• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúng ta đã báo tên của mình, thế thì, tên của ngươi đâu?” Liễu Nguyệt công tử chậm rãi hỏi.

Nam tử cầm phi luân cười lạnh nói: “Tên của ta không tiếng tăm lừng lẫy như công tử, không nói cũng vậy.”

“Thế nhân chỉ biết ta là Liễu Nguyệt công tử, nhưng không biết ta tên họ ra sao, không coi là tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng ta rất tò mò về ngươi, ngươi họ gì?” Liễu Nguyệt công tử lại hỏi.

Nam tử cầm phi luân sửng sốt: “Ta họ Vương, chuyện này liên quan gì tới ngươi.”

“Ám Hà tam đại gia, Tô, Tạ, Mộ, xem ra ta đã đoán sai, ngươi không phải người của Ám Hà. Cho nên ta lại càng tò mò, ngươi là ai? Vì sao lại giúp Yến gia?” Liễu Nguyệt công tử nói đầy ẩn ý.

Nam tử cầm phi luân nhíu mày: “Ngươi có nhiều câu hỏi quá đấy, ta có thể trả lời ngươi vài câu, nhưng điều kiện là bây giờ ngươi đánh thắng ta.”

“Cũng không phải việc khó gì.” Rèm che của kiệu đột nhiên nhấc lên, một cây roi bạc bắn ra, đánh thẳng về phía nam tử.

Nam tử tung người nhảy lên, phi luân trong tay đột nhiên ném ra, xoay tròn trên không trung, đột ngột tách thành hai cái. Ngọn roi bạc cũng lóe lên, như đã sớm đoán được biến hóa này, nhưng chỉ chớp mắt sau hai phi luân lại biến thành bốn.

Hai phi luân còn lại xuyên quan roi bạc, bắn về phía người trong kiệu.

“Hóa ra là ảo thuật.” Liễu Nguyệt công tử cười khẽ, vung nhẹ cánh tay, hai con dao bạc tinh xảo đã xuất hiện trong tay.

Nam tử dùng phi luân gầm lên một tiếng, lại rút từ bên hông ra một thanh trường đao, tung người nhảy tới. Trường đao vung lên, đỡ lấy phi luân bị đánh bật lại, tiếp đó xoay tròn, bốn cái phi luân nhanh chóng xoay tròn quanh thanh trường đao.

“Chiêu ảo thuật này cũng không tệ.” Liễu Nguyệt công tử mỉm cười, tay ngoắc nhẹ lên hông.

Đai lưng lập tức bắn lên, hóa thành một cây thước, được hắn nắm trong tay.

Vũ khí của hắn có vẻ không hợp với danh hiệu.

Hắn được tôn là Liễu Nguyệt công tử, nổi tiếng thiên hạ vì dung mạo phong hoa tuyệt đại. Trong mắt rất nhiều người hắn là vị công tử tuyệt đại không dính tro bụi, nhưng binh khí của hắn lại có vẻ cực kỳ chú trọng sát phạt.

Kim Yêu Đái giết người phóng hỏa!

Liễu Nguyệt công tử đứng dậy, vung Kim Yêu Đái lên, nam tử đạp một chân trước cỗ kiệu, cũng vung trường đao.

Chỉ trong giây lát, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu.

Nam tử kia cầm một thanh đao to lớn, bốn cái phi luân hung ác, dáng vẻ cực kỳ hung hãn. Còn Liễu Nguyệt công tử chỉ có một thanh Kim Yêu Đái, nhìn qua thì khó mà chống cự. Thế nhưng nam tử kia đã đổ mồ hôi đầy đầu, còn Liễu Nguyệt công tử vẫn giấu nửa mình sau cỗ kiệu, gương mặt tuyệt thế vẫn chưa lộ dung nhan, chỉ vươn tay múa thanh Kim Yêu Đái, có vẻ nhẹ nhàng tùy ý.

“Lùi lại!” Liễu Nguyệt công tử quát lên một tiếng, Kim Yêu Đái rung lên, phi luân quanh trường đao đều bị đánh rơi xuống đất. Nam tử cảm thấy trường đao trong tay chấn động, hổ khẩu đau âm ỉ, bất đắc dĩ lùi lại.

“Không chịu nổi một đòn.” Đứa bé vỗ tay cười nói.

Liễu Nguyệt công tử lùi lại trong kiệu, vung Kim Yêu Đái trong tay lên.

‘Keng’ một tiếng, thanh Kim Yêu Đái kia ngăn chặn một thanh trường kiếm đột ngột xuất hiện.

Thanh kiếm này trắng loáng, lóng lánh một ánh sáng đặc biệt, như được chế tạo từ ngọc quý. Nó đâm xuyên qua nóc kiệu, chỉ thiếu một tấc là đâm vào đầu Liễu Nguyệt công tử.

Liễu Nguyệt công tử giơ tay chạm nhẹ vào thanh kiếm, giọng nói đầy tán thưởng: “Ta có thể cảm nhận được khí tức bất phàm trên thanh kiếm này.”

“Kiếm của ta rất đẹp, chẳng hay có xứng với vẻ đẹp của công tử không?” Một giọng nói trẻ trung vang lên trên nóc kiệu.

Liễu Nguyệt công tử giơ ngón tay búng nhẹ, gẩy thanh kiếm này bắn ra khỏi kiệu: “Còn thiếu đôi chút.”

Bốn nam tử tuấn tu bên ngoài kiệu đồng thời rút trường kiếm bên hông ra. Bốn người cùng ngẩng đầu nhìn lên nóc kiệu, chỉ thấy một nam tử mặc áo trắng nho nhã thanh thoát đang đứng trên nóc kiệu. Trông hắn rất trẻ, nhưng mái tóc bạc phất phơ theo làn gió. Hắn thu thanh trường kiếm bằng ngọc quý: “May mắn được gặp thiên hạ đệ nhất mỹ công tử, phải luận bàn một chút mới được. Kiếm của ta được tôn là mỹ kiếm, lại được giết chết thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, có phải tuyệt lắm không?”

“Ngươi tự tin sẽ giết được ta?” Liễu Nguyệt công tử nói đầy ẩn ý.

“Muốn giết người trên Công Tử Bảng, đúng là khó khăn.” Nam tử tóc bạc vẫy nhẹ thanh trường kiếm trong tay: “Nhưng ta muốn thử xem.”

“Ngươi thử một lần là phải trả giá rất đắt. Rất nhiều người cũng muốn thử một lần, cũng đã thử, nhưng giờ phút này ta vẫn ngồi đây.”

“Ta hiểu, cho nên nếu công tử đồng ý thối lui, đương nhiên chúng ta sẽ không làm khó công tử.”

“Nhưng ta muốn thứ trong xe ngựa.”

“Chắc chắn công tử cũng hiểu, bây giờ chúng ta đối mặt với nhau bằng đao kiếm, chẳng phải vì thứ đó hay sao.”

“Cho nên ta sẽ không đi.”

“Như vậy chỉ có thể nói đáng tiếc.” Nam tử tóc trắng khẽ lắc đầu.

Đứa trẻ đột nhiên quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện theo chân nam tử tóc bạc kia còn có bảy người áo đen. Gương mặt bọn họ giấu dưới tấm áo, không thể thấy rõ, nhưng khí tức lạnh lẽo tỏa ra khiến người ta không rét mà run. Đứa bé nói nhỏ với Liễu Nguyệt công tử trong kiệu: “Công tử, lại có rất nhiều người tới.”

“Ta cảm giác được.” Liễu Nguyệt công tử thở dài: “Khinh địch rồi.”

“Trước khi giết ngươi, ta còn một yêu cầu quá đáng.”

“Ồ?” Liễu Nguyệt công tử chậm rãi vuốt ve Kim Yêu Đái trong tay.

“Ta muốn xem mặt ngươi.” Nam tử tóc trắng tung người nhảy tới, giơ thanh trường kiếm, dáng vẻ như muốn bổ đôi cỗ kiệu này.”

“Ngừng!” Một tiếng gầm đột nhiên vang lên.

Nam tử tóc bạc lập tức quay đầu lại, người nọ đã tới ngay phía trước. Người này mặc áo đen, tóc đen, đội nón cũng màu đen, cầm một thanh trường kiếm đen nhánh. Trường kiếm lập tức rời vỏ, ngay cả thân kiếm cũng là màu đen tuyền, nam tử tóc trắng xuất kiếm chém lên thanh kiếm đen tuyền này, ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt.

Dưới nón là một đôi mắt đen như mực.

Nam tử tóc trắng trong lòng phát lạnh, vội vàng cầm kiếm thối lui.

“Thế nhân coi trắng là đẹp, chỉ có hắn trên dưới đều đen.”

“Thế nhân tôn sùng cái đẹp, chỉ có hắn ưa xấu thích xấu.”

“Ngươi là Mặc Trần công tử - Mặc Hiểu Hắc!”

Nam tử tóc bạc thu kiếm hạ xuống đất, nhìn Mặc Trần công tử đang đứng trên nóc kiệu. Mặc Trần công tử không nói gì, chỉ lặng lẽ cắm trường kiếm trong tay vào vỏ, làn gió khẽ thổi vén lớp lụa đen trên nón của hắn, hắn nhẹ nhàng cúi đầu. Liễu Nguyệt công tử trong kiệu mỉm cười nói: “Không ngờ ngươi cũng tới.”

“Trước khi tới, ta không biết người phải cứu là ngươi.”

“Nếu biết, đã chẳng tới.”

“Nếu biết đã lười không tới, với tính cách của ngươi chắc chắn sẽ có cách thối lui toàn vẹn.”

“Kinh địch rồi, đối thủ của chúng ta không phải người của vùng Tây Nam.”

“Chẳng lẽ sau lưng vùng Tây Nam này còn có những người khác?”

Thiên hạ đệ nhất mỹ công tử.

Thiên hạ đều biết Hắc công tử.

“Đúng là bộ đôi thú vị.” Đứa bé vỗ tay nói.

Liễu Nguyệt công tử cầm Kim Yêu Đái gõ nhẹ lên kiệu, nói với nam tử tóc trắng: “Ngươi, còn muốn xem dung mạo của ta nữa không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK