Ninh Giác Thần ngủ một giấc đến trưa, mở mắt ra là trần nhà xa lạ. Sau khi say rượu tỉnh dậy đầu đau nhức như sắp nứt, Ninh Giác Thần chống đầu mơ màng ngồi dậy nhớ lại, hoàn toàn không nhớ nổi hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Cho đến khi nhìn thấy hai cái khung ảnh trên bàn cậu mới đột nhiên nghĩ tới, đây là căn phòng Hứa Duệ thuê cạnh bệnh viện.
Dưới khung ảnh đè một tờ giấy, phía trên là chữ viết của Hứa Duệ: [bạn gái cậu nói cậu có thể không có chỗ ở, ở nơi này cũng được, tôi rất ít khi trở lại.]
Ninh Giác Thần sửng sốt, xem ra tối qua Từ Đình Nhã gọi Hứa Duệ đi đón cậu. Cậu tỉnh lại trong thân thể Lục Giác Lam mấy tháng này có lỗi nhất chính là với Từ Đình Nhã, cậu nghĩ nếu như có cơ hội, vạn nhất có cơ hội, nhất định phải thật tốt, thật tốt nói xin lỗi với cô.
Ninh Giác Thần cho là lúc chia tay mình đã hiểu rõ, bây giờ tỉnh táo lại mới phát hiện mình một chút chuẩn bị cũng không có, điều cơ bản nhất ở đâu cũng không thể giải quyết. Bây giờ có khả năng trả đủ tiền thuê nhà, thế nhưng tiền đặt cọc khẳng định không trả nổi, muốn nhanh chóng đi thuê phòng càng không thể chống đỡ được mấy ngày.
Trên người cậu bây giờ chỉ còn lại một chút tiền mặt trong ví của Lục Giác Lam, cũng không biết mật mã thẻ ngân hàng, thật muốn mang thẻ đến ngân hàng một chuyến. Không phải vạn bất đắc dĩ cậu không muốn động đến tiền trên thẻ, ngay cả tiền mặt tiêu bao nhiêu cậu cũng nhớ, luôn nghĩ muốn trả lại.
Bây giờ bên kia Lục Giác Lam không có công việc, phải nghĩ biện pháp kiếm tiền. Cậu nhớ trong máy tính còn vài bản thảo lúc trước viết, không biết là có thể dùng hay không.
Máy tính xách tay đặt trên bàn, bởi vì có vải che nên rất sạch sẽ không có bụi bẩn. Màn hình sáng lên, thấy mặt bàn quen thuộc, cộc cộc ấn con chuột mở ra tài liệu quen thuộc, trong lòng Ninh Giác Thần như nước sôi dâng trào, nhưng chốc lát sau lại bắt đầu nơm nớp lo sợ lạnh cả người.
Loại cảm giác này rất kì quái. Rõ ràng là đồ của mình, lúc dùng lại không nhịn được mà cảm thấy chột dạ. Mới mấy ngày đầu thần kinh khẩn trương thái quá, luôn vùi đầu viết viết như nghe thấy tiếng chuông cửa mở, trong nháy mắt tim đập nhanh đến phát đau.
Cũng may Hứa Duệ nói được là làm được, "rất ít khi trở lại", đến nửa tháng cũng không thấy bóng người. Ninh Giác Thần cũng mau ổn định lại, các bản thảo cũ đều sửa sang xong hết rồi, cũng viết thêm bài mới, cậu muốn nhanh chóng liên lạc với bên biên tập.
Ngày hôm đó Hứa Duệ trở lại Ninh Giác Thần không phản ứng kịp, cho là mình nghe lầm, sau đó bên ngoài truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, cậu lập tức như con thỏ bị hoảng sợ bắn lên tới, đẩy cửa phòng khách ra thấy Hứa Duệ đứng trong phòng khách, Ninh Giác Thần yên lặng vặn ngón tay nhìn hắn buông túi lớn túi nhỏ xuống.
Đêm hôm đó Ninh Giác Thần uống rượu căn bản không nhớ nổi mặt hắn. Trong ấn tượng của Ninh Giác Thần thì lần cuối gặp Hứa Duệ là trong bệnh viện, ngày được thông báo "mình" biến thành người thực vật. Hứa Duệ so với trước kia gầy hơn nhiều, nhưng sắc mặt trông lại tốt hơn lần trước, lúc trầm mặc cả người như một thứ vũ khí sắc bén.
Hứa Duệ ngắn gọn lên tiếng chào, Ninh Giác Thần lúng túng cười một tiếng, gật đầu một cái coi như đáp lại: "Cậu đi cửa hàng mua đồ?" Hứa Duệ ừ một tiếng, để túi đựng quần áo đẩy sang một bên, xách túi nylon vào phòng bếp: "Trời lạnh, mua cho cậu ấy quần áo mới." Ánh mắt Ninh Giác Thần lóe lóe, há miệng phát ra tiếng vặn vẹo, cũng may Hứa Duệ ở khá xa không nghe thấy.
Thật ra thì người mỗi ngày đều ở trong phòng bệnh, lúc nào cũng mở máy điều hòa, nhiệt độ thích hợp, cũng không cần áo khoác lông dày, chính là Hứa Duệ muốn cuối năm cùng nhau, xế chiều hôm nay hắn cố ý cùng y tá Từ xin nghỉ nói ra mua một ít quần áo. Giống như Ninh Giác Thần lúc trước, mỗi loại đều mua hai cái.
Bây giờ Ninh Giác Thần được chăm sóc rất tốt, không phí công có thêm chút thịt, Hứa Duệ mình lại rất gầy, vừa đến vừa đi hai người có thể mặc cùng một size. Sau đó Hứa Duệ đi sang siêu thị bên cạnh mua xương sườn và khoai. Hứa Duệ không làm cơm, mỗi ngày y tá Từ đều chuẩn bị chất lỏng, ngày hôm nay hắn muốn thử một lần.
Ninh Giác Thần lấy lại tinh thần, huyệt thái dương chợt giật giật, cậu yên lặng trở về phòng, luống cuống tay chân lưu bản thảo vào usb, tắt máy tính cất đi. Chờ cậu thu dọn tất cả rồi kiểm tra lại một lần xong mới đi ra, bên kia Hứa Duệ đã vụng về làm đứt tay.
Ninh Giác Thần có chút không biết làm sao, cậu nhìn Hứa Duệ cau mày rút mấy tờ giấy bịt lại vết thương, trên giấy trắng nhanh chóng thấm ra vết máu đỏ tươi. Ninh Giác Thần run một cái, âm thanh cũng run rẩy theo: " Cậu..Sát sát miệng vết thương đi."
Hứa Duệ động tác thô bạo vẩy vẩy tay: "Trong nhà không có, quẹt một chút là được." "Mấy hôm trước tôi mua cái hòm thuốc, ở ngăn thứ hai tủ bên kia, cậu cầm thoa một chút." Ninh Giác Thần dừng một chút nói tiếp: " Để tôi nấu canh đi." Ảnh mắt Hứa Duệ chợt lóe: "Cậu biết nấu cơm?" Ninh Giác Thần kịp phản ứng lại mình nói sai, quẫn bách muốn nói dối: " Cái đó...Không phải canh là cho đồ vào trong nước rồi nấu sao."
Hứa Duệ cúi đầu sắc mặt nghiêm túc nhìn Ninh Giác Thần thái khoai. Ninh Giác Thần bị hắn nhìn chòng chọc một hồi, khẩn trương đến hô hấp rối loạn, căng cứng bắt cổ tay làm ra dáng vẻ vụng về. Hứa Duệ cũng không nói chuyện, xé hai cái khăn giấy, xoay người đi ra ngoài.
Cứ như vậy một lúc, Ninh Giác Thần mồ hôi lạnh đều tuôn xuống. Cậu đem nguyên liệu đã chuẩn bị xong bỏ vào trong nồi đun lên, khoai và gừng đều thái thành miếng rất lớn, thái xiêu vẹo, như vậy hẳn sẽ tương đối phù hợp với tài nghệ của Lục Giác Lam.
Đợi một lúc không thấy Hứa Duệ đi ra, Ninh Giác Thần có chút không yên tâm, đẩy cửa đi vào tìm hắn: "Còn không tìm thấy sao? Cái hòm thuốc ở..." Hứa Duệ bình tĩnh đứng trước bàn đọc sách, trong nháy mắt Ninh Giác Thần có loại cảm giác có tật giật mình, nói một nửa liền thu về. đường hoàng mãnh đất mãnh cắn một cái vào đầu lưỡi mình.
Hứa Duệ dò ngón tay qua bộ phận tỏa nhiệt, hơi ấm sắp biến mất: "Cậu dùng máy tính?" Ninh Giác Thần phản ứng đầu tiên là chối, cậu cứng đơ lắc lắc đầu. Hứa Duệ đi tới, rất nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao cậu biết mật mã?" Ninh Giác Thần không dám nhìn ánh mắt Hứa Duệ: "Tôi.." Hứa Duệ hít thở sâu mấy lần, giống như đang khắc chế mình: "Tôi thử sinh nhật cậu ấy rồi sinh nhật tôi, tất cả đều không đúng, không cái nào đúng! Làm sao cậu lại biết được mật mã?"
Không trách anh, mật mã là ngày đầu tiên tôi gặp anh, đối với anh mà nói không phải làngày quan trọng, làm sao anh có thể nghĩ đến chứ.
"Tôi không biết, tôi chỉ tùy tiện." Chính Ninh Giác Thần cũng cảm thấy lời này không có tí thuyết phục nào, cậu không tự chủ được lui về sau một bước, Hứa Duệ vặn cổ tay một cái lôi trở lại. Trong mắt Hứa Duệ đều là lửa, hắn cố chấp lặp lại câu nói kia: "Làm sao cậu biết?"
Tại sao Lục Giác Lam lại biết mật mã máy tính? Tại sao y lại biết chuyện đêm hôm đó sau khi thi xong? Tại sao y biết mình nói gì với Thần Thần? Còn cái ánh mắt này, lại xuất hiện, ánh mắt đáng thương khiếp nhược của con mèo nhỏ cầu xin tha thứ, tại sao giống như vậy? Giống đến mỗi một lần cũng sẽ nhìn lầm, mỗi một lần!
Ninh Giác Thần cảm thấy cổ tay mình sắp bị Hứa Duệ bóp gãy, cậu bị đau vừa rút tay vừa dùng lực đẩy ngón tay đang gắt gao nắm lấy cậu. Hứa Duệ rốt cuộc buông lỏng tay, hắn thất thần thật lâu ngưng mắt nhìn đoạn cổ tay trước mắt in lại dấu ngón tay đỏ ửng, nhưng là, không có vết sẹo hình con bướm.
Hứa Duệ nghĩ nhất định là mình điên rồi.
Hắn ôm đầu chán nản ngã ngồi trên mép giường, cảnh cáo nói mà không có sức uy hiếp chút nào, giống như chỉ là đang nói mớ: "Cậu sau này đừng động vào đồ của cậu ấy."
"Thật xin lỗi!" Ninh Giác Thần che cổ tay hoảng loạn chạy ra ngoài, suýt chút nữa đã vấp chân ngã, "Cái đó...Tôi đi xem canh thế nào." Hứa Duệ cười khổ, nhìn xem, ngay cả câu cửa miệng Ninh Giác Thần thích nhất "Thật xin lỗi" cũng giống. Trước kia hắn không muốn nghe Ninh Giác Thần nói xin lỗi, bây giờ muốn nghe cũng không nghe được.
Hôm đó Hứa Duệ chờ canh hầm tốt liền xách hộp giữ ấm cùng quần áo mới mua vội vàng rời đi, tới vô ảnh đi vô tung dường như căn bản không xuất hiện. Hắn chỉ múc canh, xới ít cơm cùng một ít khoai, lại thêm một chút thịt, còn dư lại coi như để lại bữa tối cho Ninh Giác Thần.
Ninh Giác Thần múc chén canh ngồi xuống, vừa rồi sợ Hứa Duệ nếm ra mùi vị trước kia, cố ý cho ít gia vị, ăn rất nhạt. Cậu vô ý cho thêm nhiều muối, đến cuối cùng lại mặn đến đầu lưỡi cũng phát khổ.
Hết thảy như tái diễn lại quá khứ, cậu chờ đợi Hứa Duệ trở lại, nhìn Hứa Duệ cũng không quay đầu lại mà đi, đợi thêm hắn trở lại lần nữa. Cậu đột nhiên cảm thấy những thứ mấy năm kia thật vô nghĩa, - bây giờ cũng vô nghĩa.
Buổi tối Ninh Giác Thần vừa vào phần mềm chat liền bị ngập trong đống tin nhắn của cùng một người, điện thoại rung đến mức tay đều ngứa ngáy, cậu gõ hai chữ: [học trưởng], đối phương cơ hồ trả lời lập tức: [cậu đã trở lại???]
Ninh Giác Thần căn bản không kịp nói chuyện, bên kia lập tức oanh tạc một tin lại một tin gửi tới: [cậu còn biết trở lại sao???? Cậu đã làm cái gì???] [Từ tháng 10 đến bây giờ!! Đã 4 tháng rồi!! QQ mất tích, điện thoại không gọi được!!!] [Cậu có biết chân trước anh vừa thật vất vả xin một chỗ ở bên chủ biên chân sau cậu lại đột nhiên biến mất khỏi thế giới???] [Cậu bảo tôi phải nói thế nào???]
Ninh Giác Thần nửa ngày mới gõ được ba chữ:[...em sai rồi] đối phương cũng ngừng lại ở trạng thái đang gõ rất lâu, gửi tới một cái tin nhắn:[vừa nãy là coi như biên tập nói với tác giả, bây giờ là chính anh muốn hỏi câu này, cậu không sao chứ?] Ninh Giác Thần gõ xuống [khá tốt] suy nghĩ một chút lại xóa bỏ, cuối cùng gõ lại [ ừ ].
Cái này Ninh Giác Thần ghi chú tên là H tên thật gọi là Cừu Huy, là biên tập của "Bàng bối" cũng là học trưởng cùng trường đại học với cậu, nhưng bọn họ không quen nhau trong trường học mà là lúc tán gẫu tình cờ phát hiện. Cừu Huy biết tên thật Ninh Giác Thần sau đó luôn cảm thấy rất quen tai liền thuận miệng hỏi một câu trường học, sau đó anh liền nhớ tới: Mình và Ninh Giác Thần học cùng một buổi tuyển chọn.
Khi đó Cừu Huy học đại học năm thứ 4, rất sớm tìm được công việc ký hợp đồng, nhàn rỗi không có chuyện gì đến nghe khóa học đánh giá văn học Nhật Bản. Trường bọn họ một phần là thiên về khoa học và công nghệ, nhưng chương trình học văn khoa này ngược lại rất được hoan nghênh, mỗi lớp lúc nào cũng đầy, Cừu Huy đến trễ nhìn quanh phòng học phát hiện đã hết chỗ ngồi.
Có một nam sinh đang đứng trên bục thuyết trình, nói rằng "Đừng để tôi đi". Khi đó, Ishiguro Kazuo còn chưa giành được giải thưởng Nobel nên là một nhà văn không khá phổ biến. Cừu Huy rất ngạc nhiên khi có sinh viên chú ý đến vị tác giả này. Khi đó Ninh Giác Thần mới học năm nhất, tuy rằng vóc dáng nhanh nhẹn nhưng người rất gầy và nhỏ, nhìn thật giống một đứa trẻ.
Đứa trẻ này mới nói được hai câu liền cúi người xuống tay run run bấm con chuột chuyển slide: "Hôm nay tôi muốn giới thiệu đến mọi người một nhà văn người Anh gốc Nhật. Thật ra nghiêm túc mà nói thì tác phẩm của ông cũng không thể coi là văn học Nhật Bản.." Cừu Huy cách thật xa cũng có thể nhìn thấy cậu khẩn trương đến mặt đỏ bừng, tần suất chớp mắt tăng nhanh, tránh né không dám nhìn xuống phía dưới.
Thật ra thì giờ học cũng không nhất thiết là mỗi người đều phải lên thuyết trình, đây là tự nguyện đăng kí, tuy rằng không am hiểu cũng không quen nói trước mặt nhiều người như vậy nhưng Ninh Giác Thần thật sự rất muốn chia sẻ quyển sách này, vì vậy kiên trì lên. Ban đầu lóng ngóng không nói rõ lời, từ từ về sau tiến vào trạng thái thì tốt hơn rất nhiều.
Khách quan mà nói, bài diễn thuyết cũng không tệ lắm, Cừu Huy cứ thế mà đứng nghe cậu nói xong. Cuối cùng Ninh Giác Thần như trút được gánh nặng thở phào một hơi, không cẩn thận bị máy ảnh phóng đại nhiều lần, mấy nữ sinh hàng đầu còn tụm lại cười lên. Ninh Giác Thần đi xuống bục trở về vị trí của mình ngồi xuống, lại từ cổ đến mặt đều đỏ bừng.
Cừu Huy cảm thấy học đệ này nhìn mềm mại vô cùng, lá gan nhỏ như thỏ.
Sau đó mỗi tiết anh đều đến đúng giờ, hơn hai ba trăm người đến nghe, có lúc có thể đụng có lúc không. Về sau kết thúc lớp, anh cũng không gặp lại vị học đệ nhỏ này, không nghĩ tới sau này làm việc lại gặp. Ninh Giác Thần không biết anh, Cừu Huy cảm thấy mình không cần nhắc lại chuyện cũ, cho nên tới bây giờ cũng chưa từng đề cập qua với Ninh Giác Thần.
Hai người sở thích hợp nhau, thường thường tán gẫu một ít các tác phẩm của một số nhà văn yêu thích. Mối quan hệ này ngoại trừ biên tập và tác giả, với Ninh Giác Thần đây cũng vừa là thầy vừa là bạn tâm giao, với Cừu Huy chính là "Ôm cây đợi thỏ".
Cừu Huy hỏi Ninh Giác Thần khoảng thời gian này có chuyện gì xảy ra, Ninh Giác Thần không thể nói thật, chỉ hàm hàm hồ hồ với ở quê có chuyện. Cừu Huy trước kia nghe cậu đề cập mấy lần đến Tấn Thành, hỏi cậu mấy ngày nay đều ở đó sao? Ninh Giác Thần suy nghĩ một chút, nói có thể phải ở lại trong thời gian dài. Cừu Huy gửi tới một biểu cảm dễ thương, gõ một hàng chữ: Gặp mặt được không? Vừa vặn ngày mai tôi đến phụ cận chơi.
Lời này nửa thật nửa giả, Cừu Huy quả thật nghỉ phép, vốn là muốn đi hồ Kanas ngắm tuyết, anh một bên tán gẫu một bên mở web tìm vé máy bay đến Tấn Thành. Lâu như vậy rồi anh vẫn luôn dừng ở mối quan hệ bạn qua mạng, mãi đến tận lần này Ninh Giác Thần biến mất 4 tháng, Cừu Huy đột nhiên thấy sợ.
Bởi vì Ninh Giác Thần nói ở quê "Có chuyện", Cừu Huy không biết cụ thể là chuyện gì, nhưng sợ quấy rầy đến cậu nên chủ động nói Ninh Giác Thần không cần tới đón không cần bồi mình chơi, tự mình đi dạo xong sẽ qua tìm cậu, hai người hẹn ở một quán cà phê. Ninh Giác Thần trong lòng thấp thỏm, sợ Cừu Huy nhìn ra điều gì, - cậu cùng Cừu Huy thật ra đã từng gặp mặt, năm ngoái trường học làm lễ kỉ niệm thành lập trường đã hẹn gặp một lần.
Cừu Huy vừa cao lại đẹp trai, 1m9, đi trên đường ai cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn. Lần trước Ninh Giác Thần thấy anh hoàn toàn kinh hãi, nhìn bề ngoài Cừu Huy căn bản không giống dân văn phòng, ngược lại giống như giáo viên thể dục. Quả nhiên, Cừu Huy đẩy cửa ra tiến vào hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, Ninh Giác Thần đứng lên vẫy vẫy tay: "H, ở đây!" Cừu Huy cười đi tới, gọi cậu: " Tiểu Thần."
Mặt Ninh Giác Thần nóng lên, Cừu Huy gọi quá thân mật. Cừu Huy trước kia gọi cậu 99, sau đó biết tên thật thì bắt đầu kêu cậu tiểu Thần, nhưng chat online với ngoài đời thực khác nhau rất nhiều, Ninh Giác Thần nghe không quen. Cừu Huy cúi đầu xuống nhìn cậu, mơ mơ hồ hồ cảm thấy cậu hình như...cao hơn một chút? Cái tuổi này sẽ còn cao sao? Bả vai so với trước cũng chắc chắn hơn, là tập thể hình sao?
Ban đầu Ninh Giác Thần còn có chút khẩn trương, sau đó phát hiện ánh mắt Cừu Huy cũng không có hoài nghi liền dần dần thanh tĩnh lại. Hai người thảo luận đại cương cùng bản thảo, trò chuyện rất nhiều. Ninh Giác Thần giống như rất lâu không có vui vẻ nói chuyện nhiều như vậy, nói đến miệng khô lưỡi khô lúc uống nước còn suýt sặc.
Cừu Huy đưa khăn giấy cho cậu, trong lòng lại chuyển động, cảm thấy cậu vẫn là thiếu niên đỏ bừng mặt đứng lên bục giảng nhiều năm trước. Lần gặp mặt này vốn có thể coi là rất hoàn mỹ nếu không có chuyện bất ngờ kia. Thời điểm hai người đi ra khỏi cửa tiệm, một cô gái đụng vào ngực Cừu Huy, tất cả nước hất hết lên người anh.
Ninh Giác Thần bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là đưa Cừu Huy về nhà thay quần áo, đến dưới lầu vặn ngón tay nói: "Cái đó...Anh chờ em ở chỗ này một lúc?" Cừu Huy trêu chọc cậu: "Làm sao? Anh không thể đi lên sao?" Ninh Giác Thần dẹt cái miệng, có chút ngượng ngùng: "Không phải, em hiện tại đang ở nhờ nhà bạn, không phải nhà của em." Cừu Huy gật gật đầu: "Anh ở đây chờ cậu."
Ninh Giác Thần lật phòng nửa ngày không tìm được quần áo cho Cừu Huy mặc, tay không mà xuống thì không tốt, liền lấy một cái khăn quàng màu xám tro, nghĩ tốt xấu cũng có thể che được vết bẩn trên ngực. Đây là khăn quàng cổ trước đây cậu hay dùng, không nghĩ tới Hứa Duệ lại mang nó từ Liên Thành tới.
Ninh Giác Thần cầm khăn vội vã ra cửa, cậu không ngờ tới cửa thang máy vừa mở lại đụng ngay Hứa Duệ đang đứng ở ngoài... Hứa Duệ xách túi siêu thị, miệng túi hở ra mấy củ khoai. Ngẩng đầu nhìn thấy "Lục Giác Lam", hắn rõ ràng cũng sửng sốt một chút, sau đó dời tầm mắt xuống dưới rơi vào cái khăn đang nằm trong tay cậu kia, cả người cứng lại, lúc mở miệng thanh âm lạnh đến có thể rơi thành băng: "Tôi đã nói đừng động vào đồ của cậu ấy chưa?"
Cừu Huy đứng ở cửa nghe tiếng đi tới, cau mày vô tình hay hữu ý lắc mình ngăn trước mặt Ninh Giác Thần: "Cậu là?"