Sáng sớm thứ hai Ninh Giác Thần bị Hứa Duệ bỏ quên, cậu đứng dưới lầu chờ thật lâu, đeo cặp sách đến nhà Hứa Duệ tìm hắn. Bà nội vừa mới mua xong đồ ăn trở về, trong tay cầm mấy cái túi to nhỏ: "Kiến kiển đi từ sớm! Ngươi gọi điện thoại hỏi hắn xem!"
Ninh Giác Thần giúp bà nội mang đồ vào phòng bếp, xong gọi điện thoại cho Hứa Duệ, mới vừa kết nối được bên kia liền cúp máy, cậu cầm di động một trận hoảng hốt không nói ra được. Mắt thấy thời gian không còn kịp, Ninh Giác Thần không thể làm gì hơn là gọi một chiếc taxi. Đến trường học, cậu dùng tiền lẻ trong túi thanh toán, vốn là chuẩn bị để buổi sáng mời Hứa Duệ ăn bánh bao nước.
Ninh Giác Thần trên tiếng chuông vào tiết tự học mà vào lớp, thấy Hứa Duệ không nhúc nhích đang gục trên bàn ngủ, cả khuôn mặt chôn trong khuỷu tay. Ninh Giác Thần rón rén để cặp sách ngồi xuống, quay đầu do dự muốn hỏi một chút buổi sáng hắn đi đâu vậy, kết quả giáo viên Anh ngữ đã ôm sách tiến vào: "Cất hết sách vở, lấy giấy ra kiểm tra!" Ninh Giác Thần không thể làm gì khác hơn là đem lời đến bên miệng nuốt xuống, yên lặng xoay người quay lên.
Ngày hôm nay kiểm tra từ, Ninh Giác Thần viết xong theo thói quen chép lại một phần. Hứa Duệ không thích nhất là từ mới, im lặng hai mươi phút có thể viết ra năm từ đã thấy rất tốt. Ninh Giác Thần gấp lại đáp án, lặng lẽ ném lên bàn Hứa Duệ, đâm đâm đầu giấy lên mu bàn tay Hứa Duệ.
Hứa Duệ ngẩng đầu mặt không thay đổi nhìn cậu một cái, đưa tay vo lại tờ giấy thành một cục, sau đó nâng tay lên hung hăng ném ra ngoài, đập xuống đất văng đi thật xa. Ninh Giác Thần không biết hắn đây là ý gì, chỉ cảm thấy hoảng sợ. Ánh mắt Hứa Duệ nhìn cậu quá lạnh, từ trước tới giờ chưa từng có.
Thật vất vả chịu đựng đến hết tiết học, Ninh Giác Thần cũng không dám chủ động đi hỏi Hứa Duệ. Từ ngày đó trước mặt cậu Hứa Duệ thẳng thắn nói mình thích Lục Giác Lam, Ninh Giác Thần không biết phải làm sao để đối mặt hắn, trong đầu quanh đi quẩn lại tất cả đều là mấy cái ý niệm:
- Hứa Duệ với cậu là cùng loại
- Hứa Duệ thích một người
- Người đó là anh trai sinh đôi Lục Giác Lam
Câu thứ nhất như vỏ bọc đường mê người, câu thứ hai câu thứ ba lại là nọc độc trí mạng bên trong vỏ. Mỗi lần nghĩ đến như một lần nuốt nguyên một cái thạch tín, trái tim đau đến như bị xuyên nát.
Bốn ngày sau tuần thực hành xã hội, cả người Ninh Giác Thần luôn ở trong trạng thái hoảng hoảng hốt hốt, có nhiều lần cố ý tránh Hứa Duệ, trong giờ học không cùng hắn ngồi chung một chỗ, buổi trưa không cùng nhau ăn cơm, thậm chí yên lặng đổi vị trí giường. – Ninh Giác Thần cũng không biết những biểu hiện này của mình trong mắt Hứa Duệ toàn bộ biến thành chột dạ và đuối lý.
Suốt hai ngày cuối tuần cậu điều chỉnh lại tâm tình của mình, làm sao giấu ở trong lòng tiếp tục làm bạn với Hứa Duệ, làm sao đóng tốt vai em trai của người hắn thích, ngay cả sau này cùng hắn một chỗ phải cười nói thế nào cũng luyện tập qua. Kết quả buổi sáng Hứa Duệ đột nhiên như vậy, Ninh Giác Thần không biết chuyện gì xảy ra.
Cả ngày Hứa Duệ đều âm trầm dọa người, tan học xong Ninh Giác Thần lấy hết dũng khí đuổi theo hắn đến nhà xe, lo lắng bất an ngăn hắn lại: "Duệ ca?" Hứa Duệ giơ tay ném khóa xe hình chữ U bịch một cái vào trong giỏ xe, Ninh Giác Thần bị sợ run một cái, ngẩng đầu không biết làm sao mà nhìn hắn.
Hứa Duệ trong giọng nói thất vọng xen lẫn tức giận, ánh mắt viết đầy mệt mỏi: "Ninh Giác Thần, tôi tin cậu, coi cậu là anh em bạn bè. Còn cậu thì sao? Cậu đây là vẫn muốn tôi làm anh cậu sao?!" Ninh Giác Thần mơ hồ, trong đầu còn không hiểu rõ, ngoài miệng đã trước một bước phản xạ có điều kiện bắt đầu nói xin lỗi: "Thật xin lỗi.."
Đây từ lâu đã là bản năng sinh tồn của cậu, bất kể điều gì sai đều là do lỗi của cậu. Cậu sớm đã tạo thành thói quen từng điểm từng điểm cúi đầu xuống đất lấy lòng, trước kia là sợ bị đánh, sau đó là sợ mất đi.
Đoạn quan hệ này cho tới bây giờ chính là không ngang hàng. Hứa Duệ chỉ cần lui về phía sau nửa bước, Ninh Giác Thần liền lập tức run sợ trong lòng thất hồn lạc phách, hận không thể quỳ đi về phía trước đuổi mười bước.
Hứa Duệ nghe cậu bật thốt lên "Thật xin lỗi", cơ hồ là cười lạnh gỡ từng ngón tay Ninh Giác Thần đang nắm lấy cổ tay áo hắn ra, nói: "Quên đi."
Từ lúc nói ra câu này, bọn họ chưa hề nói chuyện với nhau, Hứa Duệ coi cậu như không khí. Ninh Giác Thần oan ức chết rồi, lại không dám đi hỏi, mỗi ngày liều mạng nghĩ lại mình rốt cuộc làm sai chỗ nào. Cậu chưa từng dùng qua diễn đàn cũng không tán gẫu với bạn học lần nào, chờ cậu hiểu rõ chuyện gì xảy ra đã là hai tuần sau.
Tiết thứ 3 chiều thứ sáu là tiết tin học, tan học xong có bạn học không tắt máy tính, trên màn hình vẫn còn hiện trình duyệt đang mở diễn đàn của trường. Trong lúc vô tình Ninh Giác Thần liếc qua ngay lập tức liền choáng váng. Tin tức nóng nhất trên đầu trang 《 Nam sinh lớn tiếng tỏ tình với nam sinh! Đối tượng là học sinh lớp mười một Lục Giác Lam! (bên trong có một đoạn ghi âm) 》, bên cạnh có chữ "Hỏa" màu đỏ. Ninh Giác Thần hốt hoảng đeo tai nghe, dây tai nghe xoắn lại thành một đoạn bị rối, khó khăn mới tháo được ra. Cậu run run tay đeo lên, ấn lên phát đoạn ghi âm kia.
Âm thanh trong đoạn ghi âm đã được xử lý qua, không còn nghe được giọng nói ban đầu nhưng từng chữ từng chữ Hứa Duệ nói ra lại nghe vô cùng rõ ràng "Tôi thích Lục Giác Lam. Từ lúc mười một tuổi lần đầu tiên gặp hắn đã thích." Trang thứ nhất đã có người đoán được người nói chuyện là ai, Ninh Giác Thần gắt gao nắm con chuột không dám đi xuống, cả người giống như bị chậu nước đá lớn đổ ập xuống, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy trong lòng như tro tàn, máu trên mặt hoàn toàn biến mất. Ngày hôm nay tan học xong liền không thấy bóng dáng Hứa Duệ, Ninh Giác Thần quyết định cuối tuần đi tìm hắn giải thích rõ ràng.
Hứa Duệ sinh nhật vào tháng ba, Ninh Giác Thần đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm. Trước kia có đoạn thời gian Hứa Duệ thích chơi Rubik, Ninh Giác Thần nhìn trúng một cái Rubik chuyên dụng để thi đấu. Thật ra cậu không hiểu về Rubik, nhưng cái này tương đối đắt, chắc không tệ. Chờ đến khi vất vả tích góp đủ tiền mua được đưa cho Hứa Duệ, sự thích thú của Hứa Duệ với khối Rubik đã hết, tới bây giờ Ninh Giác Thần không thấy hắn lấy ra chơi.
Cậu cũng theo sở thích của mình đưa cho Hứa Duệ một quyển 《Rối loạn thời kì yêu 》một quyển sách rất dày và nặng, sau đó bị Hứa Duệ đem ra áp phao diện (mình không hiểu chỗ này). Cho nên vấn đề về quà sinh nhật này Ninh Giác Thần vẫn luôn phát sầu. Ngày đó trong lúc vô tình nghe được ủy viên thể dục nói ở cửa hàng hiệu mới ra một loại giày chơi bóng mới bản limited. Ninh Giác Thần phải xếp hàng đợi mấy tiếng mới mua được, không biết Hứa Duệ có thích không.
Buổi chiều thứ sáu cậu gọi điện thoại cho Hứa Duệ, Hứa Duễ vẫn tắt máy, Ninh Giác Thần hoài nghi không biết có phải Hứa Duệ kéo số cậu vào danh sách đen hay không. Cậu ôm hộp giày đứng ở ngoài gió, tay run run nhắn cho Hứa Duệ một cái tin nhắn: [ Duệ ca, tôi không dám đi nội soi dạ dày một mình.] không nghĩ tới Hứa Duệ lại lập tức trả lời.
Dù sao hai người cũng đã chiến tranh lạnh lâu như vậy, Hứa Duệ vừa mở miệng còn có chút không được tự nhiên: "Cậu ở đâu?" Ninh Giác Thần nghe được âm thanh của hắn nhất thời mũi chua xót, bọn họ thật lâu không nói chuyện: "...Bệnh viện." Hứa Duệ cảm thấy trong lời nói cậu hình như có tiếng nức nở, giọng không tự chủ được mềm xuống: "Bây giờ thế nào? Còn đau không?"
Lần đầu tiên Ninh Giác Thần nói dối Hứa Duệ, quả thực không đủ sức, càng về sau âm thanh càng nhỏ, cũng sắp nghe không rõ: "Tối ngày hôm qua bắt đầu đau, không ăn cơm trưa, bác sĩ nói phải nội soi dạ dày..." Hứa Duệ do dự một chút: "Tôi đang có chút việc, cậu đến tiệm ăn kia chờ tôi đi."
Nửa giờ sau Hứa Duệ đến, Ninh Giác Thần còn tưởng hắn sẽ không tới. Hứa Duệ vừa vào cửa liền thấy Ninh Giác Thần ôm hộp giày, đại khái đoán được là Ninh Giác Thần nói dối lừa hắn tới. Ninh Giác Thần tay chân luống cuống đứng lên: "Duệ ca, tôi muốn nói xin lỗi với anh!" Hứa Duệ nhíu mày một cái: "Cậu cũng thật bản lĩnh, cũng dám đùa bỡn với tôi."
Ninh Giác Thần cúi đầu lặng lẽ đẩy hộp giày qua: "Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh một chút..." Hứa Duệ đút hai tay trong túi, không có ý muốn ngồi xuống: "Vậy bây giờ đã nói, tôi có thể đi được chưa."
Ninh Giác Thần đáng thương kéo tay áo hắn: "Duệ ca, tôi không làm cái đó." Hứa Duệ không lên tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn cậu. Ninh Giác Thần lời không mạch lạc, nhỏ giọng giải thích: "Thật không phải là tôi, ngày hôm qua tôi mới thấy tin đó. Thật, ngày đó tôi chỉ đơn thuần là hỏi anh, không có âm mưu gì, cũng không phải bẫy. Thật không phải do tôi làm, tôi thề!"
Cậu còn nhớ dáng vẻ lần trước Hứa Duệ nói với Lục Thành Hùng và Trần Ngọc Hồng "Hai người đừng nghĩ oan cho hắn", đó là lần đầu tiên Ninh Giác Thần được người ta tin tưởng che chở, lần đầu tiên biết cảm giác có người đứng về phía mình là thế nào. Ninh Giác Thần muốn hỏi anh tin tưởng tôi sao, nhưng là cậu không dám.
"Nhưng chuyện này là tôi sai, nếu như tôi không có hỏi... Duệ ca, tôi biết anh rất tức giận. Nhưng hãy cho tôi một cơ hội, tôi sẽ làm rõ! Đến lúc đó hay tha lỗi cho tôi, đến lúc đó, chúng ta lại tốt với nhau được không?" Cậu đợi Hứa Duệ im lặng, cả người đều sắp bị nỗi bất an cùng sợ hãi trong lòng nuốt sống.
Khi đó Ninh Giác Thần chẳng qua là cảm thấy quá trình này có thể sẽ khó khăn một chút, thời gian có thể sẽ lâu một chút, cậu chưa từng nghĩ bọn họ có thể đối xử với nhau như trước.
Sau ngày hôm đó, ba ngày liên tiếp Hứa Duệ không đi học, Ninh Giác Thần vừa kết thúc lớp tự học buổi tối liền đến nhà hắn, trong nhà không có đèn, gõ cửa không ai ra mở. Ninh Giác Thần cảm thấy kỳ quái, coi như Hứa Duệ không ở nhà thì hẳn cũng có bà nội.
Đến ngày thứ ba, đoán chừng là gõ cửa quá lâu tiếng ồn làm ảnh hưởng đến nhà hàng xóm, dì cách vách mở cửa đi ra hỏi cậu tối rồi còn làm gì, Ninh Giác Thần vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi, cháu là bạn học của Hứa Duệ, đã mấy ngày nay cậu ấy không đi học. Xin hỏi nhà này hai bà cháu gần đây không có ở nhà sao?"
Dì trên dưới quan sát cậu: "Lão thái thái bị bệnh nằm viện rồi, đã mấy ngày chưa về." Lông mày Ninh Giác Thần giật một cái, vội vàng hỏi: "Dì biết bà nội bị bệnh gì không?" Dì lắc đầu một cái: "Dì cũng không rõ lắm, buổi tối hôm đó xe cứu thương tới đưa đi, cháu thử gọi điện thoại hỏi một chút đi."
Ninh Giác Thần tâm loạn như ma, một bên gọi điện thoại cho Hứa Duệ, một bên chạy như điên đến đầu hẻm gọi xe, cuộc trò chuyện của cậu từ đầu tới cuối đều là tên Hứa Duệ, chỉnh tề viết ba chữ "Chưa chuyển được".
Ninh Giác Thần đứng ở cửa bệnh viện hơn nửa giờ, bắp chân đều tê dại, điện thoại rốt cục thông, thế nhưng đầu bên kia Hứa Duệ không nói gì. Mấy ngày nay đây là lần đầu tiên gọi điện thoại, ban đầu Ninh Giác Thần còn tưởng rằng di động có vấn đề, cậu dí sát điện thoại vào tai, vì vậy trong tai truyền đến tiếng hít thở trầm trầm của Hứa Duệ.
Ninh Giác thần đột nhiên có một loại cảm giác an tâm lẫn vào tâm tình lo lắng phức tạp: "Duệ ca, bà nội thế nào rồi?" Hứa Duệ ngắn gọn trả lời: "Xuất huyết não, không tốt lắm." Ninh Giác Thần sửng sốt, thiếu chút nữa không cầm chắc điện thoại: "Tại sao lại đột nhiên.."
Trong lời nói của Hứa Duệ hiện ra đầy mệt mỏi: "Ừ, thật ra bà nội bị bệnh huyết áp cao." Ninh Giác Thần vừa bước vào cửa đi về phía thang máy: "Duệ ca, anh ở tầng mấy? Tôi đang ở bệnh viện đến tìm..."
Lời nói còn chưa nói hết đã bị Hứa Duệ cắt đứt: "Cậu đừng tới." Tay Ninh Giác Thần run một cái, cứng lại trên nút bấm thang máy: "Không phải thứ sáu chúng ta đã nói qua sao? Anh trước đừng nóng giận được không?"
"Đúng, thứ sáu. Cậu còn nhớ thứ sáu đã lừa tôi phải làm nội soi dạ dày, tôi nói tôi có chút chuyện nên tới trễ không? Bà nội từ buổi trưa đã bắt đầu nhức đầu, vốn là tôi không đi được, nhưng bà vừa nghe nói cậu không thoải mái liền bắt tôi vội vàng đến xem cậu, nói mình nằm nghỉ ngơi một chút là tốt rồi. Sau đó tôi về nhà liền nhìn thấy..." Lần đầu tiên Hứa Duệ nói như vậy, âm thanh nhẹ như mạng nhện nhỏ yếu run run trong góc tường, "Thần Thần, tôi biết chuyện này không thể trách cậu cũng không có quan hệ gì với cậu, thế nhưng có lỗi tôi hiện tại..hiện tại thật sự không muốn gặp cậu."
Ninh Giác Thần như bị người chặn lại mũi miệng không nói ra được nửa câu sau, tại sao mỗi chữ đều nghe hiểu, túm lại cùng nhau lại không hiểu. Cậu liếm liếm đôi môi khô khốc, qua một lúc lâu mới nghe được âm thanh của mình: "Duệ ca.."
Ninh Giác Thần muốn bản thân trước phải nói xin lỗi, nhưng Hứa Duệ luôn luôn không thích nghe cậu nói xin lỗi, cậu thật không biết mình còn có thể nói cái gì. "Muộn lắm rồi, cậu về sớm một chút."
Hứa Duệ dùng giọng bình thường nói lời cự tuyệt. Ninh Giác Thần nghe tiếng điện thoại bị cắt đứt sau đó là âm thanh bận dồn dập, tim phảng phất như bị cứa đầm đìa máu chảy.
Ban đêm xe buýt đã ngừng hoạt động, Ninh Giác Thần vô tri vô giác đi từ bệnh viện về nhà, trên đường đột nhiên trời trở mưa. Về đến nhà đã mười một giờ, Trần Ngọc Hồng ra mở cửa cho cậu: "Con mỗi ngày tan học không trở về nhà mà đi đâu? Càng ngày càng về muộn hơn! Cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ!"
Ninh Giác Thần cởi áo khoác ra gập lại ôm chặt trong tay, sợ nước mưa chảy xuống làm bẩn sàn nhà: "Thật xin lỗi, sau này sẽ không."
Lục Giác Lam đang học tiếng Anh, Ninh Giác Thần đẩy cửa đi vào, nhỏ giọng kêu y: "Ca." Lục Giác Lam không để ý tới cậu, Ninh Giác Thần đi tới bên người y, lại nói một lần: "Ca..."
Lục Giác Lam nhăn mày, một mặt buồn bực quay đầu lại nhìn cậu: "Sao?" Ninh Giác Thần khẩn trương một chút lại bắt đầu vặn ngón tay, dùng sức đến mức ngón tay trắng bệch: "Anh, ngày mai anh có thể đi xem Hứa Duệ một chút được hay không, bà nội bị bệnh nằm viện, hắn một mình ở lại bệnh viện."
Lục Giác Lam mắt thấy Ninh Giác Thần biểu tình bình tĩnh từ từ tan rã, viền mắt dần dần đỏ dọa người, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống, lẫn vào vệt nước mắt khô ở trên mặt. Đây là lần đầu tiên Ninh Giác Thần khóc trước mặt Lục Giác Lam, lần đầu tiên can đảm nói yêu cầu với y, hoặc nói chính xác hơn là cầu xin.
Cậu rất sợ Lục Giác Lam sẽ cự tuyệt, sau sự kiện đoạn ghi âm kia Hứa Duệ cùng Lục Giác Lam hoàn toàn cắt đứt, Lục Giác Lam kéo đen số điện thoại của Hứa Duệ.
Lần đầu tiên Ninh Giác Thần cảm thấy trời cao đối với cậu thật không công bằng. Đi theo ba cậu sống nhiều năm như vậy, ngày đó biết có một người anh trai sinh đôi sống cuộc sống hạnh phúc, đi tới Tấn Thành giống như một viên đá không hợp nhau mà gượng ép sống trong Lục gia mấy ngày nay, Ninh Giác Thần cho tới bây giừ cũng không dám mảy may có loại ý nghĩ này, cậu tự an ủi chính mình: Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời không phạm sai lầm hết thảy cũng sẽ trở nên tốt đẹp.
- Ngươi xem kìa, chỉ cần làm một chuyện xấu nho nhỏ, nói một câu nói dối, trời cao liền không chờ đợi mà trừng phạt cậu.
Trừ việc trả lại Hứa Duệ cho Lục Giác Lam, cậu không có bất kỳ biện pháp nào khác.
Những ngày sau đó, Ninh Giác Thần giống như biến trở về ngày đầu tiên tiếp tục làm người vô hình nhỏ bé đứng xem, một người ngoài cuộc. Cậu chỉ có thể mỗi ngày yên lặng nhìn Lục Giác Lam bồi Hứa Duệ đi bệnh viện, sau đó đau khổ ở nhà chờ Lục Giác Lam trở về, hỏi bà nội ngày hôm nay thế nào rồi? Hứa Duệ hắn có khỏe không?
Trong thời gian này Hứa Duệ cũng có đến trường vài ngày, trên mặt gầy đi trông thấy, cằm cũng nhọn, cả người không có tinh thần, Ninh Giác Thần nhìn khó chịu muốn chết, trong lòng cũng trở nên đau đớn. Ngày sinh nhật Hứa Duệ ấy, cậu cố ý học theo bà nội nấu một phần canh cá chép, đựng trong hộp giữ nhiệt để trong hộp, xin Lục Giác Lam mang cho Hứa Duệ. Buổi tối Lục Giác Lam cầm hộp nguyên vẹn về, ngay cả cái nắp cũng không mở qua.
Hơn một tháng qua, bà nội vẫn không tỉnh lại, Ninh Giác Thần nghe Lục Giác Lam nói mấy ngày trước bị lây sang phổi, tình huống rất nguy hiểm. Ninh Giác Thần len lén đến bệnh viện xem Hứa Duệ. Hứa Duệ ở phòng ăn ăn cơm, chỉ ăn hai đũa cơm trắng liền buông xuống.
Lại qua mấy ngày, ba mẹ Hứa Duệ rời nhà gần ba năm rốt cục đã trở lại, ngày thứ hai trở về liền ký tên vào giấy đồng ý từ bỏ trị liệu, Ninh Giác Thần quả thực không dám tưởng tượng tâm tình của Hứa Duệ. Ngày hôm đó, Lục Giác Lam từ bệnh viện về nhà rất sớm, Hứa Duệ nói muốn ở một mình, không chịu để y ở cùng.
Ngày tổ chức tang lễ, đồ dùng trong nhà Hứa Duệ đều được bọc một lớp nylong, đội thổi kèn bên trong nghẹn ngào ra sức thổi. Ngày thường bà nội nhân duyên tốt, hàng xóm đều đến thương tiếc, ba mẹ Hứa Duệ trên ngực đeo hoa trắng đang hàn huyên cùng hàng xóm xa lạ.
Hứa Duệ rời băng ghế đến ngồi cùng Lục Giác Lam ở đống lửa. Lần đầu tiên Ninh Giác Thần thấy Hứa Duệ lộ ra biểu tình nghiêm túc chăm chú như vậy, giống như ngoại trừ việc xếp các thỏi vàng trong tay những chuyện khác đều không có quan hệ gì với hắn.
Xếp xong nhiều một chút hắn liền ôm đến tụ bảo bồn bên cạnh, nắm lên ném vào trong ngọn lửa, khói xông lên làm ánh mắt hắn từng điểm từng điểm đỏ lên: "Tôi xếp quá chậm, không còn kịp rồi..." Lục Giác Lam đứng bên người hắn: "Tới kịp, không phải có tôi sao?"
Ánh vàng rực rỡ của thỏi vàng vừa rơi xuống ngọn lửa giống như đóa hoa bị thiêu đốt đến khô héo, trong khoảnh khắc liền hóa thành một đống tro bụi màu đen.
Ninh Giác Thần đứng ở bên ngoài nhìn xa xa. Ba cậu là chết vì say rượu, hơn nửa đêm chạy xe trên đường, buổi sáng ngày thứ hai Ninh Giác Thần đang trong tiết ngữ văn đột nhiên bị gọi lên nhận thi thể. Không làm tang lễ, cảnh sát hảo tâm giúp cậu liên lạc nhà tang lễ, giúp cậu làm xong hậu sự. Bây giờ Ninh Giác Thần còn có thể nhớ tới nơi hỏa táng tràn ngập vị tro cốt, còn có cái hộp vuông nhỏ bưng trong tay thật nặng.
Từ nhà tang lễ trở về, Hứa Duệ đuổi ba mẹ đi, cửa nhà lớn không dỡ xuống, hắn ngồi trên cái ghế mà bà nội thích nằm nhất, hai tay chậm rãi che mặt, nước mắt qua kẽ tay chảy ra.
Hắn nói: "Giác Lam, ngày đó nếu như tôi ở nhà, nếu như phát hiện sớm một chút thì không sao, bác sĩ nói đưa bà đến đã quá muộn."
Hắn nói: "Thật ra thì lần trước ở chợ bà nội ngã một lần, sau đó thân thể liền không tốt nhưng mà tôi vẫn không để ý."
Hắn nói: "Bọn họ làm sao có thể hết ba cái tết về cũng không trở về nhìn chúng tôi một lần, lúc về thì chuyện thứ nhất làm là ký tên lên cái tờ giấy kia?"
Hắn nói: "Giác Lam, sau này sẽ không có ai gọi tôi là kiển kiển nữa."
Hắn nói: "Giác Lam, tôi không có bà nội, tôi rốt cuộc không có cơ hội đối tốt với bà."
Lục Giác lam ngồi chổm hỗm xuống dùng sức nắm bờ vai hắn: "Cậu đã làm thật tốt."
Lúc Lục Giác Lam rời đi đã là chạng vạng, Ninh Giác Thần cũng trở về nhà một chuyến. Mấy ngày nay cận vẫn luôn lén lút đi theo Hứa Duệ, nhiều lần quên ăn cơm, dạ dày có chút không thoải mái. Ninh Giác Thần ăn cơm tối xong rồi uống thuốc một chút lại đến nhà Hứa Duệ. Ánh đèn từ cánh cửa khép nửa hư hư ảo ảo hắt ra ngoài, Hứa Duệ ngồi một mình trước bàn vuông ăn cơm, máy thu thanh đang ở băng mà bà nội thích nhất, là phát kinh kịch không hiểu được.
Ninh Giác Thần vốn chỉ muốn ở cửa nhìn hắn là tốt rồi, kết quả một con mèo què chân đột nhiên chạy ra, vừa kêu meo meo gọi vừa vòng quanh cọ cọ chân cậu. Ninh Giác Thần không đứng vững, kẹt cái cửa mở ra.
Hứa Duệ ngẩng đầu lên, Ninh Giác Thần chột dạ nhìn ánh mắt hắn, giọng nói có chút run rẩy: "...Duệ ca." Hứa Duệ đặt chén xuống đi về phía cậu. Ninh Giác Thần ngửi được mùi rượu trên người hắn, dạ dày mới vừa an phận lại bắt đầu phiên giang đảo hải, trước kia mỗi lần mùi này xuất hiện, cậu liền biết ba cậu đã trở lại.
Trên mặt Hứa Duệ hiện lên một mảng đỏ bừng do say, dưới mắt có một quầng thâm, đầy đến mức xương gò má đều hiện ra. Hắn nhỏ bé đến mức không thể nhìn thấy mà nở nụ cười, giống như trước giơ tay lên sờ sau gáy Ninh Giác Thần: "Trở về đi." Hứa Duệ nói xong liền xoay người tiến vào, phanh một cái đóng cửa lại. Ninh Giác Thần đứng tại chỗ rất lâu. Cậu cảm thấy cách cảnh cửa này, mình vĩnh viễn không thể trở về bên cạnh Hứa Duệ.