• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cái gì chứ, lại giữ thân như ngọc à, người đẹp lại khiến cho mình không kiềm lòng được, mà muốn chạm vào một ít, nhưng anh ta cố tình không đồng ý, quá là ích kỷ đi.
Còn việc nói anh ta đợi mình dùng cơm, thì chủ yếu là diễn cho có, để qua ải này thôi.
Không cần nghĩ cũng biết, anh ta chắc điên rồi mới đợi mình cùng ăn cơm.
Điều thứ ba càng không liên quan mình, quy tắc quy định gì gì đó, sắp không có hiệu lực với mình rồi nha, để dành lại sử dụng cho Thẩm Á Ni đi.
Sở Kỳ: "Cô lại đang lầm bầm cái gì?"
Vịnh Thanh: "Không có, em chỉ đang tự hỏi ngày mai chủ nhật, anh có cùng em qua nhà chính dùng cơm không mà thôi."
Sở Kỳ: "Ông nội không có gọi qua, là cô tự muốn đi?"
Vịnh Thanh: "Đúng là em tự muốn đi, anh đi cùng em chứ?"
Sở Kỳ: "Ngày mai tôi bận việc ở công ty, cô tự mà đi một mình.
Qua bên đó, lựa lời mà nói chuyện với ông nội.

Cô hiểu chứ?"
Vịnh Thanh: "Em đã hiểu."
Sáng hôm sau, khi dùng bữa xong như mọi khi, Sở Kỳ bước ra xe đi đến công ty, còn lại một mình Vịnh Thanh vẫn đang ăn trên bàn.
Ai da...!hôm nay buổi trưa mình về nhà chính Sở gia dùng cơm với Sở gia gia, tiếp theo là đi dạo một vòng cho tinh thần thoải mái.
Khang quản gia: "Phu nhân hôm qua về khá trễ, thiếu gia có vẻ không được vui, chắc là do đợi phu nhân về cùng dùng cơm, nhưng lại không thấy cô về."
Vịnh Thanh nhìn Khang quản gia cười trừ: "Vâng chắc là như vậy ạ, sau này con sẽ nhớ gọi điện báo cho chú trước, không để xảy ra chuyện như ngày hôm qua."
Mình về trễ anh ta không vui là tất nhiên, nhưng lí do chẳng tí liên hệ gì đến quan tâm lo lắng ở đây hết.
Kể cả số điện thoại của anh ta, đến giờ mình còn không được biết nữa là.
Dùng xong buổi sáng mình sẽ trở lại phòng, làm cho xong các mẫu thiết kế trong bộ sưu tập dạ hội.
Không biết thời gian sắp tới, mọi việc sẽ diễn ra như thế nào đây? Liệu mình có thể vượt qua tất cả...!hay là vẫn phải đi theo vòng quay của số mệnh.
Nhà chính Sở gia

Lý quản gia ra đến cửa đón Vịnh Thanh vào nhà, tâm thái của ông rất vui vẻ.
Qua thời gian tiếp xúc với Vịnh Thanh, ông rất thích tính cách dịu dàng và chu đáo của cô.
Không hề kiêu kỳ khó chịu như trong lời đồn trước kia, hiện tại ông cảm nhận Vịnh Thanh là cô gái hiểu chuyện.
Lý quản gia: "Thiếu phu nhân, lão gia đang chờ bên trong, hôm nay cô đến hơi trễ."
Vịnh Thanh: "Vâng con có việc bận một chút, nên hơi chậm chạp."
Vịnh Thanh cùng Lý quản gia đi vào khuôn viên sau vườn của khu biệt thự.
Khu vườn này rất rộng rãi, được thiết kế theo phong cách cổ điển xưa, khi bước chân vào đây sẽ cảm thấy không khí thanh bình nhẹ nhàng.
Lầu đình nghỉ mát, cùng với vải lụa làm rèm bay phấp phới.

Cây cối lâu năm được trồng rất nhiều.

Giống như đang lạc vào một thế giới khác.
Nếu không muốn nói là bản thân đang quay về quá khứ mấy ngàn năm trước.
Bây giờ, nếu mình mặc thêm một bộ đồ cổ trang, chắc chắn sẽ trở thành một vị đại tiểu thư khuê các.
Nhìn Sở gia gia xem, ông đang ngồi đánh cờ nghiêm túc, nếu ông ấy cũng mặc thêm một bộ y phục thời xưa, thì tin rằng ông ấy sẽ có bộ dáng của một vị trích tiên a.
Khung cảnh này rất thích hợp để quay phim cổ trang dài tập nha, có điều...!chắc không ai dám bước vào khu biệt thự này để làm điều đó.
Vịnh Thanh: "Ông nội, con đến rồi, hôm nay con tự ý đến đây, không phiền ông chứ."
Sở gia gia: "Không phiền, sao lại phiền, cháu dâu ngoan con mau đến đây đi."
Vịnh Thanh bước nhanh đến bên cạnh xem ông đánh cờ.
Đối thủ của ông tất nhiên là Lý quản gia nha, nhìn thế cờ xem ra đang nghiêng về phía Lý quản gia.
Lý quản gia: "Lão gia ngài mau đi tiếp đi, dừng quá lâu rồi, đánh xong ván này tôi còn phải đi chuẩn bị bữa trưa cho lão gia và thiếu phu nhân a."
Sở gia gia: "Gì chứ, ta đang nhường ông thôi, xem đi bây giờ ta đặt con cờ này xuống, ông sẽ thua ngay lập tức."
Lý quản gia: "Lão gia đúng là...!bây giờ tôi có thể đi chuẩn bị bữa trưa rồi."

Sở gia gia: "Hôm nay con đến đây, không đơn giản là chỉ dùng bữa thôi đúng không?"
Vịnh Thanh: "Dạ chỉ đơn giản là qua dùng cơm với ông nội, ngoài ra con không có ý định gì khác."
Mục đích lợi ích thì không có, nhưng mục đích chính đến đây để ăn uống ngon một chút.
Ở nhà không được tự do ăn uống gì hết, toàn phải ăn theo sở thích của Sở Kỳ mà thôi.
Nếu về Diệp gia mỗi ngày thì cũng không tiện, hơn nữa từ đây về sau, có thể Thẩm Á Ni sẽ thường xuyên được mời đến dùng cơm.
Mình về Diệp gia sẽ lại có cảm giác dư thừa trong gia đình họ, còn không thoải mái, dù thức ăn có ngon thì mình cũng ăn không vô nổi.
Có vài lần mình quyết định ra bên ngoài ăn, thì nhà hàng lại làm không ra được mùi vị mà mình muốn...
Suy đi nghĩ lại, chỉ có nhà chính Sở gia là hợp lý nhất, vừa đến thăm Sở gia gia lại có nhiều đồ ăn ngon.
Mình cũng không ngại Sở Kỳ sẽ đi chung, vì mười lần là hết chín lần anh ta không đi cùng mình.
Toàn là anh ta tự đi một mình, cho dù là đi cùng ngày đến đây, thì cũng là khác buổi...!như vậy đó, Vịnh Thanh à mày đáng ghét đến vậy.
Thời gian đã gần lắm rồi, có lẽ sắp tới mình cũng không còn lý do gì để đến nơi này nữa.
Sở gia gia: "Vịnh Thanh, con thích cách bài trí của khu vườn này sao?"
Vịnh Thanh: "Vâng ông nội con rất thích, ông xem, chúng ta ở đây như hòa mình vào không gian và thời gian, xuôi theo dòng chảy này cảm thấy rất thanh bình."
Sao tự nhiên mình nảy ra ý nghĩ nếu được xuyên qua lần nữa, thì nơi đến phải là cổ đại hay thế giới tu chân mới được.
Ở đó mới đúng là nơi không khí trong lành, còn tràn đầy linh lực nha.

Hơn nữa, mình còn được mặc những bộ y phục cổ đại tuyệt đẹp.
Ui mới nghĩ đến thôi, đã muốn ngay lập tức xuyên không đến đó.
Sở gia gia: "Nếu con thích, thì thường xuyên đến đây dạo đi, khu vườn này được bố trí theo sự yêu thích của bà nội con."
Bà ấy rất yêu thích những thứ thuộc về phong cách cổ, đó cũng chính là lí do ngôi biệt thự này có phong cách cổ điển hơn so với những ngôi biệt thự còn lại trong khu vực này.
Vịnh Thanh: "Đây là sở thích của bà nội ạ, vậy là con cùng bà nội xem như có một điểm chung đi."
Lý quản gia đi đến mời hai người vào dùng bữa trưa cho kịp thời gian.

Mình đoán không sai nha, mỗi khi đến đây Lý quản gia sẽ cho người chuẩn bị thật nhiều món ăn mình yêu thích.

Thật hạnh phúc quá đi.
Sở gia gia: "Gần đây con và Sở Kỳ thế nào, sao hôm nay nó cũng không đến cùng con?"
Vịnh Thanh: "Anh ấy bận việc gì đó ạ."
Sở gia gia: "Hôm nay chủ nhật cũng bận sao? Xem ra Sở Kỳ làm việc rất chú tâm.
Như vậy cũng tốt nhưng cũng không tốt, ai lại bỏ vị hôn thê ở nhà suốt ngày đến cả chủ nhật cũng không có thời gian ở nhà."
Vịnh Thanh: "Không sao đâu ông nội, công việc quan trọng xử lý trước, con đợi ở nhà cũng được."
Sở gia gia: "Vẫn là con hiểu chuyện nhất, Sở Kỳ sống cùng con ông rất yên tâm."
Vịnh Thanh dùng xong bữa trưa thì xin phép rời đi, cô mới bắt đầu nhớ lại hôm nay là chủ nhật nên công ty không mở cửa.
Vậy mình sẽ hẹn Tiêu Tuyết ra bên ngoài gặp nhau, địa điểm chắc là cửa hàng trà sữa Khai Quả đi.
Tiêu Tuyết nhận được tin nhắn từ Vịnh Thanh, cũng bắt đầu di chuyển đến điểm hẹn.
Tiêu Tuyết: "Làm gì mà chủ nhật cũng không cho tớ nghỉ ngơi vậy a."
Vịnh Thanh: "Tớ muốn cho cậu xem qua những mẫu thiết kế này, để dùng cho thời gian tới."
Tiêu Tuyết cầm những mẫu thiết kế lên xem thì gương mặt dần tỏa sáng, tỏ vẻ hài lòng.
Vịnh Thanh biết chắc chắn những mẫu này Tiêu Tuyết rất thích.
Vịnh Thanh: "Thế nào?
Mấy mẫu này ổn chứ?"
Tiêu Tuyết: "Rất hợp ý tớ, sẽ cho vào cùng với bộ sưu tập bán ra vào mùa xuân năm nay, cậu thấy sao?"
Vịnh Thanh: "Tùy cậu thôi, tất cả do cậu làm chủ."
Hai người ngồi vừa bàn công việc, rồi bàn sang chuyện thường ngày vừa uống trà sữa, thời gian cũng trôi qua đến buổi chiều.
Lúc này, Vịnh Thanh cùng Tiêu Tuyết tạm biệt nhau ra về.

Hôm qua vừa về trễ, nên hôm nay Vịnh Thanh phải nghiêm túc ở nhà đúng giờ.
Vừa về đến trước cổng biệt thự, thì Vịnh Thanh bắt gặp Phương Thiên Tư.
Sao cô ta lại ở đây, không biết đến có mục đích gì?

Chắc chắn là liên quan đến nam chính nha, chứ không thể là mình được.
Vịnh Thanh bước xuống xe, đến gần chào hỏi: "Phương tiểu thư, hôm nay đến nhà có việc gì sao?"
Phương Thiên Tư: "Tất nhiên là có việc, mà nhà này thuộc về Sở Kỳ, cô không phải chủ nhân thật sự.
Sau này nên tránh dùng ý biểu đạt đây là nhà cô đi, sẽ khiến người ta hiểu lầm."
Vịnh Thanh: "Vậy Phương tiểu thư có muốn cùng vào hay không?"
Phương Thiên Tư: "Cô dẫn đường đi."
Vịnh Thanh gật đầu quay vào xe ngồi, cho tài xế lái xe đi vào.

Bên này Phương Thiên Tư cũng cho xe nối đuôi phía sau mà đi.
Vệ sĩ của biệt thự nhìn thấy chiếc xe khá lạ, nhưng lại đi sau xe của phu nhân nhà mình, nên đã không ngăn cản.
Khang quản gia: "Phu nhân đã về...!à còn có Phương tiểu thư nữa sao?"
Khang quản gia đột nhiên nhớ lại một việc nha, nếu không có sự cho phép của thiếu gia, thì Phương tiểu thư không được bước vào biệt thự a.
Khang quản gia: "Phu nhân, thiếu gia có nói qua, khi nào Phương tiểu thư đến phải gọi báo cho thiếu gia biết trước.
Nếu thiếu gia đồng ý, thì mới cho phép Phương tiểu thư vào nhà."
Vịnh Thanh âm thầm liếc nhìn Phương Thiên Tư từ xa, cũng may là Khang quản gia kéo mình qua bên này nói chuyện.
Không thì để Phương đại tiểu thư nghe được, chắc chắn là sẽ nổi cơn thịnh nộ a, phận tép riu như mình và chú Khang sẽ không biết ra sao đâu.

Đúng là mệt tâm.
Mà lí do gì mà nam chính lại không cho Phương Thiên Tư vào nhà đây...!cô ta là bạch nguyệt quang của anh ta kia mà.
Đến phải gọi báo trước sao...!ưm...!trừ phi, anh ta cần có thời gian chuẩn bị mọi thứ cho hoàn hảo, sau đó mới cho người vào?
Chỉ có thể là như thế, tính ra hôm nay là chủ nhật, Phương Thiên Tư nghĩ Sở Kỳ sẽ ở nhà...!có điều, hiện tại anh ta đi đâu, mình cũng không biết nha.
Vịnh Thanh: "Chú Khang, nếu vậy thì bây giờ cô ấy vẫn chưa vào kia kìa, tranh thủ lúc này chú hãy gọi cho Sở Kỳ đi.
Sẵn hỏi anh ấy, chúng ta có cần tiếp đãi đặc biệt gì không?"
Khang quản gia: "...!vâng, tôi sẽ gọi ngay đây."
Sao mình cảm thấy, hình như phu nhân đang giận dỗi thiếu gia thì phải nha..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK