“Mẹ đi đi, hiện tại con không muốn nói chuyện!”
“Mở cửa ra!”
Tôi vùi đầu không để ý đến bà ấy nhưng mẹ tôi vẫn không buông tha cho tôi. Trước đây có nói mẹ tôi cứ hay lải nhải giống như Đường Tăng, không còn cách nào khác, tôi đành phải nhảy xuống giường mở cửa rồi tiếp tục lên giường nằm ngây người ra.
Mẹ tôi ngồi ở mép giường lay tôi một cái, thấy tôi không để ý bà thì bà liền buông tha, nhưng bà ấy vẫn không ngừng lải nhải.
“Ninh Vân, vừa rồi mẹ có nói chuyện qua điện thoại với Thái Nghiên, đại khái là ngày mai thì thằng bé có thể về đến nhà rồi.”
“Con và cái cậu Thích Uý Nhiên kia có cái gì mẹ cũng không quan tâm, nhưng đừng quên nhà mình đã đáp ứng dì Tiết là sẽ gả cho Thái Nghiên, vì cứu mẹ mà dì Tiết chết, nếu con đổi ý thì mẹ chỉ có thể lấy mạng mình bồi thường cho dì Tiết mà thôi.”
“Có nghiêm trọng như vậy sao?” Tôi trở mình tức giận nói.
“Tất nhiên là có rồi, mẹ và dì Tiết là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ, mấy năm nay nếu như không có bọn họ giúp đỡ thì làm sao nhà tang lễ có thể phát triển đến như vậy. Không gạt con, thời điểm mẹ và dì Tiết mang thai thì đã đính hôn cho hai đứa rồi, người của hai nhà sống chung với nhau giống như là thông gia vậy.”
Mẹ của tôi lại bắt đầu nói nhà của dì Tiết tốt như thế nào rồi, thế nhưng bây giờ tôi mới biết mình còn có hôn ước từ bé.
Thảo nào mấy nhà xung quanh bị gia đình tôi mua đất đều chuyển đến thành phố rồi, chỉ còn có nhà của dì Tiết tiếp tục ở lại, xem tài sản của nhà chúng tôi như nhà của bọn họ.
“Trời đất, năm nào rồi còn đính hôn từ bé?”
“Cho dù không có chuyện đính hôn từ bé nhưng con chính là người luôn miệng đồng ý với dì Tiết sẽ gả cho Thái Nghiên! Dì Tiết đi nhưng chú Hà vẫn còn, nếu như con đổi ý thì quan hệ giữa hai nhà chúng ta phải làm sao đây?”
Một câu của mẹ tôi trực tiếp lật tẩy ba mặt thật của tôi.
Lúc dì Tiết đi thì tôi đang cưỡi trêи lưng cọp nên chỉ có thể hết lần này đến lần khác hứa với bà ấy…
“Mẹ đã chứng kiến Thái Nghiên lớn lên, người của hai nhà là hàng xóm nên cũng hiểu rõ nhau. Con gả cho Thái Nghiên thì mẹ cũng yên tâm, hơn nữa thằng bé cũng là người, con hạn chế giao tiếp với mấy quỷ hồn kia đi, chờ Hương Hương đến mẹ sẽ nói chuyện với con bé một chút.”
Tuyết Nhi ở cạnh tôi nghe mẹ tôi nói thì sửng sốt một chút, ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp nhìn tôi.
Tôi xoa đầu Tuyết Nhi một cái: “Không sao, bà ngoại của con chỉ càm ràm chút thôi, nghe tai trái rồi cho ra tai phải là được.”
Mẹ thấy động tác của tôi có chút kỳ lạ thì lập tức đề phòng nói: “Con đang nói chuyện cùng ai vậy?”
“Giới thiệu với mẹ, đây là con gái của con, gọi là Tuyết Nhi.” Nói rồi tôi quay qua Tuyết Nhi: “Mau gọi bà ngoại đi con!”
“Bà ngoại.”
Tuyết Nhi ngọt ngào gọi một tiếng nhưng nó chỉ là một con quỷ thôi nên tiếng gọi kia có kèm theo âm thanh vang vọng lan ra khắp phòng thật lâu.
Sắc mặt của mẹ tôi trắng xanh, bà lập tức đứng lên lùi lại mấy bước: “Ninh Vân, con chưa kết hôn thì lấy đâu ra con?”
“Ai nói con chưa kết hôn? Không phải đã làm đám cưới ma rồi sao?”
“Con…con…mẹ phải nhanh chóng gọi điện thoại cho Hương Hương.” Nói xong rồi thì mẹ tôi chạy trối chết.
Tuyết Nhi áy náy bĩu môi: “Mẹ, chúng ta dọa bà ngoại như vậy có sao không?”
“Hết cách rồi con, nếu không dọa bà ấy thì chắc chắn là bà ấy còn càm ràm đến tối.”
Vừa rồi trêu chọc mẹ làm tâm tình của tôi tốt hơn nhiều, tôi lại lên mạng tìm kiếm một chút tin tức của Thích Uý Nhiên nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Tình cờ biết được từ chỗ của Đầu trọc, hôm qua anh ta đi tìm Chu Hương Hương thì Thích Uý Nhiên cũng đã tới cửa.
Nghe tin tức đấy làm tôi không biết nên vui hay buồn, vết thương nơi trái tim vừa lành lặn đôi chút lại bắt đầu đau trở lại.
Tôi ở trong phòng xuống tinh thần nên không biết rằng chiếc xe có rèm che đứng cạnh rừng bạch dương vẫn chưa rời đi.
Gã đeo kính trầm mặc ôm hũ tro cốt của Thích Uý Nhiên: “Cậu còn chờ cái gì? Dù cô ta có đuổi theo thì chẳng lẽ cậu muốn lưu lại sao?”
Lúc này Thích Uý Nhiên đang ẩn nấp ở bên trong hũ tro cốt, đoán chừng là tâm tình không tốt nên không hiện thân, hũ tro cốt màu trắng tản ra sát khi đen ngòm quanh quẩn trong xe vô cùng kinh người.
Thích Uý Nhiên cũng không biết mình đang chờ cái gì, hai mắt đỏ bừng cùng ba dáng quật cường của Ngạo Sương vừa rồi làm tim anh đau nhói, thế nhưng anh lại có lý do không thể không rời đi.
Bên Cận Hiên đã dùng thủ đoạn đê tiện hơn để đối phó với ba mẹ anh, cho dù có Tông Từ (gã đeo kính) bên người thì cũng chống đỡ không nổi, nếu anh không quay về thì dù ba có không bị kéo ra khỏi chính trường thì cũng khó giữ được tính mạng.
Lên xe lâu như vậy mà Thích Uý Nhiên cũng chưa nói câu nào, Tông Từ nóng nảy nói: “Thích Uý Nhiên, cậu nói chuyện đi chứ, nếu không nỡ xa cô ấy thì dẫn cô ta cùng đi.”
“Không được.”
Bên trong hũ tro cốt truyền ra giọng nói lạnh lẽo của Thích Uý Nhiên làm Phủ Kỳ run lên một cái.
Phủ Kỳ là tài xế của Thích Uý Nhiên, thời điểm Thích Uý Nhiên đụng xe với Cận Hiên thì anh ta đang bị thương nghiêm trọng trong bệnh viện, vừa mới xuất viện thì nhận được tin tức phục chức, thế nhưng lại không nghĩ rằng sẽ làm tài xế cho Thích Uý Nhiên đã biến thành quỷ.
Phản ứng của Thích Uý Nhiên làm Tông Từ vô cùng kinh ngạc: “Cậu yêu cô ấy?”
Trần Ngạo Sương là tế phẩm mà Tông Từ chọn cho Thích Uý Nhiên, nếu anh yêu cô thì chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho cam.
Mặc dù Tông Từ đang học thạc sĩ ngành pháp luật ở Shiptan nhưng có rất ít người biết rằng anh ta đã bái Vu Hách làm thầy, vu thuật ở nước ngoài tương đương với pháp thuật trong nước, thậm chí còn có nhiều chỗ hơn.
Cận Cẩm Thu cho rằng Trần Ngạo Sương sống có thể giúp Cận Hiên đi lại giữa cõi âm và dương thế, nhưng không biết là chỉ khi Trần Ngạo Sương chết đi thì mới phát huy tác dụng lớn nhất của cô là nguyệt nữ, đương nhiên hiện tại không thể nói cho Thích Uý Nhiên biết.
“Thích Uý Nhiên không trả lời câu hỏi của Tông Từ mà biến thành hình người ngồi lên ghế sau, mắt lạnh băng nhìn phía trước: “Lái xe!”
“Vâng vâng.”
Phủ Kỳ vừa vội vàng lái xe vừa lén nhìn Thích Uý Nhiên qua kính chiếu hậu.
Khí thế của Thích Uý Nhiên bây giờ còn dọa người hơn lúc còn sống, quanh người anh bị một luồng sát khí mơ hồ vây quanh, làm anh thoạt nhìn giống như Tu La từ địa ngục đi đến nhân gian, nếu ai nhìn anh nhiều thì đều sẽ rơi vào vực sâu muôn đời muôn kiếp không lên được.
Tông Từ cũng không nói gì, tuy anh ta là bạn từ nhỏ của Thích Uý Nhiên nhưng anh ta đang làm việc cho ba của Uý Nhiên, cho nên Thích Uý Nhiên muốn làm gì thì làm cái đó, ngược lại là anh ta có thành quỷ thì cũng không ung dung tự tại được quá hai ngày.
Chiếc xe đen có rèm che đi ra khỏi rừng bạch dương, người qua đường liên tục thốt lên ngạc nhiên rằng biển số của chiếc xe này lại bắt đầu bằng chữ V.
Chỉ tiếc chiếc xe có rèm này lại đi nhanh lên đường cái lớn để đi đến thủ đô Kinh Châu, chỉ chừa cho bọn họ một bóng lưng ngạo nghễ.
Lúc Chu Hương Hương đến thì chiếc xe này mới vừa đi, nếu để cô ấy nhìn thấy thì cô sẽ lập tức đi đổi chiếc xe bán tải nhỏ của mình, tiếng loảng xoảng của đồ đạc làm cô chưa vào cửa nhà tang lễ thì ai cũng biết là cô tới.
“Thím Diêu, thím vội vã tìm con như vậy là có việc gì không?”
Chu Hương Hương vừa nhảy xuống xe liền căng giọng gọi vào từ ngoài sân, tôi nghe được giọng nói của cô ấy thì đứng lên, vội vàng ra ngoài vẫy tay với cô: “Hương Hương, vào nhà thôi.”
Vừa vào nhà thì Hương Hương liền liếc nhìn hũ tro cốt của Thích Uý Nhiên theo thói quen, thấy trong hộc tủ chỉ có quần áo và di vật của Tuyết Nhi thì kinh ngạc hỏi ra tiếng: “Thích Uý Nhiên đi đâu rồi?”
“Hương Hương…”
Tôi tủi thân kéo Chu Hương Hương ngồi lên giường, kể chuyện gã đeo kính đến đoạt hũ tro cốt cho Chu Hương Hương, sau khi Chu Hương Hương biết thì lòng đầy căm phẫn, làm ầm làm ĩ muốn tìm gã đeo kính tính sổ, tôi liền vội vàng giữ cô ấy lại.
“Thôi ba đi, anh ta chỉ nghe theo Thích Uý Nhiên. Chuyện quan trọng bây giờ là phải giải quyết chuyện của Hà Thái Nghiên, cậu ấy sắp trở về rồi, nếu như tôi phải kết hôn với cậu ấy thì làm sao đây?”
Hương Hương đã gặp qua Hà Thái Nghiên, trước đây cũng đã nói cậu ta thích tôi, lúc đó tôi còn tưởng rằng cô ấy đùa thôi.
“Hà Thái Nghiên tốt vô cùng, từ nhỏ tôi đã biết là cậu ta thích cậu rồi, không nghĩ đến ở Đại học nhiều gái xinh như vậy mà cậu ta vẫn còn nhớ cậu mãi không quên, đây là yêu thật rồi.”
“Chu Hương Hương, bảo cậu giúp tôi nghĩ cách, cậu nói tốt cho Hà Thái Nghiên làm gì?”
“Tôi nói chính là sự thật, cậu là người, Hà Thái Nghiên cũng là người, lẽ nào cậu thích một con quỷ?” Chu Hương Hương nhíu mày lo lắng nhìn tôi.
Trước đây lúc cô ấy đùa giỡn tôi không có thừa nhận, nhưng bây giờ nội tâm của tôi không cho tôi chối cãi nữa rồi, tôi gật đầu, đáy mắt đã bắt đầu chảy nước, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, tôi thật là đáng thương.
Chu Hương Hương vỗ đầu tôi một cái rồi gào to đứng lên: “Cậu thật sự thích anh ta? Trước kia là tôi đùa cậu, không lẽ cậu quên là anh ta từng muốn giết cậu à? Cho dù hiện tại giữ lại cái mạng nhỏ của cậu thì cũng là bởi vì cậu còn giá trị lợi dụng, may mà tôi còn đặc biệt tìm bà ngoại tôi đến giải quyết vấn đề giúp cậu.”
Nhắc tới bà ngoại của Chu Hương Hương, tôi nhớ trước đây cô ấy có nói qua cách cắt ba đám cưới ma, tôi nghĩ mình phải cắt duyên với người chồng ma là Cận Hiên.
“Bà ngoại của cậu nói gì?”
“Bà ngoại của tôi vừa nhìn bát tự của cậu thì sắc mặt biến đổi nghiêm trọng, nói nguyệt nữ như cậu không thể làm đám cưới ma, nếu như làm rồi thì cho dù cậu còn sống hay là chết thì cũng sẽ làm cho hai giới âm dương không được bình yên.”
Sau lưng tôi lạnh run: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
Chu Hương Hương rất tôn kính bà ngoại cô, sắc mặc liền nghiêm túc kể hết những gì nghe được từ ngoại cô ấy cho tôi, đa số là một ít thuật ngữ làm tôi không hiểu được, thế nhưng tôi có thể cảm thấy đây là chuyện nghiêm trọng.
“Vậy cậu nói tôi phải làm sao bây giờ? Giờ tôi chết không được mà sống cũng không xong.”
“Phải giải trừ đám cưới ma trêи người cậu.”
“Làm thế nào để giải trừ?”
Tôi vô thức che ngực lại, thực ra tôi chỉ muốn giải trừ quan hệ vợ chồng với Cận Hiên, còn Thích Uý Nhiên, tôi và anh ấy chỉ có ràng buộc với nhau bằng cái này, nếu sau khi giải trừ thì tôi sợ muốn gặp lại con quỷ kia cũng khó khăn.
“Có hai biện pháp, một là tìm được ba mẹ của nhà trai, để họ viết thư ba con dâu.”
“Không thể nào, Cận Cẩm Thư muốn lợi dụng tôi nên chắc chắn sẽ không buông tha tôi, còn Thích Uý Nhiên, ngoại trừ tên của anh ấy thì tôi không biết gì cả, tìm kiếm trêи mạng cũng vô ích, tôi biết tìm ba mẹ anh ấy ở đâu?”
Dường như Hương Hương đã sớm ngờ đến nên không nhanh không chậm nói biện pháp thứ hai: “Cách thứ hai là cậu xuống âm tào địa phủ tìm phán quan, làm ông ta giải trừ hôn ước giữa các cậu.”
Tóc gáy của tôi dựng đứng lên, vừa rồi tôi không có nghe lầm chứ, cô ấy lại muốn tôi xuống âm tào địa phủ?
“Cậu tưởng xuống âm phủ là đi dạo phố à? Tôi xuống rồi còn lên được sao?” Tôi lau mồ hôi lạnh trêи trán.
Sắc mặt Chu Hương Hương nghiêm nghị, giống như là đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện này: “Tôi có xuống dưới đó một lần, chẳng qua lúc đó là bà ngoại của tôi lập đàn làm phép, nếu như tôi lập đàn thì có lẽ sẽ có ba phần cơ hội sống lại.”