• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng bây giờ tôi lại không quan tâm được nhiều như vậy, người chết thì đã chết, người sống cũng phải bình an sống tiếp mới được.

Lúc mở cửa, một trận gió lạnh thốc tới khiến người ta không kịp chuẩn bị gì mà rùng mình một cái, ánh trăng vốn bị che đi cũng sáng hơn nhiều, cứ như một chiếc gương phản lại ánh sáng khúc xạ vậy, nhớ tới việc trước đây Thích Uý Nhiên nói anh ấy hấp thụ tinh hoa của mặt trăng và mặt trời, vậy chẳng phải chú Đặng cũng trở nên vi diệu hơn sao?

“Tuyết Nhi! Tuyết Nhi!”

Tôi nhẹ nhàng gọi hai tiếng, mà thứ trả lời tôi chỉ còn lại tiếng bóng cây lay động xào xạc, từng bóng cây to lớn chuyển động trêи mặt đất, cứ như bóng ma đang nhe nanh múa vuốt vậy.

Tim gan tôi đều run lên, đập thình thịch như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Đầu Trọc cúi lưng xuống đi qua khu rừng hoa trắng, tôi đi theo phía sau anh ta, cầm sợi dây thừng trêи tay thắt nút lại, chờ lát nữa trói chú Đặng thì cột lên cây, muốn chặt hay đốt gì cũng được, phải chơi chết ông ta mới thôi.

Đột nhiên, nhánh cây bên chân chọc phải Đầu Trọc, dọa cho Đầu Trọc hét toáng lên, con dao bén trong tay cũng rơi trêи mặt đất.

“Đầu Trọc… Anh có phải đàn ông không vậy!”

Chết tiệt, suýt nữa bị anh ta dọa chết rồi.

Đầu Trọc nhanh chóng nhặt lưỡi dao lên lau đi, lúc này giọng nói của Tuyết Nhi truyền đến từ phía sau lưng chúng tôi: “Mẹ ơi, ở đó kìa ở đó kìa!”

Tôi nhìn lại, Tuyết Nhi đang vắt vẻo trêи cây hoa trắng ven đường, dưới cây có một bóng người mặc đồ quan màu đen, hai tay giơ lên nhảy về phía nhà chúng tôi, ông ta đã nhảy đến cửa, đèn đường phản chiếu lên mặt ông ta, đây không phải chú Đặng thì là ai.

“Chết tiệt, chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn rồi!”

Đầu Trọc cướp luôn sợi dây thừng trong tay tôi vung qua, vừa vặn quấn quanh người chú Đặng một vòng, nhưng sức của chú Đặng rất lớn, vừa giật vừa kéo Đầu Trọc về phía trước, Đầu Trọc quay sang hét lớn với tôi: “Đm, mau giúp tôi!”

Tôi vội tranh thủ thời gian kéo giúp Đầu Trọc, sức của chú Đặng lớn quá, tôi và Đầu Trọc hợp lực mới miễn cưỡng kéo được ông ta qua một chút, thắt nút dây thừng lên cái cây ven đường.

Đầu Trọc chửi một tiếng, cầm theo con dao tiến lại gần chú Đặng, chém cái xoẹt lên người chú Đặng, chấn động thật lớn khiến lòng bàn tay của Đầu Trọc tê rần, dao rơi trêи mặt đất.

Chú Đặng quay đầu qua quét ngang hai tay, sau đó ba nhào về phía Đầu Trọc.

“Cẩn thận!” Tôi hét lớn.

“Cái thứ gì mà cứng như vậy.”

Đầu Trọc vội nhặt dao né được một đòn, chờ đến lúc anh ta đứng dậy thì chú Đặng đã đứng trước mặt anh ta, giơ hai tay lên như cương thi đâm vào người đầu trọc, móng tay đen như đá zirconium cách chỉ chừng năm cm, nếu bị ông ta đâm trúng tim chắc chắn là sẽ chết ngay.

Đầu Trọc gào lên chạy về phía tôi, chú Đặng đuổi theo mấy bước thì không đuổi nữa, mà lại nhảy về phía nhà tôi.

Chết tiệt, mục tiêu của ông ta không phải chúng tôi, mà là nhà tôi!

Đúng là độc ác, vậy mà lại dám dùng cương thi để xử lý ba mẹ tôi, rốt cuộc Cận Cầm Thu muốn được yên tâm vì điều gì?

“Nếu ông ta bước vào, anh cứ chém ông ta tiếp đi, tôi đi đóng cửa lại!” Tôi hét lớn một tiếng, bước về phía cương thi.

Đầu Trọc hết cách, đành phải đuổi theo, nâng dao lên chém mạnh vào người chú Đặng, có lẽ xác của chú Đặng đã được xử lý đặc biệt, phần cơ bắp khô lại cứng như đồng như sắt, căn bản là chém không nổi.

Lực chú ý của cương thi tập trung hết lên người Đầu Trọc, tôi vội đóng hết cửa sân lại, quay đầu móc phù chú đã vẽ xong bước lên dán lên người chú Đặng.

Khi lá bùa kia dán lên người chú Đặng, cơ thể ông ta bắt đầu rũ xuống, nhưng lá bùa nhanh chóng bắt lửa cháy thành tro rơi trêи đất, nhưng lại không đốt được xác của chú Đặng.

Thể lực của Đầu Trọc đã tới giới hạn.

Còn trông chú Đặng như có sức lực dùng mãi không hết, cũng không sợ đau, trong miệng cứ phát ra từng tiếng rống khủng khϊế͙p͙, không ngừng quơ hai cái tay cứng ngắc kia đâm lung tung.

“Ngũ lôi thần điện hàng yêu phục ma, mau chóng nghe lệnh!” Tôi kết ấn bắn xuyên qua người chú Đặng.

Bản chép tay đã nói chú ngũ lôi sẽ phát ra ánh sét từ đầu ngón tay, nhưng đầu ngón tay tôi chỉ phát ra một luồng ánh điện thật nhỏ, cứ như giọt nước rơi trêи mặt đất rồi biến mất vậy.

Lại thử mấy chỉ pháp khác, tất cả đều không hề có hiệu quả, Đầu Trọc chống đỡ không nổi nữa, hét lên: “Đm, chị có làm được không đấy?”

“Không được!”

Thứ mèo mả gà đồng như tôi vốn không có pháp lực, đành phải móc di động ra gọi cho Chu Hương Hương, nhưng gọi mãi vẫn không kết nối được.

Uý Nhiên và Cận Hiên cũng không liên lạc được nốt, ngay khi tôi đang cuống đến độ xoay vòng vòng, một tấm danh thϊế͙p͙ rơi ra, trêи danh thϊế͙p͙ màu đen hiện lên ba chữ vàng cực kỳ bắt mắt, Phùng Thiệu Huân!

Bọn họ có súng, chắc chắn sẽ được!

Tôi tranh thủ thời gian nhặt danh thϊế͙p͙ lên gõ dòng số kia vào, chờ thật lâu đầu dây bên kia mới chịu kết nối.

Không đợi đối phương lên tiếng, tôi đã gào to với đầu bên kia: “Cứu với, nhà tang lễ có cương thi!”

“Nhà tang lễ?” Một giọng nói lạnh lùng mang theo chút từ tính truyền qua điện thoại.

“Còn gọi điện cái khỉ gì nữa, dây thừng sắp đứt rồi! Chị nhanh lên đi!” Đầu Trọc hét to.

Quả nhiên lúc chú Đặng lúc đánh nhau với Đầu Trọc rất tinh vi, nhiều lần dùng dây thừng quấn trêи người ông ta cản dao, sau nhiều lần như vậy, sợi thừng trêи người ông ta chỉ còn lại một sợi mỏng.

Tôi tranh thủ đẩy cửa ra khỏi nhà, giữ cửa khóa trái.

Một giây sau, hai bóng người cũng chui vào từ khe cửa, một người là Đầu Trọc còn chưa hoàn hồn, người kia là Tuyết Nhi với gương mặt nhỏ trắng bệch.

“Đầu Trọc, anh bay được à.”

Lúc này Đầu Trọc mới chú ý tới việc mình bay vào nhanh như chớp, Đầu Trọc hưng phấn nên huýt sáo một tiếng: “Đúng thế, mẹ nó, ông đây lại ra chơi với tên kia đây!”

Nói xong, anh ta đã chui ra khỏi khe cửa, cơ thể nhỏ bé của Tuyết Nhi run lên, có lẽ từ trước tới nay nó chưa từng gặp phải cương thi, tôi bảo nó về trong hồ lô nghỉ ngơi, nó lại kiên quyết muốn ở lại giúp tôi, hai chúng tôi dùng lưng chống đỡ trêи cửa, cẩn thận lắng nghe tiếng động bên ngoài.

Đầu Trọc đang đánh nhau với chú Đặng, nhưng chú Đặng lại không để ý tới anh ta mà nhảy thẳng qua phía bên chúng tôi, dùng bàn tay cứng ngắc của mình thọc vào cửa.

Cửa nhà chúng tôi được làm bằng sát, bị chú Đặng đâm vào cứ phát ra tiếng rầm rầm rầm, nhanh chóng thu hút ba mẹ tôi qua đây.

“Ngạo Sương con không ăn cơm mà cứ đập cửa rầm rầm làm gì thế?” Ba tôi bưng bát cơm, lúng búng nói.

Mẹ tôi và dì Tiết không ra ngoài, cũng ngạc nhiên nhìn tôi.

Chú Đặng ở bên ngoài mất kiên nhẫn, định chọc cửa sắt thành cái lỗ, ba tôi nổi giận mắng tôi: “Nhanh đi ăn cơm đi, đừng có phá hỏng cửa!”

“Cái này… Cửa hỏng rồi, con đang sửa lại, ba mẹ đi ăn cơm đi, con tới ngay đây.”

“Cửa hỏng? Hỏng chỗ nào!”

Trong nhà tang lễ này, dù chỉ là một nhánh cây ngọn cỏ cũng là cục vàng của ba tôi, vừa nghe thấy cửa hỏng, ba tôi đã cầm chén đưa cho mẹ tôi rồi chạy tới, tôi hối hận phát điên, sao lại nói là cửa hỏng cơ chứ.

Ba tôi vừa đến gần đã biết được có chuyện gì đó bất thường, rõ ràng âm thanh kia được truyền vào từ bên ngoài.

Bình thường nhà chúng tôi không có khách ghé thăm, chứ đừng nói là đã hơn nửa đêm, ba tôi nhìn tôi đầy nghi ngờ: “Ai ở ngoài đó?”

Cương thi chứ ai!

Nhưng tôi không dám nói ra, suy nghĩ để tìm câu giải thích cho hợp lý: “Ba, ba còn nhớ cái nhóm xã hội đen hôm nay không, bọn chúng tới đây, con thấy chúng nên mới chắn chỗ này lại, ba mau vào đi, ở đây nguy hiểm lắm.”

Vừa nhắc tới mấy tay đại ca xã hội đen trưa nay, mặt ba tôi đã tái mét, quay về phòng định lấy đồ lề, tôi tranh thủ thời gian nói với Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi, con mau đi đi, con dùng cách nào cũng được, phải cản mấy người kia trong phòng không cho ra.”

Tuyết Nhi khóa ba tôi trong căn phòng ông vừa vào, lại thổi một cơn gió mạnh hất mẹ tôi và dì vào trong phòng, cũng khóa trái cửa lại từ bên ngoài.

“Gió độc từ đâu tới vậy!” Chú Hà trước khi ngã sấp xuống còn mắng to.

Trêи trán tôi nổi gân xanh, tuy rằng cách này hơi cục súc, nhưng dù sao cũng nhốt được bọn họ vào nhà, bằng không họ thấy chú Đặng biến thành cương thi, không sợ ngất mới lạ.

Mẹ tôi lo lắng cho tôi, đứng lên đập cửa: “Chuyện gì đang xảy ra thế Ninh Vân?”

“Mẹ, con không sao, mẹ với dì cứ chờ trong đó đi, cho dù nghe được gì cũng đừng ra!”

Bây giờ tôi đã không còn tâm trạng nào để đối phó với họ nữa, quay đầu về phía cánh cửa đối diện hét: “Tình huống bên ngoài sao rồi?”

Vừa dứt lời, bên tai tôi bỗng vang lên tiếng rầm, móng tay chú Đặng đâm xuyên vào trong cửa!

Móng tay sắc bén xoẹt qua tai tôi truyền đến cơn đau thấu tim, tôi vội che tai mình lại nhảy ra hai bước, mới phát hiện cửa sắt đã bị đâm biến dạng, có mấy nơi trở nên mỏng dí.

Ông ta vậy mà chọc cửa sắt thành một cái lỗ, lúc này lại chọc thêm một cái nữa, một miếng cửa sắt vùng trung tâm sẽ bị chọc rơi ra, cửa sắt sẽ biến thành một lỗ hổng lớn!

Sao cương thi như chú Đặng lại thông minh như vậy?

Nhất định là kẻ đứng thao túng sau lưng ông ta đang giở trò, tôi không hề suy nghĩ mà ngửa đầu lên hét: “Cận Cầm Thu, rốt cuộc anh muốn làm gì tôi!”

“Ninh Vân đừng sợ, có ba ở đây rồi!”

Tôi vừa hét xong, ba mẹ tôi lại càng căng thẳng hơn, nhanh chóng tìm đồ phá cửa.

Đúng là ba mẹ ruột của con, con biết ba mẹ lo lắng cho con, nhưng nhất định ba mẹ đừng ra, ở bên trong con còn bảo vệ ba mẹ được.

Tôi đã ăn quả đắng một lần nên bây giờ phải cẩn thận hơn, thấp giọng hỏi: “Đầu Trọc, bên ngoài sao rồi?”

Đầu Trọc thở hồng hộc, chui vào qua khe cửa, kéo tôi chạy vào bên trong: “Không chống đỡ nổi, cửa sắp bị ông ta mở ra rồi, cái con cương thi già khú kia bị người ta rót chì, vừa cứng vừa nặng, không có tầm mười người thì không trị được ông ta đâu.”

Thì ra là bị rót chì, thảo nào không chém nổi ông ta.

“Anh mau cầm cự đi, tôi đi nghĩ cách!”

Tôi đi lấy ba nén hương chạy vào trong phòng, người ta nói đốt hương sẽ tránh được điềm xấu, tôi nhanh chóng lấy hai cây hương đốt lên cắm trước nơi đựng tro cốt của Thích Uý Nhiên: “Uý Nhiên, anh có nghe thấy tôi nói không, mau quay về cứu tôi!”

Cúng không biết anh có nghe được tôi hay không, tôi vốn không dám trì hoãn lâu, lấy một xấp bùa chạy ra bên ngoài.

Bừa chạy ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng đập rầm rầm, Đầu Trọc hét lớn, chắc chắn cương thi đang xông tới.

Ba tôi ở trong phòng vừa chửi vừa đạp cửa, cương thi chú Đặng nghe thấy tiếng ba tôi thì như bị điên, hất bay Đầu Trọc đang chắn đường ông ta, bước về phía căn phòng nhốt ba tôi.

“Đừng!”

Tôi hét lớn xông tới, tôi vừa chạy đi đã phát hiện cơ thể tràn ngập sức lực, bước đi như bay, đá một phát vào người chú Đặng khiến cơ thể ông ta văng xa mấy mét.

Chú Đặng vừa ngã xuống, một giây sau đã nhanh chóng bật dậy, nhảy phịch phịch về phía tôi.

Đầu Trọc nghiêng mạnh người đứng lên, không thể tin được mà nhìn tôi: “Chị được đây, ông đây còn không làm gì được ông ta, vậy mà chị lại đạp bay được ông ta luôn.”

Vừa rồi lúc chạy qua tôi đã cảm nhận được phần ngực nóng lên, vết thương bị quỷ cào như một cái vòng tích tụ năng lượng, liên tục vận chuyển vào trong cơ thể tôi, tốc độ chạy vừa rồi còn có thể sánh ngang với Lưu Tường ấy chứ.

Cho dù là gen biến dị hay bị quỷ nhập, tôi không quan tâm được nhiều như vậy, hét lớn với Đầu Trọc: “Đi tìm dây thừng cho tôi!”

Chú Đặng cũng không xông lại đánh tôi nữa, cứ nghĩ cách phá cửa tìm ba tôi, mỗi lần ông ta nhào qua tôi sẽ đạp bay ông ta, nhưng dần dần tôi cũng thở hồng hộc, đầu óc mụ đi, thể lực theo không kịp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK