Mình nghĩ... cô ấy phải suy tính thêm một đoạn thời gian nữa chứ.
Xem ra, Vương Tiểu My cũng không phải là một cô gái quá đỗi ngây thơ, như mình và Tiêu Tuyết đã nghĩ.
Nếu việc nào không mang lại lợi ích, thì ai sẽ nhúng tay vào.
Lúc này quả thật Vương Tiểu My đang diễn cảnh, về những vấn đề mà hai người kia đặt ra.
Không phải tự nhiên, mà mình lại đồng ý với hai người họ nhanh chóng như vậy.
Bởi vì mình cũng có ước mơ muốn thực hiện, đó là trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng nhất quốc gia này, và vươn tầm ra cả thế giới.
Có một công ty thời trang, thương hiệu cho bản thân mình.
Để có bệ đỡ phát triển mạnh mẽ cho giấc mơ như vậy, thì chỉ có thể là người có quyền lực, đứng đầu công ty.
Hơn nữa gia thế phía sau của họ, đều là giới thượng lưu giàu có.
Hai người họ đã có ý muốn cho mình vị trí quản lý, tất nhiên mình sẽ không từ chối.
Họ nói đúng, bản thân mình không có gì để họ lừa gạt, người kinh doanh coi trọng lợi ích.
Mình có tài năng, họ có tiền và quyền lực, kết hợp với nhau, chắc chắn làm ăn không thể lỗ vốn được.
Đôi bên cùng có lợi, tại sao lại từ bỏ cơ hội tốt này được.
Đáng ra mình định sẽ chần chờ thêm vài ngày, nhưng... trước sau gì mình cũng đồng ý.
Chi bằng ngay lúc này, bày ra thiện ý hợp tác, nhanh chóng gọn gàng sẽ hợp ý đôi bên hơn.
Dùng xong buổi tối, Tiêu Tuyết là người lái xe đưa Vương Tiểu My về nhà, sau đó cô và Vịnh Thanh lại tiếp tục đi.
Hiếm khi Vịnh Thanh được tự do đi chơi như thế này, thật không dễ dàng, nên cả hai tranh thủ đi nhiều một chút.
Vịnh Thanh và Tiêu Tuyết dạo hết một vòng các trung tâm thương mại lớn, mua sắm rất nhiều đồ đạc, loại nào cũng có.
Đa số là Tiêu Tuyết mua nhiều hơn Vịnh Thanh giày dép, túi xách mỗi loại chắc phải tầm hơn ba mươi cái. Chưa tính mỹ phẩm các loại.
Tiêu Tuyết: "Sao cậu mua ít thế, tiền doanh thu tháng rồi công ty chuyển cho cậu không ít mà.
Chưa kể cậu còn có nguồn tiền từ Diệp gia và Sở gia nữa nha."
Vịnh Thanh: "Ừm, hôm trước tớ vừa mua rất nhiều rồi."
Tiêu Tuyết: "Cũng phải, vị hôn phu của cậu giàu có như vậy, mấy món đồ này chắc chắn có rất nhiều đi, thật ngưỡng mộ.
Tớ cũng phải tranh thủ, kiếm được một người chồng tương lai như cậu mới được.
Đi thôi tớ đưa cậu về nhà."
Vịnh Thanh: "..."
Tiêu Tuyết đang ngưỡng mộ và muốn tìm một người chồng như mình sao?
Nếu cô ấy biết được sự thật phía sau những thứ hào quang bên ngoài này, chắc chắc sẽ phản ứng rất kịch liệt đây.
Chi tiêu hàng tháng của mình à? Để xem, trước kia thì chỉ có từ Diệp gia, bây giờ có thêm từ công ty Ánh Nguyệt.
Hai nguồn thu nhập hàng tháng này, đúng là không phải con số nhỏ.
Còn về Sở gia, Tiêu Tuyết nhắc đến mình mới nhớ, từ lúc chuyển vào sống ở Sở gia, mình làm gì có được khoản chi tiêu nào.
Các đồ dùng hằng ngày quần áo giày dép, túi xách gì gì đó, đều là tự mình mang từ Diệp gia qua mà thôi.
Nghĩ đến đúng là thảm thương thật sự, làm chức danh vị hôn thê này của nam chính, mình chẳng có được một chút lợi ích gì.
Phía tập đoàn Diệp gia thì chắc chắn là có lợi ích đôi chút đi, cuộc làm ăn này mình thật lỗ vốn, rảnh rỗi đi làm không công mà!
Đã vậy còn bị anh ta quản lý đủ thứ việc, từ đi lại, ăn uống mệt cả người.
Nghĩ đến cũng thật nản nha, thôi mình cố gắng làm chức danh này thêm ít lâu vậy.
Còn tiền mình đang hiện có, là để dành cho sau này, khi bị đuổi khỏi Diệp gia, tiện cho việc sắp xếp cuộc sống, ngày đó cũng gần kề rồi đây.
Cho nên, mình không thể tiêu xài hoang phí vào những thứ không cần thiết.
Biệt thự Sở gia
Khang quản gia: "Dạ thưa thiếu gia, phu nhân hiện tại ra bên ngoài vẫn chưa trở về."
Sở Kỳ: "Bây giờ là 8 giờ hơn, cô ta đang ở đâu."
Phu nhân ở đâu làm sao tôi biết được: "Thiếu gia đợi một lát, tôi bây giờ gọi cho phu nhân."
Sở Kỳ: "Không cần, trợ lý Hàn sẽ gọi, chú ở nhà phải luôn xem chừng cô ta giúp tôi."
Khang quản gia: "Vâng thiếu gia."
Mà sao thiếu gia không để mình gọi cho phu nhân...
Thiếu gia đang ở nước ngoài, nếu gọi trực tiếp không phải phiền phức hơn là mình gọi lại bằng mạng xã hội sao?
Dạo này thiếu gia càng ngày càng kì lạ, thật khó hiểu.
Hay là dạo này mình không theo kịp với bọn trẻ rồi a!
Tiêu Tuyết: "Vịnh Thanh mau ngồi đi, cậu xem, tớ đã gọi cho cậu ly trà sữa, mà ngày thường cậu rất yêu thích nè.
Sao nào, ngon đúng không?
Vịnh Thanh: "Rất ngon, trà sữa ở đây luôn đúng khẩu vị của tớ.
Cậu ngồi một chút trước đã, tớ ra ngoài hỏi thăm nhân viên vài câu."
Tiêu Tuyết gật đầu, rồi cắm cúi nhìn vào sấp văn kiện của công ty, không có ý định hỏi han Vịnh Thanh thêm điều gì.
Vịnh Thanh bước đến quầy thanh toán, đứng nhìn Khả Tâm đang bận rộn nhận đặt hàng, tính tiền cho khách mà cười nhẹ.
Ừm... hình như lần trước hứa với Khả Tâm là dẫn cô ấy đi ăn, mà mình lại quên mất.
Thời gian tới, phải tranh thủ sắp xếp một bữa ăn cơm cùng cô ấy mới được.
Khả Tâm sau khi bận rộn qua đi, thì cũng có thời gian trở lại, vừa nhìn ra Vịnh Thanh, Khả Tâm đã vô cùng vui vẻ.
Dạo gần đây đã lâu rồi không thấy Diệp tiểu thư ghé qua dùng trà sữa, nên hôm nay gặp lại, Khả Tâm rất mừng rỡ nha.
Khả Tâm: "Diệp tiểu thư chị đến lâu rồi à? Đã gọi trà sữa chưa? Em làm cho chị một ly đặc biệt nga."
Vịnh Thanh: "Chị đến được một lúc lâu rồi, còn trà sữa bạn chị đã mua xong, em đừng khách sáo như vậy."
Khả Tâm: "Gần đây không thường thấy chị ghé qua cửa hàng, chắc chị đang rất bận.
À chị đã tìm thấy người bạn chị cần tìm chưa, có cần em để ý tiếp không?"
Vịnh Thanh: "Đúng vậy thời gian này chị bận nhiều việc, hôm nay mới có chút thời gian.
Còn về người bạn đó... chị đã tìm thấy, cảm ơn em thời gian qua luôn cùng chị tìm cô ấy."
Khả Tâm: "Không có gì, là bạn bè giúp đỡ nhau thôi, nên làm mà."
Khả Tâm chợt nghĩ đến một chuyện, mình và cô ấy cách xa tầng lớp như vậy, liệu cô ấy có xem mình như bạn bè sao?
Vịnh Thanh: "Chúng ta là bạn bè tốt, tất nhiên không cần thiết phải rườm rà, nhưng lễ nghĩa cũng không được thiếu."
Vịnh Thanh lấy trong túi ra một bộ mỹ phẩm dưỡng da khá đắt, tặng cho Khả Tâm.
Lúc còn ở trung tâm thương mại, Vịnh Thanh và Tiêu Tuyết có bàn qua điểm đến tiếp theo là quán trà sữa Khai Quả.
Nên Vịnh Thanh đã bỏ chút tâm ý vào, lựa chọn một bộ mỹ phẩm phù hợp với loại da và độ tuổi của Khả Tâm.
Xem như quà tặng cô ấy trước nay đều giúp đỡ mình.
Khả Tâm: "Tặng em sao? Cái này chắc chắn là rất đắt, em không thể nhận.
Em cũng không làm gì cho chị, nhận quà không tốt lắm đâu."
Vịnh Thanh: "Em đã giúp chị nhiều lắm sao lại nói là không, mau nhận lấy đi, quà này chị đã chọn khá lâu đấy."
Hai người nói qua nói lại, cuối cùng dưới sự kiên nhẫn và chân thành của Vịnh Thanh.
Khả Tâm đành buộc lòng nhận lấy món quà mà đối với cô, vô cùng giá trị.
Có thể nói, một bộ mỹ phẩm thương hiệu như thế này, phải có giá gấp mấy lần tháng lương của cô.
Đối với Khả Tâm, cô cảm nhận mình cũng không giúp gì cho Vịnh Thanh.
Ngoài ra địa vị sang trọng của Vịnh Thanh cũng gây cảm giác cao sang, khó hòa hợp so với Khả Tâm.
Điều tất nhiên theo lẽ thường, thì có là ai đi nữa, cũng sẽ không nghĩ đến trường hợp bản thân được kết bạn với người trong giới thượng lưu, mà còn được tặng quà giá trị như thế này chứ.
Nhưng thật ra về phía Vịnh Thanh, lại hoàn toàn khác.
Vịnh Thanh nhìn Khả Tâm nhận món quà trong vui sướиɠ, thì tự giác trong tâm cô cũng thấy rất vui vẻ.
Từ khi bước vào thế giới này, ngoài Tiêu Tuyết ra, thì Khả Tâm là người bạn thứ hai của mình.
Tuy cô ấy không giúp được gì nhiều, nhưng đây cũng là trong giới hạn của cô ấy rồi.
Luôn quan tâm đ ến mình như một người bạn thân thiết.
Sau này khi không còn ở thân phận của Diệp đại tiểu thư nữa, mình mong bên cạnh vẫn còn có bọn họ bầu bạn.
Món quà này không những rất đắt với Khả Tâm, mà còn vô cùng đắt với mình nha.
Nói cho cùng trước khi xuyên qua đây, mình cũng chỉ là một người lao động nghèo, lo cơm ngày ba bữa.
Những loại mỹ phẩm đắt tiền làm sao có cơ hội sử dụng, ai da... kể cả hiện tại, mình còn không dám mua cho bản thân một bộ đây nè.
Mỹ phẩm ở nhà, toàn là từ công ty mỹ phẩm của Diệp phu nhân mang về hoặc xin xỏ từ Tiêu Tuyết.
Tặng quà cho Khả Tâm xong, thì Vịnh Thanh cũng trở lại bàn cùng với Tiêu Tuyết.
Hai người vừa uống, vừa nói một vài việc liên quan đến công ty.
Tiêu Tuyết: "Tại sao cậu lại muốn Vương Tiểu My tham gia vào quản lý công ty.
Không phải trước nay, cô ấy là một nhân viên thiết kế cũng rất ổn định sao?"
Vịnh Thanh: "Cô ấy còn có thể phát triển hơn nữa, như cậu biết đó, chúng ta nếu không làm gì...
Có lẽ cô ấy sắp phải chuyển đến công ty khác rồi."
Theo như nguyên tác, thời điểm nữ chính làm việc ở công ty Ánh Nguyệt, thì bên ngoài có rất nhiều công ty mời cô ấy về làm.
Nhưng khi ấy nữ chính vẫn chưa đủ tự tin, để bứt phá rời bỏ sang công ty lớn hơn.
Sau này tài năng ở đỉnh cao, cũng là lúc công ty Ánh Nguyệt vươn lên hàng đầu.
Lúc này thì nữ chính đã có nền tảng và địa vị vững chắc, đã không cần phải đầu quân cho công ty nào khác nữa.
Tất nhiên, phía sau là cả một thế lực của nam chính chống lưng nha.
Hiện tại mình đưa ra giải pháp này, chỉ đơn giản thuận theo nguyên tác, cho nữ chính có vị trí quan trọng ở công ty.
Cô ấy sẽ càng cố gắng hơn, vì lúc này, cô ấy đang đứng ở cương vị của một người quản lí.
Chắc chắn cô ấy không còn nghĩ đến vấn đề rời đi. Nơi nào có thể cho cô ấy điều kiện tốt như ở Ánh Nguyệt hiện tại.
Tiêu Tuyết: "Có chuyện như vậy sao? Tớ thật sự không rõ vấn đề này.
Nhưng cậu nói không sai, cô ấy chưa đạt đến đỉnh cao, tất nhiên không dễ dàng bỏ cuộc.
Chúng ta tạo bước đệm cho cô ấy phát triển, nghĩa là công ty cũng sẽ phát triển theo cô ấy."
Vịnh Thanh: "Cậu đã hiểu ra vấn đề rồi đó, thay vì nhường cơ hội tốt như vậy cho người khác.
Chúng ta tranh thủ nâng đỡ cô ấy, sau này công ty càng lớn mạnh, thì cô ấy cũng đã rất nổi tiếng."
Và thời gian đó công ty là do Vương Tiểu My xây dựng nên, cô ấy tất nhiên phải giữ vững nó rồi.
Vụ làm ăn này, Vương Tiểu My cô ấy thật ra lời chứ không lỗ.
Có người ngốc, mới không nhìn ra cơ hội tốt như thế này nha.
Mặt khác, công ty của mình có át chủ bài là nữ chính, thì sẽ có sự đảm bảo của nam chính và mấy tên nam phụ giàu có, thuộc các đại gia tộc ủng hộ.
Kiếm đâu ra chỗ dựa vững chắc như Vương Tiểu My chứ, mình phải ôm thật chặt quý nhân nạm vàng mới được.
Sở Kỳ kết thúc cuộc nói chuyện với Khang quản gia, thì quay ra nhìn Hàn Phi với ánh mắt vô cùng băng lãnh.
Dường như tâm trạng đang ở mức bất ổn, cần được xoa dịu.
Hàn Phi từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng bên cạnh hầu việc, nên có nghe qua cuộc nói chuyện.
Đại khái là Diệp tiểu thư đi đến giờ này chưa về đến nhà.
Xem như vi phạm quy định thời gian về nhà hằng ngày, mà Sở tổng đặt ra a.
Thay vì để Khang quản gia gọi cho Diệp tiểu thư, tìm hiểu lí do vì sao chưa về và nơi đang ở, thì Sở tổng lại nói không cần.
Nhưng theo tính cách ngày thường của Sở tổng, một khi ai vi phạm nguyên tắc mà ngài ấy đặt ra thì...
Người đó xác định không thể được an phận rồi, vậy tình hình hiện tại yên ắng như vậy nghĩa là sao?
Thật ra trợ lý Hàn Phi của chúng ta đã nghe tất cả cuộc đối thoại giữa Sở tổng và Khang quản gia.
Nhưng lại bỏ sót một câu của Sở tổng là "trợ lý Hàn sẽ gọi".
Haha... nên bây giờ mới đứng đây, suy diễn đủ thứ chuyện a.