• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tô Ly vẫn luôn đứng sau đám người im lặng không nói gì, lập tức bước lên trước một bước, đột nhiên vung cánh tay trái. ‘Keng’ một tiếng, trường kiếm đã rời vỏ, một luống áng lạnh lóe lên, rơi về phía Cố Kiếm Môn. Cố Kiếm Môn duỗi cánh tay trái, cầm lấy thanh kiếm này.

Danh kiếm ‘Nguyệt Tuyết’, một thanh trường kiếm dùng bằng tay trái, rút kiếm khỏi vỏ có thể chặt đứt tuyết rơi trên bầu trời. Năm Cố Kiếm Môn mười ba tuổi, huynh trưởng của hắn Cố Lạc Ly đã bỏ một khoản tiền lớn mới cầu được kiếm, tặng hắn.

“Cố Kiếm Môn, không được làm càn!” Huệ Tây Quân phẫn nộ quát.

“Đây là nhà riêng của Cố gia ta, vì sao không thể làm càn?” Cố Kiếm Môn ngạo nghễ nói.

Yến Biệt Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi có biết chuyện ngươi làm hiện tại có lẽ sẽ phải trả giá đắt tới mức nào không?”

“Cố gia bị san bằng hoàn toàn, từ nay mai danh ẩn tích ở khu vực Tây Nam. Chẳng qua chỉ thế mà thôi.” Cố Kiếm Môn cười nói.

Hay cho một ‘chẳng qua chỉ thế mà thôi.’.

“Lăng Vân công tử không hổ chữ ‘cuồng’.” Tư Không Trường Phong cảm thán.

Giọng điệu của Bách Lý Đông Quân lại hơi bất mãn: “Vừa rồi ta tuyệt đối là vai chính, nhưng vì sao bây giờ lại cảm thấy tất cả mọi ánh mắt đều tập trung trên người hắn. Ta cảm thấy ta... có hơi dư thừa?”

“Vì ngươi là dựa vào thanh danh của tổ tông, còn hắn là dựa vào thanh kiếm của chính mình.” Tư Không Trường Phong chậm rãi nói.

Yến Biệt Thiên nheo mắt: “Ngươi không để tâm?”

Cố Kiếm Môn vẫn mỉm cười chế nhạo: “Vì sao phải để tâm? Cố gia ta sinh ra trong nguy nan, sau đó hưng thịnh ba đời, xưa nay chỉ ngồi trên ghế đứng đầu khu vực Tây Nam, không ngồi ghế thứ hai. Vì sao huynh trưởng của ta phải chịu tang cha mẹ, mười sáu tuổi đã chấp chưởng đại cuộc, nhiều lần vượt qua gian khó, hao sạch tâm huyết. Vì sao ta ngay lúc niên thiếu đã phải rời nhà ngàn dặm, chạy tới Thiên Khải Thành học nghệ. Vì sao chúng ta nổi danh về buôn bán mà lại dùng võ để bảo vệ danh tiếng?”

Giọng nói của Cố Kiếm Môn càng lúc càng vang dội, cho nên trong khoảng sân này không còn ai dám nói, chỉ còn âm thanh của hắn vang vọng.

“Chỉ vì không thỏa hiệp! Không thỏa hiệp với bất cứ ai? Không thỏa hiệp trong bất cứ chuyện gì!”

Yến Biệt Thiên không cần nhiều lời tiếp, chỉ lạnh nhạt liếc mắt sang Cố tam gia một cái.

Cố tam gia mắng: “Cố Kiếm Môn, ngươi chết một mình thì chết, sao phải kéo theo toàn bộ Cố gia chúng ta!”

Tay trái của Cố Kiếm Môn nhẹ nhàng xoay tròn, giơ trường kiếm lên, nhắm thẳng vào Cố tam gia: “Tam thúc, ngươi không xứng làm người của Cố gia chúng ta!”

“Ngươi thật to gan!” Cố tam gia nổi giận nói: “Ngươi thật sự cho rằng mình vẫn là nhị công tử được ca ca che trở hay sao?”

“Tam thúc, ngươi sai rồi, từ lâu ta đã không cần ca ca che trở. Ngoài ra, ngươi tưởng Cố phủ đã thật sự nghe lệnh ngươi hay sao? Ngươi có biết, có một số người sinh ra là để làm gia chủ, vì người trong gia tộc đều nghe theo hắn. Mà huynh trưởng của ta chính là người như vậy, còn ta, chỉ muốn truyền lại ý chí của huynh trưởng ta.” Cố Kiếm Môn giơ cao trường kiếm qua đầu, phẫn nộ quát: “Nam nhi trong Cố gia ta nghe đây, hiện tại gia chủ Cố Lạc Ly chết oan chết uổng, Cố phủ thề báo mối thù này, không chết không thôi!”

“Thề báo mối thù này, không chết không thôi!”

Trong một góc sảnh chính, trong số họ hàng đang ngồi, còn có hộ vệ cạnh cửa, thậm chí lão quản gia tuổi già, tất cả cùng gầm lên theo tiếng hô của Cố Kiếm Môn. Bọn họ cùng đứng bật dậy, rút thanh trường kiếm giấu trên tay ra.

Khách khứa trong sân thấy vậy hoảng sợ, lao nhao né tránh.

Tiếu Lịch nhíu mày, liếc mắt nhìn Yến Biệt Thiên, lại nhìn lướt qua Yến Lưu Ly. Hóa ra trong thời gian này Cố Kiếm Môn cố tình yếu thế, cố ý để bọn họ nghĩ rằng mình thật sự bị giam lỏng, cho rằng sau khi Cố Lạc Ly chết Cố gia đã suy sụp. Nhưng Cố gia xưa nay chưa bao giờ suy sụp, sau khi Cố Lạc Ly chết, mọi người trong Cố gia đều trung thành với Cố Kiếm Môn.

Đây mới là truyền thừa huyết mạch của Cố gia!

“Phản rồi... phản rồi!” Cố tam gia cực kỳ kinh hãi.

Cố Kiếm Môn đi tới bên cạnh Cố tam gia, giơ cao trường kiếm, chém xuống. Chỉ trong chớp mắt, xuất kiếm cực nhanh, hơn nửa số người trong sân thậm chí không thấy hắn xuất kiếm. Tiếp đó cái đầu của Cố tam gia đã rơi xuống đất, mang theo ánh mắt không cam lòng trước lúc chết.

“Chỉ có thể làm cá trong chậu mà lại mưu đồ làm rồng trên trời cao.” Cố Kiếm Môn mang theo thanh kiếm nhuốm máu, bước từng bước một tới bên quan tài giữa ánh mắt mọi người. Cố Lạc Ly vẫn nằm yên tĩnh bên trong, hai mắt nhắm lại, cứ như chỉ đang ngủ một giấc, nhưng miệng lại khẽ nhô lên, dường như đang muốn nói điều gì. Cố Kiếm Môn đờ đẫn, nhìn về phía Bách Lý Đông Quân: “Bách Lý tiểu công tử, đa tạ.”

“Lăng Vân công tử khách khí.” Bách Lý Đông Quân cao giọng nói, sau đó lại hạ thấp giọng, nói chỉ đủ cho hai người nghe: “Tay phải huynh trưởng ngươi có một thứ, ngươi phải lưu ý.”

Cố Kiếm Môn gật đầu: “Người kia vốn có rất nhiều ý tưởng, làm phiền hai vị rồi. Tiếp theo, cứ giao cho ta.” Sau đó hắn vung tay phải, cắm trường kiếm xuống đất, khom người quỳ xuống: “Huynh trưởng!”

“Gia chủ!” Toàn bộ mọi người trong Cố phủ quỳ lạy dưới đất.

Cố Kiếm Môn dẫn người trong Cố phủ quỳ lạy ba lần rồi mới đứng dậy, đi tới bên cạnh Cố Lạc Ly, nghi hoặc nói: “Trong tay huynh trưởng đang cầm thứ gì?”

Giọng nói của Cố Kiếm Môn không nhỏ, mọi người đều nghe thấy lời hắn nói, ánh mắt bất giác lướt theo.

Cố Kiếm Môn đẩy tay Cố Lạc Ly, lấy ra thứ bên trong tay bàn tay. Hắn nhìn lướt qua, đột nhiên xoay người, giơ cao thứ vừa lấy được.

Đó là một tấm lệnh bài.

Bên trên viết một chữ ‘Yến’ rõ ràng.

Lệnh bài của Mộc Ngọc Hành - Yến gia.

“Yến Biệt Thiên!” Cố Kiếm Môn gầm lên một tiếng.

Yến Biệt Thiên cười lạnh nhìn mọi chuyện, trong tay Cố Lạc Ly vốn không thể có tấm lệnh bài này, vì kẻ phụ trách giết Cố Lạc Ly vốn không phải người của Yến gia. Rõ ràng đây là giá họa theo cách quang minh chính đại, nhưng làm sao giải oan được đây? Cứ nhìn mọi chuyện đã diễn ra, nếu người giết Cố Lạc Ly không phải Yến gia mới thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Hắn cũng chẳng buồn thanh minh, giơ tay nắm lấy trường đao bên hông: “Cũng hay, so với việc từ từ giết sạch các ngươi, trực tiếp giết chết mới là sảng khoái.”

“Sảng khoái đến đâu.” Cố Kiếm Môn tung người nhảy lên, lao tới cạnh cửa, xuất kiếm chém chết Cố ngũ gia thấy tình hình định chạy trốn, lại tung người nhảy về, nắm đầu của hắn xuống đất: “Có sảng khoái bằng thế này không?”

“Nam nhi của Yến gia ta, giết sạch Cố gia, sau này khu vực Tây Nam chỉ có Yến gia ta đứng đầu!” Yến Biệt Thiên gầm lên, tất cả mọi người của Yến gia đều rút binh khí trong tay.

Trong bữa tiệc này, bọn họ cũng chuẩn bị sẵn chuyện rút đao.

“Huệ Tây Quân, chúng ta tạm thời rút lui thôi.” Người hầu của Huệ Tây Quân bảo vệ hắn thối lui sang một bên. Người của các môn phái khác cũng lo lắng bất an, trận tranh đoạt hạng đầu của khu vực Tây Nam này rất có thể sẽ vạ lây tới bọn họ. Chỉ có Bạch Vô Hạ vẫn cực kỳ hứng thú: “Thu vị, thật quá thú vị!”

Bách Lý Đông Quân hỏi Tư Không Trường Phong: “Bây giờ chúng ta đã đi được chưa?”

Tư Không Trường Phong nghi hoặc nói: “Ngươi không thấy hiếu kỳ sao, rốt cuộc ai sẽ thắng trận này.”

“Đương nhiên là Cố Kiếm Môn.” Bách Lý Đông Quân đáp.

“Ồ? Cái này mà ngươi cũng biết?” Tư Không Trường Phong mỉm cười.

Bách Lý Đông Quân nhướn tày một cái: “Ta biết xem khí.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK