Ngày đó ở bệnh viện lần đầu tiên cái thân thể này làm ra hành động ngoài dự đoán của Ninh Giác Thần. Lúc ấy vẫn chỉ là định đẩy cửa ra, ngày thứ hai phát hiện đã đến mức có thể đi lại.
Buổi trưa vốn là cậu ở trong phòng nói điện thoại với Cừu Huy, một người yên lặng giữ một cái bí mật kinh khủng lâu như vậy, Cừu Huy tin tưởng làm Ninh Giác Thần lo sợ tái mét mặt mày cảm kích. Mới nói được vài câu cậu lại đột nhiên không ý thức được, lúc tỉnh lại phát hiện mình đứng ở cửa nhà, trong tay còn đang cầm chắc điện thoại di động.
Cừu Huy gọi tên cậu: "Tiểu Thần? Cậu có nghe không?" Ninh Giác Thần sợ hãi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, toàn thân lạnh toát, sau lưng lạnh đến mức như trải đầy vụn băng.
Cậu giơ tay lên đóng khóa lại cửa, thanh âm không kìm được mà run rẩy: "Học trưởng anh vừa mới, nghe em nói chuyện sao?" Cừu Huy cho là tín hiệu cậu không tốt, không tự chủ được nói to lên: " Cậu vừa mới nói chuyện sao? Tay vẫn có vấn đề? Tối ngày hôm qua cũng có một lần như vậy." Ninh Giác Thần tâm loạn như ma qua loa ứng hai tiếng.
Cừu Huy yên lặng một lúc mới thử dò hỏi: "Mấy ngày nay cậu vẫn ở nhà...người bạn trai kia sao? Hắn đâu? Ở bệnh viện chăm sóc...Sao?" Anh thật sự không biết phải xưng hô thế nào với người đang nằm trên giường bệnh kia. Ninh Giác Thần cười khổ: "Hắn không phải bạn trai em." Cừu Huy sững sờ: "Nhưng lần trước hắn nói..."
Ninh Giác Thần không trả lời, Cừu Huy ý thức được cậu không muốn thảo luận chuyện này nữa, lập tức thức thời vòng vo chuyển đề tài: "Ngày mai tôi đi tìm cậu, ăn tết một mình thật nhàm chán." Ninh Giác Thần đã sớm quen cái "nhàm chán" này: "Không cần, anh cũng ít có cơ hội trở về, ở nhà nhiều với ba mẹ anh đi." Cừu Huy nói: "Vậy cậu đến nhà tôi chơi chứ? Tôi đi đón cậu." "Không được." Ninh Giác Thần dừng một chút "Tôi ở đây còn có chút chuyện."
Cừu Huy khẽ thở dài một hơi: "Tiểu Thần, cậu còn nói với người khác sao?" Ninh Giác Thần lúng ta lúng túng nói không có, giọng Cừu Huy đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Được, vậy bây giờ tôi là người duy nhất biết, có chuyện gì cậu nhất định phải nói cho tôi được không?" Nội tâm Ninh Giác Thần giãy dụa, trầm mặc rất lâu mới không quá chắc chắn nói: "Anh trai tôi, hình như trở lại..."
Mấy ngày sau cái trạng thái này xuất hiện thường xuyên hơn, nhưng Ninh Giác Thần cũng dần dần tìm ra một ít cũng không thể nói là quy luật: Tỷ như đêm khuya thời gian nghỉ ngơi sẽ thường thường càng mất kiểm soát; tỷ như chóng mặt vô lực sẽ là điềm báo trao đổi; tỷ như hồi hồn trong nháy mắt nếu như cưỡng chế chính mình lập tức tỉnh lại có thể nhanh chóng đoạt lại quyền làm chủ.
- Giống như bây giờ, Ninh Giác Thần cảm thấy lúc này dáng vẻ mình nhất định rất quỷ dị, bảo vệ trực đã quay đầu lại nhìn chằm chằm cậu mấy phút. Lần đầu tiên cậu chân chính cảm giác được trong thân thể có "một người khác", người kia ở trong dẫn dắt thân thể này đi về phía trước, cậu liều mình muốn ngừng bước chân lại.
Hai nguồn sức mạnh đối đầu va chạm nhau, thân thể như bị hai cái tay khổng lồ đột nhiên xen vào, rồi từ trong ngực chậm rãi dùng sức xé ra thành hai mảnh. Cuối cùng cậu rùng mình một cái dựa vào tường kiệt sức ngồi chồm hỗm xuống, quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi, trên trán còn lấm tấm ướt, bị gió thổi một cái so với băng còn lạnh hơn.
Lần này là cậu thắng.
Một lúc lâu Ninh Giác Thần mới chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu một cái lại nhìn thấy Hứa Duệ, cậu cho là mấy ngày tết này Hứa Duệ sẽ một mực ở lại bệnh viện. Hứa Duệ chậm rãi đi đến trước mặt cậu, Ninh Giác Thần ngửi được mùi rượu nồng nặc.
Sau khi xảy ra chuyện này Hứa Duệ chưa từng uống rượu, chân chính bắt đầu chăm sóc người, ngay cả thuốc cũng ít khi hút. Ninh Giác Thần không biết tại sao hôm nay hắn lại đột nhiên uống tới như vậy. Hứa Duệ ngẩng mặt lên, Ninh Giác Thần mượn ánh đèn đường yếu ớt thấy hắn... đang khóc.
Ninh Giác Thần có chút không biết làm sao: "Duệ.. Hứa Duệ?" Hứa Duệ chần chừ mở miệng: "Thần Thần?" Ninh Giác Thần tim đập loạn, hô hấp chợt chậm lại. Hứa Duệ nhíu mày lại, trên mặt từ từ viết đầy nghi hoặc: "Là Thần Thần hay là Giác Lam?"
Ninh Giác Thần chỉ cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, gắt gao cắn môi một chữ cũng không nói được. Hứa Duệ ánh mắt bi thương lại kinh ngạc nhìn cậu một hồi, bỗng nhiên người mềm nhũn lảo đảo lắc lư ngồi xuống. Ninh Giác Thần còn chưa kịp phản ứng thân thể đã tự hành động trước.
Cậu nhanh tay đưa tay đỡ lấy Hứa Duệ, thật lâu rồi bọn họ không dựa gần nhau như vậy. Hứa Duệ rất gầy, tay Ninh Giác Thần đỡ trên lưng hắn, cách một lớp quần áo cũng có thể sờ tới xương bả vai nhô ra của hắn.
Hứa Duệ thần trí không rõ dựa vào Ninh Giác Thần, đầu đè trên vai cậu, lúc nói chuyện môi và nước mắt dán hết lên cổ cậu, giống như đang run rẩy hôn: "Giác Lam, tôi không phân biệt được hai người. Cậu đừng như vậy xuất hiện trong đầu tôi, đừng trở lại..." Ninh Giác Thần vòng chặt cánh tay ôm hắn, hốc mắt đỏ lên.
Ninh Giác Thần đỡ hắn trở về, nhỏ giọng hỏi hắn: "Tại sao uống rượu?" Trời rất lạnh, Hứa Duệ vừa mở miệng đã phả ra một làn khói: "Tôi làm sai, tôi không chăm sóc kỹ cậu ấy." Ninh Giác Thần sửng sốt một chút: "Xảy ra chuyện gì sao?" "Buổi sáng đột nhiên dạ dày chảy máu, thuốc không đút vào được, phun ra hết..." Hứa Duệ phát run, Ninh Giác Thần cho là hắn lạnh, càng ôm chặt hắn hơn một chút.
"Đáng lẽ giờ này tôi phải ở bệnh viện chăm sóc cậu ấy, nhưng mà tôi trốn..." Hắn không phải lạnh, hắn là sợ, "Tôi không dám nhìn cậu ấy. Tôi không chăm sóc tốt cho cậu ấy, tôi lại để cậu ấy bị bệnh, lại để cậu ấy đau. Tôi không chiếu cố tốt cho cậu ấy! Làm sao bây giờ?"
Hứa Duệ một mực phát run, khiến tim Ninh Giác Thần cũng vặn lên đau nhói. Cậu nhớ lớp 11 năm ấy làm sao Lục Giác Lam an ủi Hứa Duệ, vì vậy cũng nắm bả vai Hứa Duệ nói với hắn: "Cậu đã làm rất tốt." Hứa Duệ nói từng chữ đứt quãng không rõ ràng, Ninh Giác Thần thật vất vả mới hiểu hắn nói gì, hắn nói đúng: "Tôi không tốt, trong lòng tôi có người khác..."
Nhất thời Ninh Giác Thần đau lòng, lời này bất luận là nói quá khức hay hiện tại, đều là một đòn đủ mạnh bóp chết cậu. Ninh Giác Thần giật giật môi, nhưng chỉ phát ra khí thanh.
Dọc đường đi Hứa Duệ mê sảng nói thật nhiều.
"Trước kia tôi cũng không tốt, tôi đối xử với cậu ấy không tốt, tôi thích người khác."
"Tôi phân biệt rõ bọn họ, bọn họ không giống nhau, tôi biết rõ."
"Nhưng tại sao lại nhận lầm nhiều như vậy?"
"Tôi thật xin lỗi Thần Thần..."
"Tôi muốn gặp Giác Lam, tôi kiếm cớ đến gặp hắn, nhưng hắn lại ở cùng người khác, người kia biết Thần Thần, còn gọi cậu ấy Tiểu Thần. Tôi cũng không biết rốt cuộc tôi vì ai mà tức giận."
"Tôi không cho phép mình tìm cậu ấy, nhưng vẫn là muốn cậu ấy, ngày đó ở trong bệnh viện thấy một cái bóng lưng cũng cho là cậu ấy."
"Cho nên Thần Thần còn không tỉnh, cậu ấy không chịu tỉnh, bởi vì tôi đối xử với cậu ấy không tốt, cậu ấy không tha thứ cho tôi."
"Tôi không thích Lục Giác Lam, tôi đã không thích hắn, tôi thật không biết tại sao lại..."
Ninh Giác Thần yên lặng nghe hắn nói, nước mắt lã chã rơi xuống. Sau đó Hứa Duệ lặp lại câu nói đầu: "Giác Lam, cậu đừng quay lại." Ninh Giác Thần qua loa lau mặt hai cái, gật đầu nói: "Được".
Trước kia cũng có lần hơn nửa đêm Hứa Duệ uống say đến tìm cậu, nhiều lần Ninh Giác Thần đang ngủ bị một cú điện thoại của Hứa Duệ gọi mở cửa. Hứa Duệ tính tình không tốt, sau khi say rượu thì tranh cãi càng vô lý, Ninh Giác Thần tốt bụng khuyên hắn uống ít một chút hắn cũng không cảm kích, còn hỏi Ninh Giác Thần có phải thấy hắn phiền không muốn hắn mới hay không.
Làm sao Ninh Giác Thần có thể không muốn hắn đến? Cậu thật sự lo lắng, bởi vì ba cậu khi đó uống say đến chết. Cậu nói nhiều Hứa Duệ liền tức giận, tức giận cũng không quản cậu bất chấp đè cậu ra làm, động tác thô lỗ dằn vặt cậu cả đêm, - nghiêm túc nghĩ lại cuộc sống như vậy chớp mắt đã nửa năm trước.
Hôm nay Hứa Duệ lại không giống trước kia, lúc rửa mặt rất nghe lời, nước chảy vào mắt cũng không nói gì, một mình cúi đầu xoa loạn. Ninh Giác Thần cầm khăn lông tới, hắn vội vàng đoạt lại dùng sức lau: "Thần Thần, tôi không uống rượu, cậu đừng tức giận, sau này tôi sẽ không uống, tôi hứa."
Cuối cùng Hứa Duệ yên lặng ngồi xuống giường, Ninh Giác Thần thuần thục sấy tóc cho hắn, nhiều lần cậu cho là Hứa Duệ đã ngủ, kết quả vừa tắt máy sấy đứng lên liền bị Hứa Duệ kéo lại. Hứa Duệ mặt cầu xin ngước mắt nhìn cậu, nhỏ giọng nói: "Đừng đi."
Hứa Duệ càng hạ giọng như vậy, Ninh Giác Thần càng cảm thấy tim như bị khoét sâu. Cậu trở tay kéo tay Hứa Duệ ra, đột nhiên cảm thấy, cảm xúc trên da thật giống như...? Ninh Giác Thần sợ hãi, nhìn kỹ cổ tay hắn, phía trên có một vết thương lớn, ở giữa có một vết thương nhỏ còn mới, có thể thấy được ra tay rất nặng, thịt cũng lộ ra.
Cậu so với ai thì càng quen vết thương này, cũng so với ai khác đều biết hình dáng này: Còn thiếu một chút nữa thì thành cánh thứ hai của con bướm.
Ninh Giác Thần bất ngờ buông tay ra, khó khăn nuốt xuống hai cái như bị người bóp chặt cổ. Qua thật lâu cậu mới lạc giọng hỏi Hứa Duệ: "Đây là cái gì?" Hứa Duệ bấm vết thương, cứ như thể không biết đau.
"Đây là, trừng phạt." Hắn trừng mắt nhìn, khóe miệng phủ nụ cười, "Dạ dày chảy máu trừng phạt."
"Cái này là ban đêm ngủ quên không giúp cậu ấy xoay mình, làm cho cậu ấy bị hoại tử; đây là có một lần tiêm chất lỏng quá nhanh; cái này là vì vừa mới tiêm xong đã để cậu ấy nằm ngang, cho nên bị chảy ra; đây là buổi sáng quên hút đờm." Hứa Duệ trịnh trọng chỉ vào vết thương nhợt nhạt kia như giới thiệu cho Ninh Giác Thần, cuối cùng sờ vào cánh con bướm: "Những cái này là bởi vì nhận lầm người, bởi vì ở bên cạnh cậu ấy lại nghĩ tới người khác, cho nên phải dùng sức một chút."
Nói xong hắn ngẩng đầu lên, rất nghi hoặc lại rất nghiêm túc hỏi: "Nhưng là tôi không phân biệt được, bây giờ là Thần Thần hay là Giác Lam?"
Ninh Giác Thần cẩn thận nâng tay Hứa Duệ lên, nước mắt nóng bỏng rơi trên mu bàn tay hắn, cũng không biết mình đang nói gì: "Duệ ca, tôi tha thứ cho anh, anh cũng buông tha cho tôi đi." Hai tay Hứa Duệ ôm chặt eo cậu, như trẻ con mà bám vào trên người cậu, cặn bản không nghe lời cậu: "Cậu trở lại lúc nào? Tôi thật là nhớ cậu."