• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: Kiếm vốn không cấp bậc

Hóa ra người hầu trẻ tuổi này chính là một thợ rèn kiếm. Có một số thợ rèn kiếm chỉ chuyên tâm chế kiếm, nhưng cũng có một số thợ rèn kiếm rất để ý tới chuyện cuối cùng kiếm của mình sẽ tới đâu, rơi vào tay ai, cho nên ngụy trang bản thân thành người hầu, giấu mình trong đại hội thử kiếm, tìm người mà họ cảm thấy thật sự thích hợp với kiếm của mình.

Còn câu nói của Ôn Hồ Tửu tức là rèn được kiếm cấp bậc nào thì là thợ rèn kiếm cấp bậc đó. Lần này thợ rèn kiếm tới phục vụ bọn họ, chắc chắn là muốn đưa kiếm của mình cho họ. Cho nên hắn là cấp bậc nào, rất quan trọng.

Nếu đã tới, đương nhiên Ôn Hồ Tửu cũng muốn lấy một thanh kiếm cấp bậc Vân Thiên cho đứa cháu trai của mình.

“Kiếm vốn không chia cấp bậc, người dùng kiếm mới là minh chứng.” Người hầu kia khẽ mỉm cười, vẻ cung kính lúc vừa rồi đột nhiên biến mất. Đã bị vạch trần ngụy trang, hắn cũng thể hiện vẻ mặt của thợ rèn kiếm. Bấy giờ Ôn Hồ Tửu mới nghiêm túc đánh giá hắn, thợ rèn kiếm trẻ tuổi này có gương mặt tuấn tú, đôi mắt cực kỳ trong trẻo, vừa nhìn là biết không phải loại thợ rèn ngày đêm chế kiếm trong lò. Nhưng nhìn tới hổ khẩu của hắn lại là một lớp chai dày đặc, tuổi rèn kiếm của hắn không trẻ như vẻ ngoài.

“Câu này hay lắm, cháu trai, nhớ kỹ. Lát nữa nếu coi trọng người thợ rèn kiếm này, nhớ nói với ta.” Ôn Hồ Tửu trầm giọng nói.

Nhưng không ai đáp lời hắn.

Hắn quay đầu lại, Bách Lý Đông Quân đang uống một hớp lớn, tiếp đó thở ra một hơi dài: “Kiếm Tửu, đúng là Kiếm Tửu!”

Ôn Hồ Tửu lắc đầu: “Đứa cháu ta, khiến ngươi cười chê rồi.”

“Là được gặp một vị tiểu tửu tiên.” Thợ rèn kiếm trẻ tuổi đáp lời.

Đột nhiên, một tiếng đàn vang vọng, dịu dàng uyển chuyển, miên man động lòng người. Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một cô gái áo trắng tuyệt mỹ đang gẩy đàn lướt qua phía trên bọn họ, hạ xuống đài cao. Tiếp đó lại có ba mươi cô gái áo trắng từ bốn phương lướt tới, cánh tay múa lượn từng thanh kiếm khác nhau, rảo chân từng bước lớn, tạo thành từng đó hoa kiếm, nhảy múa đan xen với nhau. Cảnh tượng vui tai vui mắt, đẹp không thể tả nổi.

Bách Lý Đông Quân quay đầu lại, cảm thán: “Múa hay lắm.”

Điệu múa cũng hay, nhưng thứ đáng chú ý hơn là tiếng đàn cầm.

Ôn Hồ Tửu cũng nhấp một ngụm rượu: “Đó là đệ nhất nước ta, Lạc Ngôn Lũ.”

“Đúng vậy, vị này là được mời từ Thiên Khải Thành đến, sẽ đàn một khúc trong đại hội thử kiếm lần này. Khúc nhạc này chính là khúc nhạc mà Lạc tiên sinh đã chấn nhiếp Lâm Nhạc Phường, Cao Sơn Khúc.”

Lạc Ngôn Lũ tuy là nữ giới, nhưng được tôn là đệ nhất quốc gia, khi thế nhân nhắc tới đều gọi cô là tiên sinh.

“Vị Lạc cầm sư này, ngươi đã từng gặp huynh trưởng của cô ấy rồi, Thanh Nhã công tử Lạc Hiên. Lạc Thức Môn của bọn họ được tôn là phong lưu môn của Thiên Khải Thành. Tiếng sáo của Lạc Hiên phối hợp với tiếng đàn ưu mỹ của cô ấy, quả thật tuyệt diệu.”

Bách Lý Đông Quân nghe vậy cũng nhìn cô gái đánh đàn thêm vài lần.

Thế nhân luôn nói say vì tiếng đàn của Lạc Ngôn Lũ, liệu có phải là, vừa thấy được người, có phải đã say?

Khúc nhạc qua đi.

Những cô gái áo trắng kia ném kiếm trên tay mình xuống đất, mũi kiếm cắm xuống trên đài. Tất cả các cô gái lui xuống, chỉ chừa lại một cô nương nhỏ tuổi nhất lưu lại trên đài. Lạc Ngôn Lũ khẽ vuốt ve cây đàn cầm, nhưng tiếng đàn chậm rãi, như có như không. Cô nương nhỏ tuổi kia cất cao giọng nói: “Kiếm cấp Cao Sơn đã bày cho mọi người, mời mọi người lấy kiếm!”

Ánh mắt mọi người đầu tiên lướt qua sáu cái bàn thượng khách.

Nói đúng hơn là hai trong số bàn thượng khách.

Tòa thành mà họ ở, tên là Vô Song Thành.

Nhưng như vậy có vẻ chưa thể hiện đủ thực lực, sau đó người trong giang hồ bèn gọi bọn họ là Thiên Hạ Vô Song Thành.

Bọn họ từng lấy hết tất cả kiếm trong đại hội thử kiếm, lần này lại tới, liệu có bá đạo vô lý như trước không?

Một ông lão có chút phong thái thần tiên đứng dậy: “Các vị yên tâm, lần này Vô Song Thành tới đây, chỉ xin một thanh kiếm.”

Nhiều người tới như vậy, chỉ xin một thanh kiếm?

Trong Vô Song Thành, người này quan trọng tới đâu?

Ôn Hồ Tửu nhìn ông lão kia, lẩm bẩm: “Lão già Thành Dư trong cửu trưởng lão, lần này Vô Song Thành bảo hộ ai tới đây?” Hắn quan sát cẩn thận hai cái bàn của bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một người trẻ tuổi vóc dáng cao gầy bên cạnh Thành Dư.

“Đó là kiếm phôi.” Ôn Hồ Tửu ngửa đầu uống một ngụm rượu.

“Thế nào là kiếm phôi?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Là nhân tài luyện kiếm trời sinh, có người luyện một bộ kiếm thuật mười mấy lần vẫn chưa nắm được then chốt, hắn chỉ nhìn một lần là được.” Ôn Hồ Tửu nói.

" Ồ.” Bách Lý Đông Quân chỉ ‘ồ’ khẽ một tiếng: “Nghe qua còn tưởng mắng người cơ.”

Những kiếm khách khác tới xin kiếm không nghĩ nhiều như vậy, vừa nghe nói lần này Vô Song Thành chỉ xin một thanh kiếm, tảng đá trong lòng đã rơi xuống. Không ít người tung mình nhảy lên trên đài, lao thẳng về phía thanh kiếm mà mình ưa thích.

“Chỉ là kiếm cỡ Cao Sơn mà có nhiều người tranh đoạt vậy à?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc hỏi.

“Cho dù là kiếm cấp Cao Sơn cũng là trên kiếm thường, thượng phẩm tại thế gian này rồi. Ngươi nhìn Danh Kiếm sơn trang từ trên xuống dưới có gần trăm thợ rèn kiếm, mất ba năm mà chỉ có ba mươi thanh kiếm như vậy. Thợ rèn bình thường chỉ một hai ngày là rèn được cho ngươi ba mươi thanh rồi. Thế nên ngươi nói thử xem, kiếm này có đáng tranh đoạt hay không? Kiếm cấp Thương Hải và Vân Thiên, nếu không phải đệ tử đại thế gia đại môn phái hạng nhất, thì ai dám lên tranh đoạt.” Ôn Hồ Tửu giải thích.

Những kiếm khách kia dồn dập hạ xuống cạnh thanh kiếm mà mình ưa thích, tuy đặt chân được xuống nhưng đứng lại được cũng không dễ dàng gì. Những kiếm khách cũng chọn thanh kiếm này lập tức rút kiếm bên hông ra, tranh đoạt vị của thanh kiếm đó.

Trên đài, kiếm khách rút kiếm quyết đấu, bay lên hạ xuống, kiếm hoa múa lượn, điểm trúng là thôi, cực kỳ đẹp mắt.

Trận quyết đấu hỗn loạn này giằng co hơn nửa canh giờ, cuối cùng trên ba mươi thanh kiếm cấp Cao Sơn đã có 30 kiếm khách. Có nam, có nữ, có già có trẻ, ai nấy mệt tới thở hồng hộc, quần áo rách tả tơi, nhưng không người nào là gương mặt không mang vẻ vui sướng. Có thể nhận được danh kiếm, sao lại không vui cho được?

Những kiếm khách bị đánh rơi xuống đài đều lộ vẻ tiếc nuối, có người ảo não cầm kiếm rời núi, còn có một đứa trẻ, trông mới chưa tới mười tuổi, đứng trên đài một hồi lâu nhưng cuối cùng lại bị một cô gái trẻ tuổi đánh rơi. Hắn không nhịn được, lập tức khóc hu hu. Một nam tử mặc đạo bào ở bên cạnh không biết là sư phụ hay sư huynh của hắn, nhẹ nhàng xoa đầu hắn rồi nói. “Mạc Nan Quá, Mạc Nan Quá. Ba năm sau lại tới là được mà.”

“Không chịu, không chịu. Ta muốn thanh kiếm này.” Đứa bé khóc ròng nói.

Cô gái trẻ tuổi kia cầm kiếm xuống đài, thấy đứa bé kia như vậy có vẻ không đành lòng. Nhưng nếu bảo cô đưa danh kiếm trong tay cho cậu bé, cô cũng thấy luyến tiếc. Cô đang thấy khó xử, nam tử mặc đạo bào lại ngẩng đầu, khẽ mỉm cười, để lộ hàm răng trắng rực rỡ: “Cô nương, không cần như vậy. Từ nhỏ hắn đã được mọi người trong môn phái chiều chuộng, bây giờ chịu thiệt cũng là chuyện tốt.”

Cô gái gật đầu, đang định đi khỏi.

“Ta còn một câu hỏi.” Nam tử mặc đạo bào đột nhiên hỏi.

Cô gái kia khẽ nhíu mày: “Hả?”

“Chẳng hay cô nương có hôn phối chưa?” Nam tử mặc đạo bào ánh mắt trong trẻo.

Bách Lý Đông Quân cách đó hơi gần nghe vậy thiếu chút nữa sặc rượu. Ôn Hồ Tửu cao giọng cười dài: “Đây là kiếm khách phong lưu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK