• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi dìu cô bé khập khiễng bước về phía trước. Bình thường thì nhà vệ sinh của bệnh viện đều nằm ở cuối hành lang, nhưng ở đây chỉ có bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh thôi chứ tôi không thấy nhà vệ sinh đâu. Tôi rướn cổ nhìn xung quanh và vô tình nhìn thấy một bóng người trêи kính cửa sổ.

Từ khi nhìn thấy ma, tôi đã trở nên kém can đảm hơn. Tôi lập tức xem lại kỹ hơn. Cái nhìn này gần như không làm tôi sợ chết khϊế͙p͙. Phía sau tôi là một người phụ nữ đầu tóc rối bù, và khuôn mặt của cô ta giống như đầu lợn bị thối nát. Nhãn cầu mắt trái lồi ra và treo lòng thòng trêи mặt, chỉ để lại một lỗ máu ở hốc mắt.

Con ma này thật đáng sợ, hai chân tôi run lên. Nước tiểu của tôi đang cố kìm nén bỗng trào ra không thể kiểm soát, chảy dọc theo hai chân tôi xuống đất.

Con ma dường như biết rằng tôi đã nhìn thấy cô ấy: “Trả lại con gái cho tôi.”

Gì? Đứa bé đang nắm tay tôi là con gái của cô ấy sao ?

Tôi vội vã buông tay ra như chạm phải củ khoai nóng hổi. Nhưng đứa bé rõ ràng không muốn đi cùng, chỉ biết ôm chặt lấy tôi.

Cũng đúng mà, ma là ma, người lớn như tôi mà cũng bị dọa thế này rồi, thì một cô gái nhỏ đương nhiên sẽ bị dọa rồi. Khi nãy cô đang khóc, có lẽ là bị ma nữ này làm cho sợ hãi.

Hồi lâu cũng không thấy tôi làm như lời cô ta nói, ma nữ tức giận hét lên với tôi. Nhãn cầu đung đưa trêи khuôn mặt, như thể sắp lăn trêи mặt đất trong giây tiếp theo. Tôi mau chóng nghiêng người tránh ra, kéo cô gái nhỏ chạy về.

Tôi nghiến răng chịu đựng cơn đau, người phụ nữ lao vào khoảng không và xuất hiện trước mặt tôi ngay sau đó. Nếu không phải do chống nạng chạy chậm thì chắc tôi đã đụng phải.

“Mẹ kiếp lo chuyện tọc mạch!”

Người phụ nữ đó có nhe nanh giơ móng vuốt. Móng tay trêи mười ngón tay vừa đen vừa dài. Cô ta hướng thẳng đâm vào người tôi. Tôi tránh được một tay chứ không phải tay kia. Những chiếc móng vuốt của cô ta ngay lập tức ghim chặt vào phần thịt trêи vai tôi.

“A...”

Tôi hét lên, theo bản năng lấy cây nạng chọc vào cô ta. Nhưng mà sức lực tôi quá yếu đi, móng vuốt cô ta đâm vào tôi, đi thẳng vào tim tôi moi lên. Nếu bị cô ta moi nguyên một quả tim, tôi ngủm là cái chắc.

Tôi vội vàng hét lên: “Cận Hiên, cứu với! Cận Hiên! Cận Hiên!”

Tôi gọi đi gọi lại tên Cận Hiên, và tất cả những gì tôi có thể nghĩ chỉ có thể là anh ấy. Tôi ở đây, chắc anh ấy cũng không ở đâu xa.

“Đi chết đi!”

Người phụ nữ hung dữ nắm chặt tay tôi khiến tôi bị đẩy ngã xuống đất. Khi thấy cô ta đinh moi tim tôi, cô gái nhỏ vốn đang nắm lấy tôi bất ngờ xông lên người phụ nữ kia. Trực tiếp tông người phụ nữ đó bay tới mấy mét, sau đó nhe nanh vươn móng vuốt đứng trước mặt tôi.

Đồng tử của tôi giãn ra một cách kinh hãi. Vừa rồi cô bé thực sự bay tới, vả lại, cái dáng người bé nhỏ ấy thật sự đánh bay ma nữ. Sức mạnh lớn như vậy, không phải ma thì là gì?

Đúng là ba tay, con mẹ nó mắc gì phải làm người tốt việc tốt làm gì? Thời đại này làm người tốt không có phước báo. Con cô bé ma búp bê kia chắc chắn là ác quỷ chuyên dùng tiếng khóc để thu hút người khác.

Cận Hiên, anh đang ở đâu Cận Hiên, cứu tôi với!

Sau khi bị cô bé ma xô ngã, ma nữ kia nhanh chóng đứng lên, hung ác nhìn tôi với cô bé ma trước mặt: “Con gái ngoan, về nhà với mẹ!”

“Bà không phải mẹ của tôi!” Cô bé ma cuối cùng cũng lên tiếng, cố tình giả vờ hung dữ, nhưng đôi chân run rẩy đã phản bội sự căng thẳng của cô bé.

Ma nữ nghe xong tức giận hét lên, miệng toát ra mùi hôi thối như cá chết, cô bé ma bị dáng vẻ hung dữ của cô ta làm cho sợ hãi, nhanh chóng quay người trốn ở phía sau tôi: “Tôi không đi với bà đâu, bà muốn ăn thịt tôi!”

“Tránh ra, không tránh ra bà đây sẽ xé xác mày thành từng mảnh.”

Tôi muốn tránh ra lắm, nhưng chân tôi cứ run lên và không nghe theo lệnh của tôi. Trêи thắt lưng thì có thêm một vết thương đẫm máu. Tôi nằm trêи mặt đất và không thể di chuyển được. Cô bé ma thì đang nắm lấy quần áo phía sau lưng tôi. Tôi rất sợ ăn phải móng vuốt của cô bé.

Thấy tôi không nhường đường, con ma nữ cũng không nói nhảm nữa. Cô ta trực tiếp giang ay bay tới, tôi nước mắt lưng tròng, nắm lấy nạng trêи mặt đất vẫy lung tung: “Đừng qua đây, đừng qua!”

Ngay khi tôi nghĩ mình sắp chết đến nơi, thì một bóng trắng từ trêи trời rơi xuống, ma nữ vừa lao tới đã bị đuổi ra ngoài.

Tôi cố gắng nhìn rõ người ở đây muốn lao vào vòng tay của cô ta. Nhưng tôi sợ đến mức tê liệt, vì vậy tôi chỉ có thể khóc và gọi tên anh ấy: “Cận Hiên.”

“Xin lỗi tôi đến muộn.”

Cận Hiên quỳ xuống lau nước mắt trêи mặt tôi, đột nhiên nước da anh ấy ngưng tụ, khóe miệng chảy ra một dòng máu. Khuôn mặt tuấn tú có chút méo mó, như thể đang chịu đựng nỗi đau rất lớn.

“Cô bị sao vậy?” Ma nữ đó có làm cô bị thương không?

“Tôi không sao.”

Cận Hiên dùng đầu ngón tay lau vết máu ở khóe miệng. Anh đứng dậy, quay lưng đứng ở trước mặt ta, lạnh lùng nói ra một chữ với ma nữ: “Cút!”

Đó là lần đầu tiên tôi thấy dáng người của anh ấy cao lớn như vậy. Hơn nữa chữ “cút” thốt ra thật là bá đạo. Vừa rồi, con ma nữ bị một cú đá đập vào tường gãy cổ. Cô ta đứng dậy, ngửa đầu nhìn Cận Hiên một cách hung tợn. Cuối cùng không cam tâm hừ lạnh một tiếng bay ra ngoài cửa sổ.

Sau lưng còn có một con ma. Tôi quay đầu lại, cô gái nhỏ phía sau tôi đã biến mất từ

lâu.

Cận Hiên cúi xuống ôm ngang tôi, vừa bế lên đã cau mày khó chỉ: “Người phụ nữ chết tiệt, cô sợ đến tè ra quần rồi kìa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK