Vịnh Thanh: "Cái đó...!là do từ trước đến nay con đều gọi như vậy, thói quen thôi, nhất thời con không đổi được, con thấy hay là vẫn gọi như cũ đi ạ."
Sở gia gia: "Sao vậy, đừng ngại lúc đầu không quen, sau này gọi nhiều sẽ quen thôi, con gọi cho ông nghe xem nào."
Trường hợp này là sao đây, thật khó xử quá, bây giờ nên hay là không nên gọi đây.Vịnh Thanh đưa mắt qua nhìn Sở Kỳ thăm dò, nhìn anh không có phản ứng gì, rồi nhìn qua Sở gia gia như đang có vẻ hối thúc.
Vịnh Thanh đành cắn răng gọi: "Ông nội"
Sở Kỳ nhìn Vịnh Thanh nhíu mày khó chịu ra mặt, vừa lúc nãy khi nghe ông nội yêu cầu cô ta gọi bằng "ông nội" mình đã không thích, nhưng cũng không để tâ m đến.
Bây giờ cô ta thật sự gọi, thì mình lại thấy không đúng chỗ nào, cảm giác thật khó tả, trước nay ngoại trừ mình, không ai có thể gọi người bằng ông nội.
Trừ vài lần Phương Thiên Tư gặp qua ông, muốn tạo cảm giác thân thiện giữa hai nhà, nên cố tình gọi bằng ông nội.
Nhưng cảm giác của mình lúc ấy và hiện tại không giống nhau.
Hiện tại mình cảm thấy rất lạ lẫm.
Sở gia gia: "Ngoan lắm, sau này cứ như vậy mà gọi, Vịnh Thanh con ăn nhiều vào, đừng để người ốm quá, Lý quản gia lên thêm món đi."
Lý quản gia: "Vâng lão gia"
Haiz...!từ khi xuyên vào đây, phong thái ăn uống của mình cũng từ tốn, nhẹ nhàng đúng chuẩn tiểu thư danh giá.
Cái này là ảnh hưởng từ nền giáo dục, và tiếp thu rèn luyện lễ nghi từ nhỏ đến lớn của nguyên chủ.
Còn tên Sở Kỳ kia nữa, không phải lúc nãy nhìn qua thấy thái độ anh rất bình thường, nên tôi mới không ngần ngại kêu Sở gia gia là "ông nội" giờ kêu xong anh lại tỏ thái độ khó ở kia vậy.
Bữa cơm này thật mệt mỏi, nhanh nhanh trôi qua đi, mình muốn về nhà, ở đây thật quá gò bó.
Sở gia gia lần lượt gắp đồ ăn cho Sở Kỳ và Vịnh Thanh.
Sở gia gia: "Đây toàn là mấy món Sở Kỳ thích, ngoài ra ông đã hỏi qua lão Vân về các món ăn Vịnh Thanh thích, con ăn thử xem có hợp khẩu vị không?
Sau này Vịnh Thanh con sẽ thường xuyên đến đây dùng cơm, nên để nhà bếp tập làm mấy món này."
Vịnh Thanh: "Con cảm ơn Sở...!ông nội, đã để ông bận lòng, con không kén ăn, ông không cần quá lo lắng."
Lâu lâu hãy gọi con đến có được không? Mà nếu có gọi con, thì đừng gọi tên Sở Kỳ kia, gặp tảng băng ngàn năm như vậy, không ai ăn ngon được đâu.
Sở gia gia: "Được được, dùng cơm thôi."
Vịnh Thanh: "Vâng ạ"
Sở Kỳ vẫn im lặng ngồi ăn, cũng may khi nãy mình chọn ngồi bên phía Sở gia gia, không thì bây giờ phải ngồi cạnh anh ta, khí lạnh toàn thân anh ta phóng ra, cũng đủ làm người khác phát run.
Khi đó có thể cả đũa, mình cũng không có sức mà cầm chắc để gắp, lần sau, nếu đi dùng cơm có mặt anh ta, mình sẽ mặc quần áo giữ ấm thật dày vô.
Mình có cần gắp đồ ăn cho anh ta không, nếu không thì lại thể hiện mình không quan tâm, nếu gắp chắc gì anh ta sẽ ăn.
Thôi đi để mình gắp vậy, đang còn trong ngày tháng sống kiếp thay thế, phải hoàn thành nghĩa vụ.
Vịnh Thanh vươn tay ra gắp đồ ăn bỏ vào chén Sở Kỳ.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt mình, ý nói tôi tự ăn được, vậy bây giờ đã lỡ gắp rồi, mình có nên lấy ra không?
Sở Kỳ không chút do dự đổi sang một cái chén khác, giống như lần trước Phương Thiên Tư gắp cho anh ta.
Vịnh Thanh: "..." vậy ra anh không phải không ăn đồ người khác gắp, quan trọng là người đó là người nào, vì vừa rồi Sở gia gia mới gắp cho anh ta còn gì.
Vương Tiểu My cô mau đến, gắp đồ ăn cho Sở đại tổng tài giúp tôi nha.
Sở gia gia nhìn mình vẻ ái ngại, có lẽ ông cũng không hài lòng hành động vừa rồi của Sở Kỳ.
Cố gắng chịu đựng ăn xong bữa cơm trưa, bây giờ mình phải chào tạm biệt hai ông cháu nhà Sở gia, rồi nhanh chân chạy về thôi, mình không muốn ở trong không khí ngột ngạt này nữa.
Vịnh Thanh: "Sở gia gia, à không ông nội con hiện tại còn việc bên công ty, có thể bây giờ con sẽ phải trở lại làm."
Sở gia gia: "Vậy sao, ừm vậy con trở về làm tiếp công việc đi, để Sở Kỳ đưa con cùng đi."
Vịnh Thanh: "Dạ không cần đâu ông, chú Trần vẫn đang đợi con bên ngoài."
Sở gia gia: "Vậy à thật tiếc, nếu không để Sở Kỳ đưa con đi."
Vịnh Thanh: "Sở Kỳ rất bận rộn, con cũng không nên làm phiền anh ấy.
Sở Kỳ em về trước, nhớ gọi điện thoại cho em nha."
Sở Kỳ: "..."
Mình nói câu này mà tự nổi hết cả da gà, vẻ mặt Sở Kỳ còn âm trầm hơn, cố gắng đi, anh sắp không cần gặp tôi nữa rồi.
Còn về vụ đi xe với anh ta, mình xin chừa, lần trước mặt dày lên tiếng muốn đi xe cùng nam chính, kết quả bị từ chối thẳng mặt...
Chắc chắn anh ta lại bỏ mình trước cổng, rồi tự bắt xe đi như lần trước, một lần đã đủ cho mình ghi nhớ.
Nói xong mình đứng dậy, gật đầu chào hai người rồi ra về, nhìn đi, anh ta có thèm để tâ m đến mình sao, suốt buổi cơm đến lúc này nói được câu nào với mình sao.
Sở Kỳ nhìn theo bóng lưng của cô, cho đến khi cô đi khỏi tầm mắt anh, không hiểu sao khi nhìn thấy sự cô đơ, lẻ loi ấy của cô, anh lại có cảm giác buồn kì lạ.
Sở gia gia: "Sao con không lên tiếng đưa con bé đến công ty."
Sở Kỳ: "Không phải cô ta nói có tài xế đang chờ sao? Con không nhất thiết phải đưa cô ta đi làm gì!"
Sở gia gia: "Con đó, cũng đính hôn rồi, nên yêu thương con bé hơn đi, sau này còn kết hôn nữa."
Sở Kỳ: "Ông tính xa quá rồi, con bận việc ở công ty, con về đây."
Sở gia gia: "Đi thôi, đi thôi."
Khi biệt thự Sở gia trở về không gian trống vắng như cũ, Sở lão gia vẫn ngồi trong phòng khách suy tư.
Lý quản gia: "Lão gia, thiếu gia đã lên xe trở về công ty."
Sở gia gia: "Ừm"
Lý quản gia cảm thấy mình đang đối diện với ai khác, chứ không phải Sở lão gia bình thường, hiếm khi ông trầm lặng như vậy.
Mỗi khi như thế này, càng làm người ta sợ hơn rất nhiều, so với vẻ ngoài hiền hòa bình thường.
Đã lâu không thấy dáng vẻ này của lão gia, từ khi giao lại việc quản lý gia tộc cho thiếu gia.
Tính ra người đáng sợ nhất không phải thiếu gia mà là lão gia, một tay gầy dựng nên thế lực khủng khiếp như hiện nay của Sở gia, không nói cũng biết lão gia có bao nhiêu lợi hại.
Lý quản gia: "Lão gia người đang nghĩ gì, có vấn đề ở đâu sao?"
Lý quản gia vừa hỏi vừa nhìn sắc mặt Sở lão gia, ông hiện tại rất áp lực, mặt tính cách này của lão gia khá đáng sợ.
Sở lão gia: "Tôi đang nghĩ Sở Kỳ hiện tại không thích Vịnh Thanh, nên làm gì để thúc đẩy tình cảm của hai đứa nó đây."
Lý quản gia âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thì ra là chuyện này, còn may không phải vấn đề gì nghiêm trọng, cũng không phải do mình làm gì sai.
Lý quản gia: "Chuyện này sao ạ, thật ra ngay từ đầu thiếu gia đã không thích Vịnh Thanh tiểu thư."
Còn không phải lão gia ngài động tay, động chân giả bệnh ép cậu ấy sao, trước giờ không hề có chuyện yêu đương, giờ muốn thúc đẩy cũng không phải dễ, tuy nhiên cách thì vẫn có.
Sở lão gia: "Đúng là tôi có phần cứng nhắc, khi bắt nó nghe theo sự sắp xếp của tôi, nhưng lời hứa đã nói ra thì phải thực hiện.
Chuyện này ông cũng có dính vào, chính ông vạch ra kế hoạch giả bệnh còn gì.
Bây giờ có cách gì hay ho hơn không, tốt nhất cho hiệu quả nhanh một chút."
Lão gia, người lại đẩy việc khó cho tôi, sau này nếu thiếu gia phát hiện tôi là quân sư của ngài trong mấy việc này, không biết tôi sẽ ra sao đây.
Lý quản gia: "Lão gia, theo tôi thấy nên sắp xếp cho hai người có cơ hội gặp gỡ nhiều hơn, cả hai dành nhiều thời gian cho nhau, có thể sẽ nhanh có tiến triển thôi, ngài thấy thế nào?"
Sở gia gia: Cách này có đơn giản quá không, nếu chỉ cần bên nhau nhiều mà yêu nhau, thì sao giống như một phản ứng thói quen vậy, cách khác đi."
Lý quản gia: "Vâng tôi sẽ suy nghĩ thêm, có cách làm khác, sẽ báo cáo lại lão gia."
Sở lão gia: "Hai người chúng ta đang rảnh, bày cờ ra đi, đánh với tôi vài ván."
Lý quản gia: "Vâng"
Lão gia đã trở lại trạng thái bình thường rồi, làm mình lo sợ cả buổi nha.
Vịnh Thanh sau khi đi khỏi nhà chính Sở gia, cũng không thật là đi về công ty, cô chỉ viện cho mình một lý do, để được thuận lợi ra về thôi.
Nhưng lúc ra khỏi Sở gia cô mới nhớ mục đích của Sở gia gia gọi cô đến để làm gì, cô còn chưa biết mà...
Có thể đơn giản là gọi đến dùng cơm thôi.
Vịnh Thanh nhờ chú Trần chạy đến một cửa hàng quần áo, nằm trong sáu cửa hàng quần áo thuộc công ty Ánh Nguyệt.
Xe dừng trước cửa hàng, Vịnh Thanh bước xuống, đi đến quầy lễ tân thì có nhân viên chạy ra tiếp đón.
Nhân viên: "Thưa tiểu thư cô muốn mua gì, tôi có thể tư vấn cho cô."
Vịnh Thanh: "không cần đâu, cảm ơn cô, tôi tự xem là được rồi."
Cô nhân viên nhanh chóng quay lại tiếp tục công việc còn dang dở của mình, không có ý đi theo làm phiền khách hàng.
Theo tiêu chí phục vụ khách hàng của công ty Ánh Nguyệt, do Tiêu Tuyết và Vịnh Thanh đặt ra, cho nhân viên toàn bộ hệ thống cửa hàng, phải tạo môi trường tự nhiên cho khách hàng.
Không cần đi theo quá sát sao, làm cho khách hàng không thoải mái, chỉ tư vấn khi khách cần thiết.
Quần áo ở cửa hàng được treo rất đúng chuẩn, các mẫu đều theo khu riêng biệt từ phong cách, kiểu dáng, chất liệu và giá cả để khách hàng có thể chọn lựa dễ dàng hơn.
Khách hàng ra vào rất nhiều, các mẫu quần áo mới hay cũ đều được nhiều khách hàng lựa chọn, nhưng lôi cuốn họ nhất tất nhiên là các mẫu mới.
Các mẫu mới này là hai bộ sưu tập mà mình đã vẽ, lần này tung ra thị trường xem xét phản ứng của khách hàng, không ngờ thành công ngoài mong đợi.
Không những nhận được nhiều đơn đặt hàng, mà việc bán tại cửa hàng cũng vô cùng tấp nập.
Xem ra chỗ dựa kinh tế sau này của mình cũng không tệ.
Đang xem xét lượng khách và mức sản phẩm tiêu thụ, thì Vịnh Thanh nghe được một trận ồn ào phía trước.
Nhân viên: "Tiểu thư mẫu cô chọn bên công ty chúng tôi báo lại đã hết hàng, khi nào có chúng tôi sẽ liên hệ lại với cô, được không ạ."
Cô gái: "Không đúng, rõ ràng là mẫu này vẫn còn một cái, tại sao không bán cho tôi mà bán cho cô ta?"
Giọng nói này rất quen tai mình đã nghe ở đâu rồi, nhưng bất ngờ bây giờ không nhớ nổi là ai, mình phải đi đến xem mới được.
Nhân viên: "Tiểu thư xin lỗi cô, mẫu này vị tiểu thư kia đã đặt trước, nên chúng tôi phải bán cho cô ấy."
Cô gái: "Cô đang nói dối, cái váy này khi nãy vẫn còn treo ở đây, để mọi người lựa chọn.
Đột nhiên cô lại nói nó đã được đặt trước, ai có thể chứng minh nó được đặt trước hay là không đây."
Vịnh Thanh bước đến chứng kiến mọi việc, cũng đã hiểu sơ qua sự việc.
Vịnh Thanh: "Vị tiểu thư đây cô thích chiếc váy này đến vậy sao?
Cô tiểu thư kiêu kỳ kia, thì ra là Tần Nhã, thật lâu rồi mới gặp lại cô ta, hoài niệm khoảng thời gian trước quá..
Danh Sách Chương: