• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 40: Sao lại là Kim Cương

Bắc Ly bát công tử chặn đường, còn ai dám đi?

Bạch Phát Tiên cầm kiếm tiến lên: “Ngươi định cản ta?”

Lôi Mộng Sát nhoẻn miệng, ra vẻ hung dữ: “Ta còn có thể giết ngươi nữa đấy.”

Ôn Hồ Tửu cõng Bách Lý Đông Quân lao nhanh xuống chân núi. Giờ phút này toàn bộ ngọn núi kiếm đều tĩnh lặng không một bóng người, hắn vận chân khí toàn thân, không bao lâu sau đã chạy xuống chân núi.

Dưới chân núi có một cỗ xe ngựa hoa mỹ đang đỗ, một con tuấn mã trắng toát không chút tình hình vết đang cúi đầu gặm cỏ. Một hầu gái áo xanh cầm roi ngựa nằm đó ngủ gà ngủ gật.

Ôn Hồ Tửu sửng sốt, ánh mắt lạnh lùng, sát khí bùng lên.

Cô gái áo đen đột nhiên mở mắt, tay xiết chặt roi ngựa, trừng mắt với Ôn Hồ Tửu như hổ rình mồi. Đối mặt với cao thủ tuyệt thế trên Quan Tuyệt Bảng nhưng cô không hề có ý khiếp sợ hay yếu thế.

“Thanh Chi, đừng làm càn. Ra mắt Ôn gia Ôn tiên sinh.” Một giọng nói dịu dàng êm tai vang lên trong xe ngựa, xua tan bầu không khí căng thẳng. Cô gái áo xanh thu roi ngựa, từ trên xe bước xuống, cung kính hành lễ: “Ôn tiên sinh!”

Ôn Hồ Tửu nhìn lướt qua cô gái áo xanh, lại nhìn xe ngựa như đang suy tư: “Các ngươi là đồng bọn của tên tóc trắng với áo tím kia?”

“Bạch Phát, Tử Y là thư đồng của ta từ nhỏ, nếu trên núi có đắc tội với tiên sinh, ta thay hai người bọn họ xin lỗi.” Cô gái trong xe ngựa cười nói.

“Ai... ai đang nói thế.” Bách Lý Đông Quân đang nằm rạp trên người Ôn Hồ Tửu khẽ ngẩng đầu dậy.

“ngươi đừng có nói.” Trong ống tay áo Ôn Hồ Tửu bỗng có con rắn xanh chui ra, cắn lên cổ Bách Lý Đông Quân một cái, Bách Lý Đông Quân lập tức hôn mê bất tỉnh. Ôn Hồ Tửu đỡ lấy Bách Lý Đông Quân đã tê liệt: “Tuy không biết ngươi có địa vị ra sao, nhưng bây giờ không có thời gian lảm nhảm với các ngươi. Nhưng ta một lời nhắc thiện chí cho các ngươi, hy vọng đây là lần cuối chúng ta gặp nhau.” Ôn Hồ Tửu liếc mắt nhìn xe ngựa một cái rồi tung người rời khỏi.

Cô gái áo xanh thở phào nhẹ nhõm, sau lưng đã ướt đẫm.

“Sao nào? Vị Ôn tiên sinh này là người được liệt kê trong Quan Tuyệt Bảng của Bách Hiểu Đường, khác với những người ngươi luyện tập chứ.” Cô gái trong xe ngựa cười nói.

Cô gái áo xanh gật đầu: “Nhưng cũng không đáng sợ lắm, nếu thật sự giao chiến, ta cũng có đôi chút phần thắng.”

“Nhưng đó chỉ là võ công của hắn, trên người hắn ẩn giấu Ngũ Độc, độc thuật còn mạnh hơn võ công.” Cô gái trong xe ngựa vén rèm: “Nhưng ta rất tò mò, rốt cuộc trên núi đã xảy ra chuyện gì, vì sao tên kia... lại say tới mức đó. Hơn nữa trong tay hắn...”

“Lần đầu tiên ta được thấy thanh kiếm tốt như vậy.” Cô gái áo xanh nói đầy ẩn ý.

Ôn Hồ Tửu không hề dừng lại, dẫn Bách Lý Đông Quân tới trấn nhỏ gần đó, lập tức mua một cái xe ngựa, mời một người đánh xe rồi tiếp tục lên đường về Càn Đông Thành.

“Chuyến này tới Càn Đông Thành, nếu đi cả ngày cả đêm không nghỉ, phải mất bao lâu?” Ôn Hồ Tửu hỏi.

Người đánh xe suy nghĩ một hồi: “Nếu đi cả ngày cả đêm, ít nhất mất ba ngày.”

“Ta cho ngươi gấp đôi số bạc, hai ngày.” Ôn Hồ Tửu ném một ném bạc.

“Đi!” Người đánh xe vung roi.

Ôn Hồ Tửu nhìn Bách Lý Đông Quân vẫn ngủ như con lợn chết, bỗng thấy giận đến sôi máu, giơ chân đạp y một cái: “Hay cho thằng nhãi nhà ngươi, ngay cả cậu của mình mà cũng lừa! Chẳng phải ngươi nói không biết tí võ công nào à? Vậy Vấn Đạo Vu Thiên kia là học từ đâu ra?”

Bách Lý Đông Quân chép miệng một cái, quay người, tiếp tục ngủ.

“Không được, phải hiểu rõ chuyện này.” Ôn Hồ Tửu đỡ Bách Lý Đông Quân dậy, giơ tay ấn lên lưng y, một luồng chân khí truyền vào cơ thể Bách Lý Đông Quân. Lát sau trên đầu Bách Lý Đông Quân bốc lên một luồng hơi nước, lan ra trong không khí.

Người lái xe ở ngoài hít một cái thật sâu: “Mùi rượu thơm quá.”

Nhưng chân khí của Ôn Hồ Tửu vận hành một lượt trong thân thể của Bách Lý Đông Quân lại đột nhiên cứng đờ, hắn vận sức, chân khí chậm rãi vận chuyển, nhưng lực phản kháng trong thân thể Bách Lý Đông Quân lại càng lúc càng mạnh.

“Tuổi còn nhỏ, sao lại có thân thể cảnh giới Kim Cương?” Ôn Hồ Tửu kinh hãi.

Đường chủ của Bách Hiểu Đường hiện giờ an vị từ năm chín tuổi, sau khi trở thành đường chủ đã chia võ học trong thiên hạ theo cảnh giới mới. Hắn chia võ học thành hai cảnh giới lớn. Cảnh giới dưới là võ phu bình thường, hầu hết mọi người trong giang hồ đều là vậy, cũng không có gì đáng chú ý. Còn cảnh giới trên lại có bốn tầng. Tầng thứ nhất chính là Kim Cương Phàm Cảnh, vào được cảnh giới này là có thân thể Kim Cương đao thương bất nhập, là người có thể xứng với hai chữ ‘cao thủ’. Nhưng võ phu bình thường có mất cả đời cũng không cách nào với tới cảnh giới đầu tiên này. Một số môn phái nhỏ không nổi tiếng, thậm chí ngay cả chưởng môn cũng không chạm tới ngưỡng cửa của tầng này. Ngay cả Ôn Hồ Tửu được tôn là kỳ tài tuyệt thế của Ôn gia, khổ luyện nhiều năm cũng phải tới mười tám tuổi mới bước vào cảnh giới Kim Cương. Nhưng Bách Lý Đông Quân tự nói là mình không tập võ, sao cũng có cảnh giới như vậy? Hơn nữa hắn từng thấy Bách Lý Đông Quân dùng võ, đâu có chút phong phạm nào của cảnh giới Kim Cương?

“Là dược tu?” Ôn Hồ Tửu nhíu mày, chỉ có một khả năng. Rất có thể trong tình huống bản thân Bách Lý Đông Quân cũng không nhận biết được lặng lẽ lên tới cảnh giới Kim Cương. Cái gọi là dược tu chính là không tập võ mà dùng linh đan diệu được bồi dưỡng cảnh giới của mình. Năm đó chưởng môn Ôn gia định dùng các này bồi dưỡng Ôn Hồ Tửu nhưng bị hắn cự tuyệt. Trên giang hồ liệu bao nhiêu nhà có nhiều linh đan diệu dược như vậy cho đệ tử làm dược tu?

Ôn Hồ Tửu suy nghĩ, chẳng lẽ là tính toán của Bách Lý hầu gia? Nhưng lại nghĩ tới ‘Tây Sở kiếm ca’ tuy là truyền thuyết trên giang hồ nhưng lại là cấm kỵ trong triều đình, rốt cuộc Bách Lý hầu gia ẩn giấu bí mật gì ở Càn Đông Thành?

Danh Kiếm sơn trang, bốn vị công tử thu hồi vũ khí, tránh đường.

Rốt cuộc đại hội thử kiếm này cũng buông tấm màn che, các kiếm khách có người tiếp tục trò chuyện với Ngụy Đình Lộ, Ngụy Trường Phong, cũng có người trực tiếp rút kiếm xuống núi. Lão già Thành Dư đứng dậy, dẫn các đệ tử Vô Song Thành xuống chân núi. Hắn đi qua bên cạnh Lôi Mộng Sát, hừ lạnh nói: “Vừa rồi không đi chỉ là nể mặt gia tộc ngươi mà thôi.”

“Gia tộc ta không cần ta, lão già ngươi lại nể mặt ta, đó mới là chế nhạo ta.” Lôi Mộng Sát đáp cợt nhả.

“Rốt cuộc gia tộc ngươi có cần ngươi hay không, ngươi còn hiểu rõ hơn ta.” Thành Dư liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lập tức đi xuống chân núi.

Lôi Mộng Sát quay đầu lại, đột nhiên ngây người, hỏi Mặc Trần công tử: “Lạc Hiên đi đâu rồi? Tìm muội muội của hắn à?”

Lúc này Lạc Ngôn Lũ đã đi tới: “Không ngờ lần này các vị công tử cũng tới. Ơ? Huynh trưởng đi đâu rồi?”

Mặc Trần công tử không nói gì, chỉ rút kiếm chỉ ra cửa.

Ngoài cửa Danh Kiếm sơn trang, Lạc Hiên thả bồ câu đưa tin trong tay: “Đi đi.”

Lôi Mộng Sát lại gần hắn: “Nóng lòng đưa tin đến vậy cơ à?”

Lạc Hiên cười khổ một tiếng: “Ai bảo ngươi không định làm vậy.”

“Hắn là cửu công tử đó.” Lôi Mộng Sát thở dài một tiếng: “Là người mà Lôi Mộng Sát ta tán thưởng đó.”

“Yên tâm đi, cái tên ở Thiên Khải Thành sẽ xử lý ổn thỏa.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK