng, cô bé nhíu mày, cũng không nhìn “ngài ma” vạch trần thân phận của cô, chỉ nhìn về phía Tiểu Dư Tấn: “Cái gì?”
Tiểu Dư Tấn run rẩy, đầu cúi thấp đến mức muốn chạm sàn, muốn nói không phải em, em không có kêu chị…. nhưng tất cả đều nghẹn lại trong cổ họng, nghẹn một hồi cũng không nói được gì, vừa thấy đã khiến người khác tức tối.
Dư Lam không kiên nhẫn, cô bé hất tóc, nói với mấy người đằng sau: “Chúng ta đi.”
Rồi sau đó biến mất trong ánh hoàng hôn đỏ cam.
Dư Lam và Tiểu Dư Tấn trong game quá giống nhau, cho dù là song sinh thì sinh đôi khác trứng cũng ít khi nào giống nhau thế này.
Không biết là vì cốt truyện yêu cầu hay Dư Tấn thật sự rất giống chị mình, Văn Tranh vừa nghĩ vừa theo Tiểu Dư Tấn vào phòng học.
Nó chậm chạp ngồi xuống, đổ chút nước ra miếng khăn giấy rồi chà bàn học bị người khác vẽ bậy lên. Xong rồi mới lột miếng băng dán trên ghế xuống, mở tập chép bài tập được giao trên hình chiếu. Khoá cửa phòng học bỗng cách một tiếng.
Văn Tranh nhạy bén ngẩng đầu nhìn về phía dưới đó, chỉ thấy một đám bóng lưng nhỏ bé đang vừa cười đùa xô đẩy nhau vừa chạy đi.
Đù, mấy thằng oắt này không tính để yên đúng không?
- Tôi sắp tức chết rồi.
- Cốt truyện chó má gì đây? Học sinh tiểu học bây giờ hư đến vậy ư? Tụi nó có hiểu cái này đâu, đây là ác ma chứ học sinh mẹ gì, mấy đứa nhỏ tui biết ai cũng là thiên thần hết á!
- Tầm nhìn hạn hẹp thì đừng có gáy, nếu bạo lực mạng mấy trăm năm nữa cũng không biến mất thì bạo lực học đường có trăm ngàn năm đi chăng nữa vẫn sẽ tiếp tục tồn tại.
- Thì tại vì con nít không biết gì mới làm được mấy chuyện thế này đấy.
- Đừng cãi nhau chỉ vì cốt truyện…. cũng có phải chuyện thật đâu, không cần quan tâm quá.
- Đù má, đây là phó bản của May thần đó, mọi người nói xem….
- ?
- Đừng, nghệ thuật khác đời sống bình thường, ý mấy người bảo May thần thiết kế [Cơn Giận Của Pharaoh] thì còn phải vào kim tự tháp nghiên cứu à?
- Người u ám thì nhìn gì cũng thấy u ám, tôi ghét nhất thể loại này.
- Từ từ đừng cãi nữa!!! Anh Tranh lại bị khoá rồi!!! Hơn nữa còn bị khoá một mình, tôi đã bắt đầu cười rồi, ha ha Ngọc Trai không ở đây không ai tìm chìa khóa cho ổng.
- Ngay cả khán giả như tui mà còn thấy được chứng ỷ lại Ngọc Trai của ổng.
- Anh Tranh cần phải học cách tự lực cánh sinh đi nha.
Văn Tranh nhìn thoáng qua làn đạn: “…”
Ý là bảo anh không tìm được chìa khoá nếu Bắc Tư Ninh không ở đây á hả?
Văn Tranh không tin mà sờ một cái ngăn kéo, bỗng nhiên có hai người khác xuất hiện trên bục giảng.
Ba người nhìn nhau, ai nấy đều kinh ngạc.
“Đồng đội?” Một người nói: “Ha, cuối cùng cũng thấy người, tôi sắp nghẹn chết rồi đây này!!!!”
Một người khác dữ tợn hơn, mặt mày tối sầm: “Sao còn thiếu một người nữa vậy, ngu quá thì đừng chơi nữa, lấy não đi nấu lẩu dọng dô bản họng đi.”
Văn Tranh híp mắt: “Xàm quá thì đừng nói, cắt lưỡi nấu cám heo đi.”
Anh trai dữ tợn không ngờ một câu mình thuận mồm lại khiến người kia tức giận đến vậy, mới vừa ôi chao một tiếng thì người thứ tư xuất hiện.
Bắc Tư Ninh có tận mười tám biệt danh khác nhau trên mạng xuất hiện, hắn vẫn nhìn về phía cửa sổ trên hành lang, chửi như tát nước: “Ta mà thấy cái thằng nhóc nhà ngươi nữa thì ta đánh cho ba má nhìn không ra!”
Nói xong còn thở hổn hển quay đầu, ba người nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt ai cũng kỳ lạ.
“Hả?” Bắc Tư Ninh đi vài bước về phía Văn Tranh: “Các ngươi đến trước rồi?”
Anh trai dữ tợn kia bỗng ha một tiếng: “Được rồi người anh em, hẹn hò à? Coi như tôi chưa nói gì hết đi.”
Người còn lại nhận ra mặt của Bắc Tư Ninh và dây chuyền của Văn Tranh, cũng không hưng phấn đến mức đầu móc choáng váng, hắn ta vui vẻ mỉm cười: “Còn lăn lộn với nhau cả đêm đó, chúng ta giới thiệu trước đi?”
Văn Tranh nhìn lướt qua giao diện game, lời tự giới thiệu của bọn họ cũng vào tai trái ra tai phải, quyết định gọi bọn họ bằng cái biệt danh, Anh Nóng Nảy và Cậu Chết Nghẹn, hoàn hảo.
“Phân tích chút chứ?” Cậu Chết Nghẹn nóng lòng chứng tỏ bản thân: “Đoạn đầu của chúng ta giống nhau à?”
“Chứ không thì sao? Động não đi, não chứ có phải hạt nho đâu?…. được rồi tôi sẽ văn minh, tôi nói tới đâu rồi, à, quên xin lỗi. Ban đầu là chơi cờ caro, ông đi vài bước đã thắng, sau đó mấy thằng gấu chó gấu mèo vô đánh nhân vật chính yếu đuối, sau đó thằng bất lực chạy về phía phòng học, trên đường gặp được chị mình, sau khi gọi được tên chị nó thì vào phòng, xong chúng ta gặp nhau?”
Văn Tranh gật đầu ý nói mình cũng vậy, Bắc Tư Ninh im lặng không nói gì, trông có vẻ đang không vui.
“Vài bước đã thắng rồi hả, ngầu quá, tôi chơi tận mười phút á…. còn nữa lúc thằng nhóc kia nhìn tôi qua kẹt cửa ấy, hú hồn hú vía luôn, mém nữa lên cơn đau tim rồi, sợ thật chứ đùa…..”
Cậu Chết Nghẹn nhìn ba đồng đội lạnh lùng của mình, không cố tạo bầu không khí nữa, hắn vội nói: “Đúng rồi, mọi người cảm thấy nội dung chính của phó bản này là gì? Nãy giờ loạn quá.”
Đây là một vấn đề rất đáng để thảo luận, Anh Nóng Nảy cũng ráng nói vài câu: “Chắc người thật thà bị dồn vào đường cùng nên giết người, nhưng uất ức cỡ này tôi nhìn cũng khó chịu.”
Cậu Chết Nghẹn nói: “Thế, Z đại và Đại Vương thì sao?”
Bắc Tư Ninh nói một câu không biết, sau đó lại chạy đến góc phòng lục lọi đồ đạc theo thói quen. Văn Tranh không muốn Cậu Chết Nghẹn quá xấu hổ nên nghĩ một chốc rồi nói: “Phó bản này tên là song sinh, chắc chắn có liên quan đến chị của thằng bé. Nhưng tình hình hiện tại thì Dư Lam cũng không làm chuyện gì quá đáng, có lẽ vẫn còn tình tiết liên quan đến cốt truyện chính. Tiếp tục thôi, quá ít manh mối.”
Tiểu Dư Tấn NPC có cả phòng ngài ma mà vẫn đang im lặng chép bài tập.
Các ngài ma mặt mày xám ngoét tìm đủ mọi nơi trong phòng, hôm nay Bắc Tư Ninh vẫn mở buff, một mình Bắc Tư Ninh bằng mười người khác cộng lại, khiến khán giả xem livestream hết yoooooooo rồi lại chậc chậc.
Văn Tranh……. anh rờ rờ bục giảng cho có, sau đó ngồi bên cạnh Tiểu Dư Tấn nhìn vở bài tập của nó rồi vào cõi thần tiên luôn.
Còn làn đạn nói gì kệ, anh thật sự rất ghét tìm đồ.
Anh Nóng Nảy tìm được một nửa bỗng đụng phải Bắc Tư Ninh.
Hết phân nửa những con người ngày ngày chơi game đều là người cô đơn, có lẽ tâm trạng anh bạn này cũng không ổn cho nên hai bên nhìn nhau, bầu không khí căng như dây đàn.
Phòng học mới có vài phút mà đã chia thành hai phe, một bên nhiệt tình… cãi nhau với những từ ngữ rất hợp với cái bảng “Lớp 2-3” ngoài cửa, làm Cậu Chết Nghẹn cứ chút lại “Trời ơi đừng thế mà.”, “Bớt nóng bớt nóng, đừng cãi nữa.”…..
Bên còn lại thì bình yên, Văn Tranh và “bạn cùng bàn” Tiểu Dư Tấn của anh cùng ngắm hoàng hôn.
“Câm đi.” Văn Tranh bỗng nhiên cao giọng: “Nghe.”
Đó là một bản hợp ca trong trẻo do trẻ con hát, chạy qua ngôi trường vắng người, xuyên vào các tầng lầu.
Khi vào được đến lớp học này thì chỉ còn lại tiếng hát mơ hồ như có như không khiến nó càng bình yên và dịu dàng hơn.
“Chuồn chuồn đỏ trong ráng chiều ơi, bạn đâu rồi….”
“Gặp được bạn thuở bé, ôi ngày ấy đẹp biết bao….”
Bốn người nín thở, ngòi bút của Tiểu Dư Tấn cũng ngừng lại.
“Xách rổ nhỏ lên núi, ôi cây dâu xanh mướt…..”
“Hái lấy một trái dâu ngọt ngào, phải chăng đó chỉ là một giấc mơ…”
Tiểu Dư Tấn lắng nghe, bỗng nhiên đứng dậy đi ra trước cửa sổ.
Cửa sổ nhìn ra bãi cỏ không bị khoá lại, dù sao đây cũng là tầng bốn, có muốn nhảy xuống để trốn học cũng không nhảy được. Tiểu Dư Tấn dùng sức đẩy cửa sổ, nó thò đầu ra ngoài tắm mình trong cơn gió hoàng hôn.
Trên mặt là nụ cười dịu dàng đầy mê say.
Chỉ chốc lát sau, Văn Tranh nghe thấy nó cũng cất giọng hát, tuy rất nhỏ và còn hụt hơi, nhưng nó lại hát rất nghiêm túc.
“Chuồn chuồn đỏ trong ráng chiều ơi…. thì ra bạn ở đó…..”
“Bạn chuồn chuồn đỏ….. nghỉ lại nơi ngọn trúc….”
“Hiazzzz.” Anh Nóng Nảy lên tiếng: “Càng nghe càng sợ, cái thể loại nhạc thiếu nhi đáng sợ gì đây, đã chuồn chuồn đỏ rồi còn bướm xanh, vừa nghe thì đã lặp đi lặp lại trong đầu. Mọi người xem trang trí phòng học này có bướm hay chuồn chuồn gì không?”
“Có.” Văn Tranh chỉ cửa ra vào: “Có chuồn chuồn.”
Mặt trời ngả dần về Tây, góc chiếu thay đổi, tia nắng chiếu từ bục giảng đến cánh cửa.
Trên bục giảng có một cái thùng rác, trên đó có hai cây bút chì được đặt rất khéo, cái bóng do hoàng hôn chiếu vào biến thành một chú chuồn chuồn đậu trên nắm cửa.
“Thùng rác này có cơ quan.” Bắc Tư Ninh tung cái nút áo mình mới tìm được, chạy đến nghiên cứu thùng rác một hồi thì tìm được một cái khe vừa đủ để nhét nút áo vào. Thùng rác rắc một tiếng, một chiếc chìa khóa bằng kim loại bình thường rớt xuống bục giảng vang lên tiếng leng keng nho nhỏ.
“Cuối cùng cũng ra ngoài được!” Anh Nóng Nảy vui hết biết chạy lên giật chìa khoá đi mở cửa, Bắc Tư Ninh lặng lẽ nhìn Văn Tranh, thấy đối phương mỉm cười nhìn hắn thì như có luồng điện chạy từ lòng bàn chân lên thẳng đỉnh đầu.
Anh ta cười!!!!!!!!
Anh ta hết giận rồi à!?
Hay do cả quá trình mở ngăn kéo trong tủ đựng chổi, tìm được chìa khoá thân máy chiếu rồi mở thân máy chiếu lấy được cúc áo hoàn hảo quá nên anh ta cười với hắn?
Nhưng anh ta bảo phải đi.
Sau này không chơi chung thế này được nữa ư?
Tâm trạng bỗng chùng xuống, mặt Bắc Tư Ninh cũng đen đi.
Hắn đường đường là Yêu vương, chẳng nhẽ còn cần anh ta chơi với mình?
“Không đi hả?” Văn Tranh đã theo nhân vật chính đi được mười mét, anh quay đầu nhìn Bắc Tư Ninh vẫn chưa đuổi kịp, khó hiểu hỏi.
Bắc Tư Ninh…. nghe lời bước lên.
Không biết Tiểu Dư Tấn không nghĩ nhiều hay dễ thỏa mãn, bị bắt nạt đến thế nhưng vẫn mỉm cười. Nó xoay người dịu dàng nói: “Cảm ơn ngài ma nhiều ạ.”
Sau đó trong nháy mắt nó xuống lầu, cảnh tượng xung quanh thay đổi, bốn ngài ma bước vào ngày hôm sau.
Trường học buổi sáng rất náo nhiệt, trước giờ vào học, mấy đứa nhỏ tràn trề năng lượng chạy giỡn khắp nơi, làm mấy người cứ bị chạy xuyên qua hoài phải đến chỗ ngoặt ngay cầu thang để né.
“Chuyện gì đây? Đây là đâu nữa?” Anh Nóng Nảy vò đầu nhìn xung quanh.
Một tấm băng rôn lọt vào mắt khiến hắn rú lên: “Ê, nhìn kia kìa!”
[Nhiệt liệt chào mừng các thầy cô của bộ giáo dục xuống kiểm tra.]
“Lily ơi, chiều nay không cần đi học, qua nhà tớ chơi nha?”
“Được!”
“Mọi người không đi xem biểu diễn hả? Thầy tớ bảo muốn thì có thể đi coi á….”
“Không có nhu cầu, bọn tớ muốn chơi game.”
“Tớ muốn đi, bạn cùng bàn của tớ cũng có diễn á.”
“Tiết mục nào vậy?”
“Hợp ca á, hát dẫn là Dư Lam á……”
“Thế thì có gì vui, hát dẫn là Dư Lam chứ có phải bạn cùng bàn của cậu đâu.”
“Cậu…..”
Tất cả học sinh trên hàng lang đều đang bàn tán về “Buổi diễn văn nghệ”, một mớ tin tức hỗn loạn đập vào mặt cả bốn.
Văn Tranh nói: “Đến phòng học của Dư Tấn đi, sự kiện quan trọng nhất chắc chắn ở đó.”
Cậu Chết Nghẹn hưng phấn: “Tôi nhớ rất rõ, là lớp 2-3, đi thôi!”
Bọn họ biết được vài chuyện từ miệng mấy đứa nhỏ, MC là xx, câu lạc bộ nào diễn cái gì, người bọn nó quen có đi hay không, còn có hát chính Dư Lam đẹp đến cỡ nào.
Nghe nói cô bé là nữ sinh xinh nhất khối hai, rất nhiều nam sinh thích cô bé, hơn nữa tính cô bé còn phóng khoáng, có gì ngon có gì vui cũng rất vui lòng chia sẻ cho mọi người, có rất nhiều bạn cả nam lẫn nữ.
Anh Nóng Nảy vừa đi vừa khó hiểu hỏi: “Thế sao nhân vật chính lại thành ra thế kia? Không phải là em trai của cô bé hả, làm chuyện tày đình gì để bị cả cái trường này bắt nạt vậy?”
“Ừm, chị đẹp như vậy, còn em trai sao cứ nữ tính thế nào đấy?” Cậu Chết Nghẹn cũng không hiểu: “…. Trai thẳng như tôi không hiểu lắm.”
“Nữ tính cả đống, được bao người bị bắt nạt đâu, thời đại nào rồi.” Anh Nóng Nảy không đồng ý.
“Bắt chước.” Bắc Tư Ninh bỗng nói.
Hai người kia cứ như thấy vạn tuế nở hoa, hãi hùng khi thấy người này cũng tham gia thảo luận.
Bắc Tư Ninh ghét bỏ quay mặt đi: “Hai người xấu quá, đừng nhìn ta.”
Anh Nóng Nảy và Cậu Chết Nghẹn: “???”
“Là sao?” Văn Tranh kéo đề tài quay về, Bắc Tư Ninh vừa leo lầu vừa nói.
“Đến khi đủ lớn sẽ tự có ý thức, cho rằng bản thân độc nhất vô nhị.” Hắn bình tĩnh nói: “Tuổi đó ghét nhất là bị bắt chước, đặc biệt là bắt chước nhưng bắt chước không đến.”
“Mấy đứa nhỏ xung quanh nhân vật chính từng hỏi nó cảm giác khi mặc váy thế nào, tức là nó đã từng mặc rồi. Không ai gọi tên nó, ai cũng gọi nó là em của Dư Lam. Hơn nữa hai đứa giống nhau như thế chắc chắn sẽ bị so sánh với nhau.”
“Bên cạnh Dư Lam có người như vậy, chắc chắn sẽ thường xuyên bị hỏi rằng: Có phải cậu có em trai không? Giống cậu quá đi. Nó mặc váy kìa, có phải học cậu không? Em trai của cậu cũng đến sân thể dục kìa, có phải tìm cậu không? Tóc em cậu dài quá đi, nó phải nam không thấy? Nó lại đến tìm cậu kìa, sao cậu không chơi với nó?
Giọng Bắc Tư Ninh trầm trầm dễ nghe, lúc không tức giận rất êm tai, ngay cả Anh Nóng Nảy cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngậm miệng lắng nghe.
“Cứ mãi như thế, Dư Lam ghét người em này của mình là chuyện thường.” Bắc Tư Ninh nói: “Con bé quen biết rộng, nó ghét ai thì hiển nhiên người khác cũng ghét chung với nó.”
“Đù.” Cậu Chết Nghẹn giật mình: “Hơi đáng sợ…. nhưng nghĩ lại nếu bên cạnh tôi có ai đó cứ bắt chước mình thì chắc tôi cũng ghét người đó lắm. Bạn gái tôi ra đường gặp người khác mặc trùng đồ với mình còn tức đến mức đòi xé đồ đó, người theo sau đít bắt chước mình thế này thật sự….”
Anh Nóng Nảy lại không hiểu suy nghĩ phức tạp này, mờ mịt hỏi: “Có gì đâu, nếu tôi mua được bộ đồ nào đẹp rẻ bền thì sẽ mua cả lố cho anh em của mình, cả nhà cùng mua, có gì đâu mà ghét?”
Cậu Chết Nghẹn trợn mắt: “Có phải chỉ nói quần áo không đâu…. đầu cậu mới có vấn đề đấy.”
Văn Tranh bỗng giơ tay cản hai người đang định cãi nhau lại: “Đến rồi.”
Vừa nói vừa đi nên đến nơi rất nhanh, vừa đến gần lớp của Dư Tấn đã nghe có tiếng khóc.
Tập trung nhìn vào thì thấy, tóc dài, xoã tóc đeo băng đô… không phải Dư Tấn, là Dư Lam.
Cô giáo đeo kính thở dài nói: “Không được đâu, giọng em bây giờ ngay cả nói còn không nổi…. phải đổi hát dẫn thôi.” Nói xong lại thở dài: “Sao không cẩn thận vậy chứ?”
Mấy người bạn của cô bé gấp gáp nói giúp: “Cô ơi, biết đâu chiều nay Dư Lam khoẻ lại rồi sao ạ? Cậu ấy chuẩn bị lâu lắm rồi á!”
“Cô châm chước chút được không cô….”
“Cô ơi cô?”
“Cô còn sốt ruột hơn mấy đứa nè.” Cô giáo bị hỏi dồn cứ như cô tệ lắm không bằng, nên cũng không kiên nhẫn lắm.
Đang nói, Tiểu Dư Tấn cúi đầu đi vào lớp thấy một mớ người đang tụ tập thì tò mò nhìn sang theo bản năng.
“!” Cô giáo giơ tay: “A, em!”
Dư Tấn ngẩn người, do dự một lát mới đi lại, nhỏ giọng nói: “…. Em thưa cô.”
Không phải cô giáo chưa từng nghe chuyện Dư Lam có một đứa em trai song sinh, nhưng cô dạy cái lớp này từ đó đến giờ mà Dư Tấn cứ như hồn ma đi không thấy bóng về không thấy hình, cô chưa gặp nó bao giờ.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy, ngũ quan con nít chưa phát triển lắm cho nên giống hệt nhau!
“Em biết hát không?” Cô hỏi ngay mà không nghĩ nên Dư Tấn cũng đáp ngay mà không nghĩ: “Biết ạ.”
“Em đi.” Cô giáo nói: “Trưa nay bảo chị em dạy em, chiều nay em hát dẫn, hiểu không? Lát nữa sẽ có người báo em giờ tập hợp, rồi về chỗ đi mấy đứa.”
Dư Tấn mờ mịt nhìn bóng lưng cô giáo, đến khi nhìn không thấy rồi mới quay đầu, vừa quay đầu đã thấy Dư Lam thù địch nhìn mình, sau lưng cô bé là mấy người khác cũng đang dùng ánh mắt đó nhìn mình.
Hai mắt Dư Lam đỏ rực đong đầy nước mắt, giọng khàn đến mức không tin được: “Tại sao!?”
Dư Tấn cạn lời không biết nên trả lời thế nào bèn cúi đầu theo thói quen.
Dư Lam há miệng muốn chửi, nhưng cô bé chưa chửi ai bao giờ nên không biết nói gì, một lúc sau bật tiếng nức nở rồi xoay người chạy mất.
“Dư Lam!”
“Từ từ đã, tớ…”
Mọi người cũng chạy theo cô bé.
Cậu Chết Nghẹn: “Ôi máu chó quá.”
Anh Nóng Nảy: “Máu chó thật.”
Bắc Tư Ninh: “Hừ.”
Văn Tranh không nói gì.
Anh có cảm giác cái kết của câu chuyện này không tốt lành gì.
Dù sao Dư Tấn bây giờ thật sự giống một tên biến thái.
Hơn nữa cả nửa cốt truyện trôi qua, anh cứ có cảm giác lo lắng gấp gáp thế nào, cảm giác này có ngay khi anh bước vào phó bản này, cứ như bước vào một tấm lưới tràn đầy sự dò xét.
Nếu tất cả mọi thứ trong phó bản này đều là thật vậy người kia, dưới tình huống thế nào mới có thể đưa quá khứ thảm thiết như vậy cho người khác coi? Không phải học sinh chịu cảnh bạo lực học đường nào cũng có thể cho người khác xem vết sẹo của mình, huống chi nhìn Dư Tấn cũng không tốt tính đến thế.
Nếu không phải phó bản này cần ít nhất bảy tháng mới thiết kế nên thì anh đã cảm thấy nó liên quan đến cái màn tự nhiên bị tố kia rồi.
Nhưng việc này không liên quan đến anh, mặc dù đối phương đưa cho anh một túi vải mười ký đi chăng nữa thì anh cũng không thể mang hành lý đến Đông thành, dắt Thôi Điềm Điềm theo đút cho anh ta một mớ súp gà được…….
Cuộc sống của anh có hơn gì anh ta, ngày mai còn sống hay không cũng là một ẩn số.
Tuy nghĩ thế như anh vẫn nhanh chóng chia nhiệm vụ: “Vậy thì, Anh Nóng Nảy theo nhân vật chính, Cậu Chết Nghẹn theo Dư Lam, tôi với Bắc Tư Ninh đi theo cô giáo. Xong hết thì gặp nhau ở đây, được không?”
Anh Nóng Nảy: “Cậu gọi tôi là cái gì?”
Bắc Tư Ninh: “…. đi đi.”
Vội vàng bỏ hai người đang điên máu gào ầm lên sau lưng, Văn Tranh liếc nhìn làn đạn một cái, là một tràn ha ha, không ngoài dự đoán lắm.
Trên hành lang ngập tràn sức trẻ, bọn họ đầy năng lượng hò hét chạy nhảy cười đùa.
Văn Tranh cố tình né bọn nó ra, Bắc Tư Ninh im lặng theo sau anh, bước chân nhẹ đến mức làm anh nhớ đến Đại Hắc.
“Ngươi cũng từng chạy giỡn khắp nơi thế này khi còn nhỏ à?” Bắc Tư Ninh cuối cùng cũng kiếm được chủ đề khá an toàn để nói, ai dè Văn Tranh quẳng lại một câu: “Liên quan gì đến anh?”
Bắc Tư Ninh: “………”
Hắn cố gắng khống chế bản thân, nhưng độ cong của khoé miệng vẫn bán đứng hắn.
Thật ra Văn Tranh không tức giận đến thế, viên đạn bọc đường Bắc Tư Ninh cho anh khiến anh quên mất, muốn mà không được mới là thứ luôn hiện hữu trong cuộc sống hằng ngày của anh.
Vì thế anh lạnh lùng liếc nhìn Bắc Tư Ninh một cái, thậm chí còn cười, tránh ánh mắt của hắn mà nói: “Đùa anh thôi, hồi bé tôi chuyển trường như cơm bữa, không bắt nạt người khác cũng không bị người khác bắt nạt, sau đó thì thời gian đến trường càng ngày càng ít.”
“Hả?” Bắc Tư Ninh không hiểu lắm, hắn kết luận một câu chắc hơn đinh đóng cột: “Vậy là vẫn nhoi nhoi khắp nơi thế này.”
Vừa nói thì một thằng bé giơ máy bay giấy, miệng cứ biu biu biu chạy ngang qua, làm cô giáo đằng trước tức giận hét lên: “Không được chạy trên hành lang!”
Dư âm văng vẳng bên tai, hồi ức nhanh chóng xâm chiếm não anh.
Dưới ánh nắng mặt trời, một cậu nhóc bận áo thun, vô tư lự đứng đó cho gió thổi qua vạt áo, không gian yên tĩnh vô cùng.
Văn Tranh lấy lại tinh thần, nói: “Ừ, chạy nhảy khắp nơi như thằng ngố, anh có hiểu lầm gì về tôi à? Anh thuở nhỏ không chạy nhoi nhoi như thằng đần à? Tôi thấy anh bây giờ cũng……..”
Ngập ngừng kéo dài, Bắc Tư Ninh trừng mắt nhìn anh.
Văn Tranh dùng khẩu hình nói: Vừa nhảy vừa la, như thằng đần.
“……..” Rất chi là nhục!
Bắc Tư Ninh xù lông nhím, Văn Tranh lại chui tọt vào văn phòng theo cô giáo, thẳng tay khóa cửa.
Bắc Tư Ninh bị nhốt ngoài cửa, cay cú đứng đó chờ có học sinh đến nộp bài tập mới theo vào. Cô giáo ban nãy đang đứng bên cửa sổ, bị một người đàn ông trung niên khác răn dạy, câu đầu tiên hắn nghe được là: “Cô hồ đồ rồi!”
“Chưa từng tập luyện thì ngay cả tham gia hợp ca còn không được, sao có thể hát dẫn? Lỡ có chuyện gì xảy ra thì chúng ta biết nói gì với ban lãnh đạo đây! Trời ơi sao có chuyện này cũng làm không được vậy hả, suy nghĩ gì lạ vậy! Hát dẫn bệnh thì chọn em khác trong dàn hợp ca đấy? Phải biết nghĩ chứ? Cho dù hát không tốt cũng đã được chọn lọc kỹ càng rồi, ít nhất là tốt hơn một em cô kéo đại vào đó? Giống hả? Lãnh đạo có thấy lúc tập đâu, giống được tích sự gì!?”
Cô giáo ngại cực, lúc này cô mới nhận ra logic của mình đã bị học sinh tiểu học đồng hoá, chủ yếu là do Dư Lam cứ vừa kéo cô vừa khóc khiến cô đau hết cả đầu.
“Tổ trưởng em biết rồi…. em đi ngay đây.”
Tổ trưởng hừ một tiếng: “Nhanh lên! Bỏ tiết cuối buổi sáng để tập đi, chiều phải diễn rồi!”
“Được được được!” Cô giáo nói lớn, kéo cậu bé nộp bài tập sang: “Em học lớp mấy?”
“Dạ…. lớp ba.” Cậu bé sửng sốt.
“Chuyển lời dùm cô, nói bạn Dư… Dư gì ấy, à em trai của Dư Lam, biết không?”
Hai mắt cậu bé mơ màng: “Vâng?”
“Nói với em ấy chiều nay không cần đến.”
“…. Vâng thưa cô.”
Văn Tranh và Bắc Tư Ninh liếc nhìn nhau, cả hai im lặng đi theo nam sinh rời khỏi phòng giáo viên.
Bọn họ nhận ra thằng này, chính là cái tên cao to kéo quần áo Dư Tấn, cũng như đấm cho Dư Tấn một cái trong nhà vệ sinh lúc hai người với vào phó bản.
–Da gà da vịt của tôi nổi hết rồi.
- Đừng nói là như tôi tưởng nha?
- Khó chịu quá.
- Vì sao cái này lại giật được hạng bạch kim, nãy giờ cứ chạy cốt truyện hoài, có quỷ mới muốn xem cốt truyện đấy.
- Bây giờ còn chưa được phân nửa đâu, kiên nhẫn chút coi? Mắc công lát nữa bắt đầu khó lại la lối không coi được, mẹ nó sao bạn khó hầu thế.
- Fans của May biến đi, tôi chỉ đang nói thật mà thôi, ok?
- Anti fan của May biến đi, đây là phó bản hạng bạch kim đấy, hạng bạch kim không phải rau ngoài chợ muốn mua là mua đâu nên câm mõm lại ok không?
- Đừng cãi mà hu hu hu tui khóc nấc rồi nè, tui hận bạo lực học đường!!!!!!
- Tui cũng khóc nấc luôn, tình yêu thần tiên của Z đại với Ngọc Trai.
- Bên trên nói gì vậy???
- Ha ha ha ha ha ha
- Ôi tôi cười chết với cái tình yêu thần tiên này thôi, mọi người không thấy anh Tranh bảo Ngọc Trai vừa nhảy vừa la như thằng đần à.
- !???????
- Thấy.
- Tôi rất muốn biết Ngọc Trai nhảy ở đâu, la thế nào.
- Quá đáng ghê, tui report à.
–Cho nên sau này họ không livestream nữa ư, tui chán chết mất, tui muốn nằm giữa hai người bọn họ cả “tời”…
- Cả đời.
- Bạn trên đừng nói nữa……….
- Em trai không được hát thật à? Trông cậu bé có vẻ vui lắm, tui vẫn còn đang ấn tượng lúc cậu bé hát trước cửa sổ á, cậu bé mới bao nhiêu tuổi đâu. Có gì tàn nhẫn hơn cho cậu bé hy vọng rồi lại khiến cậu bé thất vọng chứ, tôi buồn dùm cậu bé á.
- Tuy không thích phân tích khi nãy của Ngọc Trai lắm, nhưng em trai có làm gì sai đâu? Có phải thằng bé muốn hai người giống nhau thế đâu, bắt chước chị mình chắc cũng vì thấy chị mình được mọi người hoan nghênh nên cũng muốn được như vậy thôi nhỉ? Dù sao nếu tôi có anh chị em sinh đôi mà hoàn cảnh hai bên trái ngược hoàn toàn thế này, tôi cũng hi vọng được biến thành đối phương.
- Phải xem coi mình nhìn dưới góc độ nào nữa, nếu dùng góc nhìn của em trai thì thằng bé xui thật sự á, đã không tự tin mà còn càng ngày càng tự ti, sau này lớn lên biết làm sao đây, tôi bắt đầu lo thật rồi á….. hu hu đau lòng quá đi.
- Đau lòng đến mức biến thành đại lão bận đồ nữ đầy lẳng lơ?
- … Ma quỷ!
Thời gian ăn tối kết thúc, càng ngày càng nhiều người xem livestream, người tham gia thảo luận cũng ngày càng nhiều.
Lúc Văn Tranh nhìn thấy số lượng cũng rất kinh ngạc, đây là lượt xem nhiều nhất trong năm nay của anh, anh mỉm cười, cũng coi như HE đi.
Nam sinh kia xuống lầu đi vào lớp, Anh Nóng Nảy đang chán nản ngồi trên ghế. Vừa thấy họ đến đã nhiệt tình vẫy tay: “Ý, cuối cùng hai người cũng về rồi!”
Văn Tranh thở dài, chỉ chỉ nam sinh kia.
Ba người không nói gì, thấy nam sinh tự nhiên về chỗ ngồi của mình. Đợi được hai phút thì đứng lên ra ngoài.
Trong dự tính.
Một lát sau Cậu Chết Nghẹn cũng quay lại, bốn người ra ngoài hành lang thảo luận.
“Cậu em trai không được lên sân khấu phải không?” Cậu Chết Nghẹn tức giận nói: “Má nó, thằng đại ca kia đến lớp của Dư Lam, nói nói cười cười gì đó với nữ sinh lớp hai, bây giờ cả lớp đã biết cô giáo bảo em trai của Dư Lam lên sân khấu chưa được bao lâu đã đổi ý!”
Văn Tranh nghiêng đầu nhìn Tiểu Dư Tấn vẫn còn đang vui lắm: “Nhưng nó không biết.”
“Cái gì?” Cậu Chết Nghẹn trợn tròn mắt.
“Haizzzzzzzzzz, lại bắt nạt à.” Anh Nóng Nảy nói: “Cô giáo kia bảo thằng oắt kia đi báo cho em trai, thằng oắt kia chưa nói nên nhóc này còn đang vui vì mình được hát dẫn!”
Văn Tranh bỗng ngồi thẳng dậy, Anh Nóng Nảy kinh ngạc: “Cậu làm gì?”
“Nói cho nó.” Văn Tranh bước vào, gõ bàn Tiểu Dư Tấn.
Tiểu Dư Tấn do dự ngẩng đầu: “Ngài ma?”
“Em không được hát.” Văn Tranh nhìn thằng bé từ trên xuống, hai mắt lạnh lùng.
“Hả? Cô bảo em hát mà.”
“Cô nói lại là không cho rồi.”
“Không có đâu ạ.” Khi Tiểu Dư Tấn cười, mắt cậu bé cong lại thành hình trăng khuyết, rạng rỡ hơn chị mình rất nhiều, là một cậu bé rất đáng yêu.
Bắc Tư Ninh theo sau Văn Tranh, đè vai để anh bớt giận, hắn trầm giọng nói: “Cô của ngươi lừa ngươi.”
Tiểu Dư Tấn vẫn nói câu kia: “Sẽ không.”
Nó bỗng nhiên bật dậy: “Cô nói em có thể hát dẫn, em làm được.”
Trước mặt hai người bỗng sáng lên, vô số đường sáng màu sắc vụt qua mặt khiến cả hai phải nhắm chặt mắt.
Mấy giây sau, cảnh tượng lóa mắt biến mất, khung cảnh xung quanh cũng thay đổi.
Bọn họ đứng trong khung cảnh đặc trưng nhất của [Không Gian Sinh Tồn], phòng học bỗng dâng cao lên, trong phòng rỗng tuếch chỉ còn lại mỗi một bộ bàn ghế và một người duy nhất.
Ngay cả máy chiếu và tất cả mọi thứ trên tường đều biến mất, chỉ còn lại mỗi ba bức tường trắng tinh.
Một tiếng đinh vang lên, một chiếc đồng hồ cát đột nhiên xuất hiện trong không trung, Tiểu Dư Tấn nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói trong trẻo lại vang lên: “A, chỉ còn nửa tiếng thôi, mình phải nhanh lên.”
“A a a a a!” Cậu Chết Nghẹn rên rỉ: “Tôi chết tôi chết má ơi đáng sợ quá!”
Bên ngoài phòng học là một cái cầu thang xoắn ốc hình thù kỳ dị, cứ một giây là lại biến mất một hoặc nhiều bậc, chỗ biến mất để lại một cái lỗ đen sâu hoắm.
Cậu Chết Nghẹn là người chơi hệ tâm linh, nghe nói mật mã toàn giải kiểu thử đại (còn không hên bằng Tiểu Ngọc), bẫy rập thì giơ chân ra chọt mấy cái (thấy sai sai thì rụt về), thấy BOSS là đập (giống Văn Tranh đó), phó bản trước giờ hắn ta chơi chưa bao giờ đến được kết thúc đúng.
Hiển nhiên thời gian hắn chơi cũng không dài, nếu không đã sớm bỏ game vì nản rồi.
Anh Nóng Nảy nhìn bẫy, mặt mày cũng không tốt nổi, chậc một tiếng: “Ha, mấy cái lỗ này cứ đóng đóng mở mở làm tôi nghĩ giây tiếp theo sẽ có con chuột chui ra.”
Ngọc Thuỵ: Cho bạn nào không liên tưởng được thì ý ổng là cái trò đập chuột.
Văn Tranh: “…….” Còn tưởng tượng nữa?
Bắc Tư Ninh nhìn xung quanh, trong phòng ngoại trừ bàn ghế của Tiểu Dư Tấn ra thì không còn gì cả.
“Đưa mượn cây thước.”
Văn Tranh không hỏi mượn làm gì, chỉ lấy ra đưa cho Bắc Tư Ninh.
“…. Đại lão!?” Anh Nóng Nảy hét lên, hoảng hồn: “Đây là phần thưởng cống hiến đặc thù trong truyền thuyết á hả!? Chỉ có đại lão mới có thôi!? Đù má! Van xin ngài cứu vớt em qua phó bản này với…”
Hắn ta còn chưa dứt lời thì Bắc Tư Ninh đã ném cây thước xuống dưới, cây thước không phải hình cầu nên không lăn, dù vậy nhưng vẫn may mắn rớt trúng bậc thang đầu tiên, nảy lên rồi rớt xuống tiếp.
Chưa đến vài giây, một mớ gai nhọn từ trên trần nhà rớt xuống, liên tục ghim vào cây thước.
Bốn người nhìn cây thước bị mấy cây đinh tàn nhẫn biến thành con nhím.
Thước hi sinh, Anh Nóng Nảy ngậm miệng, bốn người chìm vào im lặng.
“Giờ làm sao?” Cậu Chết Nghẹn không chịu thua kém, mặc dù biết vì kiểm duyệt nên sẽ không có mấy cảnh tượng quá máu me, cây kim vừa đâm vào thì sẽ ra phòng nghỉ ngay, nhưng như thế cũng không khiến nó bớt ghê rợn hơn. Đây là câu hỏi yêu cầu tìm quy luật, khó nhất không phải quy luật, mà khó nhất là câu trả lời phải chính xác, thử đại và tâm linh không tồn tại ở đây.
Đối với người chơi bình thường bọn họ mà nói, việc này tốn quá nhiều thời gian.
Anh Nóng Nảy gãi đầu nói: “Không cam lòng…..”
Sau lưng bỗng vang lên tiếng hát.
Hình như Tiểu Dư Tấn đang rất vui, giọng bé trai vẫn chưa vỡ, vẫn trong trẻo cao vút, hơi thở không đều, có chút ngây thơ trong sáng khó hiểu.
“Chuồn chuồn đỏ trong ráng chiều ơi, bạn đâu rồi……. bạn chuồn chuồn đỏ, nghỉ trên ngọn trúc……”
Trên bàn là một chiếc gương nhỏ, trong tay còn có một thỏi son đỏ. Không có giáo viên giúp nó trang điểm nên nó đành tự làm, đầu tiên là bôi son ra tay, sau đó vụng về bôi lên môi, vừa bôi vừa nhìn gương.
Lúc mọi người không chú ý, thằng bé đã thay từ quần thành váy đồng phục, có lẽ là của chị nó, ai biết được.
“Haizzzz.” Cậu Chết Nghẹn thở dài, do dự nói: “Hay chúng ta cứ thử đi? Dù sao cũng chỉ là đứa bé mà thôi, nó chỉ muốn hát thôi. Nếu chúng ta có thể đưa nó xuống lầu trong vòng nửa tiếng thì nó sẽ được hát đúng không?”
Dự đoán không có khả năng xảy ra.
Văn Tranh nghĩ vậy trong lòng nhưng không nói ra, anh đi thẳng đến trước cầu thang, quyết định quan sát quy luật của nó.
Mọi chuyện đều có quy luật, mà đã là game thì chắc chắn sẽ có cách giải.
Làn đạn vẫn chạy liên tục nhưng không một cái nào lọt vào trong mắt Văn Tranh. Quan sát, suy luận và liên kết chúng lại.
Thước đo đã quay về ô trang bị, thời gian hồi cũng hết. Anh lấy ra, ném nhẹ một cái nữa để biết quy luật.
Năm phút hồi lại trôi qua, anh ném tổng cộng ba lần, đã hai mươi phút.
“Được chưa?” Cát trong nửa trên của đồng hồ cát càng ngày càng ít, Cậu Chết Nghẹn không dám hối, chờ đến khi sắp chết vì gấp mới hỏi một câu, Anh Nóng Nảy trừng hắn: “Đừng có ảnh hưởng đến đại lão người ta!”
“Cậu ôm chân trễ quá rồi đấy!” Cậu Chết Nghẹn liếc: “Thấy người ta có đồ mới nhận đại ca, đồ bú fame.”
“!?” Anh Nóng Nảy: “Tôi thấy cậu không bất ngờ gì mấy, có phải biết trước rồi hay không!”
“Có mù đâu mà không thấy…. người ta là streamer lão làng đấy, chúng ta đang được mấy trăm triệu người nhìn đấy.”
“…….” Anh Nóng Nảy như bị sét đánh, cứ này này kia kia lắp ba lắp bắp nửa ngày không nói được câu nào, đến lúc không để ý lại bị người khác khiêng lên!
“Đù má!? Làm mẹ gì vậy!?” Đại lão đột nhiên đi về phía hắn, không nói không rằng nhấc bổng hắn lên mém nữa làm hắn đứng tim, Bắc Tư Ninh bên kia cũng kẹp Cậu Chết Nghẹn như kẹp hành lý, hai người chuẩn bị đi xuống.
Văn Tranh không quan tâm người đang phản kháng trên vai mình: “Lát tôi đi trước, anh chờ ba giây sau hãy bước theo tôi, tuyệt đối không được bước sai.”
Bắc Tư Ninh: “Còn cần ngươi nói?”
Anh Nóng Nảy căng thẳng, cứ nhảy lên rồi lại đáp xuống làm miệng há hốc, không khống chế được la toáng lên.
Quá kích thích!
Bẫy rập thế này đã khiến hắn phải game over không biết bao nhiêu lần, mà gai nhọn cũng đã sượt qua đầu hắn không biết bao nhiêu lần, nếu không phải hắn biết đây chỉ là giả thì hắn đã hôn mê từ đời tám hoánh rồi.
Đại lão quả là đại lão, người đẹp theo sau đại lão cũng đỉnh chóp!
Cầu thang này cứ đi hết ba tầng là lại lặp lại lần nữa, phải tốn gần năm phút mới có thể xuống đến dưới, đến khi hắn sắp không chịu nổi nữa thì cũng chạm đất.
Bầu không khí được đắm trong ánh mặt trời trong lành hơn trong phòng học không biết bao nhiêu lần, Anh Nóng Nảy bị Văn Tranh ném thẳng xuống đất, hắn cúi đầu nôn khan một hồi mới ổn.
Cầu thang đầy bẫy rập kia bình thường trở lại, chỉ lát sau, Tiểu Dư Tấn mặc váy xuất hiện trước cầu thang.
Nó chào các ngài ma rồi vui vẻ cầm váy vừa hát vừa chạy đến hội trường.
“Có phải thành công rồi không?” Cậu Chết Nghẹn mềm chân, lảo đảo bò dậy. Bốn người cũng nhanh chóng chạy theo Tiểu Dư Tấn.
Văn Tranh lắc nhẹ đầu.
Cánh cửa hội trường đóng chặt, giọng của MC chảy qua loa rồi chui ra ngoài theo khe cửa.
Hoa tươi, tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô, tất cả đều bị khoá ở bên kia cánh cửa.
“Sao lại vậy?” Cậu Chết Nghẹn không chịu nổi: “Chúng ta vật vã lâu như vậy mà vẫn không vào được ư? Má nó cái phó bản này chơi làm sao!”
Anh Nóng Nảy bây giờ nóng đến mức có thể chửi cả ngàn từ không giống nhau, nếu không phải có người cho hắn biết hắn đang lên tivi thì hắn chửi từ đời nào rồi…. bây giờ chỉ có thể gấp chết thôi! A, hắn cũng muốn nghẹn chết!
Tiểu Dư Tấn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cánh cửa, hào hứng trong mắt dần bị mờ mịt thay thế, nhưng nó vẫn không chịu rời đi.
Bỗng có người từ trong đi ra.
Là thằng nhóc thích bắt nạt bạn cùng tuổi được cô giáo nhờ thông báo cho Tiểu Dư Tấn, đi chung với nó còn có mấy thằng cùng lớp.
“Đây không phải em trai của…. à phải gọi mày là em gái nhờ? Ha ha ha!”
“Cút mẹ mày đi!” Anh Nóng Nảy sôi máu dọng thẳng vào mặt thằng oắt kia, nhưng vì thiết lập ngài ma cho nên có đánh cũng không trúng.
“Ê hình như tao quên chuyện gì đó thì phải.” Nó vỗ đầu một cái, tuy vẫn còn nhỏ nhưng lại có biểu cảm ác ý khiến người khác không thoải mái: “Cô nói chọn xong người rồi, không cần mày nữa, ôi tao quên nói lại cho mày.”
Tiểu Dư Tấn cúi đầu, cắn môi nói: “Tớ không biết…….”
“Cái gì? Mày không biết? Tao nói với Dư Lam rồi mà, cả lớp ai cũng biết….. không lẽ không ai nói cho mày hả?”
Mặt Tiểu Dư Tấn trắng bệch.
Cổ nó như bị ai bóp chặt, Tiểu Dư Tấn siết chặt phần áo ngay ngực, một hồi sau mới nói: “Tớ không tin…. tớ muốn vào xem.”
Đại ca trường học và đám đàn em của nó cười phá lên, cười xong mới nói: “Chắc không được rồi, tiết mục đã bắt đầu, mày có muốn vào cũng không được đâu, về nhà đi!”
Nói xong thì bọn nó quay về hội trường, còn thẳng tay đóng cánh cửa cách âm lại.
“Tiết mục tiếp theo là, hợp ca [Chuồn chuồn đỏ].”
Thông báo của MC làm mặt đất rung chuyển, qua mấy tầng cách âm, đến khi lọt được tai của bốn người bọn họ thì đã biến thành âm thanh mờ ảo hệt như trong phòng học ngày đó.
Tiểu Dư Tấn vẫn quật cường đứng đó nhìn chằm chằm cánh cửa, trên môi có vài vệt trắng do thoa son không đều. Cơ thể nhỏ bé của nó chỉ cao đến eo bọn Văn Tranh.
Nhưng nó không khóc. Ánh nắng chiếu vào làm đôi mắt của nó sáng lên. Nó không cam lòng, lòng chưa cam thì sao có thể cam tâm.
“Không còn cách nào khác ư?” Cậu Chết Nghẹn lẩm bẩm, Anh Nóng Nảy vò đầu la lên một tiếng rồi ngồi bệt xuống đất.
Vào lúc này, cánh cửa bỗng rung chuyển, một màn hình màu xanh xuất hiện.
“Đù!” Anh Nóng Nảy và Cậu Chết Nghẹn nhảy cẫng lên, dán sát vào cửa, hận không thể móc cả mắt ra để nhìn mật mã: “Đại lão!! Các đại lão!! Mật mã, nhanh điền! Giải được là có thể vào rồi!!!”
Bắc Tư Ninh im lặng không lên tiếng, trông hắn bây giờ như là người bình tĩnh nhất, hắn đá cái tay cầm cửa một cái, ngón tay chỉ mấy chữ nhỏ: “Đừng có che gợi ý, Văn Tranh!”
Thấy Văn Tranh không phản ứng bèn nghi ngờ hỏi: “Văn Tranh?”
Save me (Cứu tôi)
Văn Tranh sửng sốt, cảm xúc khác lạ xẹt qua lòng anh nhưng anh lại không bắt kịp nó.
Mặc dù chỉ là hai chữ tiếng Anh thông thường, nhưng nó không hề dễ thấy ở Trung Quốc hay bất kì một câu tiếng Trung nào, anh cảm thấy gần đây mình đã thấy dòng chữ này rồi, hơn nữa còn nhìn rất lâu.
Nhưng anh không coi phim tiếng Anh, cũng không nói chuyện gì với bạn bè ngoài nước. Phó bản của [Không Gian Sinh Tồn] gần đây hình như cũng không xuất hiện hai từ này.
Anh thấy nó ở đâu?
Tại sao anh lại để ý nó đến vậy?
Vài phút ngẩn người này của Văn Tranh khiến Cậu Chết Nghẹn và Anh Nóng Nảy tỉnh lại, cả hai cho rằng gợi ý này có vấn đề, hai người một người đứng bên trái một người đứng bên phải cùng nhau xem. Bắc Tư Ninh không hiểu nên lùi về sau để hai người họ nhìn.
“Save me?” Cậu Chết Nghẹn nói: “Chắc là nhân vật chính cầu cứu hả, có phải liên quan đến ám hiệu gì đó trước đây không?”
Anh Nóng Nảy đau đầu: “Nhất định phải có manh mối chứ, coi coi có mảnh giấy gì không, ngày tháng thì đó, à cái quyển vở của nó, cái đó đó….”
“Cái này?” Bắc Tư Ninh bỗng móc một quyển vở khỏi eo!
“Đâu ra!?” Anh Nóng Nảy vui muốn điên, vội vàng cầm sổ lật lật: “Mẹ nó, này không phải cuốn tập chơi cờ caro hả! Sao anh có!?”
Bắc Tư Ninh lạnh nhạt nói: “Là nó chủ động đưa cho ta.”
“!?” Anh Nóng Nảy kinh ngạc: “Sao tôi không có?”
“Không biết, ta thắng nó sau khi đi mười hai bước xong nó cho ta cuốn sổ luôn.”
Anh Nóng Nảy gáy mình chỉ xài năm bước đã thắng: “…….”
Quyển vở với các ô vuông màu xám quả có một cái bảng vừa ký tự vừa số. Văn Tranh dùng một phút nhìn, đọc xong thì như sét đánh ngang tai.
Anh nhớ mình nhìn thấy mấy con số này ở đâu rồi.
Trong mười quyển vở Dư Tấn cho anh, chuỗi số này từng xuất hiện trong quyển sổ lò xo màu xanh lam.
“Tôi khá tò mò về cậu.”
“Chỉ muốn nhìn xem có phải cậu ngoài đời cũng như vậy không?”
“Nhạc thành? Muốn đến thì đến thôi….. do tôi cố tình đến.”
“Dung thành cũng không tệ.”
“Tôi xui lắm, đi đâu cũng gặp chuyện này…..”
“Tôi đến Đông thành… hẹn gặp lại.”
Người nào sẽ không có chỗ ở cố định? Người nào sẽ đổi việc chỉ đơn giản vì tò mò về người khác?
Người nào sẽ tự vạch vết sẹo của mình ra trước mặt tất cả mọi người.
Người nào sẽ không quan tâm đến gì hết, còn tự nói mình xui xẻo mà không chút tức tối hay không cam tâm?
Tiểu Dư Tấn trong game không phải.
Nó rất không cam tâm.
Nó không cam tâm đến mức như một cái núi lửa sắp phun trào, như dung nham nóng bỏng.
“Tôi có việc gấp.”
Văn Tranh bỗng lấy kính thực tế ảo của mình xuống, trong game thì anh biến thành một tia sáng trắng biến mất tại chỗ. Bắc Tư Ninh hoảng sợ nhìn chỗ anh biến mất, hai người khác cũng đang liên tục hỏi anh Tranh bị gì vậy, xảy ra chuyện gì, khán giả xem livestream cũng quýnh quáng, tất cả mọi người đều có chung câu hỏi: anh Tranh sao vậy, có chuyện gì xảy ra?
…….
Một thị trấn nhỏ phía Tây Bắc, trường học vô cùng yên tĩnh trong đêm đông.
Dư Tấn mặc áo gió dày cộm, trong túi là hai lon cà phê anh thích uống nhất, ngồi xổm trên sân thượng ngắm tuyết.
Tầng mây rất mỏng, tuyết cũng không lớn, không khí im ắng đến mức có chút tang thương, nhưng gió lạnh lại rất sỗ sàng, cứ thích len lỏi giữa mấy kẽ xương của anh.
Anh đeo tai nghe, màn hình điện thoại sáng lên, là phòng livestream của Văn Tranh.
“Có chuyện gì vậy!? Đang chơi mà tự nhiên offline mất rồi biết làm sao? Bọn mình còn chơi nữa không.”
“Chơi tiếp chứ sao không, phải mở cánh cửa này ra cho bằng được, thấy đứa nhỏ tội nghiệp này còn đứng đó không….. này này người đẹp, người đẹp làm gì vậy?”
“Đúng rồi không phải người đẹp biết cậu ấy hả, muốn gọi điện thoại hỏi không, offline rồi vẫn lên lại được á, tôi sẽ không bao giờ bước chân vào cái phó bản này lần thứ hai đâu….. mắc cái mớ gì anh đánh tôi?”
“Điện thoại! Của ta! Gọi không được! Ta off!”
“Ủa ê ủa, người đẹp? Người đẹp…”
Hai mắt Dư Tấn cong cong, anh phì cười, khóe miệng nhếch cao được một chốc cũng xụ xuống lại.
Cậu ấy có đến không?
Mặc dù không đến cũng không sao, nhưng anh vẫn hơi chờ mong.
Anh chà tay một hồi cho nóng lên rồi lại cầm điện thoại, Bắc Tư Ninh cũng off, hai người còn lại choáng váng nghĩ cách giải quyết, làn đạn toàn dấu chấm hỏi, chỉ chốc sau, tín hiệu bị trễ của Văn Tranh cũng hết, màn hình tắt tối đen.
Tiệc tàn người tan, Dư Tấn lấy tai nghe ra, cũng không thấy mất mác gì mấy.
Dù sao tiệc nào mà không tàn, chỉ có tàn trong vui vẻ hay tàn trong đau buồn mà thôi.
Anh có thể chờ thêm chút nữa.
–—
Ngọc Thuỵ: Có ai nghĩ Văn Tranh chơi cái phó bản này ngày hôm nay là do Dư Tấn hack máy chủ không? Ba chap nữa hết cuốn hai nha. Hết cuốn hai là chắc cũng bắt đầu yêu đương òi á.
—-
Chú thích:
Cái bài Tiểu Dư Tấn hát có thật nha. Tên là chuồn chuồn đỏ.
- -----oOo------