Mới phút trước còn quyết liệt một mất một còn, giờ đây lại dịu dàng như nước. Cuộc đời chịu nhiều biến động kϊƈɦ thích thế này khiến tôi không chịu nổi.
Sau một hồi, cuối cùng làn sóng gầm dữ dội cũng dần dần bình ổn lại. Vẫn giống như thường ngày, Thích Uý Nhiên mạnh mẽ ôm tôi vào lòng, dùng áo vest phù lên cơ thể bị lộ ra bên ngoài của tôi, sau đó hôn nhẹ lên trán: “Thích không?”
Bị anh hỏi, hai má tôi đỏ bừng lên. Tuy rằng ở đây không có người ngoài, nhưng tôi vẫn không thể mở miệng thừa nhận những chuyện thẹn thùng này trước mặt anh ấy được.
Thế mà anh vẫn nhìn thấu tâm tư của tôi, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu: “Thì ra vợ tôi là người đã nghiện lại còn hay ngại à. Tôi càng ngày càng thích em hơn đó.”
“Tôi cũng càng ngày càng thích anh.”
Nghe thấy những lời này, nụ cười trêи môi Thích Uý Nhiên liền cứng lại, ánh mắt lướt qua một tia rắc rối phức tạp. Tôi lại bắt đầu hối hận rồi, tôi là người, anh là quỷ, chúng tôi làm sao có thể bên nhau đến đầu bạc răng long được.
Mà có khi, bây giờ anh còn đang muốn giết chết tôi ấy.
Mặt tôi đỏ bừng lên như bị ai đó tát vậy, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Rõ ràng chính anh là người dụ dỗ tôi để tôi yêu anh, rơi vào tay anh, vậy mà bây giờ anh lại muốn đem con ba chợ.
Dù cơ thể đã mất rồi, nhưng mặt mũi thì vẫn phải giữ.
Tôi vốn định giãy khỏi người anh để đi mặc lại quần áo, không ngờ tay anh cứ quấn chặt lấy tôi như dây leo, gắt gao ôm tôi vào lòng, cứ ôm như thế mà không nói gì.
Vốn dĩ đang xấu hổ chết đi được, nhưng giờ đây trong lòng chỉ còn lại nỗi tức giận, giận dỗi thả một câu: “Coi như tôi chưa nói gì.”
“Không phải!”
Đột nhiên anh hét lớn là tôi sợ chết khϊế͙p͙.
Ban nãy giãy một hồi không thoát được nên tôi đang quay lưng về phía anh, không nhìn thấy vẻ mặt anh hiện giờ. Thấy anh giận dữ, tôi cũng hơi hoảng, không dám động đậy gì cả, chỉ ngoan ngoãn nằm trong lòng anh đợi xem anh muốn làm gì.
Bây giờ tôi mới hiểu tỏ tình đồng nghĩa với việc đưa tim mình cho người khác giữ, dù là thiên đường hay địa ngục thì trái tim ấy đều do đối phương quyết định. Có trách thì trách tôi ngốc, không giống một cao thủ tình trường như anh, bất cứ lúc nào có thể nói ra những lời tình cảm.
Ai coi là thật, thì người đó sẽ tan nát cõi lòng.
Dù sao thì cả cuộc đời cũng chỉ có một lần này thôi, tôi thề là sau này sẽ không bao giờ nói mấy lời vớ vẩn yêu yêu thích thích thế này nữa.
Màn đêm yên tĩnh đến nỗi chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng thở của nhau. Cảm nhận được cơ thể tôi ngày một lạnh, Thích Uý Nhiên vòng tay ôm chặt lấy tôi, đặt cằm lên vai tôi. Tôi giận dỗi quay đầu sang một bên, không hiểu anh muốn làm cái trò gì nữa.
“Trong chuyến đi Kinh Châu lần này, tôi đã tìm được ký ức của mình rồi.”
Cái gì cơ?
Suýt chút nữa thì tôi quên mất chúng tôi còn đang cãi nhau đấy, may mà tôi đã kịp thời dập tắt cơn tò mò của mình lại, ngậm chặt miệng cắn chặt răng không nói gì.
Anh cũng chẳng có ý đợi tôi đáp lại, tiếp tục nói: “Thân phận của tôi có chút đặc biệt, tạm thời không thể kể cho em nghe hết được. Đúng là lúc trước tôi muốn em chết, nhưng hiện tại tôi chỉ muốn em sống, dương khí trong người em quá ít, sau này tôi sẽ cố gắng khắc chế bản thân mình.”
Này là ý gì?
Mẹ kiếp, nói như không vậy.
Cuối cùng tôi cũng không nhìn được cơn tò mò: “Tại sao anh lại muốn tôi sống tiếp?”
“Bởi vì tôi vẫn còn chuyện quan trọng phải làm.”
Vốn dĩ tim đã đau gần chết giờ lại bị chém thêm một đao, đúng là tự làm tự chịu. Tôi còn tưởng rằng, vì thích tôi nên anh mới không muốn tôi chết, thì ra anh cũng giống như Cận Hiên. Hiện giờ trong mắt anh, tôi chẳng khác nào một con cờ để lợi dụng.
Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, tôi nói: “Nói xong rồi đúng không? Nói xong rồi thì buông tay ra đi, tôi muốn về nhà.”
Thích Uý Nhiên dây dưa thêm vài giây rồi cuối cùng cũng buông tôi ra.
Tôi ngồi dậy mặc lại quần áo, trong lòng không nén được chua xót, nước mắt cũng không chịu nổi mà bắt đầu trào ra. Tôi cố hết sức không phát ra một tiếng động nào, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà khóc thút thít.
Tôi vô cùng tủi thân, rõ ràng là anh trêu đùa tôi, ép buộc tôi, còn nói tôi là người phụ nữ của anh, thế mà hiện tại lại tỏ thái độ như vậy, rõ ràng là muốn chơi xong rồi vứt.
Thích Uý Nhiên đã mặc xong quần áo, thấy vai tôi run lên thì kéo tôi vào lòng, tôi lại càng tủi thân, vừa khóc lớn vừa đấm vào người anh: “Rốt cuộc là anh có ý gì? Mẹ kiếp! Rốt cuộc là anh muốn thế nào?”
Anh không nói gì, chỉ đứng yên cho tôi đấm, đợi tôi đánh mệt rồi thì mặc lại quần áo cho tôi. Giờ đây tôi chẳng khác gì một con rối gỗ trong tay anh.
Sau khi mặc quần áo xong, anh ôm ngang người tôi lên một cách vô cùng tự nhiên.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, con ngươi lạnh lùng hiện rõ những tình cảm. Tại sao lại không cho phép tôi thích anh? Chẳng lẽ sau khi lấy lại được ký ức anh đã nhớ ra cô gái mình yêu say đắm rồi sao?
“Có phải anh đã có bạn gái hay yêu thầm ai rồi không?”
“Không có!” Anh trả lời dứt khoát, không một chút do dự.
“Có phải anh ghét tôi lắm không?”
“Không phải.”
“Có phải anh không thích tôi không?”
Anh không hề đáp “Không phải” như câu hỏi trước mà chỉ yên lặng không nói gì.
“Có phải anh không thích tôi không?”
“Có phải anh không thích tôi không?”
Tôi lẩm bẩm một mình như Đường Tăng đang niệm kinh nhưng anh vẫn không hề đáp lại. Có vẻ như là bị những những hỏi của tôi làm phiền, anh liền dùng miệng mình chặn miệng tôi lại. Lần này tôi không còn giống con mèo nhỏ, ngoan ngoãn thụ động để anh chà đạp nữa, tôi đưa tay ôm chặt lấy cổ anh, học theo anh dùng lưỡi dây dưa.
Lúc đầu, anh hơi đơ ra, nhưng rất nhanh sau đó đã bật chế độ hưởng thụ. Chúng tôi cứ hôn mãi hôn mãi, đến tận cửa nhà mà vẫn chưa chịu dừng.
Anh thả tôi xuống, muốn rời đi, tôi liền nắm lấy tay anh: “Uý Nhiên.”
“Vào nhà đi.”
Nói xong, có thể anh hóa thành một luồng quỷ dị tiến vào phòng. Cánh tay trống rỗng của tôi bơ vơ trong không khí, trông xấu hổ vô cùng.
Nhóm người Chu Hương Hương đã về nhà trước chúng tôi, cô ấy cảm nhận được một luồng ma khí, không ngờ đó lại là tôi, liền nhìn ngó xung quanh: “Thích Uý Nhiên đâu?”
“Tôi không biết!” Tôi không kiên nhẫn chỉ thả một câu rồi đẩy cửa tiến vào nhà.
Trong linh đường chỉ còn chú Hà đang quỳ túc trực bên linh cữu, chắc là sau khi nghe Hương Hương báo tin thì ba mẹ tôi cũng đi nghỉ ngơi rồi. Đầu Trọc và ông Hanh ông Cáp thấy tôi trở về thì vội vàng ra đón, còn gọi một tiếng “đại ca”, sau đó hai người liền phát hiện sắc mặt không tốt của tôi.
“Đại ca, có phải chị vừa mới khóc không?”
“Cái gì cơ?” Chu Hương Hương vội vàng xoay người tôi lại, thấy có vẻ như là tôi đã khóc thật, liền tức giận gào lên: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Có phải Thích Uý Nhiên bắt nạt cậu đúng không?”
Mẹ kiếp! Nhắc đến Thích Uý Nhiên làm cái gì?
Tôi vội vàng đuổi Đầu Trọc và ông Hanh ông Cáp ra ngoài, sau đó mới kể cho Hương Hương nghe chuyện sau khi Thích Uý Nhiên đưa tôi đi, đương nhiên là mấy thứ không nên nói đều bị tôi lược ba hết, tôi chỉ nhấn mạnh vào chuyện tỏ tình mà bị từ chối thôi.
“Hương Hương, cậu nói xem, rốt cuộc là anh ấy có ý gì? Rõ ràng là Thích Uý Nhiên suốt ngày nhấn mạnh tôi chính là người phụ nữ của anh ấy, nhưng đến khi tôi tỏ tình thì lại bày ra ba mặt không tình nguyện.”
Hương Hương liếc tôi từ trêи xuống dưới, sau đó chép miệng: “Lúc trước tôi bảo chúng ta hợp tác thu phục Thích Uý Nhiên cậu còn không chịu nghe, lúc đó tôi đã biết cậu thích người ta rồi.”
Tôi liếc cô ấy một cái: “Lúc đó chưa thích thật mà. Tôi cũng không biết mình bắt đầu thích anh ấy từ lúc nào nữa.”
Không biết từ khi nào mà tôi lại bắt đầu nhớ đến anh, lúc ở cạnh anh tôi rất yên tâm. Loại cảm giác này tôi đã từng có khi ở bên Cận Hiên, nhưng cơ thể luôn là thứ thành thật nhất. Lúc bị Cận Hiên chạm vào người tôi vẫn luôn cảm thấy mâu thuẫn, nhưng ở bên Thích Uý Nhiên tôi lại vô cùng chờ mong.
Mỗi lần anh đều giống như một con thú hoang sổng chuồng, gặm tôi đến không còn một miếng xương. Mẹ kiếp, lẽ nào tôi mắc hội chứng cuồng ngược à.
“Cậu ấy à, đúng là được trời phù hộ. Dù là Thích Uý Nhiên hay Cận Hiên thì đều có của ăn của để.”
“Bây giờ là lúc nào rồi mà cậu vẫn còn hứng thú cà khịa tôi, bảo cậu giúp tôi phân tích cơ mà, cậu có ý gì?”
Chu Hương Hương “khụ khụ” hai cái, sau đó bày ra vẻ mặt của một cao thủ tình trường, đĩnh đạc nói: “Chẳng trách cậu lại không hiểu gì cả. Lúc còn sống, Thích Uý Nhiên là một ông chủ độc tài, mà ông chủ thì không thiếu đàn bà, chỉ có những cô mèo hoang mới có thể kϊƈɦ thích tính chinh phục của anh ta thôi. Tôi nghĩ trước kia anh ta chỉ muốn chinh phục cậu, không ngờ cậu lại rơi vào tròng nhanh như vậy, làm anh ta mất hết cả hứng thú rồi.”
Mặt tôi đen như đít nồi, nhưng cảm thấy mấy lời nhăng cuội này cũng rất có lý.
“Nhưng rõ ràng tôi cảm nhận được anh ấy cũng thích tôi mà. Vậy nghĩa là sao?”
“Có thể là anh ta chưa chán cậu thôi.”
Nghe Chu Hương Hương nói như vậy, mặt tôi héo như trái cà, nhưng trong lòng vẫn ôm hy vọng: “Anh ấy bảo là bản thân đã khôi phục lại ký ức rồi. Tôi đoán chuyện này có liên quan đến ký ức của anh ấy, cậu lại phân tích giúp tôi tiếp đi.”
Chu Hương Hương cạn lời đập vào gáy tôi một cái đau điếng: “Cậu ăn phải bùa mê thuốc lú gì rồi đúng không? Tôi lại mong anh ta không thích cậu đấy. Hiện tại cậu là người, anh ta là quỷ, anh ta cứ ăn cậu một lần là tuổi thọ của cậu lại giảm đi một tháng.”
“Mới một tháng thôi mà...”
“Cậu ấy à, cái đồ không biết xấu hổ!” Chu Hương Hương bày ra vẻ mặt nhìn thấy quái vật mà hét vào mặt tôi.
Giờ tôi mới nhớ ra là cô ấy chưa bao giờ hẹn hò với ai, cũng chưa từng kết bạn với bạn trai nào cả, cuối cùng cũng có cơ hội đả kϊƈɦ cô ấy rồi, tôi ghé sát vào tai cô ấy: “Hương Hương nhà chúng ta vẫn còn là trinh nữ thì sao mà hiểu được. Đợi sau này thân mặt rồi mới hiểu thế nào là càng ăn càng nghiện.”
Trong phút chốc, gương mặt xinh đẹp của Chu Hương Hương đỏ bừng lên, cô ấy thẹn quá hóa giận vừa đuổi đánh tôi, vừa chửi tôi không biết xấu hổ. Tôi nhanh chóng giữ tay cô ấy lại: “Thôi đừng nghịch nữa, chú Hà còn đang túc trực bên linh cữu ở ngoài kìa, chúng ta nghịch thế này là bất lịch sự, không tôn trọng dì Tiết.”
Hương Hương hừ lạnh một cái: “Kẻ không biết thì không có tội. Tôi là người tu hành, trinh nữ mới tốt cho quá trình tu luyện.”
Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt nghi ngờ: “Cái gì cơ? Trẻ con, nước tiểu trẻ con tôi đã từng xem trêи phim rồi. Nam nữ song tu cũng từng nghe nói qua, nhưng chưa bao giờ biết trinh nữ tốt cho tu luyện đấy.”
Vừa nghe thấy hai chữ “song tu”, nét mặt Chu Hương Hương liền khó coi. Mẹ kiếp, tôi chỉ thuận miệng thôi mà, không ngờ phái Mao Sơn lại còn có những thứ này.
Không thể tiếp tục trêu có ấy nữa, cô ấy mà tức lên thì coi như tôi xong đời.
Sau khi chuẩn bị phòng nghỉ cho cô ấy thì tôi về phòng mình. Ở trong hồ lô, Tuyết Nhi báo cáo với tôi về tình hình tu luyện. Tôi mệt mỏi rã rời, nhưng nằm trêи giường lại không thể nào ngủ được, không khống chế được ánh mắt, cứ nhìn đến hũ tro cốt của Thích Uý Nhiên.
Tôi cảm nhận được, anh đang ở đây, hơn nữa còn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào tôi.
Vỗn dĩ muốn nhìn chằm chằm vào anh, để anh không còn cách nào khác mà nhảy ra ngoài, nhưng nghĩ đến chuyện Chu Hương Hương nói anh không thích phụ nữ tự dâng đến tận miệng, tôi lập tức xoay người lại, dùng chiêu lạt mềm buộc chặt khoe ra thân hình chữ S quyến rũ.
Quả nhiên, không bao lâu tôi cảm nhận được một luồng khí lạnh từ sau lưng truyền đến, ʍôиɠ chạm vào thứ gì đó lạnh toát. Tôi mừng thầm trong lòng, mưu đồ khi nào Thích Uý Nhiên tiến thêm bước nữa thì sẽ quay lại ôm lấy anh.
Bàn tay đặt trêи ʍôиɠ tôi đã bắt đầu di chuyển lên tận eo. Đúng lúc này đột nhiên tôi quay người lại, không ngờ rằng đầu tôi lại đập “bốp” một cái.
Đau chết mất!
“Oa oa oa...”
Tôi bị hất vào khoảng không, gầm giường truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tuyết Nhi. Tuyết Nhi bé nhỏ ngồi trêи đất, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn tôi: “Mẹ ơi...”
“Tuyết Nhi, sao lại là con?”
Tôi vội vàng ôm lấy nó, khuôn mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt lại liếc qua hũ tro cốt của Thích Uý Nhiên. Tuy không nhìn thấy anh, nhưng tôi có thể cảm nhận được anh đang cười tôi, nhất định là đang cười tôi thối mũi, hoặc cũng có thể là đang chế giễu tôi.