• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20. Nói cho anh một bí mật

Mấy ngày đầu năm Ninh Giác Thần nói chia tay với Từ Đình Nhã, trong lòng cậu có bí mật không thể nói. Một mặt quả thật không thể ở trong cái xác của Lục Giác Lam làm chuyện trái lương tâm ở cùng một chỗ với Từ Đình Nhã, mặt khác lại không dám nói lời quá nặng làm chị dâu đau lòng, cho nên cậu nói "Tạm thời tách ra".

Từ Đình Nhã nghe cậu nói xong trực tiếp cười: "Lục Giác Lam, ba tháng, em một mực nói với bản thân là anh không thay đổi, chẳng qua là anh cần chút thời gian, em có thể chờ, anh bình phục là tốt rồi, cho nên đây chính là kết quả anh muốn cho em? Anh rốt cuộc là thế nào?" Chuyện này vô luận như thế nào đều là sai, Ninh Giác Thần ngoại trừ không ngừng lặp lại "Thật xin lỗi" thì không nói được cái khác.

Cậu đã chuẩn bị tốt để xin nghỉ việc, không nghĩ tới đơn từ chức còn chưa kịp nộp, Từ Đình Nhã đã đem chiếu thư tới trước. Ba nam nhân mặc âu phục đen từ trên xe bước xuống, trực tiếp "Mời" cậu đến một câu lạc bộ tư nhân ở ngoại ô.

Từ đoạn đường nối vành đai bốn lái đi ra ngoài mấy cây số mới đến nơi, Ninh Giác Thần bị người đưa đi qua hòn non bộ hồ cá thiết kế tuyệt đẹp, đưa vào phòng khách số 888, Từ Luyện đang ngồi giữa đợi cậu.

Ninh Giác Thần chỉ nhìn thấy Từ Luyện một lần trong công ty, rõ ràng khẩn trương đến tim ngừng đập, lại không thể không lên tinh thần cố gắng trấn tĩnh, cung cung kính kính hô một tiếng: "Từ tổng".

Từ Luyện nghe vậy dừng một chút, đặt ly rượu trong tay xuống, thanh âm kia nghe như chợt vỗ một cái kinh động, để cho Ninh Giác Thần cảm thấy mình như tội nhân chuẩn bị xét xử. Một ít rượu hoa cúc rơi xuống mặt bàn, Từ Luyện cười lạnh nói: "Lần trước gặp mặt còn gọi ba, bây giờ ngay cả chú cũng không gọi, trực tiếp gọi Từ tổng. Cậu ngược lại là phân rất rõ ràng?"

Ninh Giác Thần không nghĩ tới vừa mở miệng đã nói sai, huyệt thái dương nhảy nhảy lên. Từ Luyện đi thẳng vào vấn đề, một chút cũng không vòng vo: "Con gái tôi như bảo bối, ban đầu là cậu luôn miệng nói sẽ chiếu cố nó thật tốt! Tiểu Nhã tha thứ cho cậu là nó ngu, cậu cũng biết đáng thương thiên hạ lòng cha mẹ. Tôi cũng không phải làm khó cậu, giống ngày hôm đó cầu hôn, uống rượu đi."

Từ Luyện cong ngón trỏ, gõ gõ trên bàn hai cái, lập tức có người mang rượu và ly vào, Ninh Giác Thần bị cảnh tượng này dọa đến lạnh sống lưng.

Người phục vụ thuần thục xếp mười tám cái ly thành một hàng trước mặt bọn họ, rót vào hơn nửa ly bia lạnh, giữa mỗi hai cái ly có đặt một viên đạn, rót vào loại rượu Âu Mỹ nào đó mà Ninh Giác Thần không biết. Ở một đầu nhẹ nhàng đẩy một cái, viên đạn như các quân bài cái này nối tiếp cái kia rơi vào trong ly, rượu bên trong viên nhanh chóng tan ra, sủi bọt lên như tuyết trắng.

Từ Luyện tự lấy trước một ly ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, mắt không nháy một cái: "Một ly đổi cậu hai ly, không quá chứ?" Ninh Giác Thần chỉ ngửi mùi rượu đã bắt đầu đầu choáng mắt hoa, cậu không biết là loại rượu này có tên là bom nổ dưới nước, rượu như tên, vừa cho vào miệng đã sặc mãnh liệt, tác dụng chậm nhưng lại lớn dọa người.

Lúc Từ Đình Nhã chạy đến Ninh Giác Thần đang nhắm mắt lại khó khăn uống hết ly thứ sáu. Từ Đình Nhã chạm vào cậu, tay cậu mềm nhũn, ly rời tay rơi xuống đập xuống đất, choang một tiếng vỡ tan. Cả người Ninh Giác Thần như bị kim châm tê dại, hoàn toàn không làm gì được, trong mắt đồ vật chồng chéo lên nhau.

Cậu không nghe rõ Từ Đình Nhã nói gì, cũng không biết làm thế nào kéo Từ Luyện đi, chỉ mơ mơ hồ hồ đoán được hẳn là mình không cần uống nữa. Cậu mượn chút ý thức còn thanh tỉnh tóm lấy cổ tay Từ Đình Nhã híp mắt cảm ơn:" Cảm ơn...Thật xin lỗi." Từ Đình Nhã nghiêng đầu qua, vừa tức vừa gấp vung tay lên, chỉ lát nữa phải bỏ đi, cuối cùng vẫn là chặt chẽ nắm thành quyền buông xuống. Trong mắt lóe nước mắt: "Anh biết rõ thứ em cần không phải xin lỗi."

Từ Đình Nhã và Từ Luyện vừa đi Ninh Giác Thần liền che bụng lao ra khỏi phòng, còn chưa kịp vào được phòng vệ sinh đã ngã quỵ trên đường ói. Từ khi ở trong thân thể Lục Giác Lam, Ninh Giác Thần không còn bị đau dạ dày, cậu cũng sắp quên loại cảm giác này. Trong bụng như có mấy cây đao liên tục đâm vào bên trong.

Uống rượu trước lại không ăn đồ ăn, cậu đưa tay móc họng, nhưng trừ nước chua đi ra thì căn bản không ói ra thứ khác, cổ họng như bị đốt cháy. Ninh Giác thần dựa vào tường nôn mửa mơ mơ màng màng nghĩ: Thật may là thân thể Lục Giác Lam, nếu như là thân thể cậu trước kia, thứ bây giờ ói ra là máu chứ không phải nước.

Qua thật lâu cậu mới cảm thấy hơi tỉnh lại một chút, trước mặt một mảnh hoa hoa không rõ. Đứng lên trong nháy mắt không vững, Ninh Giác Thần lảo đảo xông về phía trước một bước, mắt thấy sắp ngã thân thể đột nhiên được một tay vững vàng tiếp lấy.

Cậu mượn lực miễn cưỡng đứng lại, ngẩng đầu lên mơ mơ hồ hồ thấy được mặt Hứa Duệ, cậu dùng sức xoa xoa mắt: "Sao cậu lại tới?" Hứa Duệ kéo cậu lại: "Bạn gái cậu gọi điện thoại bảo tôi tới, hai người xảy ra chuyện gì rồi?"

Ý thức Ninh Giác Thần không còn rõ ràng nhưng vẫn không quên thu tay về qua loa lau người mình một cái, sợ làm bẩn quần áo Hứa Duệ: "...Tôi không có bạn gái." Hứa Duệ dìu cậu tới cửa: "Hai người chia tay?"

Bọn họ đi ra cửa, đêm đông gió lạnh thổi phần phật, âm thanh nghe đến cũng dọa người. Ninh Giác Thần đột nhiên nhớ lại ngày đầu tiên đến Tấn Thành năm lớp 10, ngay cả Bách Nhạc Hạng là nơi nào cũng không biết, tan học ngồi trên xe buýt, trời tối, cậu một mình đi dọc quốc lộ trở về, khi đó Hứa Duệ cũng như giờ, đột ngột xuất hiện trước mặt cậu, giống nhau như đúc.

Ninh Giác Thần dần dần không phân biệt được trước mặt, giống như trở lại năm bọn họ còn mặc đồng phục học sinh. Hốc mắt cậu càng ngày càng đỏ, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ: "Cậu để xe đạp ở đâu rồi?" Ninh Giác Thần một mực khụy xuống, Hứa Duệ xốc lại cậu lên: "Tôi đón xe tới, chỗ này không bắt được xe, để tài xế ở ngoài đường đợi." Ninh Giác Thần ồ một tiếng, có chút thất vọng, thật lâu rồi cậu chưa ngồi phía sau Hứa Duệ.

Hứa Duệ là trực tiếp từ bệnh viện tới, mới vừa tiêm xong một lần đột nhiên nhận được điện thoại của Từ Đình Nhã. Đã rất muộn, hắn không muốn làm phiền y tá Từ, không thể làm gì khác hơn là nhờ y tá hỗ trợ nhìn. Không nghĩ tới chỗ này xa như vậy, đi đường cũng sẽ mất năm mươi phút, hắn sợ không kịp thời gian trở mình, cũng sợ tài xế không kịp đợi: "Cậu có tự đi không?"

Chân Ninh Giác Thần một điểm khí lực cũng không có, cả người như sâu bò tê dại, trong dạ dày lại liên tục sôi trào, đừng nói là đi, ngay cả đứng cũng đứng không vững. Hứa Duệ có chút gấp: "Không được, tôi cõng cậu." Ninh Giác Thần còn chưa kịp phản ứng đã bị Hứa Duệ không hề ôn nhu cõng trên lưng, cậu lật đật vòng tay bám lấy cổ Hứa Duệ, lại sợ tay mình lạnh chạm đến hắn, không để làm gì khác hơn là nắm thành đấm rút vào trong tay áo.

Hứa Duệ cõng Ninh Giác Thần đi trên đường, trên trời tuyết nhẹ nhàng bay, chui vào trong cổ áo đáp xuống làn da nóng bỏng tan ra. Ninh Giác Thần rùng mình một cái, Hứa Duệ hỏi cậu lạnh không, cậu lắc lắc đầu, say đến quên bản thân, bật thốt lên: "Duệ ca, tôi rất nhớ anh."

Vừa vặn tài xế ở trên đường chờ không nhịn được, thấy bọn họ đi tới liền bấm còi mấy cái, hoàn toàn át đi giọng cậu. Hứa Duệ không nghe rõ Ninh Giác Thần nói gì, quay đầu hỏi: "Cậu vừa mới nói cái gì?" Ninh Giác Thần rút một cái tay đè lên dạ dày, một cái tay khác ôm cổ Hứa Duệ thật chặt: "Tôi rất nhớ anh..."

Hứa Duệ mở cửa xe, để cậu xuống: "Cậu uống nhiều rồi." Ninh Giác Thần thật ngoan ngoãn chui vào trong xe, Hứa Duệ chờ cậu ngồi yên, vừa định đóng cửa, Ninh Giác Thần vốn đang mềm nhũn dựa vào sau bỗng nhiên nhổm dậy, một tay giữ lại cánh cửa, nếu không phải Hứa Duệ nhanh chóng dừng lại thì thiếu chút nữa kẹp phải ngón tay cậu. Hứa Duệ cau mày hỏi: "Sao thế?"

Ninh Giác Thần ngẩng mặt lên giương mắt nhìn hắn, uốn éo người muốn xuống xe: "Anh đi đâu?" Hứa Duệ tóm lấy eo cậu nhét vào trong: "Tôi không đi đâu, tôi ngồi phía trước." Ninh Giác Thần không còn khí lực, bị Hứa Duệ đè lại không nhúc nhích được. Cậu cứng rắn đưa cánh tay dài chống cửa xe không để Hứa Duệ đóng, nhíu mày đến độ mặt đỏ rần.

Tài xế thúc giục, giọng khó chịu thêm một câu đừng ói trên xe tôi. Hứa Duệ xin lỗi lại bảo đảm, chen vào trong ngồi dựa vào bên cạnh Ninh Giác Thần, người bên cạnh như còn mèo lập tức dựa lại gần.

Hứa Duệ cảm thấy Lục Giác Lam hôm nay.. có chút kỳ quái.

Xe chạy lên đường vòng, Hứa Duệ đụng một cái vào vai Ninh Giác thần, hỏi cậu hiện tại ở đâu. Ninh Giác Thần lắc lắc đầu, đuôi tóc nhẹ nhàng chạm qua lỗ tai Hứa Duệ. Dưới tình hình này cậu không thể trở lại tìm Từ Đình Nhã, càng không thể về nhà Trần Ngọc Hồng, đúng là không có chỗ để đi. Hứa Duệ suy nghĩ một chút: "Vậy hôm nay cậu tạm qua chỗ tôi đi."

Ninh Giác Thần gật đầu nói được, sau đó nghiêng đầu nói với tài xế: "Bác tài, cho chúng tôi đến Bách Nhạc Hạng!" Hứa Duệ bị cậu phả hơi vào tai nóng lên, yên lặng chọc cùi chỏ cách xa người này nói lại: "Bác tài, không đến Bách Nhạc Hạng, đến bệnh viện trung ương." Ninh Giác Thần quay lại: "Không đi sao?"

Cậu đã phát hiện Hứa Duệ tránh cậu, vì vậy có chút không biết làm sao ngồi thẳng lên, không dám dựa vào Hứa Duệ nữa. Hứa Duệ thấp giọng nói: "Đã không còn Bách Nhạc Hạng nữa." Năm ngoái Bách Nhạc Hạng với cao ốc Bạch Vân kia đã bị phá hủy, cái gì cũng không còn. Ninh Giác Thần vặn ngón tay, nhỏ giọng hỏi: " Vậy sau này tôi đi đâu tìm anh?"

Dọc đường đi hai người đều có chút đau khổ. Ninh Giác Thần thì say đến buồn ngủ, mắt cũng sắp không mở ra được nhưng mà thật lâu, thật lâu cậu không thấy Hứa Duệ, một mực muốn trò chuyện với Hứa Duệ, vừa mở miệng lại bắt đầu mê sảng nói liên miên.

Một hồi là "Đã mấy ngày không đi ăn bánh bao nước, chúng ta đi ăn bánh bao nước được không", một hồi là "Ngày mai có giờ tự đọc từ mới, anh rảnh rỗi có thể xem qua một chút, không muốn xem cũng không sao, đến lúc đó tôi chép lại cho anh", một hồi là "Cuối tuần này phải nộp bài thi lịch sử, đã viết xong cho anh."

Tài xế nghe một hồi rốt cuộc không nhịn được: "Các cậu là học sinh mà nửa đêm ra ngoài uống rượu sao? Người lớn trong nhà không quản sao!" Hứa Duệ lúng túng giải thích: "Không phải, hắn uống say nói bậy bạ, bác nhìn chúng tôi sao có thể là học sinh."

Hắn trong lòng phiền não, biết không nên nói đạo lí với người uống say, lại nghĩ tới trước kia thành tích môn lịch sử của Lục Giác Lam kẻ tám lạng người nửa cân liền nói một câu: "Cậu? Quên đi." Ninh Giác Thần ngẩn ra, co quắp cắn môi một cái: "Không phải vậy, tôi viết rất nghiêm túc." Sau đó liền ỉu xìu cúi đầu không nói một câu.

Trong xe nhất thời yên tĩnh, Hứa Duệ quay mặt ra chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật đường phố đen thui, trong lòng như bị móc đi một khối. Mấy ngày nay hắn mỗi ngày đều ở bệnh viện, nhiều lần phát hiện mắt và miệng Ninh Giác Thần động, cậu vô cùng kích động đi tìm bác sĩ, hỏi có phải là chuyển biến tốt hay không, có phải sắp tỉnh hay không?

Mỗi lần đều nhận được câu trả lời như vậy: Đây không phải là động tác của bệnh nhân, chỉ là một loại phản xạ thần kinh vô ý thức. Từ lần thứ nhất lần thứ hai mừng như điên đến lúc sau nản lòng thoái chí, mỗi một lần quá trình từ hi vọng đến nhanh chóng rơi vào thất vọng như xé nát hắn ra rồi lắp lại.

Mấy ngày trước Hứa Duệ đọc tiểu thuyết Ninh Giác Thần viết, có một đoạn viết: Thích anh có lúc rất khổ cực. Ở nơi không nhìn thấy anh, em như bị nhốt ở Cao Gia Tác (vùng đất giữa biển đen và biển Caspian), cả ngày lẫn đêm, thực lòng oan cốt ( khoét). Nhưng chỉ cần anh quay đầu nhìn em lâu một chút, vết thương thối rữa lập tức sẽ sinh ra thịt màu đỏ tươi mới.

Mấy ngày này Hứa Duệ đọc đi đọc lại đoạn văn này từng câu từng chữ một lần, hắn không dám nghĩ lúc viết những điều này tâm tình của Ninh Giác Thần như thế nào. Mỗi một ngày, cho dù chỉ là "phản xạ thần kinh vô ý thức" cũng đã dần dần trở thành niềm an ủi cùng liều thuốc cứu hắn.

Cho đến tối nay gặp lại Lục Giác Lam, Hứa Duệ lại thấy được trên người y bóng dáng của Ninh Giác Thần, những thứ này rõ ràng là thần thái của Ninh Giác Thần, là động tác của Ninh Giác Thần, là những lời Ninh Giác Thần sẽ nói...

Hứa Duệ cảm thấy nhất định là mình điên rồi, hắn một mặt tim rung động, giống như lữ khách đi trên sa mạc đang khát nước đột nhiên được ban cho thanh tuyền, một mặt lại thố nhan vô đất (đoạn này mình không hiểu), giống như bị thống thổ lũ lượt kéo đến, áy náy, tự trách đánh nghiền thành bột.

Ở cùng Lục Giác Lam lâu thêm một giây đều là tội ác tày trời.

Nửa tiếng sau đã đến nơi, Ninh Giác Thần rúc vào trong cùng dựa vào cửa kính xe ngủ. Hứa Duệ đi vòng qua bên kia mở cửa, Ninh Giác Thần thuần thế gục vào ngực hắn. Hứa Duệ sửng sốt một chút, cùi đầu vừa vặn nhìn thấy cậu đang trong giấc ngủ nhưng vẫn còn vặn thật chặt ngón tay, cái động tác nhỏ này nhất thời làm hắn tâm viên ý mã (ý chỉ tâm không yên, thay lòng đổi dạ theo bản QT).

Hứa Duệ yên lặng rút tay, Ninh Giác Thần mất đi chống đỡ, trượt một cái suýt chút nữa ngã xuống, giật mình một cái tỉnh lại. Hứa Duệ có chút không được tự nhiên thúc giận cậu: "Đến rồi, xuống xe." Bên ngoài rất lạnh, tuyết rơi nhiều, từ hạt tuyết nhỏ biến thành bông tuyết lớn.

Ninh Giác Thần không nói tiếng nào bước một bước kéo lê trên đất, không biết tại sao Hứa Duệ lại tức giận. Thật ra thì cậu choáng đầu cũng không phải không đi được, nhưng Hứa Duệ đi ở phía trước lại hoàn toàn không có ý chờ cậu, cậu chỉ có thể theo sau. Dù sao loại cảnh tượng này cũng đã diễn ra một trăm một ngàn lần, cậu quen rồi, không sao cả.

Ninh Giác Thần chỉ ghé qua nơi này một lần, cộng thêm bây giờ uống say lại đã khuya, căn bản không nhớ đây là đâu, đứng một lúc ở cửa không chịu đi vào. Hứa Duệ thực sự là rất vội, chỉ muốn thu xếp ổn thỏa cho người rồi trở về bệnh viện: "Đi vào đi, tôi còn có việc." Ninh Giác Thần nắm khung cửa nhỏ giọng hỏi: "Đây là nơi nào? Cậu muốn đi đâu?"

Hứa Duệ kéo cậu vào trong nhà: "Nhà tôi." Tuyết trên vai Ninh Giác thần đã tan, áo khoác cũng ướt đẫm, cậu cố chấp nhìn Hứa Duệ hỏi lại một lần: "Cậu phải đi sao?"

Trong đầu cậu bỗng nhiên hiện ra một đoạn phim, cũng là bọn họ đang ở trong một căn phòng xa lạ, Hứa Duệ nói có chuyện muốn đi ra ngoài, sau đó hết mấy tuần lễ cũng không trở lại. Kỳ thực ngày đầu tiên bọn họ vào căn nhà kia ở Liên thành đã có chuyện, nhưng bây giờ trong đầu Ninh Giác Thần loạn một đoàn không nhớ rõ lắm.

"Có thể không đi được không?" "Đừng đi..." "Hôm nay trước không đi chứ?" Cậu cũng không biết mình nói loạn cái gì, chỉ biết là cuối cùng Hứa Duệ bị cậu làm phiền, đè giọng rống lên một câu: "Lục Giác Lam, cậu xong chưa?"

Ninh Giác Thần bị một tiếng "Lục Giác Lam" rống cho thanh tỉnh, đột nhiên cũng không quản được miệng: "Tôi nói cho cậu một bí mật, buổi tối hôm thi đại học, hắn gặp Ngô Thiên." Động tác mở cửa của Hứa Duệ dừng lại: "Cái gì?" Cái tên này quá lâu không nghe thấy, thiếu chút nữa hắn không phản ứng kịp.

Ninh Giác Thần mơ hồ hưng phấn, sau đó những lời nói như hóa thành mãnh thú xé ngực bò ra ngoài cổ họng, căn bản không thể khống chế: "Hắn uống rượu của Ngô Thiên, không biết bên trong bị bỏ thuốc, sau đó đưa cậu về nhà, sau đó cậu nhận lầm người, hôn hắn." Cả người Hứa Duệ cứng lại, khó khăn xoay người: "...Cái gì bỏ thuốc?"

Ninh Giác Thần bất đắc dĩ cười, cười vạn phần thê lương: "Cậu vẫn cảm thấy là hắn làm trò cười, là cố ý đi." Hứa Duệ phản xạ định mở miệng chối, nhưng miệng như bị phong bế lại không phát ra được thanh âm nào, chẳng qua là lắc đầu. Ninh Giác Thần không cho hắn thời gian hòa hoãn: "Nhưng mà cậu nói, hắn khiến cậu, biến thành, kẻ khốn kiếp, cưỡng hiếp, em trai bạn thân của mình."

Ninh Giác Thần uống nhiều rồi chẳng ngó ngàng gì tới lời mình nói, trong lời nói có quá nhiều điểm nghi ngờ, coi như "Lục Giác Lam" không biết đêm hôm đó xảy ra chuyện gì, càng không thể nào biết Hứa Duệ đã nói gì với Ninh Giác Thần.

Hứa Duệ cũng không để ý đến những điểm khả nghi này, hắn chẳng qua là đứng bất động tại chỗ như tượng đá, sắc mặt tái nhợt dọa người, một bộ dáng mất hồn. Cho tới bây giờ Hứa Duệ chưa từng nghĩ có loại khả năng này, bởi vì Ninh Giác Thần chắc chắn sẽ không uống rượu, vậy ít nhất là cậu thanh tỉnh, Hứa Duệ vẫn cho là Ninh Giác Thần thừa dịp hắn uống say...

Thật ra thì khi đó Hứa Duệ đã dần dần quên được chuyện bà nội, định thi vào trường đại học rồi từ từ hòa giải với Ninh Giác Thần, kết quả lại thành ra loại chuyện này. Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy tâm lực quá mệt mỏi, hết sức thất vọng, không muốn nửa điểm dây dưa rễ má với Ninh Giác Thần.

Ninh Giác Thần nhìn Hứa Duệ co rúc như cái cành lá khô nát trong gió rét không ngừng run rẩy. Hắn cho là mình vui vẻ, nhưng không có. Ngực bỗng nhiên bị đục một lỗ, gió lạnh phần phật thổi vào bên trong.

- Nhiều năm như vậy quyết tuyệt nhổ tận gốc tình yêu, nhưng lại không nghĩ tới căn bản là mọc từ trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK